Đừng yêu thầm tôi

Ô Kiều bình tĩnh lên tiếng.
 
Trình Lệnh Thời quay đầu nhìn cô, Ô Kiều thản nhiên nói: “Em biết Thời Hằng không thể thiếu anh, nhưng mà cũng chính là bởi vì em biết rõ chuyện đó, cho nên em mới phải chăm lo cho sức khoẻ của anh thật tốt. Trước khi bác sĩ nói anh được xuất viện, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
 
Ô Kiều chưa bao giờ nói năng theo kiểu mạnh mẽ cứng rắn như vậy trước mặt Trình Lệnh Thời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khoảnh khắc này, cô kiên định đến như vậy, hơn nữa còn có một dáng vẻ bất chấp tất cả, ngược lại khiến cho Trình Lệnh Thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
 
Một lúc lâu sau, anh khẽ cười, sau đó uể oải nói: “Được, nghe lời em hết.”
 
Cũng may Dung Hằng chạy đến bệnh viện kịp thời, sau đó lập tức sắp xếp để Trình Linh Thạch chuyển đến bệnh viện tư nhân, cuối cùng sắp xếp cho anh ở một phòng bệnh riêng.
 
Trên đường chuyển viện, Ô Kiều không nhịn được nhớ tới những lời mà Trình Đông đã nói.
 
Thế là cô lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm tập đoàn Phong Doanh.
 
Sau khi tra xong mới phát hiện, thì ra lúc trước mình thật sự đã nghĩ quá mức đơn giản.
 
Theo như những thông tin trên mạng thì tập đoàn Phong Doanh chính là do một vị thương nhân tên là Trình Đức Toàn thành lập, đến nay đã truyền tới đời thứ tư.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù công ty có trụ sở chính tại Singapore nhưng trong những năm gần đây, hầu hết các hoạt động kinh doanh đều đã chuyển sang Trung Quốc.
 
Ô Kiều không nhịn được tìm kiếm thêm chủ tịch tập đoàn Phong Doanh hiện tại.
 
Sau khi nhìn thấy ảnh của đối phương cô mới phát hiện, hai đầu lông mày của đối phương quả thật rất giống với Trình Lệnh Thời.
 
Người ta thường nói rằng con trai thì sẽ giống mẹ, nhưng rõ ràng Trình Lệnh Thời lại giống bố hơn.
 
Thế nhưng cô lại không tìm được bất cứ tin tức nào liên quan đến vợ của chủ tịch, cô nghĩ chắc hẳn là bởi vì vị phu nhân này không phải người nổi tiếng, hơn nữa cũng khá khiêm tốn, cho nên mới không có tin tức gì ở trên mạng.
 
Ô Kiều tựa vào cửa sổ xe, hồi tưởng về quá khứ
 
Cô còn nhớ rất rõ khi Trình Lệnh Thời rời khỏi thị trấn Thanh Đường, cuộc sống của Ô Kiều lại rơi vào trạng thái bình lặng êm đềm.
 
Cứ như thể người này chưa từng xuất hiện.
 
Nhưng số lần cô đến nhà họ Trình vẫn dần dần tăng lên trong lặng lẽ.
 

Lý do lúc đó cũng khá chính đáng, bởi vì cô thích đọc sách, mà thư phòng trên tầng hai của nhà họ Trình thì lại có rất nhiều sách, có đến hàng nghìn cuốn, đủ để cô đọc rất lâu.
 
Thím Trần đối xử với cô rất tốt, biết cô thích đọc sách nên chưa bao giờ ngăn cản cô.
 
Ô Kiều cũng sẽ giúp thím Trần làm việc sau khi đọc sách xong.
 
Và tâm sự cùng với bà ấy.
 
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ nghe được cái tên Trình Lệnh Thời này từ miệng của bà ấy.
 
Cậu chủ nhỏ đang học ở Mỹ, là một trường đại học tên là Harvard.
 
Tuy thím Trần không biết Harvard tốt đến mức nào, nhưng vẫn nói với Ô Kiều: “Nghe nói trường này còn tốt hơn cả Thanh Hoa Bắc Đại nữa đó.”
 
Đối với người bình thường mà nói, Thanh Hoa Bắc Đại, chính là thứ mà bọn họ chỉ có thể khát khao chứ không bao giờ với tới được.
 
Mà trên thế giới này, lại còn có trường đại học tốt hơn cả Thanh Hoa và Bắc Đại.
 
Ô Kiều đương nhiên biết Harvard.
 
Nhưng cũng chỉ là nghe nói mà thôi, hiểu biết của cô đối với trường học này dừng lại ở việc nó là một trường danh giá đẳng cấp thế giới.
 
Tuần sau đó cô có lớp học máy tính, chương trình giảng dạy ở trường vô cùng nhàm chán, đa số các sinh viên đều nhân cơ hội này để lên mạng miễn phí.
 
Ô Kiều là kiểu người sẽ lắng nghe cẩn thận bất kỳ buổi học nào dù nó có nhàm chán đến đâu.
 
Nhưng cũng chính vào ngày hôm đó, cô đã mở công cụ tìm kiếm và nhập vào thanh tìm kiếm ba chữ.
 
Đại học Harvard.
 
Toạ lạc ở thành phố Cambridge, khu đô thị Boston, Massachusetts, Hoa Kỳ, là một trong những trường đại học tốt nhất thế giới.
 
Ô Kiều lại tiếp tục tìm kiếm, từ thị trấn Thanh Đường đến Harvard là bao xa.
 
Thế nhưng cô tìm mãi vẫn không ra.
 
Bởi vì thị trấn Thanh Đường quá nhỏ, thế nên trên bản đồ nơi đây chỉ to bằng đầu của cây kim mà thôi.
 
Thế nhưng cô lại tìm được cách để đi từ thị trấn Thanh Đường tới đại học Harvard.
 

1. Đi xe buýt từ thị trấn Thanh Đường đến Thượng Hải.
 
2. Từ sân bay Phố Đông Thượng Hải đáp máy bay đến Boston.
 
3. Từ sân bay Boston đi đến Đại học Harvard ở Cambridge.
 
Ô Kiều nhìn màn hình hiển thị rõ ràng chỉ với ba bước đơn giản như vậy, nhưng cô lại cảm thấy có thể cả đời này mình cũng sẽ chẳng bao giờ đến được cái nơi gọi là Cambridge, hơn nữa càng không thể đến được cái trường đại học gọi là Harvard kia.
 
Hồi còn học trung học, ai ai cũng đều rất thích viết nhật ký.
 
Đặc biệt là các bạn nữ ở trong lớp, hầu như mỗi người đều có cho mình một quyển nhật ký.
 
Nhưng Ô Kiều lại không có, bởi vì cô và chị họ Ô Tuệ ở trong cùng một căn phòng, đối phương lúc nào cũng thích lục lọi đồ đạc của cô.
 
Tuy rằng Ô Kiều đã nói vài lần rằng mình rất khó chịu đối với hành vi này của đối phương.
 
Nhưng mỗi lần như thế Ô Tuệ lạnh lùng nhìn cô, sau đó phát ra tiếng cười lạnh lẽo quái dị.
 
Giống như đang nói, ‘mày đang ở nhờ nhà tao mà còn biết xấu hổ nói ra mấy câu đó à.’
 
Dần dà, Ô Kiều rất ít khi viết nhật ký.
 
Thế nhưng từ sau khi đã có một bí mật nhỏ của chính mình, cô mua một quyển sổ tay mới tinh.
 
Một cuốn sổ tay đơn giản không hoa mỹ.
 
Mỗi ngày cô đều mang theo trong cặp sách của mình.
 
Phần lớn thời gian của cô là ở trường học.
 
Cô không bao giờ có thể ngờ được rằng, hôm đó sau khi học xong tiết thể dục, lúc cô trở về lớp học thì đột nhiên nhìn thấy có rất nhiều người đang tụ tập ở bên cạnh bàn mà cô ngồi.
 
Nhìn kỹ hơn một chút, quyển sổ tay của cô bằng cách nào đó đã bị rơi xuống đất.
 
Và trên mặt đất lại đúng lúc có một vũng nước.
 
Ô Kiều đang chuẩn bị đi tới để nhặt cuốn sổ lên thì có cô gái đối diện cô cúi xuống nhặt lên trước, lúc cô ấy nhặt lên đã vô tình nhìn thấy chữ viết trên cuốn sổ.
 

Cô ấy lớn tiếng đọc: “Rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ đến Harvard.”
 
“Harvard, Harvard.”
 
Lúc đối phương chỉ mới đọc một chữ đầu tiên lên Ô Kiều đã tức giận đến mức hai má đỏ bừng bừng.
 
Ai ngờ đối phương không những không dừng lại, ngược lại sau khi đọc xong còn lớn tiếng cười nói: “Ô Kiều, dã tâm của cậu lớn thật đấy, Thanh Hoa Bắc Đại cũng không chứa nổi cậu, lại còn muốn học Harvard cơ.”
 
“Harvard là trường mà những người như chúng ta có thể vọng tưởng sao?”
 
Đến giờ khắc này, Ô Kiều không những không khóc, mà ngược lại đột nhiên còn cảm thấy bản thân thật may mắn vì mình nhát gan.
 
Bởi vì cô đã không dám viết tên Trình Lệnh Thời lên giấy.
 
Mà chỉ lặng lẽ viết hai chữ Harvard để thay thế anh.
 
Cô viết kín cả trang giấy hai từ Harvard.
 
Một ngày nào đó, tôi chắc chắn sẽ đến Harvard và gặp anh ấy.
 
Vọng tưởng của thời niên thiếu, chỉ dám cất giấu trong sâu thẳm trái tim.
 
Nhưng vẫn đột nhiên bị đánh nát.
 
Có người nói với cô một cách rất rõ ràng rằng, đừng có mơ mộng như vậy, cô không xứng để mơ tưởng đến một nơi như thế.
 
Những gì có thể nhìn thấy được thì là ước mơ.
 
Còn những gì không thể theo đuổi được đều là mơ mộng hão huyền.
 
Cho đến hôm nay cô vẫn còn nhớ rất rõ sự cười nhạo của người bạn kia.
 
Hôm nay những lời mà Trình Đông nói cũng rất đúng, anh ấy nói rằng Trình Lệnh Thời và cô không phải là người của cùng một thế giới.
 
Thật ra cô vẫn luôn biết rõ điều đó.
 
Thế nhưng điều giúp cô có thể cố gắng đến bây giờ, chính là vì để cho mình thoát khỏi cái vỏ bọc hèn mọn và nhu nhược trước đây, cô muốn tỏa sáng, muốn sống một cuộc sống rực rỡ hơn và cũng rất muốn trở thành một kiến trúc sư.
 
Một kiến ​​trúc sư thực sự có thể sánh vai với anh, có thể đứng bên cạnh anh.
 
Lúc này đây, cô không muốn lại lùi bước như trước, cô muốn dũng cảm một lần.
 
*
 
Nhân cơ hội lúc Ô Kiều đến căn hộ của Trình Lệnh Thời để giúp anh lấy quần áo đến bệnh viện.
 

Dung Hằng tranh thủ hỏi: “Cậu đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi nghe nói cậu là vì cứu Ô Kiều nên mới bị thương?”
 
“Không phải.” Trình Lệnh Thời trực tiếp phủ nhận.
 
Dung Hằng hoài nghi nói: “Không phải thật không?”
 
Trình Lệnh Thời khẽ nhếch môi, thản nhiên nói: “Ống thép rơi trúng chúng tôi. Lát nữa cậu gọi điện thoại cho giám sát Tiền đi, tuy rằng trước nay chúng ta và anh ta có quan hệ hợp tác, nhưng trên công trường của anh ta lại xảy ra chuyện như thế này, nhất định phải điều tra nghiêm ngặt đến cùng.”
 
“Tôi hiểu rồi, may là thay, lần này chỉ là một ống thép rơi từ bên cạnh xuống, chứ nếu mà nó rơi từ trên lầu xuống, con mẹ nó có thể sẽ…”
 
Không thể nhìn thấy anh nữa.
 
Một người có tính cách bộp chộp như Dung Hằng mà cũng không dám nói ra những lời xui xẻo kia.
 
Vẻ mặt của Trình Lệnh Thời bỗng trở nên nghiêm túc: “Vấn đề an toàn trên công trường xây dựng là việc quan trọng và cũng là ưu tiên hàng đầu. Tôi thà trì hoãn thời gian xây dựng còn hơn là để xảy ra tai nạn. Cậu cũng nên biết rằng tỷ lệ tai nạn trên công trường cũng sẽ gây ảnh hưởng phần nào đến các công ty thiết kế như chúng ta.”
 
Dung Hằng biết tầm quan trọng của sự cố về vấn đề an toàn này, trịnh trọng nói: “Cậu cứ yên tâm đi.”
 
Nói xong, anh ấy lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại.
 
Không ngờ sau khi hai mươi phút trôi qua, lúc quay lại phòng bệnh, sắc mặt của anh ấy không được tốt lắm, nhìn chằm chằm Trình Lệnh Thời đang nằm trên giường bệnh.
 
“Tôi biết ngay cậu không nói thật với tôi mà.” Dung Hằng nói với vẻ mặt căm tức.
 
Trình Lệnh Thời không lên tiếng, chỉ im lặng đợi anh ấy la lối om sòm xong.
 
Dung Hằng tức giận: “Giám sát Tiền đã nói với tôi hết rồi, cậu bị ống thép đập trúng là do cứu cô bé đi cùng cậu chứ gì, cậu ôm cô ấy vào lòng nên mới bị đập trúng.”
 
“Tôi nói cậu thật sự không coi cơ thể của mình là cơ thể thật sự à, cậu có còn nhớ hay không, đinh thép trong cánh tay cậu đến bây giờ cũng chưa lấy ra đâu. Lần này cậu mạng lớn, chỉ đập vào gáy, không đập vào vết thương cũ.”
 
“Cậu là kiến trúc sư, lỡ mà cậu bị gãy tay rồi cậu lấy cái gì để thiết kế?”
 
Dung Hằng đi tới đi lui trong phòng bệnh, càng nghĩ càng thấy tức giận.
 
Còn người đang bị thương thì hoàn toàn ngược lại, anh nằm ở trên giường, vẻ mặt không thèm để ý.
 
“Tôi nói cậu, anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng không đến mức bất chấp chính mình như vậy chứ.” Dung Hằng nhìn vẻ mặt lười nhác của anh, càng nổi điên hơn: “Không phải, không phải cậu thật sự thích Ô Kiều đó chứ?”
 
Cuối cùng, Trình Lệnh Thời cũng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Dung Hằng.
 
Lông mày của anh lúc này hơi nhướng lên, anh đột nhiên cười khẽ, trên khuôn mặt mang theo một loại cảm giác thoải mái và thư thái, nhưng giọng điệu vẫn là kiểu lười biếng, hờ hững kia.
 
“Thế nào, không được sao?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận