Đừng yêu thầm tôi

Mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện. Vừa nói hai ba câu thì lớp trưởng đặt mạnh lon bia lên bàn, cạch một tiếng làm tất cả mọi người im miệng.
 
Lớp trưởng nhìn xung quanh một vòng rồi trầm giọng hỏi: "Uống hay không uống?"
 
Câu hỏi này có thể sánh ngang với câu nhảy hay không nhảy trên thuyền Titanic năm đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không ngờ người đầu tiên đứng lên hưởng ứng là Dịch Bách.
 
Anh ta dứt khoát cầm lon bia lên cụng với lớp trưởng một cái rồi bình thản cất lời: "Tôi kính cậu trước một lon."
 
Nói đoạn, anh ta uống một hơi cạn sạch lon bia.
 
"Dịch Bách, cậu điên rồi à, đừng mạnh miệng." Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh anh ta không khỏi kêu lên.
 
Nhưng rất nhanh Dịch Bách đã thả lon bia ra, anh ta dốc ngược nó lên, chứng tỏ đã uống hết.
 
Lấy anh ta dẫn đầu, những bạn nam khác ngại từ chối, từng người một chạm ly uống bia.
 
Mọi người mời rượu lẫn nhau, có người nhân cơ hội kể hết các phốt trong năm năm học đại học.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu gọi buổi bảo vệ luận án là cột mốc đánh dấu mùa ra trường thì buổi liên hoan tốt nghiệp này là lời chào tạm biệt đến những người bạn học chung với nhau sớm chiều trong năm năm qua.
 
Rất nhiều người sau buổi chia tay này khó lòng gặp lại nhau trong đời.
 
Ô Kiều nhìn lớp trưởng hăng hái hơn thường ngày, không khỏi thắc mắc: "Lớp trưởng làm sao thế?"
 
"Chia tay." Hách Tư Gia than khẽ.
 
Ô Kiều hơi kinh ngạc: "Thật sao?"
 
Bạn gái lớp trưởng không phải sinh viên khoa Kiến ​​trúc mà là trường y cạnh bên, tình cờ hai trường có chương trình học năm năm nên ai cũng nói họ là trời sinh một đôi.
 
Ô Kiều thi thoảng bắt gặp lớp trưởng và bạn gái cậu ta, thoạt nhìn tình cảm của hai người rất khăng khít.
 
Bọn họ quen nhau từ khi nhập học năm nhất chưa lâu rồi trở thành người yêu.
 
Đến bây giờ đã kéo dài khoảng năm năm, trong mắt mọi người, hai người họ chắc chắn chỉ chờ tốt nghiệp sẽ kết hôn.
 
"Lớp trưởng là người Thẩm Quyến, cậu ta ký hợp đồng với viện kiến trúc Quảng Đông, sau đó bạn gái cậu ta thì muốn ở lại Thượng Hải học lên tiến sĩ, hai người bàn bạc nhưng không đưa ra kết quả chung..."
 
Đối với các cặp đôi yêu nhau từ thời đi học, việc lựa chọn sau khi tốt nghiệp là quá quan trọng.

 
Người yêu bạn đến thành phố khác, hai người ngăn cách hai nơi, mục tiêu tương lai sẽ không còn thống nhất nữa.
 
Dứt khoát đau dài chẳng bằng đau ngắn.
 
Nhân lúc tốt nghiệp, hoàn toàn buông đôi tay nhau ra.
 
Ô Kiều thở dài, nhỏ giọng than thở: "Quá đáng tiếc."
 
Hách Tư Gia xúc động: "May mà tớ không yêu đương thời đại học, nếu không đợi đến lúc ra trường thì chia tay nhau, đau đớn quá mà."
 
"Không sao đâu, chắc không cần phải đợi đến lúc tốt nghiệp..." Ô Kiều vỗ vai cô ấy.
 
Hách Tư Gia: "..."
 
Đã hơn mười giờ, mọi người vẫn chưa uống đã đời, lớp trưởng hỏi thẳng: "Hay là chúng ta đi ăn đồ nướng đi?"
 
"Được chứ, tối nay không say không về."
 
Đề xuất này ngay lập tức nhận được sự tán thành của mọi người.
 
Bọn họ ra khỏi quán cơm và định tìm một quán thịt nướng.
 
Địa điểm liên hoan nằm ở phố ăn vặt cách vách trường nên bên cạnh có rất nhiều quán thịt nướng.
 
Chưa đi được mấy bước thì họ nghe thấy có tiếng gọi: "Dịch Bách."
 
Mấy chàng trai đang ôm vai bá cổ nhau, nghe thế đều đồng loạt quay đầu lại.
 
Trần Ninh Ninh đeo túi xách đi tới, nắm lấy cánh tay Dịch Bách, hung dữ nói: "Trốn trốn tránh tránh, anh còn muốn trốn em đến chừng nào?"
 
Dịch Bách không ngờ lại gặp mặt cô ta ở đây.
 
Anh ta sốt ruột giơ tay lên, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Trần Ninh Ninh.
 
"Anh muốn chạy đi đâu?" Trần Ninh Ninh sống chết ôm lấy anh ta, không muốn buông tay.
 
Dịch Bách nhíu mày, chất vấn: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
 
"Em muốn làm gì? Em còn muốn hỏi anh xem anh muốn làm gì đấy? Lúc trước chẳng phải anh theo đuổi em sao? Dựa vào đâu anh nói chia tay thì chia tay?" Trần Ninh Ninh thở dồn dập truy hỏi.
 
Nhiều ngày nay cô ta chỉ đi tìm Dịch Bách.

 
Tìm ở trường không thấy, ở công ty cũng không có ai, cứ như anh ta biến mất khỏi thế giới này.
 
Trần Ninh Ninh biết anh ta đang trốn tránh mình nên trong khoảnh khắc thấy Dịch Bách, cô ta liều mạng chạy đến ôm lấy cánh tay anh ta, chỉ sợ mình vừa buông tay ra thì anh ta sẽ biến mất.
 
Dịch Bách chậm rãi ngước mắt nhìn Trần Ninh Ninh, thờ ơ trả lời: "Ồ, xin lỗi. Lúc đầu tôi không nên theo đuổi cô. Bây giờ chúng ta đã chia tay, cô vừa lòng chưa?"
 
Mấy người khác hơi xấu hổ, theo lý thuyết, cặp tình nhân cãi nhau thì mọi người hẳn nên khuyên nhủ.
 
Nhưng lần trước ở nhà hàng, Trần Ninh Ninh gây khó dễ Ô Kiều trước mặt mọi người.
 
Không ít người chứng kiến cảnh đó, trong lòng bọn họ đều cảm thấy Dịch Bách chia tay không có gì sai.
 
"Đồ khốn nạn nhà anh!" Trần Ninh Ninh cởi túi xách trên vai đập về phía Dịch Bách.
 
Chiếc túi này tuy nhỏ nhưng dây đeo lại rất nặng.
 
Nó đập bồm bộp vào người, nghe mạnh và chói tai đến rợn gáy.
 
Hách Tư Gia kéo Ô Kiều lùi về phía sau: "Đồ thần kinh, mau tránh xa chút, đừng để bản thân dính máu chó."
 
Dịch Bách không chống trả, để mặc cô ta đánh mình.
 
Cuối cùng, người bạn đi cùng Trần Ninh Ninh không nhịn được nữa, tiến lên ôm cô ta khuyên nhủ: “Quên đi, quên đi, loại người này không đáng.”
 
"Tớ không thể nuốt trôi cơn giận này." Trần Ninh Ninh trông khá xinh đẹp.
 
Nhưng một khuôn mặt dù xinh đẹp, thanh tú đến đâu cũng không thể khiến người ta thương hại khi la lối om sòm.
 
Bạn cùng phòng của Dịch Bách cũng nhân cơ hội kéo anh ta ra, nói: “Nếu đã chia tay thì vui vẻ gặp gỡ, vui vẻ tạm biệt nhau, cần gì phải làm đến mức khó coi như thế."
 
"Do tôi gây sự? Hay anh ta gây chuyện mất mặt?" Trần Ninh Ninh chỉ vào mũi Dịch Bách: "Anh nói cái gì mà không chịu đựng nổi tính tình nóng nảy của em, em thấy có lẽ anh không nhìn nổi việc em ra mặt với người yêu cũ của anh thì có!"
 
"Nói gì đó?" Vẻ mặt Dịch Bách giận dữ.
 
Trần Ninh Ninh cười lạnh nhìn chằm chằm anh ta: "Đấy, xem đi, bình thường ở cạnh em thì như cái xác không hồn. Em vừa nhắc đến người thương không có được của anh cái thì mẹ nó anh phản ứng liền."
 
"Đây là vấn đề giữa hai chúng ta. Tại sao phải lôi người khác vào làm gì?" Dịch Bách lạnh lùng đáp trả.
 
Trần Ninh Ninh: "Cô ta là người khác à? Nếu không có cô ta, anh có chia tay với em không?"

 
Nói xong, cô ta quay phắt lại tìm kiếm trong đám người, cuối cùng trông thấy Ô Kiều đứng tuốt phía sau.
 
"Cô trốn cái gì mà trốn? Làm chuyện trái lương tâm xong, cứ tưởng bịt đi thì không sao nữa à?" Có vẻ Trần Ninh Ninh tin chắc tại Ô Kiều mới khiến bọn họ chia tay.
 
Ô Kiều nhắm mắt lại, cảm thấy người này đúng là vô lý.
 
Cô quay sang nói với Hách Tư Gia: "Chúng ta về ký túc xá trước nhé."
 
"Được rồi, đừng tranh cãi với kẻ thần kinh." Hách Tư Gia cũng không muốn Ô Kiều dính vào mớ bòng bong này.
 
Cô ấy kéo tay Ô Kiều định đi.
 
Nhưng không ngờ Trần Ninh Ninh cố chấp đến mức đáng sợ, cô ta trực tiếp đứng chắn trước mặt bọn họ, ngăn không cho Ô Kiều đi.
 
"Cô điên rồi à? Mau tránh đường." Hách Tư Gia bực mình nói.
 
Trần Ninh Ninh không thèm liếc cô ấy một cái, cô ta chỉ nhìn Ô Kiều chằm chằm: "Cô có dám nói, cô không khích bác, châm ngòi ly gián trước mặt Dịch Bách không?"
 
"Tôi dám nói là tôi không hề làm việc đó." Ô Kiều bình tĩnh đáp.
 
Đối phương ngẩn ra, dường như không ngờ cô khẳng định chắc chắn như thế.
 
Ô Kiều nói: "Tôi cũng dám nói trắng ra, vấn đề giữa cô và Dịch Bách không hề liên quan đến tôi."
 
"Tôi xem như lần đầu tiên nhìn thấy thế nào gọi là hoa sen trắng rồi." Trần Ninh Ninh mỉa mai: "Nếu cô nói không liên quan đến cô, vậy vì sao sau khi ăn một bữa cơm với cô xong anh ấy thay đổi hoàn toàn."
 
"Điều đó thì phải hỏi anh ta hoặc hỏi chính cô." Vẻ mặt Ô Kiều hờ hững đáp.
 
Dứt câu, cô kéo Hách Tư Gia đi sang bên cạnh.
 
Trần Ninh Ninh còn muốn ngăn cản cô lần nữa, lại bị Dịch Bách lao đến nắm chặt cánh tay: "Cô có thể đừng gây rắc rối nữa được không? Cô không thấy xấu hổ sao?"
 
"Tại sao tôi phải xấu hổ? Người xấu hổ là anh và cô ta."
 
"Nếu anh vẫn thích cô ta thì tại sao còn muốn yêu đương với em? Mẹ nó anh xem em là gì?"
 
Dịch Bách nhìn cô ta chằm chằm: "Lúc ở bên cô, tôi có thể cam đoan là tôi toàn tâm toàn ý. Sở dĩ tôi chia tay với cô không phải vì ai, mà là vì tính cách của cô khiến tôi không chịu nổi.”
 
Trần Ninh Ninh không ngờ anh ta có thể nói thẳng ra như vậy trước mặt tất cả mọi người.
 
Cô ta gào khóc: "Anh còn là người không? Lời như vậy mà cũng nói ra được?"
 
"Nếu tôi không nói thật thì liệu có phải cô vẫn tiếp tục bám đuôi tôi như thế này, không chịu buông tha?" Dịch Bách thật sự không muốn dây dưa với cô ta nữa, anh ta dứt khoát tuyệt tình nhất có thể.
 
Cuối cùng, Trần Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn anh ta, hung hăng cảnh cáo: "Được rồi, anh đừng hối hận."
 
Dứt lời cô ta quay người bỏ đi.
 

Trở lại ký túc xá, Hách Tư Gia vẫn tức anh ách, mắng: "Con ả đó bị thần kinh à? Lần trước đối xử với cậu như vậy, chúng ta đã nhịn rồi, lần này còn muốn được nước làm tới tiếp. Đã sớm nói trăm nghìn lần rằng cậu và Dịch Bách không liên quan gì đến nhau mà cô ta không nghe hiểu tiếng người."
 
Ô Kiều xoa má: "Có lẽ vậy."
 
Đúng là không hiểu tiếng người.
 
"Khó trách Dịch Bách muốn chia tay với cô ta. Loại tính tình cố chấp như thế này, dù là nam hay nữ, gặp thì cũng phải xách dép mà chạy."
 
Hách Tư Gia thầm sợ hãi.
 
Ô Kiều không muốn đánh giá Trần Ninh Ninh, cô bảo: "Thật ra sau bữa cơm lần trước, tớ đã xóa Weibo của Dịch Bách."
 
"Hả?" Hách Tư Gia kinh ngạc, cô ấy nhanh chóng gật đầu nói: "Vậy cũng tốt, cô ta có muốn cũng không làm gì được cậu."
 
"Tình cảm của hai người có vấn đề nhưng không nên lôi một người vô tội xuống nước cùng."
 
Dù Hách Tư Gia nghĩ thế nào cũng thấy đối phương kỳ quặc.
 
Ô Kiều: "Quên đi, chúng ta đi tắm trước. Dù sao tớ cũng sắp tốt nghiệp rồi, chuyện này không liên quan gì đến tớ."
 
Hách Tư Gia: "Vốn dĩ không liên quan gì đến cậu, chỉ là trước khi tốt nghiệp xảy ra chuyện thế này đúng là khó chịu."
 
Hai người không nói thêm gì nữa rồi đi rửa mặt.
 
Ô Kiều không để chuyện đó trong lòng, cô thu dọn đồ đạc trong ký túc xá, chậm rãi mang về nhà trọ.
 
Đối với những thứ không sử dụng nữa thì bán chúng trên chợ đồ cũ.
 
Cho đến trước lễ tốt nghiệp một ngày, Ô Kiều vẫn đang làm việc ở công ty.
 
Đột nhiên, cô nhận được điện thoại của Hách Tư Gia.
 
"Ô Kiều, không xong rồi." Giọng điệu Hách Tư Gia căng thẳng.
 
Ô Kiều cho rằng cô ấy đã xảy ra chuyện gì, lập tức nói: "Đừng nóng, có chuyện gì vậy?"
 
"Không phải tớ." Hách Tư Gia hít sâu một hơi, lí nhí bảo: "Là cậu với Dịch Bách."
 
"Cái gì?" Ô Kiều nhíu mày.
 
Hách Tư Gia nói: "Để tớ chuyển tiếp bài viết cho cậu, cậu đọc qua đi."
 
Hách Tư Gia nhanh chóng chuyển tiếp bài viết trên Weibo vào nick của cô.
 
Ô Kiều mở liên kết, đọc được tiêu đề chấn động.
 
[Hãy mau tránh xa bạn trai cũ và nhỏ crush trà xanh của anh ta, nếu không bạn sẽ gặp nhiều bất hạnh.]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận