Đừng yêu thầm tôi

Ô Kiều quay lại công trường và lái xe của Trình Lệnh Thời về bệnh viện.
 
Sau đó lại đi thẳng về căn hộ của anh.
 
Bác sĩ bảo Trình Lệnh Thời phải ở lại bệnh viện quan sát qua đêm, Ô Kiều đến nhà anh lấy đồ vệ sinh cá nhân giúp anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vốn dĩ Dung Hằng muốn đi lấy, nhưng Ô Kiều cảm thấy việc chăm sóc Trình Lệnh Thời là trách nhiệm của cô.
 
Suy cho cùng thì vì bảo vệ cô nên anh mới bị thương.
 
Căn hộ của Trình Lệnh Thời ở khu dân cư cao cấp nhất Thượng Hải, xung quanh là các khu thương mại rất tiện lợi.
 
Đây là lần đầu tiên Ô Kiều đến nhà Trình Lệnh Thời.
 
Lại còn đến một thân một mình. Vì đây là lần đầu tiên cô đến đây nên việc đăng ký ở tầng dưới phải mất rất nhiều thời gian.
 
May mà cô lấy được thẻ ra vào nhà của Trình Lệnh Thời mới được vào.
 
Ô Kiều mở cửa, vừa từ cửa bước vào đã nhìn thấy một phòng khách rộng lớn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối phòng khách là cửa sổ kính từ trần đến sàn, đón ánh nắng gay gắt tràn ngập toàn bộ phòng khách.
 
Mặc dù căn hộ của Trình Lệnh Thời được trang trí với gam màu lạnh và cao cấp, nhưng nó rất tươi sáng. Nó còn được bao phủ bởi ánh mặt trời nên cũng nhuốm thêm phần ấm áp và thoải mái.
 
Nhất là chiếc ghế sofa màu trắng tinh khiết đặt trong phòng khách trông thật mềm mại và dễ chịu.
 
Khiến người khác nhìn vào lại không khỏi muốn ngồi lên thử xem.
 
Chắc là rất êm.
 
Ô Kiều không dám nhìn nhiều, dựa vào trực giác của mình mà đi đến phòng ngủ chính.
 
Quần áo của Trình Lệnh Thời đã bẩn cả rồi, đầu tiên cô tìm quần áo của anh trong tủ.
 
Cô đang định quay người đi vào phòng tắm lấy đồ vệ sinh cá nhân.
 
Ô Kiều đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn chiếc túi trên tay.
 
Áo sơ mi, quần dài.
 
Mấy thứ này đều đã có rồi, nhưng có vẻ như... vẫn còn thiếu một thứ quan trọng hơn.
 
Cô hít một hơi thật sâu, cúi xuống kéo ngăn kéo, khi tìm đến ngăn kéo thứ ba, cuối cùng cô cũng nhìn thấy nó.
 
Đồ lót mới toanh.

 
Ô Kiều không nhìn lấy một cái mà cầm lên ném thẳng vào trong túi.
 
Rồi cô nhanh chóng tìm được hai đôi tất và đặt chúng lên trên.
 
Sau khi lấy quần áo xong, Ô Kiều lại vào phòng tắm lấy cho anh một chiếc dao cạo râu và những vật dụng cần thiết khác.
 
Sau đó cô rời khỏi nhà Trình Lệnh Thời, lại quay về bệnh viện.
 
Khi cô đến bệnh viện, Dung Hằng vẫn chưa rời đi.
 
Khi thấy cô bước vào, anh ấy áy náy nói: "Còn phải nhờ cô cất công đi một chuyến, đáng lẽ vừa rồi phải là tôi đi lấy."
 
"Tổng giám đốc Dung, anh đừng khách sáo." Ô Kiều nói.
 
Dung Hằng vừa nói vừa nhìn người nằm trên giường bệnh, mỉm cười dịu dàng nói: “Phải là cô đừng khách sáo với tôi mới phải, dù sao sau này còn nhiều…”
 
Một tiếng ho rõ ràng cắt ngang lời nói của anh ấy.
 
Sắc mặt Trình Lệnh Thời tối sầm: “Hai ngày nay tôi sẽ không đến được công ty, cậu mau về ổn định tình hình đi.”
 
"Cái gì mà hai ngày? Đừng tưởng tôi không nghe thấy. Bác sĩ nói cậu ở lại bệnh viện quan sát một đêm là được rồi." Dung Hằng không khách khí nói: "Cậu đừng kiếm cớ lười biếng."
 
Trình Lệnh Thời: "Bộ mặt xấu xa của nhà tư bản."
 
Dung Hằng: “Chỉ cần ngày nào tôi còn ở đây, cậu đừng nghĩ đến việc bỏ gánh giữa đường.”
 
“Mau cút khỏi đây đi.” Trình Lệnh Thời hơi mất kiên nhẫn.
 
Đúng là Dung Hằng phải đi, vốn dĩ tối nay Trình Lệnh Thời phải đi công tác, bây giờ chuyện này lại rơi lên người anh ấy.
 
Khi rời đi, anh ấy nói với Ô Kiều: "Nếu có chuyện gì hãy liên lạc ngay với tôi. Nếu không liên lạc được với tôi thì liên lạc với Dương Chi. Cô ấy cũng được coi là quản lý."
 
"Vâng, tổng giám đốc Dung.” Ô Kiều kiên quyết đưa anh ấy đến thang máy.
 
Dung Hằng đi vào thang máy, nhìn cô gái đứng ở cửa mà thầm thở dài.
 
Một cô gái ngoan đang bị một con chó nhìn chằm chằm.
 
Ôi những ngày sắp tới.
 
Ô Kiều không biết là do cô gặp ảo giác hay đã xảy ra chuyện gì, mà cô luôn cảm thấy ánh mắt Dung Hằng khi nhìn cô tràn đầy... đồng cảm.
 
Đó chắc là sự đồng cảm.
 
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều mà lập tức quay trở lại phòng bệnh.
 

Ô Kiều vừa đi ngang qua, nhìn thấy Trình Lệnh Thời đang xuống giường, vội vàng hỏi: "Anh muốn lấy gì để em lấy giúp anh?"
 
Nghe giọng điệu lo lắng của cô, Trình Lệnh Thời lại thấy buồn cười.
 
Anh chỉ vào trán mình: “Bác sĩ nói anh bị đập đầu chứ không phải gãy tay què chân."
 
"Xùy xùy.” Ô Kiều nghiêm túc nói: “Ở bệnh viện, anh không nên nói những lời cấm kỵ như vậy.”
 
Trình Lệnh Thời nhìn qua cô một lượt, chậm rãi nói: "Em sinh năm bao nhiêu?"
 
Ô Kiều chớp chớp mắt, mặc dù khó hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời: “1997.”
 
“Ồ, 1997.” Trình Lệnh Thời chậm rãi gật đầu. Bởi vì hai người đứng rất gần nhau nên khi anh đưa tay ra, Ô Kiều còn chưa kịp né tránh, ngón tay anh đã chạm vào trán cô: “Anh còn tưởng em sinh năm 1979."
 
Lúc này Ô Kiều mới nhận ra anh ấy chê mấy điều mình vừa nói quá cổ hủ.
 
Cô nhìn anh chằm chằm, nói với giọng chậm rãi mà nghiêm túc: “Thì ra những lời anh ấy nói đều là thật.”
 
“Thật cái gì?” Trình Lệnh Thời mỉm cười nhìn cô.
 
“Nói là..." Ô Kiều nói với giọng điệu rất chậm và ngắt quãng: “Cái gì càng thiếu thì càng quan tâm.”
 
Càng thiếu cái gì?
 
Càng quan tâm đến cái đó?
 
Lông mày Trình Lệnh Thời hơi giật nhẹ, khóe mắt nhướng lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô với khí chất quyến rũ mà nguy hiểm. Sau đó anh nhếch miệng cười hỏi: “Nói cho anh biết anh thiếu cái gì nào?"
 
"Tuổi trẻ."
 
Ô Kiều thì thầm hai chữ.
 
Hai chữ này biến thành hai con dao nhỏ sắc nhọn đâm vào tim anh.
 
Lúc này Trình Lệnh Thời thật sự buồn cười, anh nhìn cô và nói: "Ô Tảo Tảo, đây là lần thứ mấy em đả kích tuổi tác của anh rồi hả?"
 
“Em không hề đả kích.” Ô Kiều không khỏi cúi đầu khi nghe thấy anh gọi mình như vậy. Nhưng khi lông mi cụp xuống, cô vẫn không quên giải thích một câu: “Em chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
 
"..."
 
Sau khi giằng co cả buổi sáng, đã gần đến một giờ rồi.
 
Lúc này Ô Kiều mới ra mà hỏi: "Anh muốn ăn gì? Bây giờ em ra ngoài mua."
 

“Không cần, Dung Hằng đã cho người mang tới rồi.”
 
Ô Kiều không ngờ rằng tổng giám đốc Dung lại coi trọng mấy chuyện vặt vãnh như vậy, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi chán nản.
 
"Sao vậy?" Trình Lệnh Thời thấy thế thì hỏi.
 
Ô Kiều: "Đáng lẽ phải là em chăm sóc cho anh chứ."
 
Nếu biết sớm hơn thì cô đã không gọi điện cho tổng giám đốc Dung. Tại sao anh ấy lại cướp hết trách nhiệm của cô chứ?
 
Vốn dĩ Trình Lệnh Thời chỉ thuận miệng hỏi thôi, anh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nghe được câu này, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
 
Anh đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện trước đây giữa Dung Hằng và mình.
 
[Không phải anh thật sự thích Ô Kiều đấy chứ?]
 
[Sao nào, không được à?]
 
Đúng vậy, không được à?
 
Đây là lời chính miệng anh nói ra.
 
Những cảm xúc đã bị lãng quên và che giấu bấy lâu nay đã vượt qua mọi ranh giới từ khi anh nói ra lời này.
 
Thật ra Ô Kiều trước mặt anh không còn là cô gái đến từ trấn Thanh Đường nữa.
 
Bây giờ cô đang đứng trước mặt anh đã rũ bỏ vẻ ngoài ngây ngô và tầm thường trước đây từ lâu.
 
Cô giống như một mặt trời nhỏ đang từ từ nhô lên.
 
Mạnh mẽ và tràn đầy năng lượng.
 
Thế là anh nhàn nhã mỉm cười, nói với giọng điệu rất chậm và khẽ, còn cố tình kéo dài: "Em ghen à?"
 
Ô Kiều vốn đang cúi đầu, định kéo chăn sắp rơi xuống đất lên.
 
Nhưng sau khi nghe những lời này, động tác của cô đã dừng lại.
 
Đầu óc cô nhất thời trống rỗng. Khi ngẩng đầu lên nhìn anh, cô hơi trợn mắt, cảm thấy mình nhất định đã nghe nhầm.
 
Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có người đàn ông đối diện đang cụp mắt xuống, tập trung vào cô.
 
Một lúc lâu sau, Ô Kiều mới hoàn hồn lại, hơi khó tin nhưng vẫn hỏi lại: “Hả?”
 
Trình Lệnh Thời mặc áo bệnh nhân sọc xanh trắng, bộ quần áo rộng thùng thình bao phủ lấy thân hình khiến anh trông có vẻ cao lớn hơn. Khi anh cúi đầu xuống, ánh nắng như đang nhảy múa sau lưng anh.
 
Mọi thứ trong phòng dường như đang chuyển động chậm lại.
 
Cô trơ mắt nhìn khuôn mặt Trình Lệnh Thời càng ngày càng lại gần mình.
 
Đường nét sắc sảo của anh ngày càng rõ ràng trước mắt cô, thậm chí một nốt ruồi mờ nhạt trên sống mũi cao của anh cũng dần dần to ra. Cuối cùng anh cũng dừng lại.
 
Trước khi nói, khóe miệng anh nhếch lên, sau đó thản nhiên nói: "Không nghe thấy à?"
 

Ô Kiều dừng lại một lát, chậm rãi gật đầu.
 
Đúng, cô muốn nghe lại lần nữa.
 
Xác nhận xem có phải mình đang ảo tưởng hay không.
 
Trình Lệnh Thời hơi nhướng mày, lại bày ra bộ dạng uể oải thờ ơ đó, chợt nghe anh từ tốn nói: “Anh với Dung Hằng chỉ là quen nhau lâu rồi thôi.”
 
"..."
 
Tại sao anh lại giải thích điều này với em?
 
Anh có thể giải thích rõ ràng cho em được không?
 
Ô Kiều muốn túm lấy cổ áo anh và gầm lên với anh.
 
Nhưng cuối cùng cô lại giả vờ như không quan tâm: “Ồ, thế à.”
 
Đến khi cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trình Lệnh Thời đang đi tới chiếc túi cô mang đến, chính là bộ quần áo cô mang đến từ nhà anh.
 
Anh vừa mở ra vừa nói: “Vừa hay em mang quần áo đến, anh đi tắm đây…”
 
Khi anh lấy chiếc tất trên cùng ra, giọng anh hơi dừng lại khi nhìn thấy chiếc quần lót bên trong.
 
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc quần lót trước mặt.
 
Ô Kiều hoàn toàn không biết gì, còn hỏi: "Có phải em quên mang gì rồi không?"
 
“Không.” Trình Lệnh Thời khẽ mím môi, trong lồng ngực lại phát ra một tiếng cười trầm thấp, tựa hồ không nhịn được nói: “Em lấy cũng đầy đủ đấy.”
 
Ô Kiều đang định nói không có gì thì chợt nhìn thấy đôi tất anh đặt sang bên cạnh.
 
Cô lập tức nghĩ đến thứ mình đặt phía dưới đôi tất...
 
Hai má cô lập tức đỏ bừng, cô thì thầm: “Nếu anh muốn đi tắm thì em ra ngoài trước đây.”
 
Trình Lệnh Thời chưa kịp nói gì, cô đã đi ra khỏi cửa như chạy trốn.
 
Khi đến hành lang, cô phẩy tay quạt mặt mình nhưng hơi nóng trên mặt vẫn không chịu biến mất.
 
Đừng không có tiền đồ như vậy chứ.
 
Không phải chỉ là một chiếc quần lót thôi sao.
 
Nếu cô đi biển, sẽ thấy đầy đàn ông cởi trần mặc quần đùi khắp bãi biển, có gì to tát đâu?
 
Ô Kiều dựa vào tường, trong đầu điên cuồng tuôn ra những lời tự an ủi mình.
 
Nhưng cuối cùng tất cả đều biến thành một câu.
 
Nhưng những người đàn ông đó cũng không phải Trình Lệnh Thời.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận