Đừng yêu thầm tôi

Ở trên công trường, ánh mặt trời chói chang cùng tiếng máy móc ầm ĩ.
 
Nhìn khắp nơi đều là bóng lưng những người đội mũ bảo hộ đang làm việc luôn tay luôn chân.
 
Ô Kiều đi đôi giày thể thao vừa mới mua xuống xe, vừa xuống đã lập tức cảm nhận được hơi nóng ở bên ngoài phả vào mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngay sau cô nối gót Trình Lệnh Thời, trước tiên đi đến văn phòng kiểm tra và giám sát.
 
Đối phương vừa nhìn thấy Trình Lệnh Thời, lập tức khách sáo nói: “Kiến trúc sư Trình, thật sự ngại quá, còn làm phiền anh chạy lên đây một chuyến.”
 
“Nên làm mà.” Trình Lệnh Thời trả lời.
 
Đối phương nhanh nhẹn đưa mũ bảo hộ cho hai người họ.
 
Ô Kiều nhận lấy mũ, nói một câu cảm ơn rồi mới chậm rãi đội lên.
 
Thật ra người giám sát công trình thấy Ô Kiều là một cô gái xinh đẹp lại còn trẻ măng, không khỏi tò mò hỏi: “Cô đây là?”
 
“Ô Kiều, cô ấy là nhà thiết kế đang thực tập ở văn phòng của chúng ta.” Trình Lệnh Thời đội mũ lên đầu, sau khi cài móc cẩn thận thì bổ sung thêm một câu: “Cũng là học trò của tôi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xem kìa, thầy giỏi có trò hay, chắc chắn kiến trúc sư Ô cũng là người có năng lực xuất chúng.”
 
Ô Kiều lần đầu tiên nghe thấy có người gọi mình kiến trúc sư Ô, vội vàng nói lại: “Giám sát Tiền, tôi chỉ là một thực tập sinh mà thôi. Không dám nhận danh xưng này, anh quá lời rồi.”
 
Giám sát Tiền cười lớn: “Cô có thầy giáo là kiến trúc sư Trình, danh xưng kiến trúc sư Ô này cô sớm muộn gì cũng xứng thôi.”
 
Mặc dù tính cách của Ô Kiều vô tư, dửng dưng, nhưng khi cô được khen thì Ô Kiều cũng có chút ngượng ngùng.
 
Sau đó người này bị gọi đi, Ô Kiều bèn đội ngay mũ bảo hộ lên đầu mình.
 
Chỉ là sau khi đội, cô bỗng dưng bảo: “Em phát hiện có một số người như sinh ra đã là người chiến thắng.”
 
“Những người nào?” Trình Lệnh Thời thấy cô tự nhiên cảm khái như vậy thì hỏi.
 
“Anh chứ ai.” Ô Kiều nhìn Trình Lệnh Thời.
 
Trình Lệnh Thời không khỏi bật cười: “Em nói xem, anh như thế nào mà trời sinh là người chiến thắng.”
 
Ô Kiều: “Anh nhìn đi, anh họ Trình, những người khác đều gọi anh là kiến trúc sư Trình*, Trình công là thành công.”
 
*Kiến trúc sư Trình , gốc 程工 (Hán Việt: Trình công), phiên âm là chéng gōng, đồng âm với 成功 (Hán Việt: thành công).
 

Sau đó Ô Kiều chỉ về chính mình: “Em họ Ô, nếu sau này em thật sự có danh xưng kiến trúc sư thì người ta sẽ chỉ gọi em là…”
 
“Kiến trúc sư Ô*.” Trình Lệnh Thời lẩm bẩm rồi trầm giọng nói tiếp: “Con rết*.”
 
*Kiến trúc sư Ô, gốc 邬工 (Hán Việt: Ô công), phiên âm là wū gōng, đồng âm khác thanh điệu với 蜈蚣 (Hán Việt: ngô công) phiên âm là wúgōng, tức là con rết ở trong tiếng Việt.
 
Dứt lời, anh không giấu nổi nụ cười, từ lồng ngực phát ra tiếng thở trầm thấp, ngân dài quyến rũ.
 
Ô Kiều: “…”
 
Trình Lệnh Thời thấy cô hơi cau có, dường như anh cũng biết mình quá trớn, đưa tay ra xoa đầu cô: “Thật ra nói nhanh cũng không giống đến mức đấy.”
 
Kiến trúc sư Ô mà không giống con rết á?
 
“Cảm ơn anh.” Ô Kiều nhìn Trình Lệnh Thời, nghiêm túc nói: “Anh còn có tâm tìm lý do như vậy.”
 
Trình Lệnh Thời lại một lần nữa bị cô chọc cười.
 
Quả thật anh cũng không ngờ cô gái này còn có tố chất làm diễn viên hài.
 
Cũng may rất nhanh sau đó, giám sát Tiền quay trở lại, mấy người cùng nhau đi đến trước công trường.
 
Đây là lần đầu tiên Ô Kiều xuống công trường, trước đây cô làm thiết kế đều là làm trên giấy hoặc trên phần mềm.
 
Cơ hội tiếp xúc thực tế với công trường đang thi công ít lại càng thêm ít.
 
Ngay cả khi cô thực tập ở viện kiến trúc cũng giống như vậy, cơ hội có thể đi đến công trường rất ít.
 
Bởi vì ở trong nước, bình thường chỉ có người trong ngành xây dựng kĩ thuật dân dụng mới xuống công trường, rất nhiều kiến trúc sư chỉ đến công trường đang thi công khi công trình xây dựng được khánh thành. Nếu không phần lớn thời gian, kiến trúc sư đều ngồi trong văn phòng, giao tiếp với bản vẽ và phần mềm.
 
Ô Kiều yên lặng đi theo sau Trình Lệnh Thời, nghe anh và những người khác ở trong công trường thảo luận.
 
Sau khi nghe anh nói, Ô Kiều mới phát hiện, Trình Lệnh Thời rất thấu đáo với mỗi phân đoạn của công trình.
 
Thậm chí ngay cả tiến độ kỳ hạn công trình, anh đều nắm rõ như lòng bàn tay.
 
Thì ra lần này bọn họ đến đây là để giải quyết một số vấn đề xảy ra khi xây dựng.
 
Nhà thiết kế ở công trường là người bên viện kiến trúc điều sang, mới đầu hạng mục này là hạng mục do văn phòng kiến trúc Thời Hằng và một viện kiến trúc lớn trong nước hợp tác với nhau cùng xây dựng.
 
Công ty như văn phòng kiến trúc Thời Hằng thuộc về loại công ty đề án.
 
Tuy rằng cũng chuyên kiến trúc, nhưng bình thường khi muốn đấu thầu một số hạng mục lớn đều sẽ hợp tác cùng với viện kiến trúc.
 

Liên minh lớn mạnh sẽ có cơ hội thắng thầu lớn hơn.
 
Phương thức này cực kỳ hiếm thấy khi đấu thầu ở trong nước, nhiều khi trừ viện kiến trúc lớn mạnh ra, đến cả những văn phòng kiến trúc nổi tiếng ở nước ngoài, khi đấu thầu hạng mục ở trong nước cũng sẽ bắt tay với những công ty khác.
 
Rất nhanh, bọn họ vào thang máy bên trong công trình kiến trúc, đi lên tầng trên.
 
Đây là một kiến trúc siêu cao tầng, lúc này bọn họ đã đặt chân đến tầng cao nhất, vừa bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy tường ngoài của công trình đang chỉ có khung sắt, không có vật liệu nào khác ở tường ngoài, vì thế gió ở hai bên thổi như gào thét.
 
Đứng trên kiến trúc siêu cao tầng như vậy, đặc biệt là kiến trúc còn chưa hoàn thành.
 
Lúc này Ô Kiều mới biết, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy khó mà vượt qua.
 
Cô vậy mà lại… Sợ độ cao.
 
Lúc này Trình Lệnh Thời ở phía trước đã cùng đoàn người đi qua đó, vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất tự nhiên, người thường xuyên phải ở công trình sớm đã quen thuộc với điều này.
 
Kể cả những kiến trúc cao hơn kiến trúc này, những người ở đây đều đã từng trải nghiệm qua.
 
Ô Kiều lại không giống như vậy, thật ra cô mơ hồ biết bản thân sợ độ cao.
 
Trước đây khi Ô Kiều vừa đến Thượng Hại học đại học, cuối tuần mọi người hẹn nhau đi đến bến Thượng Hải chơi.
 
Sau đó đi đến tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông, mọi người cùng nhau đi thang máy đi lên, trên đó có một cầu kính trong suốt.
 
Rất nhiều người đều cười vui vẻ đi qua, chỉ có Ô Kiều, cô tới gần cầu kính kia thôi là chân đã mềm oặt, tim đập như trống.
 
Bây giờ cũng vậy, những người khác đều đã đi đến bên rìa tầng kiến trúc, ở bên ngoài chính là khung sắt.
 
Trình Lệnh Thời đang chỉ ra bên ngoài, anh đang nói chuyện gì đó với kiến trúc sư ở bên cạnh.
 
Gió trên kiến trúc siêu cao tầng dội vào tai, phát ra âm thanh phần phật mãnh liệt.
 
Ô Kiều đứng ở xa xa nhìn Trình Lệnh Thời, cô thấy áo sơ mi của anh bị gió lớn thổi cho căng phồng, sau đó cả người của cô cũng bị gió thổi đẩy lên phía trước, mặc dù Ô Kiều còn đang cách bên rìa kiến trúc rất xa nhưng trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh bản thân bị gió thổi rơi xuống bên dưới.
 
Ô Kiều không nhịn được mà nhắm chặt mắt.
 
Nhưng mà Ô Kiều càng nhắm mắt, cảm giác sợ hãi của cô lại càng được phóng đại.
 
“Này.” Đột nhiên có một người xuất hiện bên cạnh Ô Kiều, chạm nhẹ vào cánh tay của cô. 
 
Ô Kiều mở to mắt, cô nhìn thấy một người trẻ tuổi xa lạ, người này là kiến trúc sư của công trường, anh ta đang đeo kính đen, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc ngắn tay.

 
Ô Kiều hít sâu một hơi, ngược lại làm đối phương hơi giật mình.
 
“Cô không sao chứ?” Anh ta quan tâm hỏi han.
 
Ô Kiều lắc đầu: “Tôi không sao.”
 
Anh ta nhìn sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, lại hỏi: “Nhìn mặt mày cô tái mét, có phải cô sợ độ cao đúng không?”
 
“Không phải.” Ô Kiều không chút nghĩ ngợi phủ nhận.
 
Nhưng ngoài miệng thì nói vậy, chân cô lại giống như bị đóng đinh tại chỗ.
 
Muốn di chuyển cũng không di chuyển được.
 
Anh ta cười: “Kể cả sợ độ cao cũng không sao, cô là kiến trúc sư, ít có cơ hội đến công trường.”
 
“Ô Kiều.” Trình Lệnh Thời vốn đang đứng ở phía trước đi đến chỗ Ô Kiều.
 
Cô tưởng rằng anh gọi mình có việc nên bước chân qua đó, chỉ là mỗi một bước trên mặt cô lại trắng thêm một phần.
 
Trước khi Ô Kiều đi lên phía trước, Trình Lệnh Thời đã bước nhanh đến bên cạnh cô.
 
Anh đưa tay ra lấy chìa khóa xe trong túi, để vào tay Ô Kiều: “Anh có phần tài liệu để ở trên xe, em đi lấy hộ anh đi.”
 
“Vâng.” Ô Kiều vô thức thở phào nhẹ nhõm.
 
Cô cầm lấy chìa khóa mà Trình Lệnh Thời đưa cho, chậm rãi xoay người đi đến cửa thang máy.
 
Đợi khi Ô Kiều đi thang máy xuống dưới, đằng sau lưng cô ướt đẫm, cả người như vừa bước ra từ hồ nước.
 
Ô Kiều biết bản thân khá sợ độ cao, nhưng không ngờ lại sợ nhiều như vậy.
 
Cô đứng dưới tầng, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao tầng ở trước mắt.
 
Ánh mặt trời đang chiếu gay gắt, Ô Kiều trở nên hoa mắt.
 
Cô nắm chìa khóa trong tay, quay lên trên.
 
Trình Lệnh Thời cũng không có tài liệu gì quan trọng, rất có thể anh nhìn ra cô không ổn nên mới tìm lý do cho cô.
 
Rõ ràng là cô đến công trường, kết quả là anh không chỉ mua cho cô giày mà còn chú ý chuyện cô sợ độ cao. 
 
Ô Kiều vô cùng áy náy, thấy bản thân mình vướng chân anh.
 
Xe của Trình Lệnh Thời dừng ở bãi đỗ xe tạm thời, vậy nên Ô Kiều chuẩn bị quay về xe trước.
 
Trước mặt mọi người anh cho cô đi lấy tài liệu, cô ít ra cũng nên làm cho ra dáng.
 
Ai ngờ lúc Ô Kiều chuẩn bị quay lại, vừa hay gặp phải mấy người từ bên ngoài đi vào.

 
Người đi đầu tiên là một người đàn ông trẻ tuổi, hai người đối diện ngang qua nhau.
 
Đột nhiên đối phương gọi cô: “Ô Kiều.”
 
Ô Kiều không ngờ ở nơi này ngoại trừ Trình Lệnh Thời còn có người khác nhận ra cô.
 
Cô ngạc nhiên nhìn theo hướng có tiếng nói.
 
“Sao cậu lại ở đây?” Người đàn ông cũng đội mũ bảo hộ màu vàng giống cô, đi thẳng đến trước mặt cô.
 
Ô Kiều nhìn chằm chằm người đàn ông, một lúc lâu không lên tiếng.
 
Vẫn là người đàn ông cười nói trước: “Tôi là Trình Đông, chắc cậu sẽ không bảo không quen biết tôi chứ.”
 
Trung Quốc lớn như vậy, Thượng Hải lớn như vậy, Ô Kiều cũng không ngờ cô có thể gặp được người quen cũ ở thị trấn Thanh Đường tại đây.
 
Cô lắc đầu: “Không phải, chỉ là tôi không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
 
“Sao cậu lại ở đây?” Trình Đông thấy cô cũng đội mũ bảo hộ, càng bất ngờ hơn.
 
Ô Kiều giải thích: “Hạng mục này là của văn phòng kiến trúc chúng tôi, vậy nên tôi qua đây với sếp xem thế nào.”
 
“Bây giờ cậu là kiến trúc sư à?” Trình Đông cười nói.
 
“Không phải.” Ô Kiều giải thích: “Bây giờ tôi còn chưa tốt nghiệp, chỉ là đang thực tập ở văn phòng kiến trúc thôi.” 
 
Ô Kiều nói xong, nháy mắt cả hai bên đều im lặng.
 
Một hồi lâu Trình Đông mới nói tiếp: “Sau khi cậu lên đại học hình như rất ít khi về nhà.”
 
Nhà sao?
 
Từ này khiến Ô Kiều chợt hoảng hốt.
 
Sau rồi cô mới hiểu ra nhà mà Trình Đông đang nói đến là nhà của bác dâu cả.
 
Ô Kiều nhẹ giọng đáp: “Lên đại học tôi rất bận nên ít khi về nhà.”
 
Thật ra do Ô Kiều ngại, cô ở nhờ nhà bác dâu cả lâu vậy, đỗ đại học xong cũng không muốn tiếp tục làm phiền nữa.
 
Vậy nên trừ dịp năm mới ra thì nếu không phải về Ô Kiều sẽ không quay về.
 
Trình Đông gật đầu, suy nghĩ rồi bảo: “Ba tôi mất rồi.”
 
“Hả?” Ô Kiều ngẩng đầu lên nhìn Trình Đông, giọng nhẹ nhàng: “Xin nén bi thương.”
 
“Cảm ơn số tiền kia của cậu.” Trình Đông lại nói.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận