Đừng yêu thầm tôi

Sau khi ba anh ấy bị bệnh, Trình Đông thành trụ cột gia đình, lúc này anh ấy mới biết ba mình trước đây làm công trình thua lỗ không ít tiền, tài sản trong nhà gần như đem hết cầm cố.
 
Về sau rất nhiều công trình ở ngoài đều không hồi được vốn.
 
Mẹ Trình Đông ở trong bệnh viện chăm sóc ba, vậy nên một mình Trình Đông ở bên ngoài gánh nợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bị người ta đánh, cũng bị người ta chặn ngoài cửa, người mà lúc trước ba Trình Đông gọi là anh em, không những quỵt tiền mà cả đám đó còn hùa vào trả đũa lại nhà anh ấy.
 
Vào thời điểm ấy Trình Đông tuyệt vọng vô cùng, Ô Kiều đã quay trở về.
 
Cũng không biết Ô Kiều lấy tin tức từ đâu, cô đưa cho Trình Đông một tấm thẻ ngân hàng.
 
Bên trong thẻ có năm trăm nghìn tệ, là tiền năm đó khi ba Ô Kiều mắc bệnh, ba của Trình Đông cho bọn họ vay.
 
Nhiều năm như vậy, Ô Kiều vẫn không thể trả lại số tiền này, bây giờ cô đã có khả năng, mà không ngờ lại dùng vào đúng lúc ấy.
 
Ô Kiều nói: “Vốn dĩ số tiền này là tiền tôi phải trả, trì hoãn bao năm như thế, tôi còn phải nói lời xin lỗi.”
 
Trình Đông cười khổ, bao năm qua anh ấy cũng gặp được không ít người.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng cho tới bây giờ nào có ai có thể làm anh ấy nhớ mãi không quên, không thể kiềm chế được bản thân giống như cô gái ở trước mắt này.
 
Chỉ là Trình Đông không còn là cậu trai kia nữa, thời thiếu niên không màng tất cả điều gì, vừa nông nổi vừa ngang bướng.
 
Thật ra số tiền mà Ô Kiều vay, ba Trình Đông đã sớm nói không cần trả.
 
Ai cũng biết hoàn cảnh của cô, ba mất sớm, mẹ thì bỏ đi.
 
Một người ăn nhờ ở đậu trong nhà bác cả, lẻ loi hiu quạnh.
 
Nhưng cũng chính là cô, ở thời điểm mà Trình Đông bất lực, tuyệt vọng nhất, đưa tới một số tiền như vậy.
 
Năm trăm nghìn tệ, có thể duy trì tiền viện phí một tháng của ba anh ấy.
 
Có thể cho Trình Đông cơ hội tạm nghỉ.
 
Càng làm cho anh ấy tin tưởng, trên thế giới này chung quy lại vẫn còn có lương thiện.
 
Trình Đông nhìn cô không chớp: “Thật ra ba tôi cũng không trụ được mấy là đi.”
 
“Xin chia buồn.” Ô Kiều chân thành nói.
 
“Đã qua từ lâu rồi.” Trình Đông cười không thành tiếng.
 
Ô Kiều lại nhìn anh ấy, nhẹ giọng nói: “Tôi biết, nhưng mà mất đi ba, cho dù lúc nào nhắc đến trong lòng vẫn sẽ đau âm ỉ.”
 
Có lẽ đây cũng là lý do Ô Kiều chịu nói chuyện lâu như vậy với Trình Đông.

 
Nếu là hồi niên thiếu kia, Ô Kiều nhìn thấy Trình Đông từ xa sẽ lập tức quay đầu.
 
Nhưng bây giờ, Trình Đông cũng không phải thiếu niên ngày xưa bị chiều hư ở Thanh Đường, mà chỉ là một chàng trai trẻ sau khi chịu tang ba, nỗ lực dốc sức làm việc kiếm tiền.
 
Cô hiểu rõ cảm giác mất ba, cũng hiểu rõ cảm giác của Trình Đông.
 
Trong lòng Trình Đông chửi thề một câu, song vẫn buông lời trêu ghẹo: “Cậu đây là đang muốn nhìn thấy tôi khóc đúng không?”
 
Ô Kiều ngẫm nghĩ: “Cậu muốn khóc cũng được, nhớ ba đến mức bật khóc cũng không có gì là mất mặt.”
 
“…”
 
Có lẽ Trình Đông nghe lời cô nói, thật sự dở khóc dở cười.
 
Cuối cùng Trình Đông chuyển đề tài: “Bây giờ cậu đang làm ở công ty kiến trúc à?”
 
“Là văn phòng kiến trúc.” Ô Kiều đáp lại.
 
Trình Đông sớm đã nghe tên trường Ô Kiều học, dù sao chuyện năm đó cô thi đỗ đại học ở thị trấn nhỏ cũng là chuyện chấn động.
 
Trường đại học T là trường học đứng đầu cả nước, cho dù con cái nhà ai thi đỗ trường này đều là làm rạng rỡ tổ tông, vinh danh dòng họ.
 
Tin mừng của Ô Kiều được dán ở cổng trường.
 
Thậm chí Trình Đông còn đi xem nó.
 
“Cậu thì sao?” Ô Kiều lịch sự hỏi lại.
 
Trình Đông cười lớn: “Không thể bằng cậu sau này trở thành kiến trúc sư lớn được, bây giờ tôi đang làm công trình.”
 
Trình Đông thấy Ô Kiều khó hiểu thì nói thẳng: “Chính là nhà thầu mà cậu biết đấy.”
 
“Vậy cũng khá tốt.” Ô Kiều nghiêm túc trả lời.
 
Cô không phải dối lòng khen mà là đang thực sự cảm thấy như thế. 
 
Thật ra thu nhập của kiến trúc sư hoàn toàn không bằng với nhà thầu, trừ khi là kiến trúc sư đã đến trình độ của Trình Lệnh Thời.
 
Đương nhiên trẻ tuổi như thế có thể nổi danh ở trong giới kiến trúc, cũng chỉ có một mình Trình Lệnh Thời.
 
Trình Đông thấy ánh nắng bên ngoài quá chói chang, anh ấy lấy điện thoại di động ra: “Hay cậu cho tôi tài khoản WeChat đi.”
 
Ô Kiều không tiện từ chối, hai người trực tiếp thêm bạn bè ở trên WeChat.
 
Đợi sau khi hai người thêm bạn, Trình Đông hỏi: “Bây giờ cậu muốn đi đâu, để tôi tiễn cậu một đoạn?”
 
“Không cần, tôi chỉ đi lấy đồ thôi.” Ô Kiều chỉ ra bên ngoài.

 
Trình Đông vẫn kiên trì: “Đừng khách sáo với tôi, tôi đưa cậu qua đó.”
 
Khi hai người đưa đẩy qua lại, thang máy cách đó không xa lại lần nữa mở ra, một đoàn người đi ra từ bên trong.
 
Vì Ô Kiều quay lưng lại với hướng bọn họ đứng nên cô vẫn chưa phát hiện ra.
 
Ô Kiều lại khước từ: “Chỉ là bãi đỗ xe bên ngoài công trường thôi, tôi tự qua đó được.” 
 
Bấy giờ Trình Đông mới phát hiện mình hiểu lầm, anh ấy tưởng rằng Ô Kiều đang muốn rời đi.
 
Thì ra cô thật sự chỉ định đi lấy đồ.
 
Trình Đông chủ động nói: “Hay là buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi? Dù sao lâu không gặp.”
 
Ô Kiều toan từ chối thì nghe thấy đằng sau truyền đến một giọng nói lười biếng mà lấy lệ: “Cô ấy không rảnh.”
 
Ô Kiều quay đầu, Trình Lệnh Thời đã đứng ở phía sau cô. Ô Kiều hỏi anh: “Nhanh như vậy anh đã xuống đây à?”
 
Cô thấy anh ngước mi, liếc nhìn cô một cái.
 
Ô Kiều cũng biết mình không đúng mực, vội vàng bổ sung: “Ý của em là vấn đề đã được giải quyết rồi sao?”
 
“Vẫn chưa.” Trình Lệnh Thời không nhìn cô, ngược lại anh nhìn chằm chằm Trình Đông ở phía đối diện.
 
Trình Lệnh Thời nheo mắt, sắc mặt khó đoán.
 
Ngay khi nhìn thấy Trình Lệnh Thời, Trình Đông cực kì kinh ngạc.
 
Sau đó, anh ấy thấy ánh mắt của anh không có thiện ý, chủ động mở lời: “Chắc chú không nhớ, cháu cùng quê với Ô Kiều.”
 
Trình Đông nhắc nhở như vậy, Trình Lệnh Thời cũng thấy có chút ấn tượng.
 
Anh hơi dài giọng: “Cậu là…”
 
“Cháu là Trình Đông, cũng ở thị trấn Thanh Đường, trước kia cháu từng gặp qua chú vài lần ở trấn.” Trình Đông nói.
 
Không biết có phải do Ô Kiều ảo giác hay không mà cô cảm thấy Trình Đông luôn mang theo sự lấy lòng và thấp kém khi nói chuyện với Trình Lệnh Thời.
 
Lần này Trình Lệnh Thời đã nhớ ra Trình Đông là ai.
 
“Là cậu.” Thái độ của anh đầy lạnh nhạt.
 
Trình Đông cũng hơi ngoài ý muốn, xúc động nói: “Không ngờ chú vẫn nhớ cháu.”
 
Hai tay Trình Lệnh Thời đút túi, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Ô Kiều, thái độ không lạnh không nhạt: “Không phải vì cậu.”

 
Ấn tượng lớn nhất của Trình Lệnh Thời đối với Trình Đông cũng là vì Trình Đông bắt nạt Ô Kiều.
 
Anh nhìn đối phương xuất hiện ở đây, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
 
“Cháu đến đây làm việc.” Trình Đông trả lời.
 
Trình Lệnh Thời: “Vậy thì tôi cảm thấy bọn họ cần phải kiểm tra xem đối tác hợp tác của mình là người như thế nào.”
 
Câu nói cứng rắn này khiến Ô Kiều ngẩn người.
 
Trình Lệnh Thời dứt câu, quay người, đi về phía người giám sát công trường.
 
“Tổng giám đốc Trình.” Trình Đông vội vàng đuổi theo.
 
Nhưng khi Trình Đông bắt gặp ánh mắt của Trình Lệnh Thời thì lại chùn bước, cho đến khi nghe anh nói: “Cách xa Ô Kiều một chút.”
 
Vốn dĩ Ô Kiều cũng đuổi theo anh, nghe được những lời này thì ngẩn người tại chỗ.
 
Mãi tới khi anh lướt qua Trình Đông, trực tiếp kéo cô đi.
 
Hai người đi dọc theo con đường trũng và gồ ghề trên công trường, thỉnh thoảng lại giẫm phải những tảng đá sắc nhọn.
 
Mặc dù đã đi giày thể thao rất chắc chắn và thoải mái, nhưng bọn họ vẫn cảm giác được dưới chân mình có đá.
 
“Sao anh lại tức giận thế?” Sau khi hai người dừng lại, cuối cùng Ô Kiều không nhịn được nữa, mở miệng hỏi anh.
 
Trình Lệnh Thời nhìn cô: “Em không nhớ trước đây cậu ta dẫn người đến bắt nạt em như thế nào à?”
 
Ô Kiều suy nghĩ rồi giải thích: “Thật ra lúc đó cậu ấy cũng còn nhỏ, cùng lắm chỉ là nổi loạn thôi, cũng không làm tổn thương gì em.”
 
“Vậy nên em không chán ghét cậu ta?” Trình Lệnh Thời không ngờ mình không nhận được câu trả lời như mong muốn.
 
Ô Kiều lại trầm ngâm.
 
Cô có chán ghét Trình Đông không?
 
Thật ra Trình Đông đối với Ô Kiều mà nói là ký ức còn lại ở thị trấn Thanh Đường, cô đối với anh ấy chỉ là cảm xúc thoáng qua khi gặp lại.
 
Không đến mức chán ghét, cũng không đến mức yêu quý.
 
Thế nên Ô Kiều lắc đầu theo đúng sự thật.
 
Trình Lệnh Thời nhìn cô chằm chằm: “Vậy em thích cậu ta à?”
 
Cái gì cơ?
 
Mặt Ô Kiều cứng đờ, không thể tin được lời mình vừa nghe được.
 
Đương nhiên không phải!
 
Chỉ là không hiểu sao thấy biểu cảm của Trình Lệnh Thời, cô như bị ma xui quỷ khiến nói: “Ba cậu ấy đã qua đời.”
 
Trình Lệnh Thời sững sờ.
 
Ô Kiều nhàn nhạt nói: “Vậy nên em đối với cậu ấy, chắc là cảm giác đồng cảm mà thôi.”

 
Khi Ô Kiều nói đến chuyện này, cô cẩn thận quan sát nét mặt anh, dường như muốn tìm ra dấu vết gì đó.
 
Cô cũng cảm thấy mình điên rồi.
 
Vậy mà để xác nhận suy nghĩ của Trình Lệnh Thời mà cô cố ý nói ra mấy câu như vậy.
 
Ô Kiều rũ mắt, nhìn đôi giày trên chân mình, trong lòng lại lần nữa lấy hết can đảm.
 
“Em là vì…” Yết hầu của Trình Lệnh Thời lăn lăn, anh khẽ nói: “Vì ba em cũng qua đời sao?”
 
Ô Kiều có thể cảm nhận được, khi anh hỏi câu này hơi lưỡng lự.
 
Như sợ cô sẽ buồn.
 
Bỗng nhiên cô cảm thấy bản thân rất bỉ ổi, lại dùng cách này để thăm dò suy nghĩ của anh.
 
Vì thế Ô Kiều lập tức cười khẽ: “Thật ra mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi, em không còn buồn nữa.”
 
Nỗi đau có lớn thế nào chăng nữa, theo thời gian đều sẽ được chữa lành.
 
Trình Lệnh Thời nhìn cô: “Ừm, về sau còn có anh ở đây.”
 
Ô Kiều hơi giật mình, hỏi theo phản xạ: “Có anh ở đây à?”
 
“Đương nhiên, anh sẽ luôn…”
 
Trình Lệnh Thời còn chưa hết câu thì thấy cảnh phía sau Ô Kiều nên anh lao tới, ôm lấy cô vào lòng.
 
Ô Kiều chỉ cảm thấy mình được Trình Lệnh Thời ôm chặt trong vòng tay, sau một trận trời đất quay cuồng, đằng sau cô vang lên một âm thanh rõ lớn.
 
Là âm thanh của ống thép vốn đang được bày ở bên cạnh đột nhiên đổ xuống, làm rung chuyển mặt đất.
 
Công nhân đang đứng ở trên tầng ngó xuống phía dưới.
 
Ngay tức khắc có người hô to: “Có người bị ống thép đè rồi, nhanh lên, mau chóng cứu người.”
 
Ô Kiều bị đè dưới thân Trình Lệnh Thời, cảm nhận được trọng lượng cơ thể anh, nhưng không cảm giác được động tĩnh từ anh.
 
“Trình Lệnh Thời.” Cô mang theo nỗi sợ hãi, gọi nhỏ tên anh.
 
Không có một phản ứng nào cả.
 
“Trình Lệnh Thời.” Ô Kiều lại gọi một tiếng nữa.
 
Nhưng anh vẫn không trả lời như cũ.
 
Cô duỗi tay ôm lấy người anh, nhớ đến câu anh chưa kịp nói hết.
 
Anh sẽ luôn…
 
Bảo vệ em.
 
Trình Lệnh Thời, anh muốn nói những lời này đúng không.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận