Đừng yêu thầm tôi

Vào đầu mùa hè, sân trường đại học T đã chìm trong những bóng cây um tùm từ lâu, tán cây rậm rạp, che nắng cho những người đi đường qua lại trong trường.
 
Đến gần cây sơn chi gần sân vận động, cành lá xum xuê, từng đóa từng đóa hoa sơn chi màu trắng lặng lẽ nở rộ ở đầu cành, tỏa ra mùi hương thoang thoảng thanh mát trang nhã, khiến giây phút chia xa cũng nhiều thêm vài phần dịu dàng, lưu luyến hơn.
 
Ô Kiều không ngờ Trình Lệnh Thời sẽ nói như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhịp thở của cô có hơi chững lại.
 
Đến lúc Ô Kiều ngửa đầu lên nhìn anh, một lúc lâu sau, cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, thầy.”
 
Trình Lệnh Thời giơ tay lên xoa xoa đầu cô.
 
Khoảng một lát sau, anh dứt khoát kéo Ô Kiều đi nói chuyện với viện trưởng và cả mấy vị giáo sư.
 
Viện trưởng nhìn Ô Kiều, cười nói: “Sinh viên xuất sắc ngành kiến trúc này của chúng tôi thể hiện thế nào ở công ty cậu?”
 
“Có cô ấy vào công ty như hổ mọc thêm cánh.” Trình Lệnh Thời khẽ cười, sau đó chêm thêm: “Gần đây Ô Kiều mới tham gia thi đấu viện bảo tàng nghệ thuật tổ chức ở thành phố Thần An, cô ấy và hai nhân viên của công ty chúng tôi lập thành một đội tham gia cuộc thi, trước mắt phương án thiết kế đã lọt vào tám vị trí đầu.”
 
Các giáo sư nghe xong câu này thì liên tục khen ngợi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Lệnh Thời hơi mỉm cười, nói: “Nói đến đây thì vẫn phải cảm ơn mấy giáo sư đã dạy bảo ra một sinh viên xuất sắc như vậy, cuối cùng lại để công ty chúng tôi nhặt được bảo bối.”
 
Ngay cả viện trưởng cũng cười theo.
 
Người làm nghề dạy học trồng người điều mong muốn nhìn thấy nhất không phải chính là sinh viên của mình có thể thành tài hay sao.
 
Viện trưởng nói: “Ô Kiều, mặc dù trong trường thành tích của em vẫn luôn rất xuất sắc nhưng sau này ra trường, vào công ty đi làm, con đường em phải đi vẫn rất dài. Kiến trúc sư Trình của các em là thanh niên tài giỏi, nhân tài mới nổi trong giới kiến trúc, em phải học tập cậu ấy nhiều.”
 
“Cảm ơn sự dạy bảo của viện trưởng, sau này em nhất định sẽ học tập kiến trúc sư Trình.”
 
Bởi vì Ô Kiều luôn đứng đầu trong nhóm sinh viên lần này, trước đấy cũng đã giành giải trong mấy cuộc thi đấu cho nên trong giới kiến trúc dù là giảng viên hay là sinh viên, gần như không ai không biết cô.
 
Bây giờ trong buổi lễ tốt nghiệp của cô lại có Trình Lệnh Thời đích thân đến tham gia, còn tặng hoa cho cô.

 
Thế là những sinh viên vốn dĩ đã chuẩn bị rời đi cũng tụ tập ở chung quanh.
 
Thậm chí đến cả sinh viên lớp dưới cũng chạy đến.
 
Mặc dù Trình Thời Lệnh là kiến trúc sư trẻ tuổi nhưng lối kiến trúc của anh táo bạo lại luôn theo đuổi việc sáng tạo cái mới, lúc dự án kiến trúc được triển khai đều có thể có hiệu quả chấn động vòng bạn bè, lướt điện thoại đâu cũng thấy.
 
Huống hồ trong giới kiến trúc đòi hỏi nhiều về lý lịch, anh còn trẻ như vậy mà đã nổi tiếng.
 
Khó tránh khỏi sẽ trở thành thần tượng của những sinh viên học kiến trúc.
 
Thế là không ít người biết anh ở đây thì lập tức chạy đến.
 
Lúc nam sinh đầu tiên đến xin chữ ký, dường như những người khác cũng được cổ vũ.
 
Chẳng bao lâu sau Trình Lệnh Thời đã bị mọi người vây quanh.
 
Ô Kiều nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh, một mình lặng lẽ chạy đi.
 
Một lúc sau, Hách Tư Gia cũng chạy đến bên cạnh cô, nhìn lướt qua Trình Lệnh Thời bị đám sinh viên khóa dưới vây quanh, nhỏ giọng hỏi: “Cậu mang bút không?”
 
“Làm gì?” Ô Kiều không hiểu hỏi.
 
Hách Tư Gia: “Tớ muốn xin chữ ký đó.”
 
Ô Kiều: “...”
 
Cũng may cuối cùng Hách Tư Gia vẫn kiềm chế lại, không đi xin chữ ký thật.
 
Nhưng cô ấy huých nhẹ vai vào bả vai Ô Kiều: “Không phải cậu luôn nói kiến trúc sư Trình chỉ là sếp của cậu thôi sao.”
 
Ô Kiều quả thực không nói sự thật cho Hách Tư Gia biết bởi vì cô quá hiểu tính tình Hách Tư Gia.
 
Nếu thật sự để cô ấy biết, mình và Trình Lệnh Thời đã quen biết nhau từ khi còn rất nhỏ.

 
Chắc chắn cô ấy sẽ hỏi cặn kẽ đầu đuôi luôn.
 
“Thật ra…” Ô Kiều suy nghĩ một lúc.
 
Hách Tư Gia đột nhiên che miệng mình, tỏ ra kinh ngạc nhìn cô: “Hai người ở bên nhau sao?”
 
“Không phải.” Ô Kiều vội vàng phủ nhận.
 
Cô biết ngay mà, chắc chắn Hách Tư Gia sẽ suy nghĩ lệch lạc.
 
“Thế tại sao anh ấy lại đến tham gia lễ tốt nghiệp của cậu?” Hách Tư Gia khẽ hừ một tiếng: “Cậu cũng đừng nói với tớ anh ấy không phải cố ý đến vì cậu, lời này chính là đang xúc phạm trí thông minh của tớ.”
 
“...”
 
Hách Tư Gia thấy cô không nói gì bèn nói tiếp: “Hay là nói đối với mỗi thực tập sinh của công ty kiến trúc các cậu, anh ấy đều đối xử tốt như vậy?”
 
Cuối cùng, Ô Kiều chậm rãi cất lời: “Thế thì không có.”
 
Nghe thấy câu trả lời này, trái lại Hách Tư Gia lại sững sờ: “Thật hay giả đấy?”
 
“Nếu như tớ nói anh ấy đều đối xử tốt như vậy với mỗi thực tập sinh thì chẳng phải đang xúc phạm IQ của cậu hay sao.”
 
“Vậy cũng đúng.” Hách Tư Gia gật đầu.
 
Ô Kiều cong môi cười.
 
Đám người vây xung quanh Trình Lệnh Thời cũng không ít đi, ngược lại còn có một số người cho dù đã nhận được chữ ký thì cũng không hề rời đi, mà còn hỏi Trình Lệnh Thời một vài câu hỏi.
 
Ô Kiều tưởng rằng với tính cách kiêu ngạo của Trình Lệnh Thời, anh sẽ không thèm trả lời mấy câu hỏi ngây thơ đó.
 
Thế nhưng không ngờ trên mặt anh không chỉ không có vẻ mất kiên nhẫn mà trái lại anh rất kiên nhẫn trả lời.
 

Hách Tư Gia thuận miệng nói: “Cậu mau mau nói rõ cho tớ biết đi, nếu không hôm nay tớ không để cậu đi đâu.”
 
Ô Kiều suy nghĩ một lúc, nói đúng sự thật: “Thật ra từ lúc còn rất nhỏ, tớ đã quen anh ấy rồi.”
 
“Hả?”
 
“Không đùa cậu đâu, là thật đấy.” Ô Kiều cười cười, cô nhìn về phía Trình Lệnh Thời, nhỏ giọng nói: “Lúc tớ ở quê, khi đó tớ mới lên đầu cấp hai, nói chính xác hơn thì là mùa hè năm đầu cấp hai lên lớp tám.”
 
Hách Tư Gia kinh ngạc mở to hai mắt: “Cậu giấu diếm chuyện này cũng kỹ thật đó.”
 
“Năm năm, ròng rã năm năm.” Hách Tư Gia giơ tay lên, năm ngón tay xòe ra lắc lắc, nói: “Cậu lại có thể giấu kín kẽ như thế, chẳng để lộ ra chút manh mối gì cả? Tớ cũng không biết nên nói miệng cậu quá chặt hay là nói cậu quá đáng sợ, chuyện này cũng có thể giấu diếm được.”
 
Ô Kiều bị cách hình dung khoa trương của cô ấy làm cho bật cười, cô nhỏ giọng giải thích: “Thật ra cũng không phải.”
 
Cô nói: “Mặc dù từ khi còn bé tớ đã quen anh ấy nhưng sau khi lên đại học, chúng tớ đã mất liên lạc rồi. Ròng rã năm năm cũng chưa từng gặp nhau lấy một lần, cũng chưa từng liên lạc với nhau.”
 
“Không phải cái triển lãm lần trước đấy chứ?”
 
Nghe thấy Ô Kiều nói vậy, Hách Tư Gia lập tức phản ứng lại.
 
Ô Kiều gật đầu: “Ừm, chính là buổi triển lãm lần trước cậu kiên quyết muốn kéo tớ đi xem đấy, tớ với anh ấy gặp nhau một lần nữa ở đó.”
 
“Ôi trời ơi, thanh mai trúc mã, nhiều năm gặp lại, tình tiết này quả thực còn hư cấu hơn cả tiểu thuyết.” Hách Tư Giai túm bả vai Ô Kiều, phấn khích nói: “Sao tớ lại còn phấn khích hơn cả cậu thế này. Thật đấy, nếu hai người không ở bên nhau, vậy chính là có lỗi với sợi tơ hồng ông trời đã se cho hai cậu đấy.”
 
“Đừng nói như vậy, anh ấy không thích tớ.”
 
Ô Kiều cũng không bị ảnh hưởng bởi sự phấn khích của Hách Tư Gia, trái lại cô còn lên tiếng bác bỏ câu nói của cô ấy.
 
Hách Tư Gia kinh ngạc: “Tại sao thế, tớ cảm thấy anh ấy thích cậu mà, cho dù vẫn chưa đến mức thích nhưng ít nhất cũng coi là có ấn tượng tốt đi. Nếu không thì sao anh ấy nhất định phải đến tặng hoa cho cậu chứ.”
 
Nói xong, cô ấy đột nhiên nháy nháy mắt, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ anh ấy là kiều đàn ông lăng nhăng sao?”
 
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Ô Kiều im lặng trong chốc lát rồi nỏ giọng nói: “Chỉ là tớ cảm thấy có lẽ anh ấy sẽ không thích tớ.”
 
“Tại sao chứ, cậu xinh đẹp như vậy, tính tình cũng tốt như thế, hơn nữa còn giỏi giang biết bao.” Hách Tư Gia liên tục động viên cô nói: “Tớ cảm thấy cậu chính là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, vừa nãy lúc tớ chụp ảnh cho hai cậu, anh ấy còn chủ động ôm vai của cô cơ mà.”
 
Hách Tư Gia bắt đầu tìm chứng cứ từ những chi tiết nhỏ.
 
Chỉ là trong những năm tháng đó, Ô Kiều đã chờ đợi quá lâu, đã sớm không còn giống như Hách Tư Gia nữa.
 

Cô nhìn sang Trình Lệnh Thời phía xa xa, nhẹ nhàng nói: “Chênh lệch giữa anh ấy và tớ quá lớn.”
 
Cho dù là phương diện gia đình hay là cá nhân.
 
Trong mắt người khác, Ô Kiều là một cô gái trẻ có vẻ ngoài xinh đẹp lại giỏi giang, thế nhưng khi đứng trước Trình Lệnh Thời, sự xuất sắc của cô chính là ánh sáng đom đóm trước ánh trăng.
 
Chưa kể, những nhà thiết kế nữ trong văn phòng kiến trúc Thời Hằng cho dù là Dương Chi hay là Cố Thanh Từ thì đều giỏi hơn cô.
 
“Chuyện thích một người này cũng không phải dựa vào điều kiện của đối phương mà là dựa vào cảm giác.”
 
Hách Tư Gia nói chuyện với cô lâu như vậy, nghe thấy lời cô nói thì im lặng một lúc, sau đó đột nhiên hỏi: “Ô Kiều, có phải cậu thích anh ấy không?”
 
Bời vì từ nãy đến giờ, thứ Hách Tư Gia nghe thấy đều là anh ấy sẽ không thích tớ.
 
Rõ ràng đây là mối quan hệ của hai người nhưng cô lại chỉ nói về đối phương.
 
Cho dù là người không nhạy bén như Hách Tư Gia thì cũng nghe ra sự khác thường trong từng lời nói của cô.
 
Dường như giữa hai người đến cả ngọn gió đang thổi cũng dừng lại, trở nên chậm dần rồi chững hẳn lại.
 
Ngay vào lúc cô ấy tưởng Ô Kiều không trả lời mình, Ô Kiều lại đột nhiên đáp: “Đúng vậy.”
 
Đúng vậy.
 
Tớ thích anh ấy.
 
Những chữ này, con đường cô đã đi xa như vậy, trải qua những năm tháng dài đằng đẵng như vậy, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh nói ra thành lời.
 
Cô thích người đàn ông tên Trình Lệnh Thời trước mặt mình này.
 
Ngay từ khi vừa mới bắt đầu, một người dịu dàng, xuất sắc đến chói mắt như thế đột nhiên xông vào cuộc sống của cô.
 
Vừa nhìn thấy anh, cô đã rung động.
 
Bởi vì quá muốn đến gần anh nên cô đã đi theo bước chân anh.
 
Vẫn luôn cố gắng tiến lên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận