Đừng yêu thầm tôi

Ô Kiều nghe anh nói vậy thì sững sờ.
 
Một lúc lâu sau cô mới lấy lại tinh thần mà nói: “Anh nói anh không biết là em đưa thuốc sao?”
 
“Sở dĩ anh đưa ra thông báo nội bộ là bởi vì thuốc kia được đặt sau quầy lễ tân, người khác đưa vào văn phòng anh, anh…” Trình Lệnh Thời cảm thấy việc này vừa hoang đường vừa trùng hợp, anh hạ thấp giọng nói: “Anh tưởng người khác mua, cũng cho rằng cô ta tùy tiện để vào văn phòng của anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Với lại, anh cũng không chỉ nhằm vào một mình Chu Văn Văn.
 
Người làm việc lâu trong công ty đều biết không nên tùy tiện đi vào văn phòng anh.
 
Nhưng Chu Văn Văn không biết là vì mới vào công ty không lâu, lại ỷ vào cái gì mà dám phạm phải điều cấm kỵ như vậy, tùy tiện ra vào động chạm trong văn phòng Tổng giám đốc.
 
Nên Trình Lệnh Thời mới bảo bộ phận hành chính của công ty phát ra một thông báo như vậy.
 
Trình Lệnh Thời thấp giọng hỏi: “Có phải em cho rằng thông báo kia của anh là nhắm vào em không?”
 
Ô Kiều nghe đến đây thì mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
 
Thật ra là có người lấy thuốc ở quầy lễ tân rồi để văn phòng anh, kết quả bị anh phát hiện.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh tưởng người này mua thuốc rồi nghĩ rằng đối phương tùy tiện ra vào văn phòng của anh.
 
Lúc này mới bảo bộ phận hành chính thông báo cho toàn thể công ty.
 
Ô Kiều nhớ đến chuyện hóng hớt Cố Thanh Từ muốn chia sẻ với cô, nhưng lúc ấy cô đang chìm đắm trong khổ sở nên không muốn nghe bất kỳ cái gì liên quan đến chuyện này.
 
Lúc này mới tạo thành một hiểu nhầm buồn cười như vậy.
 
Ô Kiều đột nhiên phát hiện, mọi khổ sở đau lòng, chua xót của cô chỉ là xuất phát từ một việc hiểu nhầm.
 
Tâm trạng này lập tức biến thành dở khóc dở cười.
 
Nhiều hơn là thả lỏng và thoải mái hơn sau khi nghe được lời giải thích.
 
Hóa ra anh thật không nhắm vào cô, cũng không phải bởi vì không thích cô mà chỉ là hiểu lầm mà thôi.
 
Sau khi nghe anh giải thích xong, tảng đá vẫn luôn đè nặng dưới đáy lòng Ô Kiều bất giác biến mất hoàn toàn.
 
Trình Lệnh Thời thấy nụ cười trên mặt cô thì lúc này mới hiểu ra, cô đúng là tức giận, buồn bã vì chuyện này.
 
Trước đây anh không biết, còn tưởng rằng cô chịu ấm ức gì trong công ty.
 
Hiện giờ xem thì “ấm ức” này là do anh ban tặng.
 
Vì vậy anh khom lưng, nhìn thẳng vào đôi mắt của Ô Kiều, giọng điệu hơi bất đắc dĩ, khẽ hỏi: “Sao Tảo Tảo của chúng ta lại cảm thấy anh sẽ tức giận vì em mua thuốc cho anh chứ?”
 

Ô Kiều nhìn thoáng qua xung quanh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng gọi nhũ danh của em.”
 
Cô đã lớn như vậy rồi mà vẫn bị gọi nhũ danh.
 
Có một loại xấu hổ kỳ lạ chậm rãi dâng lên từ đáy lòng.
 
“Tảo Tảo.” Giọng nói của Trình Lệnh Thời lười biếng, lại gọi lần nữa, trong giọng điệu có ý cười: “Không phải tên em sao, sao không được gọi chứ.”
 
Ô Kiều không nhịn được mà lườm anh.
 
Ai ngờ Trình Lệnh Thời duỗi tay ra, xoa đỉnh đầu cô.
 
Lần này giọng nói anh dịu dàng lưu luyến: “Lần này là anh sai, Tảo Tảo có thể tha thứ cho anh không?”
 
Ô Kiều bị giọng điệu của anh làm ngại ngùng, cô thấp giọng nói: “Tại em không biết, nên…”
 
Cô thật sự cảm thấy hơi xấu hổ.
 
Rõ ràng cô hèn nhát không dám hỏi, từ chối nói chuyện, mới tạo thành tình huống bây giờ.
 
Nhưng trong trường hợp này, cô chỉ còn lại sự hèn mọn và ghét bỏ bản thân, hận không thể xóa sạch chuyện này khỏi đầu, lại không biết cô lấy dũng khí từ đâu ra mà đi tìm anh hỏi rõ ràng.
 
“Cũng được, chúng ta đừng nói xin lỗi chuyện này nữa, cứ xin lỗi rồi cho nó trôi qua đi.”
 
Ô Kiều gật mạnh đầu.
 
Nhưng sau đó Trình Lệnh Thời nhìn cô, cố ý thả nhẹ giọng: “Nhưng sau này em còn nói anh đối xử với em như nhân viên bình thường không?”
 
Ô Kiều xấu hổ, cụp mắt xuống không dám nhìn anh.
 
Trình Lệnh Thời vẫn tiếp tục nói.
 
“Em có biết bình thường anh đối xử với nhân viên thế nào không? Chỉ khi đi làm mới tiếp xúc với bọn họ, cho dù là chuyện về dự án cũng đều phải báo cáo với cấp trên trực tiếp của họ trước mới có thể báo cáo với anh.” Trình Lệnh Thời nhìn chằm chằm Ô Kiều, giọng nói càng nhẹ hơn: “Hơn nữa, bọn họ cũng không thể gọi anh là thầy.”
 
Tai Ô Kiều đỏ lên, xấu hổ buồn bực không nói được câu nào.
 
Trình Lệnh Thời lại một tấc lại muốn tiến một thước, giống như “đe dọa” cô mà nói nhỏ: “Anh cũng không dọa em, đến lúc đó đừng nói là tiếp xúc bí ngầm, em muốn nói một câu với anh thôi cũng phải tìm cơ hội mới được.”
 
“Em muốn như vậy không?” Trình Lệnh Thời chậm rãi hỏi.
 
Ô Kiều không khỏi nhớ đến lần chụp ảnh đó, anh đứng giữa đám đông như vì sao rực rỡ trên trời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía anh.
 
Mà chỉ một ánh mắt thôi anh cũng không cho cô.
 
Loại cảm giác này…
 
Ô Kiều biết anh thật sự không hề dọa cô, nếu thật sự làm theo lời cô nói, để anh đối xử với cô như những người khác thì cô mãi mãi cũng không thể nào được gặp riêng Trình Lệnh Thời.
 

Cũng không thể nghe thấy giọng điệu ngả ngớn của anh.
 
Càng không thấy dáng vẻ dịu dàng của anh, nói những lời đầy tự tin, còn cả những dáng vẻ khác nữa.
 
Trái tim Ô Kiều căng thẳng đập mạnh, cuối cùng cô thôi không cắn môi nữa, hạ quyết tâm mà nói: “Em không muốn.”
 
Trình Lệnh Thời biết cô gái này mạnh miệng, vốn dĩ anh chỉ muốn hù dạo cô thôi.
 
Ai ngờ cô lại nói lời thật lòng.
 
Anh không khỏi nở nụ cười.
 
Sau khi hai người nói rõ hiểu lầm thì trong lòng Ô Kiều cũng bắt đầu thả lỏng.
 
Cả người cũng nhẹ nhàng hơn.
 
Thậm chí cô còn chủ động hỏi: “Hay là em mời anh ăn cơm nhé?”
 
Chỉ là lúc gọi anh cô có hơi sửng sốt, cô không muốn gọi là anh trai nữa.
 
Vì vậy cô nhìn anh, nhẹ nhàng gọi: “Thầy ơi.”
 
Vốn dĩ Trình Lệnh Thời đã định xoay người đi nhưng sau tiếng gọi thầy này anh dừng bước lại.
 
Anh quay đầu nhìn Ô Kiều, nhớ lúc trước đều là anh trêu chọc cô.
 
Hình như đây là lần đầu tiên cô chủ động trêu anh.
 
Anh hơi cụp mắt xuống, giọng nói lười biếng mà kiêu căng: “Nếu cô học trò nhỏ hiếu thuận thì miễn cưỡng nể mặt em đấy.”
 
Ô Kiều: “…”
 
*
 
Vì đang là thời gian nghỉ trưa nên các nhà hàng đều phải xếp hàng.
 
Trình Lệnh Thời dẫn Ô Kiều đến, chỗ bình thường anh hay ăn cơm là nhà hàng trước đây Dung Hằng đã đầu tư.
 
Ai ngờ Ô Kiều vừa đến gần nhà hàng đã cảm thấy rất quen mắt.
 
Cô nhìn xung quanh, lúc này mới thấy, cách đó không xa có một cửa hàng rất sáng cách đó không xa.
 
Tiệm bánh Hồ Thiên Nga.
 
Ban đầu Ô Kiều thấy tiệm bánh này thì rất ngạc nhiên.

 
Ma xui quỷ khiến, đột nhiên cô nghĩ đến chiếc bánh kem được gửi nặc danh đến.
 
Là ai tặng vậy?
 
Nhất thời Ô Kiều không có manh mối nào, nhưng như này quá trùng hợp.
 
“Thầy ơi, anh thường xuyên đến đây ăn cơm sao?” Ô Kiều không nhịn được hỏi.
 
Trình Lệnh Thời vẫn chưa phát hiện cô hơi khác thường nên ngoại: “Ngoại trừ lúc đi công tác thì hầu như anh đều giải quyết cơm trưa ở đây.”
 
Các món ăn của nhà hàng này thanh đạm, lại thường xuyên ra món mới.
 
Bởi vậy đến đây ăn cơm trưa là lựa chọn phù hợp nhất.
 
Trình Lệnh Thời cũng không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện ăn cơm nên hầu như đều đến chỗ này.
 
Ô Kiều biết mình không nên suy nghĩ lung tung nhưng nơi Trình Lệnh Thời thường xuyên ăn cơm, ở bên cạnh lại là tiệm bánh Hồ Thiên Nga, chắc không phải anh là…
 
Nhưng tại sao?
 
Ô Kiều không nghĩ ra.
 
Cũng may Ô Kiều không phải người để ý chuyện vụn vặt, nếu không nghĩ ra thì cô dứt khoát không nghĩ nữa.
 
Khẩu vị ăn uống của hai người khá giống nhau.
 
Cho nên những món Trình Lệnh Thời gọi đều là những thứ Ô Kiều thích.
 
“Khi nào lễ tốt nghiệp của em diễn ra?” Đột nhiên Trình Lệnh Thời hỏi.
 
Ô Kiều nói: “Ngày mười tháng sáu ạ.”
 
“Chẳng phải đó là sinh nhật em sao.” Trình Lệnh Thời nói ra theo bản năng.
 
Sau khi anh nói xong thì hai người đột nhiên im lặng.
 
Trình Lệnh Thời suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói: “Tảo Tảo, thật ra năm đó anh không kịp…”
 
“Thầy.” Ô Kiều ngẩng đầu nhìn về phía anh, nói rất khẽ: “Không phải chúng ta đã nói không nhắc đến chuyện quá khứ sao, đừng cứ nhắc đến là lại xin lỗi.”
 
Thấy cô không muốn nói đến chuyện đó, hiếm khi Trình Lệnh Thời im lặng.
 
Thật ra sau khi hai người gặp lại đều ăn ý không nhắc đến, nguyên nhân thật sự khiến bọn họ mất liên lạc.
 
Dường như chỉ cần không nhắc đến thì vết rách giữa cả hai sẽ không tồn tại.
 
Giống như Ô Kiều nói vậy, không muốn nhắc lại, chi bằng dũng cảm tiến về phía trước.
 
Nếu không mỗi người chỉ biết chìm trong quá khứ.
 
Không thể kiểm soát được.
 
Cũng may bọn họ ngầm hiểu ý nhau mà trong bữa cơm này không ai nhắc đến những chuyện không vui nữa.
 

Ô Kiều hỏi dự án gần đây của công ty.
 
Lúc trước cô không dám hỏi, hiện giờ dám nói thỏa thích rồi.
 
Tình Lệnh Thời thấy cô hỏi dự án mới, trông như không thể chờ được muốn làm công việc mới, anh cười nói: “Cuồng công việc như vậy sao?”
 
“Em còn trẻ như vậy, nếu không nỗ lực làm việc thì khác gì cái xác đâu.”
 
Sắc mặt Ô Kiều rất nghiêm túc.
 
Trình Lệnh Thời cũng không nhịn được mà bật cười, anh nói: “Hiện giờ người trẻ đều muốn nằm yên một chỗ mà.”
 
Kết quả anh nói xong thì Ô Kiều kỳ lạ nhìn anh.
 
“Sao thế?” Anh hỏi.
 
Ô Kiều than nhẹ một tiếng, hơi do dự lại xấu hổ nói: “Thầy ơi, em nói cái này, anh đừng giận được không.”
 
Trình Lệnh Thời chăm chú lắng nghe: “Em nói đi.”
 
“Anh có cảm thấy anh nói chuyện rất giống ông cụ non không.” Ô Kiều hắng giọng, học lại giọng điệu vừa rồi của anh: “Hiện giờ người trẻ tuổi…”
 
Không thể không nói, cô rất có thiên phú bắt chước đó.
 
Trình Lệnh Thời không khỏi cười: “Anh như vậy sao?”
 
Anh rất nhanh nhớ ra, nói: “Nhóc con, hình như đây không phải lần đầu tiên em công kích tuổi tác của anh đâu.”
 
“Em có sao?” Ô Kiều chết cũng không nhận.
 
Ô Kiều: “Chắc chắn là anh nghe nhầm rồi.”
 
“Bởi vì anh lớn tuổi nên nghễnh ngãng sao?”
 
“…”
 
Ô Kiều không ngờ anh lại vì trêu cô mà không tiếc tự bôi đen mình.
 
Bữa cơm này dường như đã kéo gần quan hệ của hai người họ lại.
 
Thế cho nên sau khi Ô Kiều trở lại công ty, Cố Thanh Từ nhìn chằm chằm cô một lúc mới hỏi đầy kỳ lạ: “Em Kiều, em trúng xổ số à? Trông vui thế.”
 
Ô Kiều: “Bí mật.”
 
Hai ngày nay công ty không có hạng mục mới nào, Ô Kiều lại trở về với nghề vẽ của mình.
 
Chẳng qua lần này, lần đầu tiên cô khiêu chiến vẽ bản thi công.
 
Khó tránh khỏi luống cuống tay chân.
 
Nhưng không thể không nói rằng Trình Lệnh Thời rất kiên nhẫn với cô.
 
Cho dù Ô Kiều xấu hổ đến không ngẩng đầu lên nổi, anh vẫn chưa nổi giận.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận