Đừng yêu thầm tôi

Ô Kiều chủ động chào hỏi: “Cậu cũng tới đây chơi à.”
 
“Sao cậu lại ở đây?” Dịch Bách cau mày.
 
Giọng điệu Ô Kiều vẫn bình thường: “Đi chơi với đồng nghiệp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dịch Bách gật đầu, nhìn mặt cô, một lúc lâu sau anh ta nói khẽ: “Chuyện lần trước, thực sự xin lỗi.”
 
Thực ra sau khi trở về, anh ta đã gửi tin nhắn gì đó cho Ô Kiều, còn gọi cả điện thoại nữa.
 
Nhưng sau này anh ta mới phát hiện ra wechat của anh ta bị cô chặn rồi.
 
Anh ta khàn giọng: “Có phải cậu giận rồi không?”
 
“Không.”
 
“Nếu như không giận, sao cậu lại xóa wechat của tôi?” Rõ ràng Dịch Bách không tin.
 
Sắc mặt Ô Kiều vẫn bình thản như cũ: “Xóa cậu không phải vì tức giận, cũng không phải vì cậu. Xóa cậu vì bạn gái cậu rất để ý đến sự tồn tại của tôi, thế nên tôi cảm thấy tốt nhất là không nên giữ lại phương thức liên lạc của hai ta.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dịch Bách không ngờ tới thế mà lại vì lý do này.
 
Anh ta cười khổ một tiếng.
 
“Thật đúng là tự tạo nghiệt không thể sống.” Anh ta nhìn Ô Kiều, nhẹ giọng: “Tôi cho rằng tôi hẹn hò với người khác thì sẽ quên được cậu, kết quả tôi vẫn không còn cách nào cả. Ô Kiều, tôi...”
 
Ô Kiều nhìn anh ta, nói thẳng: “Dịch Bách, cậu thế này quá cặn bã.”
 
“Tôi biết, tôi biết chứ, vì thế sau khi chia tay với cô ấy, tôi đã bồi thường cho cô ấy rồi.”
 
Hiển nhiên Ô Kiều không muốn nghĩ tới chuyện này, cô chỉ thản nhiên: “Mong rằng lần sau cậu yêu đương là xuất phát từ sự thật lòng.”
 
“Ô Kiều, cậu có thể cho tôi một cơ hội không?” Dịch Bách thất cô định đi thì bước lên ngăn cô lại.
 
Ô Kiều ngước mắt nhìn anh ta, trong mắt không có khiển trách, không chỉ trích mà chỉ lạnh lùng.
 
Rất nhanh cô nhẹ nhàng nói: “Không thể.”
 
Cố Thanh Từ cách đó không xa, thấy họ đứng nói chuyện với nhau thì lôi điện thoại ra chụp ảnh.
 
Cô ấy gửi vào trong nhóm: [Trai đẹp chủ động tiếp cận em Kiều rồi. Hai người đứng cạnh nhau có phải rất xứng đôi không, lại còn đẹp mắt nữa.]
 

Kết quả cô ấy phát hiện ra trong nhóm không có động tĩnh gì.
 
Thế là cô ấy lại khó chịu: [Đàn ông mấy người không cần vì thấy người ta đẹp mà ghen tị đâu, sao không nói lời nào thế.]
 
Cố Thanh Từ: [Haiz đàn ông, mấy người đều là quỷ hẹp hòi.]
 
Sau đó cô ấy cất điện thoại đi, chuẩn bị quay về chỗ ngồi.
 
Đợi khi về chỗ rồi, nhìn mấy người đàn ông kia, cô ấy cạn lời: [Sao không có ai trả lời tôi thế?]
 
Cao Lĩnh không biết nói gì: “Chúng tôi cũng phải có cái gan đấy đã.”
 
Ý anh ấy là gì?
 
Cố Thanh Từ chớp mắt, bỗng nhiên nghe Đàn Khải nhắc nhở: “Cô nhìn lại điện thoại xem.”
 
Thế là Cố Thanh Từ lại mở điện thoại ra, cô ấy phát hiện ra lần này có người trả lời cô rồi.
 
Trình Lệnh Thời: [Thứ hai tuần sau cho cô nghỉ một ngày, đến bệnh viện lấy số vào khoa mắt đi.]
 
Cố Thanh Từ: “...”
 
Cô ấy lại ngẩng đầu lên nhìn những người khác, khóc lóc thảm thương hỏi: “Sao mấy người không nhắc nhở tôi.”
 
“Tốc độ tay của cô nhanh như thế, chúng tôi cũng phải nhắc kịp mới tính chứ.”
 
Cao Lĩnh không biết nói gì nữa.
 
Cố Thanh Từ khóc không ra nước mắt.
 
Một lúc sau Ô Kiều quay lại, cô thấy sắc mặt kỳ lạ của mọi người còn tưởng mọi người đang tò mò nên cô chủ động giải thích: “Đó là bạn đại học của em, trùng hợp gặp mặt nên nói chuyện đôi câu thôi.”
 
Cố Thanh Từ: “...”
 
Đội quần.
 
Đợi mọi người chuẩn bị về nhà, đi đến cửa, đang đợi gọi xe.
 
Nơi này là một con phố quán bar, còn có không ít nhà hàng, buổi tối lượng người qua lại đông đúc.
 
Ngay cả ứng dụng gọi xe cũng có tám mươi chín người đang đợi trước.
 
Cố Thanh Từ nhìn điện thoại, ngáp một cái: “Đợi thôi.”
 

Ai ngờ đúng lúc này có một chiếc Porsche chạy đến trước mặt họ, cửa xe được hạ xuống, Dịch Bách ngồi ở ghế phó lại, trên ghế lái hình như là người lái hộ.
 
Thấy Ô Kiều ở ven đường, Dịch Bách trực tiếp xuống xe.
 
“Để tôi đưa cậu về, đợi xe buổi tối ở đây ít nhất cũng phải hơn nửa tiếng.”
 
“Chị gái nhỏ này, tôi là bạn thời đại học của Ô Kiều, chắc hẳn chị là đồng nghiệp của cô ấy, hay là tôi đưa mọi người về luôn.” Dịch Bách thấy con đường chỗ cô đi không thông nên khuyên nhủ Cố Thanh Từ.
 
Cố Thanh Từ đương nhiên không đồng ý: “Không sao, không sao, chúng tôi đã gọi xe rồi.”
 
Xe của Dịch Bách dừng ven đường đang chắn xe phía sau.
 
Tiếng còi không ngừng vang lên thúc giục anh ta.
 
Ngay cả người lái hộ cũng bảo cậu ta nhanh lên, Dịch Bách vẫn đứng im bất đồng, trầm giọng nói: “Ô Kiều, kể cả chúng ta chỉ là bạn họ thì tôi đưa cậu về cũng không có vấn đề gì phải không?”
 
Ô Kiều thực sự không thích anh ta làm thế, cô đang định từ chối.
 
Đột nhiên một chiếc xe màu đen lái tới, trực tiếp vượt qua xe của Dịch Bách, dừng ở phía trước.
 
Cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt quen thuộc, lạnh lùng xuất hiện.
 
Vừa nhìn thấy anh, mọi người kinh ngạc không thôi, Cao Lĩnh vội đi qua: “Lão đại, sao anh lại đến đây?”
 
“Ra ngoài mua thuốc lá, đúng lúc thấy mấy người ở ven đường.” Giọng điệu Trình Lệnh Thời lạnh lùng.
 
Mẹ kiếp, thế này không phải quá trùng hợp rồi sao.
 
Nhưng lúc này mọi người đều không để ý tới, họ đồng loạt tập trung lại ở cạnh xe Trình Lệnh Thời.
 
Trình Lệnh Thời nhìn lướt qua, giọng điệu thản nhiên: “Cố Thanh Từ, Ô Kiều lên xe, tôi đưa hai người về.”
 
Cao Lĩnh trợn tròn mắt: “Còn bọn tôi thì sao?”
 
“Mấy người đàn ông như các anh còn có mặt mũi nhờ tôi đưa về à?” Trình Lệnh Thời thản nhiên nói.
 
Lần này Cố Thanh Từ không từ chối nữa, cô ấy kéo Ô Kiều lên xe.
 
Dịch Bách nhìn người đàn ông trong xe, mặc dù anh ta đứng bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt mơ hồ của người đàn ông kia.
 
Khi chiếc xe sắp khởi động, đối phương đột nhiên quay đầu lại, nhìn Dịch Bách.

 
Trong xe hơi tối, chỉ có ánh đèn đường hai bên chiếu lên mặt anh.
 
Sau đó Dịch Bách nhìn thấy khóe miệng đối phương nhếch lên.
 
Nụ cười trào phúng, ngông nghênh, ngạo mạn.
 
Sau khi lên xe Cố Thanh Từ mới nhớ tới giây phút đội quần của mình, cô ấy không nhịn được nói: “Lão đại, tối vậy rồi anh còn ra ngoài sao?”
 
“Mua thuốc lá.”
 
Cố Thanh Từ kinh ngạc: “Không phải bây giờ có giao hàng tận nhà rồi sao?”
 
Trình Lệnh Thời lạnh lùng: “Tôi thích tự đi mua.”
 
Cố Thanh Từ ngậm miệng không dám ho he thêm câu nào nữa.
 
Ô Kiều ngồi hàng ghế sau, bởi vì cô ngồi rất thẳng mà nên trùng hợp thấy được lúc Trình Lệnh Thời lái xe, anh đang đi dép lê.
 
Dép lê??
 
Mua thuốc gì mà hấp tấp như thế.
 
Lần này Trình Lệnh Thời đưa Ô Kiều về trước rồi mới đưa Cố Thanh Từ về.
 
Suốt toàn bộ quá trình, anh không nói với Ô Kiều câu nào.
 
...
 
Cuối tuần qua đi, lại bắt đầu một tuần làm việc bận rộn.
 
Ô Kiều tưởng rằng tất cả đều bình thường.
 
Thậm chí lúc ăn trưa, Cố Thanh Từ còn kéo cô đi ăn mì sợi nữa.
 
Ai ngờ khi cô vừa đi không lâu, Trình Lệnh Thời cũng chuẩn bị rời phòng làm việc, ra ngoài ăn cơm.
 
Nhưng anh vừa ra ngoài đã bị Chu Văn Văn chớp thời cơ cản lại.
 
Anh không kiên nhẫn nhìn đối phương thì lại nghe thấy Chu Văn Văn tủi thân nói: “Tổng giám đốc Trình, chuyện này tôi buộc phải nói rõ cho anh biết. Tôi biết tôi vào phòng làm việc của anh là không đúng nhưng thuốc kia thực sự không phải tôi mua. Tôi cũng chỉ nhìn thấy ở quầy lễ tân, trên đó viết tên anh nên tôi mới thuận tay, có lòng tốt mang lên giúp mà thôi.”
 
“Tôi thực sự không biết anh sẽ giận như thế.”
 
Trình Lệnh Thời bị mấy câu nói này của cô ta làm cho choáng váng.
 
Một lúc lâu sau, anh mới trầm giọng nói: “Cô nói thuốc kia không phải do cô mua?”
 
“Vâng, vốn dĩ không phải do tôi mua.” Mấy ngày nay Chu Văn Văn đã nghe thấy không ít người trong công ty nhắc tới, hóa ra tổng giám đốc Trình rất không thích con gái trong công ty lấy lòng mình.
 
Nên cô ta tưởng Trình Lệnh Thời tức giận vì chuyện đưa thuốc này.

 
Mặc dù sâu trong đáy lòng, cô ta cũng có chút mưu đồ.
 
Nhưng bây giờ chỉ cần làm rõ chuyện thuốc kia không phải do cô ta mua thì ít nhất cô ta còn có thể tẩy trắng cho mình một chút.
 
Giả vờ như mình không có suy nghĩ gì với anh.
 
Chu Văn Văn tưởng anh không tin nên còn nói thêm: “Nếu không tin, anh có thể đi hỏi lễ tân, các cô ấy đều biết.”
 
Không phải Trình Lệnh Thời không tin cô ta mà là anh đang quá kinh ngạc.
 
Anh sốc đến không biết phải nói gì.
 
Anh đột nhiên nhớ tới mấy ngày nay Ô Kiều cứ là lạ, lại nghĩ tới cô có thể đang trốn tránh mình.
 
Thế nên cô không cho rằng email anh gửi kia là gửi cho cô đấy chứ.
 
Vì thế Trình Lệnh Thời không do dự nữa, trực tiếp lướt qua người Chu Văn Văn, ấn thang máy xuống lầu.
 
Xuống đến lầu, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Ô Kiều.
 
Rất nhanh bên kia đã nhận máy nhưng giọng điệu lại khách sáo như cũ: “Kiến trúc sư Trình...”
 
“Em đang ở đâu?” Trình Lệnh Thời hỏi thẳng.
 
Ô Kiều sửng sốt nhưng vẫn thành thật nói cho anh địa chỉ.
 
Trình Lệnh Thời: “Ở yên đó đợi, đợi anh tới.”
 
Ô Kiều tưởng anh có việc gì gấp gáp nên thực sự ngoan ngoãn đứng im đợi.
 
Trình Lệnh Thời nhanh chóng đến nơi, gần như chỉ liếc mắt một cái, anh đã thấy cô giữa đám đông qua lại.
 
Cô hơi cúi đầu, ánh mặt trời chiếu trên người cô khiến cô đẹp như phát sáng.
 
Lúc anh đến bên cạnh cô, Ô Kiều ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt.
 
Sau đó anh cúi đầu: “Tảo Tảo, anh xin lỗi.”
 
“Anh không biết là em mua thuốc cho anh.”
 
Ô Kiều chết sững tại chỗ, trái tim không ngừng run rẩy.
 
Sau đó giữa đám đông tấp nập và âm thanh ồn ào, cô nghe thấy anh lại nói tiếp.
 
“Nếu như anh biết, chắc chắn anh sẽ không gửi cái email kia.”
 
Bởi vì em khác những người khác.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận