Đừng yêu thầm tôi

Trình Lệnh Thời cụp mắt, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu. 
 
Anh đang trên đường về công ty thì nhận được điện thoại của Dung Hằng, nói rằng có một người gọi điện đến quầy lễ tân của công ty khăng khăng đòi tìm Ô Kiều, trông có vẻ như cô đã gặp phải phiền phức gì đó. 
 
Dung Hằng hiểu tâm tư của Trình Lệnh Thời nên khi gặp phải chuyện này, anh ấy lập tức gọi cho Trình Lệnh Thời. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Bây giờ tôi còn đang ở bên ngoài. Không phải vừa hay cậu đang trên đường về công ty sao? Nhanh về xem thử đi.” Dung Hằng nói.
 
Trình Lệnh Thời nhờ tài xế lái xe quay về. 
 
Quả nhiên là khi đến công ty, anh đã đến kịp trước khi Ô Kiều ra quầy lễ tân nhận điện thoại. 
 
Lúc này anh lại nhìn Ô Kiều, im lặng trong giây lát rồi vẫn hỏi cô: “Ô Kiều, sao em không báo cảnh sát trước đi?”
 
“Em chỉ thấy loại chuyện này…” Ô Kiều suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: “Chỉ cần không để ý đến thì sẽ nhanh chóng qua thôi.” 
 
Trình Lệnh Thời nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên.
 
Đây cũng không phải câu trả lời mà anh hy vọng sẽ nhận được. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh thấp giọng nói: “Ô Kiều, không phải như vậy đâu.” 
 
Ô Kiều cũng nhìn thấy được sự thất vọng trên mặt anh, cổ họng cô nghẹn lại. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng mình rồi há miệng như định nói gì đó, nhưng cuối cùng đến khi thật sự lên tiếng, giọng cô phát ra rất khẽ: “Xin lỗi, do em đã mang phiền phức đến cho công ty, em sẽ lập tức thôi v…” 
 
“Việc đầu tiên em nghĩ đến khi gặp phải vấn đề chính là thôi việc sao?” Trình Lệnh Thời chú ý đến lời nói của cô, nhíu mày. Anh nghiêng đầu nhìn cô, một hồi lâu mới khẽ nói: “Ô Kiều, đây không phải là phản ứng mà em nên có.” 
 
Trước kia, khi gặp phải chuyện của Đổng Triệu Tân, rõ ràng là cô đã cố gắng đấu tranh như vậy mà. 
 
Ngay cả khi phải đối mặt với sự sỉ nhục của đối phương, cô vẫn cư xử rất đúng mực. 
 
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Trình Lệnh Thời thấp giọng hỏi. 
 
Ô Kiều nhìn thẳng vào mắt anh, nét mặt ngơ ngẩn. 
 
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? 
 
Anh ấy cho rằng mình gặp phải chuyện gì nên mới có phản ứng như vậy sao? 
 
Thật ra thì không phải vậy. 
 
Có lẽ cô chính là dạng người như vậy. Cho dù bề ngoài cô có giả vờ tỏ ra kiên cường như thế nào đi chăng nữa thì khi gặp phải vấn đề, phản ứng đầu tiên của cô luôn là nhẫn nhịn và lùi bước. 
 
Một người như vậy chắc hẳn đã làm anh rất thất vọng. 
 

“Tổng giám đốc Trình.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Ngụy Viện. 
 
Trình Lệnh Thời đang định gọi cô ấy vào nhưng sau khi nhìn Ô Kiều một cái, anh lại khẽ thở dài rồi nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, em cứ ở lại phòng làm việc của anh mà nghỉ ngơi.” 
 
Anh kéo Ô Kiều lại rồi ấn cô ngồi xuống ghế của mình. 
 
“Em ngồi ở đây một lát đi.” 
 
Sau khi Trình Lệnh Thời rời đi, Ô Kiều ngồi trên ghế nhưng trong lòng lại đang ngẩn ngơ, cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. 
 
Ô Kiều cũng không biết tại sao, rõ ràng là khi ba qua đời, cô cũng đã mười tuổi, đã đến cái độ tuổi có thể ghi nhớ mọi thứ từ lâu. 
 
Nhưng đến bây giờ cô đã không thể nào nhớ nổi những khoảnh khắc khi sống cùng với ba mẹ, phần lớn ký ức cô đều là những lần đi qua lại trong thị trấn Thanh Đường. 
 
Cô nhớ rõ là chuyện xảy ra vào năm cô lớp chín. 
 
Ô Kiều là học sinh chuyển trường, những học sinh trong trường căn bản đều là học sinh đến từ thị trấn Thanh Đường, còn lại chính là học sinh ở thị trấn nhỏ phía dưới. Mọi người đều có bạn bè đã quen biết từ trước. 
 
Chỉ có cô là học sinh chuyển đến sau đó, trong trường chỉ có chị họ của cô là Ô Tuệ. 
 
Ô Tuệ chưa từng thích cô. 
 
Ban đầu khi Ô Kiều vào lớp cũng không phải là chỉ có một mình. Bởi vì cô trông xinh đẹp nên có rất nhiều nam sinh và nữ sinh chủ động giúp đỡ. 
 
Nhưng cũng chính vì vậy lại làm những người khác khó chịu. 
 
Trường cấp hai của thị trấn Thanh Đường không hề được quản lý chặt chẽ giống trường học trong thành phố lớn, có người tốt, cũng người xấu lẫn lộn. 
 
Có một vài học sinh qua lại thân thiết với những người bên ngoài trường học, lập bè kết phái, tạo nên những nhóm nhỏ. 
 
Lần đầu tiên khi Ô Kiều bị nhốt trong nhà vệ sinh, cô còn tưởng là sự cố. 
 
Mãi đến sau này, khi cô phát hiện trong bình nước của mình có bút, cặp sách bị người ta làm rách một cách ác ý. Cô mới hiểu được thì ra là mình đã bị người ta xa lánh. 
 
Cũng có thể là vì bản tính tìm lợi tránh hại nên những bạn bè vốn có quan hệ khá tốt với cô trong lớp cũng đều bắt đầu xa cách cô. 
 
Đôi khi, cũng có nam sinh nói chuyện giúp cô nhưng sau đó, thứ mà cô phải gánh chịu là một cuộc trả thù càng lớn hơn. 
 
Bởi vì đồ đạc của cô đều bị người ta trộm đi rồi phá hỏng. 
 
Cho đến một lần kia, Ô Kiều chính mắt nhìn thấy những người kia vừa cười ha hả vừa ném hết sách vở trong hộc bàn mình ra, vứt cặp sách của cô xuống đất rồi hung hăng giẫm đạp lên.  
 
Chiếc cặp sách đó là món quà cuối cùng ba đã tặng cho cô trước khi qua đời. 
 
Cho dù tính tình Ô Kiều có tốt hơn nữa thì vào thời khắc này, cô cũng không muốn nhẫn nhịn thêm nữa. 

 
Cô xông lên tranh cãi cùng bọn họ. 
 
Đến cuối cùng dù đối phương bắt đầu vung tay đánh cô trước thì cô cũng không hề sợ hãi một chút nào mà chỉ dồn sức đánh lại. 
 
Đó là lần đầu tiên Ô Kiều đánh nhau, cô căn bản không biết cách ra tay, chỉ điên cuồng đánh trả theo bản năng. 
 
Không một ai có thể bắt nạt tôi. 
 
Đáy lòng cô chỉ có một suy nghĩ như vậy. 
 
Trong lúc hỗn loạn, có một nữ sinh bị đẩy rồi đập vào chiếc bàn sau lưng. Sau đó cô ta bắt đầu la hét rằng mình bị đau tay. 
 
Sau đó, giáo viên chạy đến rồi đưa cô ta đến bệnh viện. 
 
Nữ sinh kia bị bàn đập vào làm gãy tay. 
 
Bởi vì chuyện này hết sức nghiêm trọng nên giáo viên mời phụ huynh của tất cả học sinh đến trường. 
 
Đợi đến khi giáo viên gọi cuộc điện thoại thứ hai, bác dâu cả mới vội vàng chạy tới. 
 
Ô Kiều đứng trong phòng họp của trường, mặc dù có rất nhiều phụ huynh học sinh vây quanh cô nhưng cô vẫn không hề sợ hãi. 
 
Bởi vì cô mới là người bị hại, cô là người bị bắt nạt. 
 
Cô chỉ là chống lại những lại hành vi bạo lực học đường của đối phương, cô không hề làm sai. 
 
Thời điểm đó Ô Kiều vẫn ấp ủ một niềm tin kiên định như vậy, cho dù bác dâu cả có đến thì cô vẫn là người có lý nên không cần phải sợ. 
 
Lỗi sai không nằm ở cô. 
 
Không bao lâu sau, phụ huynh của những học sinh khác đều đến nhưng bác dâu cả vẫn còn chưa đến. 
 
Giáo viên vốn muốn chờ đến khi tất cả phụ huynh đều đến đông đủ nhưng những phụ huynh đến trước đã bắt đầu hùng hổ hăm dọa:
 
“Ở trường con chúng tôi rất ngoan ngoãn, nhất định là có người đã bắt nạt con bé trước.” 
 
“Con chúng tôi cũng vậy, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe thấy chuyện con bé bắt nạt người khác.”
 
Lúc này những nữ sinh đã bắt nạt cô kia đều đang đứng bên cạnh phụ huynh của mình, ai nấy đều bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn như chú cừu non. 
 
Không thể nhận ra được một chút hung ác như khi bọn họ vứt cặp sách và bắt nạt Ô Kiều nào. 
 

Cuối cùng thì bác dâu cả cũng đến phòng họp. 
 
Bà ta vừa mới bước vào, một phụ huynh trong đó đã nhận ra bà ta, kêu lên: “Ồ, Quế Phương, đây là con gái nhà cô à?” 
 
Bác dâu cả tên là Hàn Quế Phương, là người của trấn trên nên mọi người đều là hàng xóm cũ thường xuyên gặp mặt. 
 
“Đây là con gái nhà chú hai của chúng tôi, bây giờ con bé đang ở nhà tôi.” Bác dâu cả cười nói. 
 
Đợi khi phụ huynh hai bên đã yên vị tại chỗ ngồi, giáo viên bắt đầu hỏi chuyện gì đã xảy ra. 
 
Nhưng những nữ sinh đối diện lại đánh đòn phủ đầu trước, bọn họ còn nói rằng Ô Kiều là người cố ý gây hấn, cô cũng đã động tay động chân đánh người trước. Bọn họ chỉ vì bị ép buộc nên mới đành phải đánh lại. 
 
Đến tận bây giờ Ô Kiều vẫn còn nhớ cô gái cầm đầu kia tên là Hàn Lý Toa. 
 
Cô ta chính là loại người có vẻ ngoài xinh đẹp, thích ăn diện, còn hay giao du thân thiết với những người bên ngoài trường học. 
 
Cô ta cũng vô cùng nổi tiếng khắp trường cấp hai.
 
Ngay cả những nam sinh cũng không dám động vào cô ta, bởi vì có ai dám không nghe lời thì cô ta sẽ nhờ những tay mà mình quen biết bên ngoài, chặn đối phương ở cổng trường. Vì vậy, trong trường không ai dám chống lại cô ta. 
 
Hàn Lý Toa rất can đảm, cho dù ở đây có nhiều phụ huynh còn có cả giáo viên, cô ta vẫn nói dối không chớp mắt: “Thưa thầy, bình thường tính cách của Ô Kiều rất lầm lì, không hề chơi với bạn cùng lớp. Vì vậy nên chúng em mới chủ động rủ cậu ấy đi chơi nhưng cậu ấy lại chê chúng em học dốt, là người nhà quê nên đã xem thường chúng em.” 
 
Ô Kiều là học sinh chuyển từ trường trong thành phố về. 
 
Vừa nghe thấy lời này, các phụ huynh đều nhao nhao tức giận lên tiếng:
 
“Nếu chê chỗ này của chúng ta thì sao không tiếp tục học ở thành phố lớn đi?”
 
“Còn không biết xấu hổ mà chê chỗ chúng ta là nông thôn à? Tôi còn chê nó là đứa không có ba không có mẹ đó, quả nhiên là ở nhà không được ai dạy dỗ.” 
 
Ô Kiều không hề sợ hãi nói: “Em không có, là bọn họ lập nhóm bắt nạt em. Bọn họ nhốt em trong nhà vệ sinh, còn ném phấn vào trong ly nước của em. Hôm nay sở dĩ đánh nhau cũng là vì sau khi em đi học thể dục xong quay về thì phát hiện cặp sách của em bị bọn họ ném xuống đất, bọn họ còn giẫm lên tất cả sách vở của em.”
 
“Nếu mọi người không tin thì có thể đến lớp học xem thử cặp sách và sách vở của em, bên trên còn có dấu chân của bọn họ.” 
 
Ô Kiều cãi hợp tình đúng lý, không hề e sợ lời vu cáo của Hàn Lý Toa. 
 
Nhưng cô chỉ có một mình. 
 
Mấy nữ sinh khác đều đứng về phía Hàn Lý Toa. 
 
Cuối cùng, giáo viên nói: “Vậy đi, hai bên cùng xin lỗi đối phương đi.” 
 
Trong chớp mặt đó, Ô Kiều như không thể tin được những gì mà mình nghe thấy. 
 
Cô không hề nghĩ ngợi, kiên quyết nói: “Em không làm sai, em sẽ không xin lỗi.” 
 
Thái độ của cô ngay lập tức chọc giận những phụ huynh khác:
 
“Thầy giáo, thầy làm vậy chính là thiên vị. Con nhà tôi cũng đã nói hết rồi, chính là Ô Kiều này ra tay trước.”
 
“Đúng vậy, nếu thái độ của nó như vậy thì con nhà tôi cũng sẽ không nói xin lỗi.” 
 
“Thành tích tốt là có thể muốn làm gì thì làm à? Ngay cả quan hệ với bạn cùng lớp mà cũng không tốt thì tôi nghĩ nó cũng chỉ là một đứa có điểm cao nhưng năng lực thấp mà thôi.” 

 
Những lời chỉ trích của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Ô Kiều. 
 
Vì vậy, Ô Kiều đưa mắt nhìn về phía một người duy nhất trong nhóm người này, người mà cô cảm thấy rằng hẳn sẽ giúp đỡ mình. 
 
Bác dâu cả của cô. 
 
Nhưng Hàn Quế Phương lại không nói một tiếng nào, đến cuối cùng, bà ta mới nói: “Ô Kiều, giáo viên kêu cháu nói xin lỗi thì cháu cứ nói xin lỗi đi.” 
 
Khoảnh khắc này, Ô Kiều mới hiểu được rằng thật ra thì mình không hề có chỗ dựa. 
 
Cô cũng không biết rằng ngày hôm đó đã kết thúc như thế nào. 
 
Cô chỉ biết là phòng họp cãi nhau ồn ào, làm rùm beng vì chuyện tiền thuốc thang của nữ sinh bị gãy tay đó. 
 
Tất cả mọi người đều không muốn phải chịu trách nhiệm. 
 
Không ngờ những phụ huynh kia như đã ngầm hiểu, bọn họ đều muốn nhà Ô Kiều phải chịu trách nhiệm toàn bộ chi phí. 
 
Bác dâu cả vừa nghe thấy cũng không còn im lặng nữa, bắt đầu tranh cãi ầm ĩ cùng với bọn họ. 
 
Ồn ào đến lúc cuối cùng, bà ta lớn tiếng nói: “Nếu mọi người thấy như vậy. Cùng lắm thì chúng tôi không đi học nữa. Nó chỉ tạm thời ở lại nhà chúng tôi, vốn chúng tôi cũng không cần phải nuôi nó. Mẹ nó vừa đi, ném đứa trẻ cho chúng tôi, chúng tôi đã trêu chọc ai chứ.” 
 
“Nếu các người thật sự muốn tiền thì đi tìm mẹ nó về ngay đi.” 
 
Mẹ cô đã bỏ đi. 
 
Những lời này giống như một con dao nhọn cắm sâu vào trong đáy lòng của Ô Kiều. 
 
Ô Kiều vẫn luôn giấu kín nỗi đau bị mẹ vứt bỏ ở thật sâu trong đáy lòng mình. 
 
Dù đôi khi có người không có ý tốt hỏi cô rằng mẹ cô đã đi đâu vậy, Ô Kiều cũng vẫn kiên trì rằng chẳng qua là mẹ chỉ đi công tác mà thôi, sớm muộn gì mẹ cũng sẽ quay về. 
 
Đây là lần đầu tiên. 
 
Cô giống như bị lột sạch hết quần áo, đứng trước mặt mọi người vậy. 
 
Cô bị mọi người nhìn bằng ánh mắt vừa đồng tình vừa thương hại, bọn họ nhìn cô chằm chằm không hề che đậy, mọi người đều dùng ánh mắt để nói cho cô biết, nhìn đi, mày đáng thương biết bao nhiêu, ngay cả mẹ ruột cũng không cần mày, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu nhà bác cả. 
 
Ô Kiều vốn đang ngẩng đầu thật cao cũng từ từ cúi gằm xuống. 
 
Trái tim kiên định, không hề e sợ kia cũng từ từ trầm lại. 
 
Trên đường về nhà, Ô Kiều đi theo sau lưng bác dâu cả, không nói một lời. Thường ngày đoạn đường từ trường về nhà họ Ô chỉ mất mười phút đi bộ nhưng hôm nay nó lại dài đằng đẵng lạ thường. 
 
Cho đến khi mùi giấm quen thuộc kia lặng lẽ bay đến. 
 
Hai người vừa mới bước vào cửa đã gặp Ô Tuệ về nhà trước. Vừa nhìn thấy bọn họ, cô ta đã lập tức cười phá lên: “Thật ghê gớm đấy Ô Kiều, vậy mà lại đánh nhau cùng với Hàn Lý Toa.” 
 
“Con đã làm bài tập xong chưa? Nhanh về phòng làm bài tập đi!” Bác dâu cả vừa nhìn thấy cô ta đã tức giận nói. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận