Đừng yêu thầm tôi

Lễ tốt nghiệp đại học được tổ chức vào đầu tháng sáu.
 
Sau khi bảo vệ luận án không bao lâu thì cả trường đều bước vào bầu không khí mùa tốt nghiệp, biểu ngữ giăng khắp mọi nơi. Diễn đàn bán đồ secondhand cực kỳ sôi động, có vô số poster, tất cả mọi người dường như đều nhân dịp tốt nghiệp để bản thân bung xõa hết cỡ.
 
Những lời tỏ tình ùn ùn kéo đến, thậm chí cảnh tượng tỏ tình ngay dưới ký túc xá cũng xuất hiện nhiều lần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ô Kiều không phụ sự mong đợi của mọi người, cô được chọn là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của chuyên ngành kiến trúc.
 
May mà giai đoạn trước cô đã chuẩn bị đầy đủ nên cũng không lo sẽ gây trễ nải công việc.
 
Công ty đã có quy định, chỉ cần đạt được thành tích nổi bật trong thi đua thì có thể báo lên công ty nhận phần thưởng.
 
Lần này trong cuộc thi thiết kế bảo tàng trưng bày nghệ thuật, mặc dù bản thiết kế của cô cuối cùng không được trúng thầu nhưng cũng không cần lo không lọt vào danh sách những bản thiết kế xuất sắc nhất.
 
Cô chắc hẳn có thể thành công bám trụ lại ở văn phòng kiến trúc Thời Hằng.
 
Còn Hách Tư Gia, cô ấy đã rời khỏi viện kiến trúc trước đây từng làm, gần đây mới ký hợp đồng ba bên với một công ty thiết kế mới.
 
Trường đại học T là một ngôi trường danh tiếng và chuyên ngành kiến trúc là chuyên ngành hàng đầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Loại có thể xếp vào top ba cả nước.
 
Vì vậy, sinh viên tốt nghiệp không cần phải lo lắng về vấn đề việc làm.
 
Cả nhóm rất vui mừng khi biết tin Ô Kiều sắp tốt nghiệp.
 
Cố Thanh Từ bùi ngùi xúc động nói: "Tuổi trẻ đúng là tuyệt vời."
 
Cao Lĩnh đề nghị: "Hay là chúng ta tổ chức một buổi chúc mừng em Kiều đi."
 
"Tôi thấy anh chỉ muốn tìm một lý do để ăn nhậu thì có." Cố Thanh Từ liếc xéo.
 
Cao Lĩnh phản bác: "Tốt nghiệp là việc lớn trong đời người. Năm đó khi tôi tốt nghiệp đã ăn nhậu suốt một tuần trời, suýt chút nữa nhậu đến mức gửi bản thân vào bệnh viện."
 
Cố Thanh Từ quay đầu nói với Ô Kiều: "Em Kiều à, em đừng nghe người này nói với vẩn. Lễ tốt nghiệp nên ăn mừng với ba mẹ."
 

Ô Kiều cười khẽ một tiếng, cô không nói gì.
 
Khi nhắc đến chủ đề tốt nghiệp, ai cũng có vô vàn chuyện nói mãi không hết.
 
Ô Kiều nhân lúc hỗn loạn, hỏi: "Cao Lĩnh, anh tốt nghiệp cùng trường với Trình Lệnh Thời à? Lúc tốt nghiệp, Trình Lệnh Thời trông như thế nào?"
 
"Lúc lão đại tốt nghiệp mới gọi là trâu bò, tốt nghiệp thuộc loại xuất sắc nhất. Hơn nữa, vào thời điểm đó, anh ấy đã ký hợp đồng và làm việc ở trong công ty của John Piercy, thậm chí còn bắt đầu thực hiện dự án một mình."
 
John Piercy là một kiến ​​trúc sư nổi tiếng thế giới và những tòa nhà do ông ấy thiết kế có thể được coi là địa danh.
 
Cấu trúc cong táo bạo, thiết kế với đường nét mượt mà và khả năng biểu cảm độc đáo không chỉ khiến ông nổi tiếng khắp thế giới mà còn hai lần giành được Giải thưởng Kiến trúc Pritzker.
 
Ông ấy là thầy của Trình Lệnh Thời, phong cách thiết kế của Trình Lệnh Thời ít nhiều gì cũng ảnh hưởng từ ông ấy.
 
Khi du học ở Harvard, Trình Lệnh Thời là sinh viên do John Piercy phụ trách, sau đó anh đã gia nhập công ty của ông ấy.
 
Phải đến hai năm sau khi tốt nghiệp, anh mới xin nghỉ ở công ty của John Piercy và thành lập văn phòng kiến trúc Thời Hằng cùng với Dung Hằng.
 
Sự tích về Trình Lệnh Thời và con đường sự nghiệp của anh, Ô Kiều sớm đã nghe quen.
 
Nhưng cô vẫn không khỏi muốn biết nhiều hơn.
 
"Những gì mà lão đại trải qua, người bình thường chỉ có thể ngưỡng mộ. Trong khi những kiến trúc sư trẻ độ tuổi đôi mươi khác chỉ mới được chạy việc lặt vặt trong các dự án thì lão đại đã tự mình làm một dự án. Người khác đến ba mươi tuổi mới bắt đầu khởi nghiệp thì lão đại tuổi ba mươi đã công thành danh toại."
 
Ô Kiều ngẩng đầu nhìn văn phòng của Trình Lệnh Thời.
 
Anh đang đi công tác bên ngoài, hiện tại không có mặt ở trong công ty.
 
Buổi tối, sau khi tan tầm và trở về nhà, Ô Kiều nấu mì gói ăn thì nhận được một cuộc gọi đến.
 
"Chị ơi, lễ tốt nghiệp của chị diễn ra khi nào vậy?" Người gọi đến là em họ của cô, Ô Phi Dương.
 
Ô Kiều cười khẽ: "Em hỏi chuyện đó làm gì?"
 
Ô Phi Dương: "Tất nhiên là để đến tham dự lễ tốt nghiệp của chị rồi."
 
"Em không cần đi học à?" Ô Kiều hỏi.

 
Ô Phi Dương đáp: "Em muốn đến tham dự lễ tốt nghiệp của chị, xin nghỉ phép một ngày thì có sao, chẳng có vấn đề gì đâu."
 
"Chị đã nói gì với em?" Ô Kiều lấy máy tính bảng ra đậy lên hộp mì, cô ngồi xuống.
 
Ô Phi Dương rầu rĩ đáp: "Bài tập và học hành quan trọng nhất."
 
Ô Kiều nói: "Em biết thì tốt."
 
"Nhưng chị ơi, nếu em không đến đó thì chẳng phải chị sẽ không có một thành viên nào trong gia đình đến dự lễ tốt nghiệp à?"
 
Ô Kiều không ngờ cậu ấy lại nghĩ đến điều đó, trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi ấm lên.
 
Cô nói: "Không sao đâu. Thực tế, nhiều bạn cùng lớp của chị cũng không có người nhà đến dự lễ tốt nghiệp."
 
"Thật sự không cần em đến sao?" Ô Phi Dương hỏi.
 
Ô Kiều khẳng định: "Thật sự không cần thiết."
 
"Chị, trước đây chị lại gửi tiền cho em à?" Ô Phi Dương rầu rĩ hỏi.
 
Hai năm qua, cửa hàng dấm nhà họ Ô không làm ăn được mấy, bác cả lại ngã gãy chân cần làm phẫu thuật, mất bảy, tám chục nghìn tệ.
 
Chi phí sinh hoạt của Ô Phi Dương đều do bản thân cậu ấy tự làm thêm kiếm được.
 
Cậu ấy mới chỉ vừa lên năm nhất đại học. Bản thân Ô Kiều từng trải qua quãng thời gian cắn răng làm việc khổ cực nên cô đã gửi cho cậu ấy một khoản tiền.
 
Ô Kiều nói: "Đừng xấu hổ, em cần phải trả tiền lại cho chị mà."
 
Ô Phi Dương hùng hồn trả lời: "Chắc chắn em sẽ trả."
 
Ô Phi Dương im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi: "Gần đây chị có liên lạc gì với chị gái của em không?"
 
"Chị không."
 

Ô Phi Dương thở dài: "Lần trước chị ấy làm ầm lên nói không thích làm điều dưỡng nữa, sau đó nhất quyết nghỉ việc đi Thượng Hải làm hotgirl mạng. Mẹ em bị chọc cho tức gần chết. Tiếp đó, chị ấy chặn luôn số mẹ, ngay cả kết bạn Weibo cũng xóa. Đến cả em cũng không liên lạc được với chị ấy."
 
"Em cũng nói đó, cả em mà cũng không liên lạc được với cô ta thì dĩ nhiên cô ta cũng sẽ không liên lạc với chị."
 
Thành tích học tập của người chị họ Ô Tuệ không giỏi cho lắm nên sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ta thi đậu vào một, hai trường cao đẳng điều dưỡng.
 
Cô ta tốt nghiệp sớm hơn Ô Kiều một năm, vốn đã tìm được công việc trong thành phố gần nhà.
 
Không ngờ đi làm được nửa năm, cô ta không chịu nổi công việc nặng nhọc ở bệnh viện nên đã trực tiếp xin nghỉ việc mà không hỏi ý kiến ​​gia đình.
 
Sau khi bác dâu cả biết đã hung hãn mắng cô ta một trận tơi bời.
 
Không biết người bạn nào của Ô Tuệ nói cô ta rất xinh đẹp, có thể trở thành người nổi tiếng trên mạng.
 
Ngày nay, các chương trình phát sóng trực tiếp trên internet rất phổ biến và số người nổi tiếng trên mạng xã hội không hề ít.
 
Nhưng bác dâu cả không thể chấp nhận những công việc mới mẻ như vậy, bà ta cảm thấy công việc đó quá bấp bênh, ăn bữa nay lo bữa mai.
 
Ô Tuệ ở nhà cãi nhau với ba mẹ một trần ỏm tỏi rồi trực tiếp đi đến Thượng Hải.
 
Thật ra gần đây bác dâu cả có gọi điện cho Ô Kiều hỏi tình hình Ô Tuệ ra sao.
 
Nhưng từ bé đến lớn cô và Ô Tuệ không hợp nhau, dù có vấn đề gì thì Ô Tuệ cũng sẽ không tìm đến cô.
 
Ô Kiều thử gọi điện cho Ô Tuệ, phát hiện cô ta đã đổi số điện thoại.
 
Ô Phi Dương lo lắng nói: "Lúc trước em có thể liên hệ với chị ấy qua Weibo nhưng đã hai tháng gần đây không có tin tức gì của chị ấy."
 
"Nếu em thật sự lo lắng, chị có thể hỏi thăm giúp em một chút." Ô Kiều nghĩ ngợi rồi an ủi cậu ấy.
 
"Vậy được." Giọng điệu Ô Phi Dương rõ ràng đã vui vẻ hơn nhiều: "Cảm ơn chị ạ."
 
Cúp điện thoại, Ô Kiều nhìn mì ăn liền trước mặt chằm chằm.
 
Nó đã nguội ngắt.
 
Ô Tuệ lớn hơn cô, người đã hai mươi ba tuổi đầu mà vẫn bỏ nhà ra đi trong cơn nóng giận, khiến cho cả mẹ lẫn em trai đều lo lắng khôn nguôi.
 
Ngày trước ở nhà của bác dâu cả, Ô Tuệ luôn không vui, liên tục oán hận.
 
Cô ta hận bác dâu cả sinh ra Ô Phi Dương, trọng nam khinh nữ, oán hận bác cả ôm đồm gánh nặng Ô Kiều.
 
Cô ta không bắt nạt được Ô Phi Dương nên chuyển qua gây hấn với Ô Kiều.

 
Nói thật, Ô Kiều không thích cô ta chút nào.
 
Nhưng cô hâm mộ Ô Tuệ.
 
Dù đã ở tuổi này nhưng cô ta vẫn có vốn liếng để bốc đồng, người nhà vẫn sẽ lo lắng cho cô ta.
 
Bề ngoài, bác dâu cả nói miệng rằng chỉ cần cô ta đi rồi thì đừng có mò mặt quay về.
 
Nhưng bà ta lại âm thầm hỏi han tin tức của cô ta qua Ô Kiều.
 
Ngay cả Ô Phi Dương, thoạt nhìn cậu ấy quý Ô Kiều hơn chút nhưng cậu ấy thật sự rất quan tâm đến người chị ruột của mình.
 
Người ta vẫn nói máu mủ ruột già, không cách nào cắt đứt.
 
Thi thoảng Ô Kiều cũng nghĩ, vì sao đến phiên cô lại bị cắt đứt dễ dàng như thế.
 
*
 
Hai ngày trước lễ tốt nghiệp, lớp của họ dành thời gian vào cuối tuần để ăn bữa tối cuối cùng cùng nhau.
 
Lần này mọi người đều có mặt.
 
Lớp trưởng chịu chi, nhờ ông chủ ship cho ba thùng bia, nghe nói lần này không say không về.
 
Đừng hòng một ai chạy thoát được.
 
Hai người Ô Kiều và Hách Tư Gia không tránh khỏi việc bị các bạn nam mời rượu.
 
May mắn thay, mọi người xem như chăm sóc cho các cô gái.
 
Nhưng đối với những chàng trai khác, họ hoàn toàn bung lụa.
 
Ngay cả người lớp trưởng thường ngày hiền lành cũng cầm bia tuyên bố thẳng: "Hôm nay, đám con trai lớp chúng ta đến đâu thì đến, nếu ai có thể đi thẳng từ nơi này ra ngoài thì xem như không nể mặt tôi."
 
"..."
 
"Lớp trưởng à, không đến mức đó chứ?"
 
"Đúng đó, lớp trưởng, cậu làm như sắp sinh ly tử biệt đến nơi rồi ấy, chúng ta còn tương lai rất dài."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận