Đừng yêu thầm tôi

Xung quanh đâu đâu cũng là tiếng ồn ào, nhốn nháo, dường như tất cả mọi người đều đang vội vã chạy tới.
 
Ô Kiều ôm lấy eo của Trình Lệnh Thời, không dám nhúc nhích.
 
Mãi cho đến khi có người nào đó đẩy ống thép đang đè trên người anh ra, chuẩn bị tiến tới đỡ anh lên, Ô Kiều mới đột nhiên hét lên: “Đừng động vào anh ấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người chung quanh ai nấy đều vô cùng sửng sốt. 
 
“Có thể sẽ bị thương lần thứ hai đó.” Cô khóc nức nở ngăn cản.
 
Ô Kiều cẩn thận từng li từng tí, bò ra khỏi lòng anh.
 
Cô quỳ bên cạnh anh.
 
Trình Lệnh Thời có lẽ cũng bị những âm thanh ầm ĩ chung quanh làm cho khó chịu, lông mày của anh hơi nhíu lại, tựa hồ như đang có dấu hiệu tỉnh lại.
 
“Gọi 120, mau gọi 120.” Cô lập tức kích động nhìn xung quanh.
 
Những người xung quanh đáp lại: “Gọi rồi, gọi rồi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng bao lâu, giám sát Tiền đã đến, anh ta vừa nghe nói có người bị ống sắt trên công trường đập trúng, lòng như sụp đổ.
 
Bây giờ tới đây, nhìn thấy người bị đập trúng không ai khác lại chính là Trình Lệnh Thời, hai chân lập tức trở nên mềm nhũn.
 
“Có chuyện gì xảy ra thế? Tại sao kiến trúc sư Trình lại bị ống sắt đập trúng thế?” Giám sát Tiền tiến tới, sau đó ngồi xổm bên cạnh.
 
Anh ta nhìn thấy Trình Lệnh Thời nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy: “Bị đập bất tỉnh luôn ư?”
 
Ô Kiều biết lúc này mình phải nên hết sức bình tĩnh, nhưng nước mắt cứ không kiềm chế được mà tuôn rơi.
 
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra.
 
Khi phản ứng lại thì bản thân đã ở trong vòng tay của anh:  
 
“Đừng khóc.” Một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên.
 
Ô Kiều cúi đầu xuống, phát hiện anh đã mở mắt ra từ bao giờ.
 
Cô lập tức nhào tới, ghé sát lại gần mặt anh: “Trình Lệnh Thời, anh không sao chứ?”
 
Giờ phút này, cô chẳng quan tâm điều gì khác nữa mà chỉ muốn gọi tên anh.
 
Giống như chỉ khi làm như thế thì nội tâm của cô mới có thể càng trở nên vững chắc hơn.
 

“Được rồi, anh không sao.” Anh đột ngột ngồi dậy, tư thế rất thoải mái, hai chân dài nằm ngang trên mặt đất, một chân duỗi thẳng chân còn lại co lên, khuỷu tay đặt lên trên đầu gối một cách tùy ý.
 
Sau đó anh đưa tay xoa xoa xoa hai bên huyệt thái dương, rõ ràng đầu của anh vẫn còn cảm thấy đau.
 
Hơn nữa đau rất dữ dội là đằng khác.
 
Ô Kiều đè vai anh lại: “Anh đừng có cử động, chờ xe cứu thương tới đã.”
 
Tuy rằng cô không phải sinh viên y khoa, nhưng cô biết rõ ràng anh đã bị một ống thép đập vào sau gáy nên mới dẫn đến hôn mê ngắn.
 
Người ta nói rằng phía sau đầu của con người chính là nơi dễ bị tổn thương nhất.
 
Lúc này thoạt nhìn bên ngoài thì thấy không có vấn đề, nhưng nói không chừng bên trong não sẽ có hiện tượng xuất huyết.
 
Ô Kiều lo lắng không thôi, nhưng người bị thương ngược lại, sau khi tỉnh lại, mí mắt khẽ cụp xuống.
 
Trên khuôn mặt tuấn tú ấy vẫn là vẻ lười biếng bất cần như trước.
 
Có vẻ như ở dưới ánh nắng mặt trời gay gắt một thời gian nên có hơi mơ mơ màng màng.
 
“Ừ.” Trình Lệnh Thời hơi nhướng mí mắt, nghe tiếng khóc nức nở của cô, nhắm mắt lại: “Thế thì em đừng khóc nữa.”
 
“Em không khóc nữa, em không khóc nữa.” Ô Kiều đưa tay lau nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt.
 
Cũng may tình trạng của Trình Lệnh Thời trông có vẻ cũng không quá tệ.
 
Những lo lắng và sợ hãi trong lòng Ô Kiều cũng đã dịu đi rất nhiều so với lúc ban đầu.
 
Hai mươi phút sau, xe cứu thương tới.
 
Bác sĩ đi theo xe cứu thương làm kiểm tra đơn giản cho anh, nhưng cũng không thể phán đoán chính xác được, chỉ nói rằng sau khi đến bệnh viện sẽ làm kiểm tra chi tiết sau.”
 
Ô Kiều cùng anh lên xe cứu thương.
 
Trong xe cứu thương, Ô Kiều ngồi ở mép giường nhìn Trình Lệnh Thời.
 
Hốc mắt đỏ lên, hơn nữa còn rưng rưng nước mắt.
 
Dáng vẻ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc.
 
“Anh nói này...” Trình Lệnh Thời nhìn cô, chậm rãi nói: “Còn chưa tới tình trạng đó đâu, thật sự không đến mức đó.”
 
Ô Kiều tức giận trừng mắt: “Vừa rồi anh mới hôn mê đó, sao lại không sao được cơ chứ.”
 
Cô vừa lên tiếng, trong giọng nói đã xen lẫn thêm cả tiếng nức nở.

 
Âm cuối khẽ run lên giống như là có một cái móc nhỏ.
 
Khiến cho trái tim của cô cũng run rẩy theo từng tiếng nức nở ấy.
 
Trình Lệnh Thời nhìn cô chằm chằm, thản nhiên cười cười: “Bình thường em lớn gan lớn mật lắm mà.”
 
Giọng nói của Ô Kiều vẫn nghẹn ngào: “Chuyện này không giống.”
 
Cô nói xong, bầu không khí trong xe rơi vào yên tĩnh.
 
“Em nói thử xem.” Trình Lệnh Thời nhìn chằm chằm vào mắt của cô, cô gái này thật sự đang rất cố gắng kìm nén, nước mắt đã chực trào nơi khóe mắt nhưng vẫn nhất quyết không chảy xuống, vào thời điểm này đáng nhẽ ra anh không nên nói tiếp.
 
Thế nhưng Trình Lệnh Thời cũng không biết tại sao, bản thân lại rất muốn cô hỏi cho rõ ràng.
 
Vẻ mặt của anh vẫn rất thản nhiên bình tĩnh, nói: “Có chỗ nào không giống?”
 
Trong lời nói vẫn mang theo sự lãnh đạm, hờ hững.
 
Ô Kiều cụp mắt xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì, cả người đột nhiên trở nên trầm mặc, anh vốn tưởng rằng cô không muốn trả lời mình, nhưng cuối cùng anh vẫn nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô: “Nếu anh thật sự có việc gì, chẳng phải em sẽ phải hầu hạ anh cả đời sao?”
 
Hầu, hạ.
 
Khi hai chữ này lọt vào tai, Trình Lệnh Thời suýt nữa bị sặc.
 
Anh khẽ nghiêng đầu, trầm mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt của Ô Kiều, sau khi nghiêm túc nhìn một hồi lâu, đột nhiên, tiếng cười bật ra từ trong lồng ngực nghe sao trầm khàn, theo sau là một hơi thở dài.
 
“Ừ, vậy thì em chạy không thoát đâu.”
 
Sau khi Trình Lệnh Thời nói xong, nội tâm chợt dâng lên cảm giác hoảng hốt.
 
Anh khẽ nhắm mắt lại, sau đó, anh dường như nghe thấy sâu thẳm bên trong đang vang lên một âm thanh gì đó.
 
Là thứ gì, ngang nhiên bị đánh vỡ.
 
Không kiêng nể gì dâng trào.
 
Mà cũng chẳng phải bây giờ mới xuất hiện cảm giác này, kể cả vào cái khoảnh khắc mà anh nhìn thấy ống thép rơi xuống và không chút do dự lao tới ôm lấy cô, anh cũng có cảm giác này.
 
Chỉ là lúc đó cảm giác này đã bị khóa chặt ở một nơi nào đó.
 
Mặc dù rất mãnh liệt nhưng vẫn chưa chạm tới tận đáy lòng. 
 

Anh đã quen biết Ô Kiều quá sớm, từ khi cô còn là một cô bé.
 
Cũng chính vì thế mà có một số việc, một số cảm xúc luôn bị mờ nhạt, luôn bị mơ hồ, bị bỏ lỡ. 
 
Bây giờ, gông cùm xiềng xích trong tim theo âm thanh nứt vỡ ấy…
 
Hoàn toàn bị đánh nát.
 
*
 
Sau khi đến bệnh viện, nhân lúc Trình Lệnh Thời đang đi làm kiểm tra cơ thể.
Cô gọi điện thoại cho Dung Hằng.
 
Cô không biết người nhà của Trình Lệnh Thời thế nên lúc này chỉ có thể liên lạc với Dung Hằng trước.
 
Sau khi Dung Hằng nghe máy, vừa nghe thấy cô nói mình là Ô Kiều thì có hơi ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy?”
 
“Lúc nãy kỹ sư Trình bị ống thép đập trúng ở công trường.” Ô Kiều nhẹ giọng nói.
 
Sau đó cô bỗng nghe thấy tiếng gì đó nện xuống thật mạnh trên nền đất, là tiếng ghế ngã.
 
Dung Hằng lo lắng nói: “Hiện tại hai người đang ở bệnh viện nào, tôi lập tức chạy tới đó.”
 
“Cảm ơn anh, tổng giám đốc Dung.” Ô Kiều đã cảm thấy yên tâm hơn một chút.
 
“Sao lại bị ống thép đập trúng vậy?” Dung Hằng hỏi.
 
Ô Kiều ngẩn người một hồi, sau đó nhẹ giọng nói: “Kỹ sư Trình vì bảo vệ tôi nên mới bị ống thép đập trúng.”
 
“Hả? Là vì bảo vệ cô à.” Dung Hằng rõ ràng là rất kinh ngạc, nhưng sau đó lại nói: “Thế thì không sao đâu.”
 
Ô Kiều: “…”
 
Sau khi Ô Kiều cúp điện thoại, một bóng người vội vã từ thang máy chạy tới.
 
Khi Ô Kiều nhìn thấy đó là Trình Đông thì rất kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây?”
 
“Tôi lái xe đi theo xe cứu thương.”
 
“Không phải, ý tôi là…” Ô Kiều nói được một nửa thì dừng lại, những lời còn lại có phần không thể nói ra được.
 
Bởi vì cô chợt nhớ rằng, Trình Đông và Trình Lệnh Thời, hình như có quan hệ họ hàng thì phải.
 
Trình Đông nhìn vào bên trong: “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
 
Ô Kiều dựa vào vách tường, giọng nói rất nhẹ: “Bác sĩ đưa anh ấy đi làm kiểm tra rồi, chắc là sẽ chụp CT não.”
 
Trước đó cô đã nhấn mạnh với bác sĩ rằng anh bị một ống thép đập vào sau gáy.
 
Hơn nữa còn xuất hiện tình trạng hôn mê ngắn.
 
“Hy vọng sẽ không sao.”Trình Đông nhíu mày.

 
Anh ấy quay đầu nhìn Ô Kiều, hỏi: “Sau khi hai người rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
 
Ô Kiều không nói gì.
 
Trình Đông bất đắc dĩ nói: “Tôi hỏi như vậy, cũng là vì muốn tốt cho cậu.”
 
“Là sao?” Ô Kiều khó hiểu hỏi.
 
Trình Đông cẩn thận nhìn vẻ mặt của cô, đắn đo hồi lâu, lúc này mới kinh ngạc nói: “Cậu thật sự không biết sao?”
 
“Tôi nên biết cái gì?” Ô Kiều thật sự không hiểu tại sao anh ấy lại nói như thế.
 
Trình Đông nói: “Tôi sợ rằng khi chuyện này truyền ra ngoài, cậu sẽ bị nhà họ Trình trách cứ. Suy cho cùng thì với thân phận của chú ấy, cho dù chỉ rụng một sợi tóc thì cũng khiến người ta gặp rắc rối.”
 
“Kiểu người bình thường như chúng ta không đắc tội nổi, cũng không thể dây vào được đâu.”
 
Người có thân phận như anh?
 
Tai của Ô Kiều chợt cảm thấy ù đi, cô hỏi: “Thân phận của anh ấy là gì?”
 
“Thái tử của tập đoàn Phong Doanh, công ty bất động sản lớn nhất Singapore.”
 
“Ừ.” Sau khi nghe Trình Đông nói vậy, Ô Kiều ngược lại cũng không mấy kinh ngạc.
 
Những lời đồn đại ở thị trấn Thanh Đường về nhà họ Trình vẫn luôn không dứt bên tai.
 
Mọi người đều nói hậu duệ của nhà họ Trình từng bởi vì cuộc chiến tranh thời cận đại mà đã xuất ngoại, mãi cho đến sau khi cải cách mở cửa thì mới trở về nước lần nữa.
 
Trước kia Ô Kiều chỉ có khái niệm mơ hồ về gia cảnh của Trình Lệnh Thời.
 
Cô biết thím Trần và quản gia đều rất lễ độ cung kính với anh.
 
Cho nên cô cũng biết rõ, Trình Lệnh Thời và mình không phải là người của cùng một thế giới.
 
“Tôi nói những lời này không phải để dọa cậu.” Trình Đông thấy sắc mặt của cô không tốt, thấp giọng an ủi: “Chuyện chú ấy bị thương, cậu cùng lắm cũng chỉ cần chịu trách nhiệm liên đới thôi. Cẩn thận một chút là được rồi.”
 
Ô Kiều gật đầu: “Ừ, cảm ơn cậu.”
 
“Ở đây chắc cũng không có việc gì nữa, chi bằng cậu về sớm một chút đi.” Ô Kiều lên tiếng.
 
Trình Đông: “Giám sát Tiền sợ tới mức chân mềm nhũn, chính anh ta cũng không dám tới, mới bảo tôi đi theo xem tình hình. Tôi sẽ chờ đến khi nào anh ta làm kiểm tra xong rồi tính tiếp.”
 
Rất nhanh, Trình Lệnh Thời đã được y tá đẩy ra ngoài.
 
Phim chụp cũng nhanh chóng được đưa ra, đúng là có chấn động não nhẹ, đêm nay cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm.
 
Trình Lệnh Thời vừa nghe bác sĩ nói vậy, không khỏi nhíu mày nói: “Buổi tối tôi còn phải bay tới Vũ Hán, có một hạng mục phải…”
 
“Em đã gọi điện thoại cho tổng giám đốc Dung rồi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận