Đừng yêu thầm tôi

Dự án nhà trẻ lần này nhờ có phương án của Cố Thanh Từ mà họ giành được sự ưu ái của bên A, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
 
Sau khi những người khác trong tổ biết được, họ đều nhao nhao bảo Cố Thanh Từ khao cơm.
 
“Được rồi, mọi người nói đi, muốn ăn gì nào?” Cố Thanh Từ hào phóng nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thời Thần: “Ăn uống vui chơi... Đều phải đủ.”
 
Cố Thanh Từ: “...”
 
“Muốn lấy mạng tôi thì cứ nói thẳng ra đi.” Cô ấy lẩm bẩm.
 
Vẫn may Cao Lĩnh giải vây giúp cô ấy: “Cứ mời chúng tôi ăn cơm đi, sau đó nếu còn muốn chơi thì dùng tiền trong tổ. Hì hì, có hạng mục nhà trẻ lần này, kinh phí của chúng ta lại đầy rồi.”
 
Hóa ra mỗi khi kết thúc một hạng mục, Trình Lệnh Thời đều sẽ xem xét quy mô của hạng mục, trích ra một phần trong hoa hồng anh nhận được cho tổ làm kinh phí hoạt động.
 
Đàn Khải cảm thán: “Có lúc tôi cảm thấy lão đại đi làm chỉ là tới để xóa đói giảm nghèo.”
 
Nói xong Đàn Khải tò mò hỏi: “Rốt cuộc thì nhà lão đại làm gì mà có nhiều tiền thế.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trước đó tôi thấy đồng hồ trên tay lão đại không phải Patek Philippe thì là Vacheron Constantin, đều là loại giá cả trên triệu tệ.”
 
Đàn ông đều có nghiên cứu về đồng hồ.
 
Dù cho không mua nổi nhưng vẫn có thể nhận ra được.
 
“Chắc lão đại không phải con ông cháu cha có đâu nhỉ?”
 
Vừa mới dứt lời, mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn Cao Lĩnh.
 
Cao Lĩnh cạn lời: “Mấy người nhìn tôi làm gì?”
 
Kha Tiêu thản nhiên nói: “Trong số chúng ta, anh đi theo lão đại lâu nhất, cũng hiểu rõ về anh ấy nhất, không nhìn anh thì nhìn ai?”
 
“Tôi không biết gì thật mà, tổng giám đốc Dung mới là chính thất của lão đại, hay mấy người hỏi tổng giám đốc Dung đi?”
 
Cao Lĩnh cười hì hì đá vấn đề lăn ngược trở về.
 
Cố Thanh Từ lạnh lùng nhìn anh ấy: “Đồ chó, còn muốn qua mặt chúng tôi hả.”
 
Nhận ra sự bất mãn của mọi người, Cao Lĩnh vội minh oan: “Tôi thực sự không biết gì đâu, mấy người cho rằng với cái tính cách kia, lão đại sẽ tâm sự, nói chuyện phiếm với tôi sao?”

 
Kể cũng phải.
 
Mọi người chỉ tưởng tượng ra cảnh tượng kia thôi cũng làm thấy không rét mà run rồi.
 
Có điều Cao Lĩnh lập tức nói: “Nhưng mà lúc còn học đại học, tôi có nghe người ta từng nói đúng là nhà lão đại cực kỳ giàu. Khi chúng tôi ở nước ngoài học, những người khá khổ cực chen trong chung cư rẻ tiền thì lão đại đã có nhà lớn ở trung tâm thành phố rồi.”
 
“Mấy người nói xem, nếu tôi mà là phụ nữ, liệu tôi có hy vọng theo đuổi được lão đại không?” Thời Thần nghiêm túc hỏi.
 
Cố Thanh Từ: “Bây giờ anh đi chuyển giới thì cũng không kịp nữa rồi, loại chuyện thế này giao cho tôi đi.”
 
Đàn Khải: “Thôi bỏ đi, hai người đừng có chà đạp lão đại.”
 
Sau đó anh ấy quay đầu nhìn Ô Kiều, nghiêm túc nói: “Ít nhất thì cũng phải đẹp ngang ngửa với em Kiều.”
 
Vẻ đẹp của Ô Kiều đúng là được mọi người công nhận.
 
Từ ngày đầu tiên cô vào công ty đã có người âm thầm nói đùa rằng cuối cùng công ty cũng có hoa khôi.
 
“Em cũng không được.” Ô Kiều nói không chút do dự.
 
Mọi người đều đồng loạt nhìn cô.
 
Đột nhiên nghe thấy cô không nhanh không chậm nói: “Tuổi tác của em với kiến trúc sư Trình chênh lệch lớn quá.”
 
“...”
 
“...”
 
Trùng hợp là Trình Lệnh Thời vừa đi tới bên này, chuẩn bị tìm Cao Lĩnh thì nghe thấy câu nói đó.
 
Lông mày anh dựng đứng, gần như tức đến bật cười.
 
Đầu tiên là bị yêu cầu không được đối xử tốt với cô, bây giờ cô lại nói anh với cô chênh lệch tuổi tác lớn.
 
Thế nên cô chỉ không muốn bị một ông già quan tâm sao?
 
Rõ ràng hai chuyện này không liên quan gì đến nhau nhưng không hiểu sao Trình Lệnh Thời lại liên kết chúng lại một chỗ.
 
Được lắm.
 
“Lão đại.” Vừa hay Thời Thần quay mặt về phía Trình Lệnh Thời nên nhìn thấy anh đứng ở bên cạnh.
 

Mọi người kinh ngạc, hốt hoảng, không biết cuộc nói chuyện vừa rồi bị anh nghe thấy bao nhiêu.
 
Trong lúc mọi người lo sợ bất an, Trình Lệnh Thời khoát tay lên tấm chắn trên bàn làm việc, anh nhìn Cao Lĩnh rồi thản nhiên nói: “Không phải tôi bảo cậu mau chóng giao tham số cho tôi sao? Bây giờ còn cần tôi phải đến mời cậu đi làm việc nữa à?”
 
“Không, không cần ạ.” Cao Lĩnh nhanh chóng mở phần mềm lên, gửi qua.
 
Thấy anh ấy bắt đầu gửi tin, Trình Lệnh Thời không nói một lời, quay đầu đi thẳng.
 
Đợi anh rời đi rồi, mọi người đều nhìn nhau.
 
Cố Thanh Từ thì thầm hỏi: “Lão đại đứng ở đó từ bao giờ thế? Anh ấy có nghe thấy không nhỉ?”
 
“Tôi cũng không biết, tôi vừa giơ tay lên, lão đại đã đứng ở ngay bên cạnh Cao Lĩnh rồi.” Thời Thần dở khóc dở cười.
 
Cao Lĩnh ngồi ở rìa ngoài cùng nên mỗi lần Trình Lệnh Thời qua đây, anh đều đứng ở vị trí đó.
 
So với mọi người đang kinh hoảng thì Ô Kiều nói ra câu kia lại bình tĩnh, thản nhiên.
 
Dù sao chuyện cũng đã vậy rồi, chắc là sẽ không tệ hơn đâu.
 
...
 
Buổi tối mọi người trực tiếp hẹn nhau đi ăn cơm.
 
Vì trước đó Ô Kiều đã từ chối nên lần này Cố Thanh Từ kéo cô đi luôn, lại còn dặn dò: “Kể cả trong trường học có chuyện thì em cũng không được đi.”
 
Ô Kiều gật đầu.
 
Trải qua chuyến công tác cùng Trình Lệnh Thời lần trước, Ô Kiều cảm thấy hình như mình có thể làm được.
 
Thế nhưng không ngờ tới khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Cao Lĩnh lại nói: “Lão đại bảo hôm nay anh ấy có việc, không đi liên hoan với chúng ta được.”
 
Cũng may trước đó Trình Lệnh Thời rất ít khi tham gia nên mọi người cũng không cảm thấy kỳ lạ.
 
Mọi người ăn cơm đến hơn chín giờ, ai biết lúc kết thúc, mọi người đều cảm thấy chơi chưa đã nên còn hẹn đi tăng hai.
 
“Hay là đến quán bar đi, quán bar mà tổng giám đốc Dung đầu tư ý, cách đây không xa lắm đâu. Lần trước anh ấy nói với tôi nếu mà chúng ta qua đấy chơi, anh ấy sẽ giảm bốn mươi phần trăm cho chúng ta.” Cao Lĩnh đưa ý kiến.
 
Thời Thần vẫn luôn ham chơi, vừa nghe thấy thế, anh ấy lập tức nói: “Giảm tận bốn mươi phần trăm, hào phóng thế sao, vậy thì còn đợi gì nữa, mau đi thôi.”
 
Cố Thanh Từ quan tâm hỏi: “Em Kiều, em đã đi bar bao giờ chưa?”

 
Ô Kiều lắc đầu.
 
Đúng là cô chưa từng tới đó bao giờ, trước đây lúc học đại học, các bạn trong lớp cùng nhau đi nhưng cô chưa từng góp vui.
 
Dù sao tiền của cô đều do cô đi làm thêm kiến được, tiêu để vào quán bar giải trí thực sự rất xót.
 
“Không sao cả, loại quán bar này không ồn ào như kia, chỉ uống chút rượu, nghe chút nhạc, cứ coi như giải trí thôi.”
 
Trước kia Cố Thanh Từ từng tới đó một lần vì thế cô ấy hiểu rõ tình hình.
 
Thế là mấy người gọi hai chiếc xe, đi thẳng đến quán bar.
 
Cao Lĩnh đã gọi điện cho quản lý quán từ trước, lúc bọn họ đến, nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn bọn họ đến vị trí được đặt sẵn.
 
Một lát sau, quản lý đích thân đến chào hỏi họ.
 
Biết bọn họ là nhân viên trong công ty Dung Hằng, quản lý cũng rất khách sáo.
 
Không chỉ giảm bốn mươi phần trăm tiền rượu mà còn tặng hai đĩa trái cây lớn, thêm vào đó vài phần đồ ăn vặt nữa.
 
Nữ ca sĩ trên sân khấu đang hát một bài hát tiếng Anh, ánh đèn xoay tròn trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối tạo nên bầu không khí mập mờ, lãng mạn.
 
Ô Kiều bưng ly rượu trong tay, nhấp qua rồi dừng lại.
 
Cô nhìn nữ ca sĩ hát trên sân khấu chăm chú, nhìn cô gái kia lắc lư cơ thể, bông tai tua rua dài rủ xuống vai.
 
“Có chuyện gì thế, các anh đẹp trai đi đâu cả rồi?” Cố Thanh Từ quay đầu, thất vọng nói.
 
Thời Thần đối diện không phục: “Trai đẹp ngồi ngay trước mặt cô, cô còn nhìn đi đâu.”
 
Cố Thanh Từ duỗi tay, căng mắt ra nhìn, không ngừng hỏi: “Đâu, ở đâu cơ?”
 
Ô Kiều cũng chậm rãi nói: “Em cũng không nhìn thấy.”
 
Mấy người đàn ông tức suýt chết, họ kéo Cố Thanh Từ bắt đầu chơi xúc xắc, khí thế như muốn lật đổ cô để tối nay cô phải khóc lóc kêu cha.
 
Cố Thanh Từ nào có dễ dàng chịu thua, cô ấy lôi kéo Ô Kiều chơi cùng.
 
Trò xúc xắc ở quán bar là loại thông thường.
 
Mấy người cùng nhau lắc, bắt đầu từ người đầu tiên hô xem mấy con xúc xắc là số gì.
 
Sau đó bắt đầu lần lượt thuận theo chiều kim đồng hồ, người tiếp theo nhất định phải nói số lớn hơn người đầu tiên, bất kể là tăng xúc xắc hay tăng điểm số đều tùy ý.
 
Những người khác có thể căn cứ vào điểm số người này hô để lựa chọn mở hay không mở.
 
Lần này bọn họ có tất cả chín người, theo như quy định, hẳn là phải báo từ mười xúc xắc trở lên.
 

Ô Kiều chỉ nhìn qua người khác chơi, lúc còn họ đại học, mọi người tới quán karaoke chơi, cô cũng biết chơi trò này.
 
Cố Thanh Từ nghe cô nói chưa từng đến quán bar thì dặn: “Em Kiều, em cứ nhìn mọi người chơi trước, lúc đầu đặt điểm đừng đặt cao quá.”
 
“Vâng.” Ô Kiều ngoan ngoãn gật đầu.
 
Thế nên mọi người nhanh chóng bắt đầu trò chơi.
 
Lúc đầu đúng là Ô Kiều nghe theo lời Cố Thanh Từ nói, cứ tăng lên từng điểm, từng điểm một.
 
Những người khác thì điên cuồng hơn nhiều, hở chút là hô mười bảy, mười tám điểm.
 
Hoàn toàn không giữ lại đường sống cho mình.
 
Đợi khi Ô Kiều chậm rãi làm quen rồi, cô cũng bắt đầu thử gọi nhiều số hơn, hơn nữa cô phát hiện ra trò chơi này hình như là đấu tâm lý vậy.
 
Có người vừa kêu xong đã như nắm chắc.
 
Mà có người lại hơi lo lắng.
 
Sau vài vòng, những người bị thua khác không phải bị phạt rượu thì là bị chơi nói thật hay thử thách.
 
Chỉ có Ô Kiều trốn thoát.
 
Hóa ra là vì cô khiêm tốn, mọi người không chú ý tới cô nhưng một lúc lâu sau, mọi người đều phát hiện ra cô tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
 
Ngay cả Cố Thanh Từ giúp đỡ cô cũng trực tiếp nhảy dựng lên.
 
Qua ba tuần rượu, Cố Thanh Từ hô muốn đi vệ sinh.
 
Ô Kiều đi cùng cô ấy.
 
Hai người từ trong nhà vệ sinh ra, đi qua quầy bar.
 
“Ô Kiều, người đàn ông bên kia cứ nhìn em suốt thì phải.” Cố Thanh Từ đột nhiên khoác tay cô, thì thầm nói.
 
Ô Kiều không thèm để ý: “Chị nhìn nhầm rồi.”
 
Đợi khi ngẩng đầu lên nhìn qua cô mới phát hiện ra thế mà lại là người quen.
 
Cô không ngờ tới mình sẽ gặp Dịch Bách ở chỗ này.
 
Quả thực là Dịch Bách vẫn luôn nhìn cô, hơn nữa khi nhận ra cô nhìn qua đấy, anh ta còn trực tiếp đứng lên.
 
“Anh chàng đẹp trai kia qua đây kìa, chị đi trước đây.” Thấy tình hình đó, Cố Thanh Từ vội rời đi.
 
Dịch Bách đã đi tới.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận