Đừng yêu thầm tôi

Mặc dù Trình Lệnh Thời chủ yếu ăn mặc giản dị nhưng nói chung anh thích mặc quần áo dài.
 
Kể cả mùa hè, vì lúc nào văn phòng cũng bật điều hòa.
 
Vì vậy, ngay cả những chiếc áo sơ mi ngắn tay cũng hiếm khi thấy anh mặc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chứ đừng nói đến bộ dạng anh chỉ mặc đồ lót...
 
Ô Kiều ôm đôi má nóng bừng, khẽ nói: "Đừng nghĩ tới nữa, đó là thứ mày có thể nhìn thấy sao?"
 
*
 
Ô Kiều vẫn không trở lại công ty, gần đến giờ tan làm, Cao Lĩnh đã gọi điện cho cô.
 
Cuộc thi bảo tàng mỹ thuật của họ gần như đã đi đến giai đoạn hoàn thiện.
 
Trong những ngày qua, ba người họ đã dành toàn bộ thời gian ngoài giờ làm cho việc này.
 
Ô Kiều khẽ hỏi: “Phiền anh mang laptop đến bệnh viện giúp em được không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Em đang ở bệnh viện sao, em bị bệnh à?" Cao Lĩnh nghe xong lập tức quan tâm hỏi.
 
Ô Kiều: “Không phải em, là người thân của em.”
 
Tốt nhất không nên để những người khác trong công ty biết chuyện Trình Lệnh Thời bị thương, kẻo lại gây ra hoảng loạn không đáng có.
 
Lúc này Cao Lĩnh mới yên tâm nói: "Được rồi được rồi, tối nay anh sẽ mang đến cho em. Nếu em phải chăm sóc người thân thì hôm nay anh với Thời Thần bàn bạc trước nhé."
 
"Không sao đâu, đến lúc đó chúng ta sẽ thảo luận qua mạng. Ở đây em cũng không bận lắm."
 
Khoảng bảy tiếng sau, Cao Lĩnh mang laptop của Ô Kiều tới.
 
Tất cả tài liệu của cô đều ở laptop.
 
Phòng của Trình Lệnh Thời thuộc loại VIP, tầng này rất yên tĩnh, sau khi ra khỏi phòng bệnh cách đó không xa có một phòng khách.
 
Ở đó có ghế sofa và bàn tròn.
 
Sau khi Trình Lệnh Thời nghỉ ngơi, Ô Kiều cầm laptop cẩn thận đi vào phòng khách.
 
Giờ phút này đã có rất ít khách đến thăm hỏi rồi.
 
Vì xung quanh quá yên tĩnh nên Ô Kiều không dám nói to mà cố gắng giao tiếp bằng cách gõ phím.
 
Trong vô thức, ngay cả ánh đèn trong hành lang cũng dần mờ đi.
 

Ô Kiều nhìn chằm chằm vào laptop và liên tục bàn việc với Cao Lĩnh và Thời Thần.
 
Cuối tuần này là hạn chót của dự án cuộc thi bảo tàng mỹ thuật này, Ô Kiều không dám thư giãn chút nào.
 
Sau đó phải đợi Thời Thần sửa lại bản vẽ mặt cắt, Ô Kiều ngồi trên ghế chờ.
 
Sau đó cô ngủ gục trên bàn lúc nào không hay.
 
Trình Lệnh Thời ngủ sớm nên tỉnh dậy giữa chừng, anh vươn tay sờ điện thoại trên bàn đầu giường.
 
Mười hai giờ bốn lăm.
 
Đã muộn thế này rồi, anh vén chăn ra khỏi giường.
 
Nhưng anh lại phát hiện chiếc giường bên cạnh cho người chăm sóc bệnh nhân rất gọn gàng ngăn nắp, ngay cả chăn bông cũng chưa được trải ra.
 
Trước đó Trình Lệnh Thời không cho Ô Kiều ở lại đây, nhưng cô nhất quyết ở lại.
 
Cũng nhất quyết ở bên đến lúc anh ngủ.
 
Bây giờ lại đi đâu rồi?
 
Trình Lệnh Thời mở cửa phòng đi ra ngoài, đi mấy bước đã tới phòng khách.
 
Anh thấy trong phòng khách đầy ghế sofa và bàn tròn, chỉ có một bóng người lẻ loi.
 
Cô nằm cuộn tròn trên bàn như quả bóng, màn hình laptop trước mặt đã tối đen.
 
Trình Lệnh Thời chậm rãi đi tới, đang định đưa tay chạm vào vai cô.
 
Nhưng anh lại chạm vào con chuột bên cạnh trước.
 
Sau đó màn hình sáng lên, trên máy tính xuất hiện bản vẽ thiết kế, Trình Lệnh Thời nhìn qua một cái, cầm chuột chuẩn bị kéo xuống đọc tiếp.
 
Không ngờ hành động này đã đánh thức Ô Kiều đang nằm trên bàn.
 
Ô Kiều cũng chưa ngủ say, chỉ là mệt quá nên nằm xuống bàn nghỉ ngơi.
 
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Lệnh Thời ở bên cạnh, không khỏi ngạc nhiên: “Sao anh lại tỉnh rồi?”
 
Một giây tiếp theo, sự buồn ngủ trong mắt cô tan đi, thay vào đó là tràn ngập căng thẳng: “Anh thấy không khỏe à?”
 
“Không.” Trình Lệnh Thời nhẹ nhàng cụp mắt xuống, nhìn cô nói: “Sau khi tỉnh lại không thấy em nên ra ngoài tìm em.”
 
Lúc này Ô Kiều mới yên tâm, dụi mắt giải thích: “Em sợ làm việc trong phòng bệnh sẽ quấy rầy anh.”
 
“Vậy là em chạy đến đây một mình và trốn ở chỗ này?"

 
Trình Lệnh Thời nhìn chằm chằm khuôn mặt buồn ngủ của cô, khẽ hỏi: “Vẫn là cuộc thi bảo tàng mỹ thuật à?”
 
"Vâng, thời hạn đang đến gần nên chúng em vẫn đang bổ sung những chi tiết cuối cùng."
 
Ô Kiều giơ tay che miệng ngáp.
 
"Có thể cho anh xem một chút được không?" Trình Lệnh Thời hỏi.
 
Ô Kiều khẽ giật mình: “Anh sẵn lòng sao?”
 
Trình Lệnh Thời kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô: “Sao lại không?”
 
“Em đang tham gia cuộc thi vì bản thân mình.” Ô Kiều cảm thấy hơi chột dạ.
 
Trình Lệnh Thời: “Nếu thật sự đoạt được giải thưởng, không phải đến lúc nhận tiền thưởng còn mời anh một bữa sao?"
 
"Vâng."
 
Ô Kiều bình tĩnh gật đầu.
 
Thế là cô mở văn bản báo cáo của mình và phần công việc hiện tại được giao cho mình.
 
Trong dự án mẫu giáo, bản của cô đã được khen ngợi quá trời, bố cục và chi tiết của nó tốt nhất trong cả nhóm.
 
Đây cũng là một thói quen tốt mà Ô Kiều đã hình thành từ khi học đại học.
 
Lúc đầu, cô đã tham gia thi đấu cùng với các anh chị khóa trên, thật ra lúc ấy cô chẳng hiểu gì cả.
 
Cô ở một bên quan sát, học hỏi và suy nghĩ về cách làm những gì trong khả năng của mình.
 
Ô Kiều đã đọc rất nhiều hồ sơ mời thầu và nhận thấy những hồ sơ mời thầu thực sự xuất sắc có bố cục rõ ràng và gọn gàng.
 
Mọi người nhìn thấy sẽ cảm thấy mắt mình như sáng lên.
 
"Ý tưởng thiết kế của em lần này là gì?" Trình Lệnh Thời vừa xem vừa hỏi.
 
Ô Kiều trả lời: "Bảo tàng mỹ thuật là nơi giao lưu văn hóa nghệ thuật, chúng em đều tin rằng mỗi du khách đến bảo tàng mỹ thuật tất nhiên sẽ có những kỳ vọng tốt đẹp về cuộc sống nên chúng em lấy sự hài hòa làm chủ đề."
 
Chính sự hài hòa giữa thiên nhiên và kiến ​​trúc đã giúp du khách đạt được sự hài hòa từ trong nội tâm.
 
Vì vậy, trong thiết kế bảo tàng mỹ thuật, các yếu tố xây dựng là ánh sáng, nước và cây cối.
 
Về thiết kế kiến ​​​​trúc, đó là hình dáng tối giản hiện đại do Ô Kiều đề xuất, với những đường nét mượt mà và ngắn gọn, thể hiện quan niệm “trời tròn đất vuông” của người Trung Quốc cổ đại.
 

Tổng thể kiến trúc hình vuông, nhưng lối vào được bổ sung thêm hình bán nguyệt.
 
Và toàn bộ bức tường được lấp đầy bằng những ô kính, mang lại ánh sáng luân chuyển.
 
Có hồ nước bao quanh bảo tàng mỹ thuật.
 
Hồ nước hình tròn, bảo tàng nghệ thuật đứng gần mặt nước, soi bóng xuống mặt nước.
 
"Em biết chọn lọc đấy." Trình Lệnh Thời xem xong bản thiết kế của Ô Kiều thì chậm rãi nói.
 
Những lời này khiến Ô Kiều ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ.
 
Có phải cô đang được khen không?
 
Sau đó Trình Lệnh Thời xem thiết kế khu chức năng của bọn cô, xem xong khẽ hỏi: “Cuộc thi này sẽ không cho các em một phương án chức năng cụ thể, các em cần phải tự mình quyết định. Theo anh, phong cách kiến ​​trúc của các em ở mỗi khu vực chức năng này không có vấn đề gì cả.”
 
"Nhưng điều quan trọng nhất của bảo tàng nghệ thuật là cách bố trí chức năng. Phân tích hợp lý của các em bắt đầu từ đây." Trình Lệnh Thời chỉ vào màn hình laptop.
 
Ô Kiều ngước lên và nghe anh nói một cách chậm rãi: “Bảo tàng mỹ thuật hiện đại không hề chỉ là nơi bày biện và triển lãm nghệ thuật mà còn mang nhiều chức năng hơn.”
 
Đến khi nghe tiếp, Ô Kiều đột nhiên nói: “Giống như viện bảo tàng mà anh thiết kế trước đây.”
 
Kết quả là không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này.
 
Ô Kiều không khỏi nghĩ tới cảnh hai người gặp lại nhau.
 
Trình Lệnh Thời cũng đang chăm chú nhìn màn hình, khi quay người nhìn sang, Ô Kiều mới nhận ra khoảng cách giữa hai người gần đến mức đáng sợ.
 
“Thật ra...” Cô bối rối quay đầu đi: “Em rất thích bảo tàng anh thiết kế.”
 
Nhưng cô không nhận ra rằng mình quay đi quá nhanh, mái tóc dài khẽ lướt qua chóp mũi Trình Lệnh Thời.
 
Trình Lệnh Thời nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, cúi đầu mỉm cười.
 
Một lúc sau, Thời Thần gửi bản vẽ và Ô Kiều chia sẻ những gợi ý sửa đổi của Trình Lệnh Thời vào nhóm.
 
Cao Lĩnh: [Em Kiều đỉnh quá. Những sửa đổi này của em hoàn toàn không phải của người mới.]
 
Thời Thần: [Bọn anh đào được kho báu rồi.]
 
Cao Lĩnh: [Ý tưởng của em xứng đáng được gọi là lão đại, anh sẵn sàng gọi em là nhà thiết kế thiên tài tiếp theo.]
 
Thời Thần: [Lão đại sau xô chết lão đại trước ngay trên bờ*.]
 
*Trung Quốc có câu tục ngữ sóng sau xô sóng trước với nghĩa thế hệ sau sẽ có nhiều ưu điểm và phát triển hơn thế hệ trước. Ở đây nhân vật Thời Thần đang chế câu tục ngữ này để chỉ Ô Kiều sẽ giỏi hơn Trình Lệnh Thời.
 
Ô Kiều: "..."
 
Bởi vì cô đang nói chuyện với họ trên laptop nên tất cả những điều này đều bày ra trước mặt Trình Lệnh Thời.
 
Cô thậm chí còn không có thời gian để ngăn chặn nó xuất hiện.
 
Trơ mắt nhìn ​​hai người này tự biến mình thành kẻ ngốc trước mặt Trình Lệnh Thời qua màn hình laptop.
 
“Em không có ý ​​này.” Ô Kiều nghẹn họng mãi, cuối cùng cũng nói khẽ.

 
Rõ ràng đó là ý kiến của anh, nhưng Cao Lĩnh và Thời Thần lại cho rằng đó là ý tưởng của cô.
 
Ô Kiều thấy anh không lên tiếng, tưởng anh không vui nên vội vàng nói: “Để em nói với họ đây là ý kiến ​​của anh.”
 
Những lời này cuối cùng đã khiến anh lên tiếng.
 
“Thôi được rồi." Anh liếc nhìn màn hình, khịt mũi, lạnh nhạt nói: “Không cần giải thích.”
 
Vì đã quá muộn nên Ô Kiều nhanh chóng tạm biệt họ và hẹn sẽ làm tiếp vào ngày mai.
 
Hai người trở lại phòng bệnh, Ô Kiều nhận ra có chỗ khó xử.
 
Bệnh viện tạo điều kiện thuận lợi cho người nhà chăm sóc bệnh nhân nên các giường bệnh đi kèm được bố trí ngay trong các phòng bệnh.
 
Rõ ràng có một phòng khách nhỏ bên ngoài phòng bệnh của Trình Lệnh Thời, nhưng giường của người chăm sóc của cô lại ở ngay cạnh giường anh.
 
Ô Kiều suy nghĩ một chút, đề nghị: "Hay là em ra ngoài ngủ."
 
Trình Lệnh Thời nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn cô: “Không phải em đã nói sẽ chăm sóc anh à."
 
Cũng đúng.
 
Ô Kiều gật đầu, thấy anh liếc nhìn giường cho người nhà, lười biếng nói: “Vả lại em ngủ bên cạnh thầy, không phải nên vui sao."
 
"..."
 
Ô Kiều thậm chí không biết từ khi nào người đàn ông này lại cợt nhả với cô.
 
Rõ ràng là anh không làm như vậy trước mặt người khác.
 
Trước mặt cô, dường như những lời gì quá đáng anh cũng dám nói.
 
May mà Ô Kiều không còn bất lực khi bị trêu chọc như trước, cô ngồi xuống giường, bình tĩnh nói: “Có một cô gái xinh đẹp như vậy ngủ bên cạnh, anh còn vui hơn em đấy chứ.”
 
Trình Lệnh Thời nghe vậy thì quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ khó tin. Sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười dịu dàng mà bất đắc dĩ, anh không ngừng liếc nhìn cô.
 
Có vẻ như anh không ngờ cô sẽ nói những lời táo bạo và trực tiếp như vậy.
 
Lúc này, Ô Kiều đã nằm xuống, kéo chăn qua đầu che kín mặt.
 
Bởi vì có lẽ cô đoán được Trình Lệnh Thời sẽ lại nói với giọng điệu thờ ơ như: Em? Cô gái xinh đẹp sao?
 
Lời nói tàn ác vừa buông ra là sợ liền.
 
Tốt hơn là cô nên giả chết đến cùng.
 
Qua một lúc lâu, Ô Kiều không còn nghe thấy giọng nói của anh bên tai, cô đang định thở phào nhẹ nhõm.
 
Sau đó cô chợt nghe thấy một giọng nói rất nhẹ nhàng trong không gian tối tăm, kèm theo một nụ cười nhẹ.
 
"Cũng phải."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận