Đừng yêu thầm tôi

Bởi vì buổi lễ đã kết thúc, Ô Kiều muốn về ký túc xá trước.
 
Hành lý của cô cũng đã thu dọn gần xong.
 
Hôm nay ký túc xá sẽ dọn dẹp sạch sẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng bây giờ Trình Thời Lệnh vẫn bị mọi người vây quanh nên cô chỉ có thể đợi ở đây trước, cũng không thể mặc kệ bỏ anh lại đây mà đi. Cũng may chẳng bao lâu sau giảng viên trong viện đã ra mặt, bảo các sinh viên đừng tiếp tục vây quanh Trình Lệnh Thời nữa.
 
Trình Lệnh Thời đi về phía Ô Kiều, thở phào nhẹ nhõm.
 
Lúc cúi đầu xuống, nhìn thấy Ô Kiều đang nén cười, anh không nhịn được bảo: “Em cũng không biết đi cứu anh à?”
 
“Em sợ bị fan cuồng của anh đè bẹp mất.”
 
Trình Lệnh Thời: “...”
 
Chẳng bao lâu sau, Ô Kiều lại bị giảng viên gọi qua chụp một bức ảnh chung.
 
Trình Lệnh Thời đi đến dưới bóng cây đợi cô, không ngờ chưa đến một lúc sau một bên khác của bóng cây cũng có hai người đến.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay lập tức có một giọng nói vang lên.
 
“Người kia chính là đàn chị Ô Kiều nhỉ, lúc trước luôn nghe thấy tên của chị ấy, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy đấy.” Đây là giọng của một cô gái, trong câu nói cũng không có ý xấu gì mà chỉ có sự tò mò.
 
Một giọng lanh lảnh khác bảo: “Đúng thế, tớ tưởng chị ta không còn mặt mũi nào đến tham gia lễ tốt nghiệp nữa chứ, không ngờ vẫn đến.”
 
“Là vì chuyện hot search sao?”
 
Không biết tại sao chuyện trước đây của Ô Kiều lại bị đưa lên hot search.
 
Lại không ngừng có người vạch trần, mắng cô là trà xanh nổi tiếng của viện Kiến trúc.
 
Từ khi lên năm hai đại học, cô cậy vào vẻ ngoài xinh đẹp của mình mà mặt dày ôm đùi thiên tài kiến trúc, tuy có tham gia thi đấu nhưng trình độ quá kém cỏi, cuối cùng vẫn không được trường đại học nổi tiếng của nước ngoài tuyển chọn.
 
Nói tóm lại, cô không có chút tài cán nào, tất cả đều dựa vào việc không ngừng ôm đùi để leo lên trên.
 
Trong khoảng thời gian ngắn, Ô Kiều như trở thành một người đại diện cho kiểu nữ trà xanh mới.
 
“Trước đây nghe đồn chị ta dựa vào việc ôm đùi để leo lên trên tớ còn không tin đâu, ai ngờ hôm nay Trình Lệnh Thời lại đích thân đến tham gia lễ tốt nghiệp của chị ta.” Người có giọng thanh thoát kia bình luận rồi chậc lưỡi: “Chị ta mới vào làm trong Thời Hằng được bao lâu chứ, thế mà đã nịnh bợ được ông chủ khiến người ta đích thân đến tặng hoa cho cô ta.”
 
Trong lúc trò chuyện, giọng nói này đầy sự khinh thường.
 
Trình Lệnh Thời quay đầu lại, nhìn thấy hai nữ sinh đang đứng dưới tán cây, không ngừng dùng hóng gió bằng quạt điện nhỏ.
 

Bởi vì chung quanh có bụi cây cho nên bọn họ cũng không phát hiện ra Trình Lệnh Thời.
 
Nữ sinh tóc ngắn cũng chính là người lên tiếng đầu tiên, cầm quạt điện nhỏ lo lắng hỏi: “Tớ thấy Ô Kiều còn nhận được học bổng quốc gia mà, có lẽ chị ấy thật sự có tài năng đấy.”
 
“Nếu cậu có thể nịnh bợ những đàn anh học giỏi xuất sắc kia luôn dạy kèm cho cậu, cậu cũng có thể nhận được khen thưởng.”
 
Câu này do nữ sinh tết tóc đuôi ngựa có giọng nói lanh lảnh kia nói.
 
Nữ sinh tóc đuôi ngựa kia tiếp tục vênh váo tự đắc nói: “Trước đây tớ quen một đàn chị, chị ấy kể trong lớp chị ấy, danh tiếng của Ô Kiều rất kém, vẫn luôn sử dụng mánh khóe để nhận được học bổng.”
 
“Haizz, cho nên nói nữ trà xanh sống tốt ghê nhỉ, trong trường thì ôm đùi đàn anh, vào xã hội thì lập tức ôm đùi ông chủ mình. Mọi việc đều thuận lợi, tớ cũng muốn làm trà xanh.” Nữ sinh tóc đuôi ngựa than ngắn thở dài.
 
Nữ sinh tóc ngắn đẩy cô ta một cái, cười nói: “Thôi đi, cậu tưởng cậu xinh đẹp như người ta sao?”
 
“Không có, cho nên tớ không giỏi như người ta đó.” Nữ sinh tóc đuôi ngựa cảm thán.
 
Trình Lệnh Thời nhắm hờ mắt lại đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, đứng ở một bên.
 
Anh mở mắt ra, ánh nắng xuyên qua khe hở giữa những tán cây chiếu xuống đất, cũng có tia nắng chiếu vào vai anh.
 
Khiến con người không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
 
Bầu không khí trong sân trường đang chìm trong sự chia xa, sinh viên sắp tốt nghiệp đang nắm bắt khoảng thời gian cuối cùng để chia tay bạn bè và thầy cô cũng như ngôi trường mình đã theo học.
 
Trình Lệnh Thời quay đầu, nhìn Ô Kiều cách đó không xa vẫn đang chụp hình với bạn.
 
Chắc hẳn tạm thời cô sẽ không qua đây.
 
Thế là Trình Lệnh Thời lặng lẽ đi đến chỗ hai nữ sinh đang đứng dưới tán cây kia, hiển nhiên hai người đó cũng đang đợi người khác.
 
Lúc này, hai nữ sinh đã đổi chủ đề, chuyển sang nói về chuyện khác.
 
Cho nên Trình Lệnh Thời đi qua, nhẹ nhàng gọi: “Bạn này.”
 
Hai người kia đồng thời quay lại.
 
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Trình Lệnh Thời, hai nữ sinh kinh ngạc mở to hai mắt.
 
Bờ môi Trình Lệnh Thời hơi mím lại, giơ tay chỉ vào quyển sách nữ sinh tóc đuôi ngựa đang cầm trong tay, đó là một quyển sách đại cương kiến trúc.
 
Là tài liệu giảng dạy kiến trúc cơ bản nhất.
 
“Có thể cho tôi xem quyển sách kia một chút được không?”
 
Thật ra lúc nhìn thấy anh trong lòng nữ sinh tóc đuôi ngựa có chút chột dạ, cũng có thể do thấy Trình Lệnh Thời chỉ là muốn mượn sách của mình nên lập tức bình tĩnh lại, vừa cười đưa sách cho anh vừa dịu dàng nói: “Vữa nãy em còn xin chữ ký của anh nữa đó ạ, sách của em rất…”
 

Cô ta còn chưa dứt lời đã thấy Trình Lệnh Thời lật trang bìa của quyển sách ra, lật đến trang sách anh ký tên kia.
 
Sao đó một tiếng “Xoẹt” vang lên, anh xé trang sách này ra.
 
Hai nữa sinh kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy Trình Lệnh Thời lạnh mặt nói: “Xin lỗi, tôi không muốn để chữ ký của tôi ở trên quyển sách của một người chỉ biết lấy việc ngấm ngầm dèm pha người khác làm thú vui.”
 
Nói rồi anh trả sách lại cho đối phương.
 
Anh cúi đầu, nhìn cái tên trên bìa sách, nói: “Nếu như cô để ý chuyện tôi làm hỏng sách của cô, trong vòng một tuần, tôi sẽ cử người đưa một quyển [Đại cương kiến trúc] mới cho cô.”
 
Dường như nữ sinh tóc đuôi ngựa sợ choáng váng trước hành động của anh.
 
Trái ngược với cô ta, người bạn đứng bên cạnh cô ta luôn miệng nói: “Xin lỗi, xin lỗi anh, bọn em không nên bàn tán sau lưng anh. Bọn em không có ý chửi bới anh đâu ạ.”
 
“Đúng, hai cô có lẽ không chửi bới tôi.” Trình Lệnh Thời vô tình làm hai nữ sinh khó xử cho nên dù trong lòng anh hết sức tức giận nhưng lúc nói chuyện, giọng điệu anh vẫn hết sức bình tĩnh và kiềm chế: “Nhưng thứ hai người chửi bới lại là sự cố gắng của một cô gái khác.”
 
“Trong giới kiến trúc, kiến trúc sư nữ bị coi thường là chuyện thường xuyên xảy ra. Thành tựu của những cô gái đó thường hay bị che giấu, hai cô cũng học kiến trúc, sau này khi đi làm các cô sẽ hiểu, cô gái cố gắng đến mức có thể áp đảo kiến trúc sư nam cùng độ tuổi như Ô Kiều có lẽ sẽ trở thành ngọn đèn soi sáng con đường nghề nghiệp của các cô.”
 
“Tất cả thành tích ở trường của cô ấy đều do sự cố gắng của cô ấy làm nên chứ không phải do cái gọi là ôm đùi này.”
 
Hai nữ sinh không ngờ anh sẽ nói như vậy.
 
Trong chốc lát, hai người xấu hổ không chịu nổi.
 
Đây là lần đầu tiên Trình Lệnh Thời có thể nói nhiều với hai cô như vậy, cho nên khi nói xong, anh lập tức quay người rời đi.
 
Với thân phận T, trò chuyện với Ô Kiều trên internet, anh luôn hiểu rõ cuộc sống và việc học tập của cô.
 
Đã bao nhiêu lần anh nhìn thấy cô gửi email cho anh vào lúc nửa đêm.
 
Thỉnh thoảng lại nghe thấy cô nhắc đến chuyện mình vừa thức cả đêm.
 
Tất cả sự cố gắng của cô không nên bị phụ lòng như vậy.
 
Ai cũng không được.
 
*
 
Trên đường về ký túc xá, Ô Kiều rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của Trình Lệnh Thời có phần không đúng, mặc dù bình thường vẻ mặt anh luôn lạnh lùng, thản nhiên nhưng trong đôi mắt luôn thấp thoáng ý cười.
 
Nhưng bây giờ, dường như anh lạnh lùng như băng.
 
Ô Kiều hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

 
“Sao lại hỏi vậy?” Trình Lệnh Thời buồn cười nhìn cô.
 
Ô Kiều thành thật trả lời: “Em thấy hình như anh có chút không vui.”
 
Một lúc sau.
 
Trình Lệnh Thời bỗng nhiên nói: “Nóng quá.”
 
“Hả?”
 
Ô Kiều bị anh chọc cười, hóa ra anh cũng sẽ cảm thấy tâm trạng bức bối vì thời tiết khô nóng.
 
Ô Kiều vội vàng nói: “Anh lên xe đợi em trước đi, không phải vừa khéo trong xe có điều hòa sao. Em lấy một số đồ còn lại xuống là được.”
 
“Anh đi lên lấy cùng em.” Trình Lệnh Thời kiên trì nói.
 
Ô Kiều nào dám làm phiền anh, cô lắc đầu nói: “Không cần đâu, tự em lấy là được. Cũng chỉ còn lại một cái vali thôi.”
 
“Em xem thường anh sao?” Trình Lệnh Thời nhíu mày.
 
Lúc này Ô Kiều mới nói: “Em ở ký túc xá nữ, bên cạnh đều là nữ sinh khóa dưới ngành kiến trúc. Nếu anh lên, chắc chắn lại bị bao vây giống như vừa nãy.”
 
Trình Lệnh Thời nhớ đến cảnh tượng vừa nãy, quả nhiên đã có chút do dự.
 
Nhân lúc anh mất tập trung, Ô Kiều nhanh chóng chạy đi: “Em đi lấy đồ, anh đợi anh xuống lầu đi.”
 
Trình Lệnh Thời chỉ có thể lái xe đến dưới ký túc xá trước.
 
Cũng may hôm nay là lễ tốt nghiệp cho nên phía trường cũng không quản lý nghiêm ngặt chuyện xe cộ ra vào sân trường như mọi hôm.
 
Một lúc sau, Ô Kiều cầm vali xuống lầu.
 
Trình Lệnh Thời xuống xe, đặt vali vào cốp sau cho cô.
 
Lúc đóng cửa xe lại, Ô Kiều còn cười nói: “Anh xem, em đã bảo chỉ là một cái vali nhỏ thôi mà.”
 
Xem ra cô rất vui vẻ, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những chuyện tranh cãi trên mạng.
 
Trình Lệnh Thời nhìn cô một cái, bỗng dưng nói: “Ô Kiều.”
 
“Hả?” Ô Kiều ngước mắt lên nhìn anh.
 
“Sau này cho dù có chuyện gì xảy ra.” Trình Lệnh Thời hơi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm cô: “Em có thể kể cho anh, kể cho thầy, kể cho anh trai biết.”
 
Anh, thầy, anh trai.
 
Cho dù là anh trong thân phận nào, anh đều sẵn lòng lắng nghe.
 
Chỉ có điều dường như anh càng muốn dùng thân phận một người đàn ông để lắng nghe tất cả nỗi lòng của cô.
 
Thấy vẻ mặt anh hết sức nghiêm túc, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Ô Kiều vẫn nghiêm túc gật đầu: “Được, sau này cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ kể cho anh, kể cho thầy, kể cho anh trai.”
 

*
 
Hai người lên xe, đang định rời khỏi trường.
 
Ai ngờ giảng viên hướng dẫn lại gọi điện thoại đến bảo cô bây giờ, lập tức, ngay lập tức đến phòng chính trị và giáo dục một chuyến.
 
Ô Kiều sửng sốt, vẫn nói đúng sự thật cho Trình Lệnh Thời biết.
 
Thế là anh lái xe đến tòa nhà văn phòng có phòng Chính trị và Giáo dục.
 
Ô Kiều xuống xe, đi thẳng lên lầu sáu.
 
Bởi vì không yên tâm nên Trình Lệnh Thời cũng đi theo cô lên lầu.
 
Vừa lên lầu, giảng viên hướng dẫn đã đứng ở cửa thang máy chờ cô, nhìn thấy Trình Lệnh Thời bên cạnh cô thì vẫn có chút sửng sốt, lúng túng nói: “Tổng giám đốc Trình, tôi tìm một mình Ô Kiều, có chút chuyện phải giải quyết.”
 
Vốn dĩ Trình Lệnh Thời đã gật đầu, chuẩn bị nhường chỗ để họ có không gian riêng.
 
Thế nhưng lúc anh ngẩng đầu lại nhìn thấy trên hành lang cách đó không xa có một người mặc đồng phục cảnh sát.
 
Anh lên tiếng hỏi trước: “Có phải vụ án bạo lực mạng Ô Kiều gặp phải có tiến triển rồi không?”
 
“Chuyện này…” Giảng viên hướng dẫn không ngờ anh cũng biết chuyện này.
 
Thế là giảng viên hướng dẫn mở miệng nói: “Hôm nay cảnh sát bắt được hai người, bọn họ chính là tài khoản ảo không ngừng đăng bài bôi nhọ em trên internet nhưng mà hai người này đã khai báo người cầm đầu phía sau.”
 
Nói đến đây, dường như giảng viên hướng dẫn có điều gì đó khó nói.
 
Ô Kiều nói: “Là người của trường chúng ta sao ạ?”
 
Thật ra cô đã đoán ra được là ai.
 
Những lời độc ác Trần Ninh Ninh nói ngày đó cô vẫn còn nhớ như in.
 
Huống hồ chuyện giữa cô ta và Dịch Bách chỉ là mâu thuẫn bình thường giữa hai người yêu nhau, sao ồn ào đến mức lên thẳng hotsearch chứ.
 
Không ngờ cô ta cũng rất hào phóng, ngay cả tài khoản ảo trên mạng cũng sẵn lòng chịu chi bỏ tiền ra mua.
 
“Hôm nay cảnh sát đến trường bắt người nhưng chuyện liên quan đến sinh viên, đúng lúc lại đang tham gia lễ tốt nghiệp nên nhân viên nhà trường đều hi vọng là chuyện này có thể giải quyết kín đáo nhất có thể.”
 
Lần này Trình Lệnh Thời cất tiếng trước: “Giải quyết kín đáo như thế nào?”
 
Có lẽ nhận ra sự lạnh lùng trong giọng điệu của anh, giảng viên hướng dẫn cũng không tiện mở miệng nói gì.
 
Trái lại Ô Kiều lại không muốn làm khó giảng viên hướng dẫn, cô biết giảng viên cũng bị kẹt ở giữa, cũng rất khó xử.
 
Cô bảo thẳng: “Không phải phải giải quyết sao? Ít nhất trước tiên em cũng phải nhìn thấy người đã làm hại em chứ.”
 
Trường học cố ý mời cảnh sát vào trong phòng họp lớn, lúc Ô Kiều đi vào đã nhìn thấy mấy cảnh sát trong đó, còn có cả Trần Ninh Ninh vẫn đang mặc áo choàng cử nhân ngồi đối diện và hai người đàn ông phụ nữ trung tuổi ngồi cạnh cô ta.
 
Xem ra, hai người này chắc hẳn là ba mẹ cô ta.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận