Đừng yêu thầm tôi

Khi cô lấy bản vẽ lại chuẩn bị sửa thì nghe Trình Lệnh Thời nói với giọng chậm rãi: “Anh còn tưởng cái gì Tảo Tảo cũng biết, người thầy như anh sắp vô dụng rồi.”
 
Ô Kiều nào dám phân biệt, ủ rũ nói: “Cảm ơn thầy ạ.”
 
Cô cầm bản vẽ nhanh chân chuồn mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trở về chỗ ngồi, đối diện là Cao Lĩnh, đột nhiên anh ấy kéo ghế dựa đến cạnh cô: “Em Kiều, anh hỏi em chuyện này.”
 
“Anh nói đi, sao thế?” Ô Kiều thấy vẻ mặt anh ấy nghiêm túc thì lập tức hỏi.
 
Cao Lĩnh: “Em có muốn tham gia thi đấu với bọn anh không?”
 
“Thi đấu gì ạ?” Ô Kiều hỏi, cô nói: “Nếu các anh không chê em thì em đương nhiên đồng ý.
 
Lúc học đại học, Ô Kiều với các bạn cùng lớp đã lập thành một đội tham gia các cuộc thi.
 
Lúc đầu đi theo đàn chị năm ba năm tư, bởi vì các sinh viên cùng trình độ với cô vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn thi đấu.
 
Ngay cả Ô Kiều lần đầu tiên tham gia cuộc thi cũng do có một đàn anh lúc đó rời khỏi đội, nhóm nhỏ kia không tìm được ai, sau đó liên hệ với người đầu tiên học năm hai là cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ô Kiều không hề xa lạ với các cuộc thi.
 
Cao Lĩnh thấy cô nói vậy thì búng tay một cái: “Anh gửi tài liệu cuộc thi cho em, em xem trước đi.”
 
Ô Kiều nhận được tài liệu cuộc thi trong điện thoại rất nhanh.
 
Thấy Cao Lĩnh gửi WeChat đến mà không phải phần mềm liên lạc nội bộ của công ty, Ô Kiều thấy hơi lạ.
 
Đợi cô nhấn vào mới phát hiện đây là nhóm chat cạnh tranh dự án bảo tàng nghệ thuật.
 
Cô quay đầu hỏi Cao Lĩnh: “Còn ai nữa ạ?”
 
“Em với anh, còn có Thời Thần, ba người tất cả.”
 
Ô Kiều nhấp môi, đột nhiên hạ giọng hỏi: “Đây là cuộc thi của chúng ta sao?”
 
Cao Lĩnh bật cười khi thấy cô như thể tham gia đảng hoạt động ngầm, anh ấy an ủi: “Yên tâm đi, từ lúc bắt đầu lập nghiệp Thời Hằng của chúng ta đã bắt đầu thi đua rồi, lão đại là người nghiện thi đấu. Lập được kỷ lục, dẫn theo toàn bộ công ty thi một trăm cuộc thi trong một năm.”
 
Về khoảng thời gian này, Ô Kiều đã biết từ lúc phỏng vấn với Trình Lệnh Thời.
 
“Nhưng chúng ta thi giấu thì có thể ảnh hưởng đến công ty không?” Ô Kiều nhìn xung quanh.
 
Cũng may bọn họ đều đang tập trung làm việc nên không ai chú ý đến hai người ở đây.
 
Cao Lĩnh cười nói: “Yên tâm đi, không chỉ có anh, ở trong công ty cũng có nhiều thi ngầm. Hơn nữa thậm chí lão đại còn cổ vũ chúng ta, anh ấy cảm thấy không ngừng thi đua mới tăng tiêu chuẩn của chúng ta lên.”
 
“Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được.”

 
Cao Lĩnh cũng không biết là đang dọa Ô Kiều hay nhắc nhở cô: “Cũng có người thật sự làm chậm tiến độ hạng mục của công ty vì thi đấu riêng, khi đó lão đại không hề khách sáo…”
 
Anh ấy làm động tác chém ngang cổ: “Đuổi anh ta đi rồi.”
 
“Cho nên em suy nghĩ cẩn thận nhé, nếu đồng ý thì chúng ta lập đội.”
 
Ô Kiều tò mò hỏi: “Sao anh không tìm Thanh Từ vậy?”
 
Thực tập ở Thời Hằng lâu như vậy rồi, Ô Kiều cũng có chút hiểu biết với mọi người trong tổ.
 
Mặc dù Cố Thanh Từ là kiến trúc sư nữ nhưng ở trong tổ, cô ấy là người Trình Lệnh Thời nể nhất.
 
Dự án nhà trẻ lần trước, Ô Kiều thua trước cô ấy, cũng thua tâm phục khẩu phục.
 
“Cô ấy cũng có việc riêng.” Cao Lĩnh sợ Ô Kiều hiểu lầm nên giải thích: “Em Kiều, chắc chắn em không phải lốp xe dự phòng đâu, em ở trong lòng anh là người đứng đầu.”
 
“Không phải Thanh Từ sao?” Ô Kiều trêu anh ấy.
 
Cao Lĩnh lập tức trợn tròn mắt, đôi mắt như thể đang nói “Mẹ ơi, em đang nói gì vậy”.
 
Mặc dù đã đồng ý nhưng Ô Kiều vẫn hơi lo lắng.
 
Cũng không thể hỏi người khác chuyện này được, càng không thể hỏi Trình Lệnh Thời.
 
Lỡ như Cao Lĩnh thi đấu ngầm, cô trực tiếp đi hỏi Trình Lệnh Thời chẳng phải là mật báo sao.
 
Vì vậy cô lại gửi email cho T.
 
Từ lần trước T hỏi, giữa anh và thầy thì ai tốt hơn khiến trong lòng Ô Kiều có cảm giác kỳ lạ.
 
Hơn nữa sau khi hóa giải hiểu lầm với Trình Lệnh Thời thì tâm trạng cô cũng thả lỏng.
 
Đã lâu rồi không liên lạc với T.
 
Ô Kiều: [Anh T, các công ty thường khuyến khích các nhân viên thi đấu riêng sao? Nếu em thực tập trong một công ty nhưng lại thành lập đội thi đấu với các đồng nghiệp thì có phạm phải kiêng kỵ gì không?”
 
Không ngờ phải đợi đến ba tiếng sau, T mới trả lời cô.
 
T: [Nói vậy thì chỉ cần em không làm chậm trễ công việc của mình, em ngấm ngầm làm cái gì, sao công ty có thể quản lý được.]
 
Ô Kiều nhìn câu trả lời của anh, khẽ cười.
 
Đúng là như vậy thật.
 
Ô Kiều: [Dự án nhà trẻ lần trước của em thất bại rồi. Bên A chọn phương án của một đồng nghiệp khác, mặc dù bề ngoài em tỏ vẻ không để ý nhưng sau khoảnh khắc công bố kết quả, em vẫn thấy xấu hổ muốn khóc.]
 
Ô Kiều: [Em ghét cảm giác thua cuộc.]

 
Ô Kiều: [Nếu có thể, em muốn là người thắng cả đời.]
 
Người khác đều cho rằng, tính cách của Ô Kiều sẽ giống vẻ bề ngoài của cô, dịu dàng yếu đuối, không tranh giành.
 
Nhưng lòng hiếu thắng của cô mạnh hơn bất kỳ ai.
 
Trình Lệnh Thời ngồi trước màn hình máy tính, nhìn nội dung email mới nhất.
 
Đột nhiên có cảm giác bất ngờ ngỡ ngàng.
 
Anh và Ô Kiều đã tiếp xúc rất nhiều nhưng ở trong đời sống hiện thực, Ô Kiều không hề thể hiện ra lòng hiếu thắng mãnh liệt như vậy.
 
Cô như một thị trấn nhỏ ở vùng Giang Nam, như một mặt hồ phẳng lặng, thỉnh thoảng sẽ có mưa phùn rơi xuống làm bắn lên những bọt nước li ti.
 
Tính cách cô trông hướng nội và bình thản, chắc chắn không có ai sẽ nghĩ đến.
 
Với vẻ ngoài thản nhiên bình tĩnh như vậy sẽ có khát vọng chiến thắng mãnh liệt như thế.
 
Như vậy gọi là gì nhỉ?
 
Trình Lệnh Thời dựa lưng vào ghế, trong đầu bỗng xuất hiện một cụm từ.
 
Sự tương phản đáng yêu?
 
Hình như đúng thế, rõ ràng với vẻ ngoài dịu dàng ôn hòa như thế, cách một màn hình lại giương nanh múa vuốt nói ra, em muốn là người chiến thắng cả đời.
 
Nhưng Trình Lệnh Thời lại không cảm thấy suy nghĩ của cô sai trái.
 
Có lẽ Ô Kiều như vậy mới càng khiến anh vui vẻ bất ngờ hơn.
 
T: [Vậy em phải luôn thắng.]
 
Vì vậy ngày hôm sau, Ô Kiều đồng ý với Cao Lĩnh, thành lập đội tham gia cuộc thi lần này với anh ấy và Thời Thần.
 
Cao Lĩnh vui mừng  vô cùng, xoa tay nói: “Tác phẩm xuất sắc trong cuộc thi lần này lên đến hai mươi vạn đấy.”
 
Hôm qua Ô Kiều chỉ tập trung xem giới thiệu cuộc thi, hoàn toàn không chú ý đến phần giải thưởng.
 
Cô thốt lên: “Nhiều thế sao?”
 
Cao Lĩnh và Thời Thần đồng thời quay đầu nhìn cô: “Em Kiều, em không quan tâm cái này sao? Tiền thưởng mới là quan trọng nhất.”
 
Ô Kiều: “…”
 
Mất công cô còn tưởng rằng, bọn họ tham gia là vì lý tưởng thiết kế, vì muốn nâng cao trình độ thiết kế, là vì…

 
Ô Kiều nhỏ giọng thì thầm: “Nếu biết trước là hai trăm ngàn tiền thưởng, chắc chắn em sẽ không đắn đo.”
 
Cũng tốt, hóa ra mọi người đều thực dụng như nhau.
 
Vì vậy buổi tối, bọn họ hẹn một nơi gặp mặt, triển khai cuộc họp hội ý sơ bộ trước.
 
Sau khi tan làm, Ô Kiều không vội vàng thu dọn đồ đạc.
 
Công việc của Cao Lĩnh vẫn chưa hoàn thành xong, anh ấy có xe có thể gặp bọn họ sau.
 
Đợi đến khoảng sáu rưỡi.
 
Ô Kiều đang chuẩn bị đứng dậy thì lúc này mới phát hiện Trình Lệnh Thời đang thong dong đi ra khỏi văn phòng, người cùng đi ra cửa công ty.
 
Đúng là trùng hợp, việc của Cao Lĩnh cũng hoàn thành xong.
 
Bởi vì Thời Thần còn việc khác nên đi trước, đợi lát nữa bọn họ mới tụ họp lại.
 
Lúc này chỉ có hai người Ô Kiều và Cao Lĩnh.
 
Bọn họ đến thang máy, vẻ mặt Dung Hằng tò mò nhìn: “Hai người?”
 
Anh ấy nói xong thì còn liếc Trình Lệnh Thời một cái.
 
“Chúng tôi thuận đường, thuận đường thôi.” Cao Lĩnh lập tức giải thích, anh ấy là chân chó số một của lão đại, sao lại không biết lão đại rất quan tâm những chuyện liên quan đến Ô Kiều chứ.
 
Mấy người đứng im lặng chờ thang máy.
 
Cửa thang máy vừa mở ra, đột nhiên có người lao từ trong ra.
 
“Em bắt được anh rồi.” Một cô gái mặc váy trắng vải tweed chạy ra khỏi thang máy, lập tức ôm cánh tay Trình Lệnh Thời.
 
Mọi người ở đây đều hoảng hốt.
 
Vẫn là Dung Hằng phản ứng lại nhanh: “Tùy Ninh, con bé này sao lại vậy, sắp dọa chết anh rồi.”
 
“Ai bảo các anh không để ý đến em.”
 
Dung Hằng cười: “Oan cho anh quá.”
 
Cô gái tên Tùy Ninh này giận dỗi nhìn Trình Lệnh Thời: “Em mặc kệ, các anh đều là người xấu.”
 
Sau khi Ô Kiều hoảng hốt thì không nhịn được nhìn cô ta.
 
Chỉ liếc mắt một cái, cô lập tức biết cô và cô ta không giống nhau, bởi vì cô ta trông như cô chủ sống trong nhung lụa.
 
Khuôn mặt tinh xảo, dáng người hoàn mỹ, chân dài eo nhỏ đều quyến rũ vô cùng.
 
Trên người cô ta còn mặc váy ngắn vải tweed, vừa nhìn nhận ra đó là kiểu dáng mới nhất của Chanel.
 
Thậm chí cái túi cô ta xách cũng là phiên bản giới hạn của Chanel.
 
Một cô gái hoàn hảo xinh đẹp như vậy bỗng từ trên trời rơi xuống thật sự rất giống cô gái trong thế giới của Trình Lệnh Thời.
 
Ô Kiều nhìn chằm chằm thang máy trước mặt, con số hiển thị không ngừng nhảy lên.

 
Thang máy Tùy Ninh vừa vào lại còn đang đi lên nên bọn họ không vào.
 
Không đợi đáy lòng Ô Kiều cuộn trào sóng ngầm, Trình Lệnh Thời đã gạt bàn tay của Tùy Ninh đang ôm khuỷu tay mình ra, giọng điệu lạnh lẽo: “Đừng dây dưa lôi kéo tôi.”
 
“Hừ, quả nhiên anh là đồ tồi.” Tùy Ninh cũng không tức giận mà nũng nịu nói.
 
Tuổi cô ta không lớn, thoạt nhìn chỉ ngang bằng Ô Kiều.
 
Chắc đều đang ở giai đoạn vừa tốt nghiệp đại học.
 
Làm nũng như vậy cũng không quá đáng, ngược lại mang đến cảm giác cô ta và Trình Lệnh Thời rất thân thiết, thân đến mức có thể tùy tiện làm nũng với anh, thậm chí trêu chọc anh.
 
Cũng không sợ anh trở mặt.
 
Vẫn là Dung Hằng đến giải vây: “Sao đột nhiên em lại tới đây?”
 
Tùy Ninh: “Em vẫn luôn nói muốn đến công ty các anh tham quan mà, kết quả hai đối tác lớn các anh sống chết không chịu đồng ý.”
 
Dung Hằng lại kêu oan lần nữa: “Có thể đừng có lần nào cũng kéo anh theo không, anh thật sự không có mà.”
 
“Vậy thì chính là đồ đàn ông tồi này.” Tùy Ninh liếc Trình Lệnh Thời một cái.
 
Ô Kiều đứng bên cạnh, không nhịn được dùng khóe mắt nhìn về phía Tùy Ninh.
 
Một cô gái có tính cách hoạt bát làm nũng như vậy, cho dù là cô cũng khó thấy ghét được.
 
Bởi vì thang máy chưa đến nơi.
 
Cho nên Tùy Ninh vẫn đang nói liên tục.
 
Cũng may đều là Dung Hằng nói với cô ta, Trình Lệnh Thời gần như không nói câu nào.
 
Mãi đến khi Tùy Ninh nhìn về phía Ô Kiều như vừa mới phát hiện ra vậy, cô ta nhìn cô một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Tôi có quen cô không?”
 
Ô Kiều sửng sốt, lắc đầu theo bản năng: “Không quen.”
 
Tùy Ninh hơi nhíu mày, hỏi đầy kỳ lạ: “Sao tôi lại cảm thấy cô trông quen thế nhỉ, như thể gặp ở đâu đó rồi ấy?”
 
“Chúng ta thật sự không quen biết.” Ô Kiều xác nhận lại lần nữa.
 
“Chắc là tôi nhận nhầm, cũng có thể là cô trông giống ai đó?” Tùy Ninh lẩm bẩm.
 
Ô Kiều nhấp môi.
 
Cô biết chắc câu này của Tùy Ninh không có ác ý nhưng nghe vậy giống như nói Ô Kiều có một gương mặt bình thường rất phổ biến vậy.
 
Cuối cùng người từ nãy giờ không nói câu nào, Trình Lệnh Thời chậm rãi quay đầu sang nhìn Tùy Ninh: “Cô nói trông cô ấy quen sao?”
 
“Đúng là rất quen.” Tùy Ninh vẫn còn kiên trì.
 
Một tiếng “à” rất thấp vang lên.
 
“Vậy cô nói xem.” Ánh mắt Trình Lệnh Thời dừng lại trên người Ô Kiều, đuôi lông mày hơi nhướng lên, dùng giọng điệu lười biếng kiêu căng chậm rãi hỏi: “Cô có thể thấy một khuôn mặt xinh đẹp như vậy ở đâu nào?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận