Đừng yêu thầm tôi

Chuyện lần này thật sự rất nghiêm trọng cho nên không chỉ có lãnh đạo của hai viện có mặt mà lãnh đạo của bên giáo dục cũng đến.
 
Trần Ninh Ninh là sinh viên của viện Mỹ thuật, vừa thấy Ô Kiều đi vào, giảng viên của viện cô ta theo học lập tức đứng lên, nói: “Em này chính là sinh viên có liên quan đúng không, nếu đã tới rồi thì chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc ổn thỏa được rồi.”
 
Chủ nhiệm của chuyên ngành kiến trúc cũng có mặt ở đây, Ô Kiều cúi đầu chào ông ấy: “Em chào thầy ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trái lại cảnh sát nhìn thấy Trình Lệnh Thời thì hỏi: “Người này là?”
 
“Người nhà.” Trình Lệnh Thời cười nhạt, giọng điệu hết sức bình tĩnh.
 
“Nếu hai bên đều đến đông đủ, chúng ta nói qua về vụ án hôm nay đi.” Vốn dĩ cảnh sát muốn trực tiếp dẫn người về cục cảnh sát để điều tra nhưng nhà trường lại nhúng tay nửa đường cho nên bọn họ mới đồng ý hòa giải trước.
 
Cảnh sát thuật lại đơn giản tình tiết của vụ án một lần nữa, nói: “Hiện tại chúng tôi đã bắt được hai nghi phạm, họ cũng đã khai bảo là nhận được sự xúi giục của cô Trần Ninh Ninh sinh viên viện Mỹ thuật đại học T, mới có thể mở topic đăng bài lên mạng, sử dụng các tài khoản ma để bôi nhọ người bị hại.”
 
“Đồng chí cảnh sát, sao cuộc tranh cãi trên không gian mạng này lại dính líu đến kẻ tình nghi và người bị hại rồi?” Người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh Trần Ninh Ninh phía đối diện không nhịn được mở miệng nói.
 
Đối phương chăm sóc bản thân rất tốt, vẻ ngoài trông cùng lắm mới hơn bốn mươi tuổi.
 
Cách ăn mặc lại càng đúng mặc và sang trọng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng có thể nhìn ra được gia đình Trần Ninh Ninh có điều kiện không tệ, chắc hẳn ba mẹ cô ta cũng có địa vị nhất định trong xã hội.
 
Ba Trần cũng chậm rãi khuyên: “Đúng vậy, tôi cũng có một số bạn bè làm luật sư, tôi cảm thấy hiện tại chúng ta vẫn nên dùng việc hòa giải là chính để giải quyết chuyện này.”
 
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Ô Kiều, giọng điệu ôn hòa nhưng lại có vẻ kiêu ngạo: “Cháu sinh viên trẻ này, cháu có yêu cầu gì cứ việc nói ra, chúng ta đều có thể thương lượng ổn thỏa.”
 
“Đưa tiền sao?”
 
 Ô Kiều bình tĩnh hỏi.
 
Ngay khi cô vừa hết câu, tất cả mọi người ngồi trong phòng họp không khỏi nhìn về phía cô, Trần Ninh Ninh vẫn đang mặc áo choàng cử nhân khoanh hai tay trước ngực, vốn dĩ khuôn mặt có vẻ thờ ơ không coi chuyện này là gì, vào lúc này đã biến thành vẻ trào phúng, nhìn Ô Kiều.
 
Ba Trần gật đầu: “Nếu như cháu có yêu cầu về mặt này, chúng tôi cũng có thể đáp ứng.”
 

“Vậy làm sao bây giờ, tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn cô ta trả lại sự trong sạch cho tôi mà thôi.”
 
Ô Kiều nhìn thẳng vào Trần Ninh Ninh.
 
Ba Trần không chút do dự nói: “Được, tôi bảo con bé lập tức xin lỗi với cháu.”
 
“Ninh Ninh, còn không nhanh nói xin lỗi với bạn con đi.” Xem ra dường như ba cô ta là một người thức thời, lập tức quay đầu sang giục Trần Ninh Ninh.
 
Trần Ninh Ninh lại tức đến nỗi thở hổn hển, cả giận nói: “Dựa vào đâu mà con phải nói xin lỗi chứ, con cũng đâu có sai.”
 
Ô Kiều nhìn cô ta: “Không sai sao? Tôi cũng đã bảo với cô rồi, tôi và Dịch Bách không liên quan gì đến nhau. Kết quả cô vẫn không thèm để ý mà bôi nhọ tôi.”
 
“Ninh Ninh.” Ba Trần lại gằn giọng.
 
Dường như Trần Ninh Ninh rất sợ ba cô ta, cuối cùng cô ta cũng mở miệng nhưng giọng lại nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Xin lỗi.”
 
Cô ta vừa dứt câu, bất kể giảng viên hay ba mẹ Trần Ninh Ninh có mặt trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
 
Chỉ có Trình Lệnh Thời vẫn nghiêm mặt, trong mắt thấp thoáng ngọn lửa tức giận.
 
Nhưng lại ngại thái độ của Ô Kiều nên anh mới luôn kiềm chế không thể hiện ra mặt.
 
“Nếu sinh viên Trần đã nói xin lỗi.” Bên phía nhà trường lên tiếng.
 
Ô Kiều quay đầu nhìn về phía cảnh sát ngồi một bên khác, khách sáo bảo: “Đồng chí cảnh sát, bây giờ các anh có thể dẫn cô ta đi rồi.”
 
“Cô giở trò với tôi.”
 
Trần Ninh Ninh thẹn quá hóa giận, đứng bật dậy.
 
Ba Trần lập tức đè cô ta xuống, quay đầu nhìn Ô Kiều: “Cháu này, không phải chúng ta đã nói rồi sao, Ninh Ninh đã xin lỗi cháu rồi, chuyện này chúng ta sẽ bí mật hòa giải.”
 
“Bí mật hòa giải?” Dường như Ô Kiều nghe thấy trò cười gì đó.
 
Cô dứt khoát lấy điện thoại của mình ra, mở cái gì đó, sau đấy để điện thoại xuống bàn đẩy thẳng đến trước mặt ba Trần, nói: “Nếu như mọi người đã xem những tin nhắn này, mấy người còn có thể cho rằng lời xin lỗi nhẹ nhàng của Trần Ninh Ninh có thể bù đắp những tổn thương tôi phải gánh chịu sao?”
 

Ba Trần và mẹ Trần đều cúi đầu nhìn từng dòng tin nhắn trên điện thoại.
 
“Đồ đê tiện, một ngày không có đàn ông thì mày thiếu thốn lắm nhỉ.”
 
“Chính là kiểu kỹ nữ trà xanh như mày làm ô uế thanh danh của nữ sinh bọn tao.”
 
“Uổng cho mày còn là sinh viên của Đại học T, sao lại đê tiện như vậy chứ.”
 
“Nhanh đi chết đi, tao sợ mày chết muộn nữa thì đến hũ tro cốt cũng phải tăng giá đấy, tro cốt của mày chỉ có thể rải đi mà thôi.”
 
Từng dòng tin nhắn được kéo xuống khiến người xem có một cảm giác không kéo được đến cuối.
 
Kể từ sau khi bị mọi người tìm kiếm thông tin, số điện thoại của cô bị lộ, vẫn luôn có rất nhiều tin nhắn quấy rối, nhục mạ gửi đến.
 
Ba Trần nhíu mày, cuối cùng để điện thoại xuống, giọng điệu tha thiết nói: “Cháu Ô, tôi rất lấy làm tiếc vì những chuyện cháu gặp phải. Là ba của Trần Ninh Ninh, tôi thay con bé xin lỗi cháu. Nhưng tôi cũng xin cháu thông cảm cho tâm trạng của người làm ba mẹ của chúng tôi, hôm nay Trần Ninh Ninh làm lễ tốt nghiệp, là giây phút quan trọng nhất trong cuộc đời con bé, cháu thật sự nhẫn tâm khiến con bé phải vào trại tạm giam sao?”
 
“Cuộc đời của con bé vừa mới bắt đầu, vừa ký được một công việc rất tốt, cháu nhẫn tâm nhìn con bé từ nay về sau phải cõng trên lưng vết như này sao? Hai đứa đều là bạn học chung trường, cái nào tha được thì nên tha.”
 
“Giống như vừa nãy tôi đã nói vậy, chỉ cần cháu bằng lòng hòa giải, cho dù cháu đưa ra điều kiện gì, hai chúng tôi cũng sẽ cố gắng đáp ứng cháu.”
 
Ba Trần bắt đầu dùng tình cảm lay động người khác, dùng đạo lý để người khác hiểu.
 
Tựa như nếu Ô Kiều không tha cho Trần Ninh Ninh chính là một chuyện tội ác tày trời gì đó.
 
Rõ ràng người bị hại là cô, người phạm sai lầm là đối phương.
 
Ngay cả giảng viên của Trần Ninh Ninh theo học cũng khuyên cô, nói: “Sinh viên Ô Kiều, bản thân em cũng là sinh viên tốt nghiệp, chắc hẳn cũng hiểu rõ giờ phút này quan trọng như thế nào với một sinh viên. Thầy biết lần này Trần Ninh Ninh sai quá sai, chỉ cần em bằng lòng hòa giải, nhất định em ấy sẽ biết ơn sự tha thứ của em suốt nửa đời sau này của em ấy.”
 
Giảng viên bên viện Kiến trúc chưa hề lên tiếng.
 
Hiển nhiên, đứng ở góc độ nhà trường, dĩ nhiên không muốn trơ mắt nhìn sinh viên ngồi tù.
 
Chắc chắn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

 
“Mấy người.” Trình Lệnh Thời vẫn luôn kiềm chế không thể hiện sự tức giận ra mặt, bây giờ lại cười lạnh nói: “Sao có mặt mũi nói ra những câu này chứ.”
 
“...”
 
Ô Kiều ngồi trên ghế, quay đầu nhìn anh.
 
Bởi vì giờ phút này anh nhẹ nhàng nắm tay cô, lòng bàn tay xoa nhẹ lên ngón tay cô, dường như đang muốn vỗ về cõi lòng cô.
 
“Đã từng thấy có người ràng buộc đạo đức nhưng chưa từng thấy kiểu ràng buộc đạo đức đạo đức như này, người bị hại chính là Ô Kiều, sao bây giờ ông lại úp sai lầm của kẻ phạm tội lên người cô ấy chứ?”
 
“Chỉ cần cô ấy không tha thứ thì là hủy hoại cuộc đời của đối phương?”
 
Trình Lệnh Thời lạnh lùng nhìn Trần Ninh Ninh, ánh mắt châm biếm trào phúng: “Từ trước đến nay người hủy hoại cô ta chỉ là chính bản thân cô ta mà thôi.”
 
Ô Kiều không muốn tiếp tục mất thời gian với đối phương nữa.
 
Lúc cô đang định phản bác, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
 
Dịch Bách xuất hiện trong phòng họp.
 
Sau khi đi vào, cậu ta nhìn thẳng vào Trần Ninh Ninh, nói: “Trần Ninh Ninh, sao cô không nói sự thật ra? Tôi chia tay với cô chưa bao giờ vì Ô Kiều.”
 
“Mà là vì lòng tham không đáy của cô.”
 
Cậu ta nói: “Sau khi tôi và Trần Ninh Ninh ở bên nhau, cô liên tục đòi hỏi quà cáp với tôi. Chỉ trong tháng đầu tiên sau khi yêu nhau, tôi đã chi bảy mươi ngàn cho cô.”
 
“Sau này cô ngày càng tệ hơn, lại đi trộm thẻ tín dụng của tôi, quẹt thẻ tiêu hai trăm ngàn tệ.”
 
Dịch Bách nhìn một nhà ba người Trần Ninh Ninh: “Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ đòi cô trả lại số tiền kia.”
 
“Cậu làm sao vậy, lại dám vu cáo con gái của tôi như thế, nhà họ Trần chúng tôi cũng là gia đình có tiếng tăm và gia giáo.” Dương như mẹ Trần không chịu được cảnh con gái bị vu cáo thành cô gái ham tiền nên thẳng thừng buông lời mắng mỏ.
 
Vẻ mặt Dịch Bách hết sức lạnh nhạt, lấy một tệp chứng cứ ra: “Sao kê giao dịch đều ở đây, thứ cô ta mua toàn là túi xách hàng hiệu, chắc hẳn những thứ này cũng vẫn còn nằm trong vali hành lý của Trần Ninh Ninh.”
 
“Cô ta lấy trộm thẻ tín dụng của tôi, theo lý thuyết tôi cũng có thể khiến cô ta ngồi tù nhưng tôi không muốn làm chuyện tuyệt tình như thế.”
 
Dịch Bách thất vọng nhìn đối phương: “Nhưng cô ta lại phát điên đến mức này.”
 
Những xong những lời này, Dịch Bách nhìn về phía Ô Kiều, đột nhiên cúi hản người xuống chào.
 

“Ô Kiều, xin lỗi cậu, vì tôi mà khiến cậu gặp phải chuyện như vậy.” Vẻ mặt cậu ta có chút tự giễu, nói: “Cũng do tôi sợ mất mặt, không muốn để người khác biết, bạn gái mà tôi tìm ở bên tôi không phải vì bản thân tôi mà là vì ví tiền của tôi.”
 
“Cho nên lúc chia tay, tôi chỉ nói là do tính cách không hợp, khiến tất cả mọi người đều hiểu lầm.”
 
Ô Kiều im lặng.
 
Từ lúc Dịch Bách đi vào đến bây giờ cô chỉ quay đầu sang nhìn Trần Ninh Ninh.
 
Lần này, cô đã không còn sợ hãi nữa.
 
Bởi vì cô biết mình không phải chỉ có một mình.
 
Bàn tay Trình Lệnh Thời vẫn nắm chặt tay Ô Kiều, cô nhìn vào Trần Ninh Ninh ngồi phía đối diện, ánh mắt kiên quyết: “Tội lỗi của cô nên để pháp luật xét xử.”
 
“Còn tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.”
 

 
Ô Kiều xuống lầu, cơ thể vẫn cảm thấy hết sức lạnh lẽo.
 
Điều hòa không khí trong phòng hợp mở nhiệt độ rất thấp, dường như hơi lạnh thổi vào tận trong xương cốt cô.
 
Dù bên ngoài ánh nắng đang chiếu gay gắt nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh.
 
Cũng chính vào lúc xuống lầu, cô mới phát hiện mình vẫn đang nắm tay Trình Lệnh Thời chưa buông ra.
 
Trong lúc hoảng hốt, cô đang định buông tay ra thế nhưng không ngờ, người đàn ông bên cạnh không chỉ không buông mà còn thẳng tay kéo cô vào lòng.
 
Ô Kiều không ngờ anh sẽ ôm mình.
 
Cô kinh ngạc mở to miệng, muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói gì.
 
Trái lại cằm của người đàn ông lại dụi nhẹ vào đỉnh đầu cô, giọng nói quẩn quanh bên vành tai cô như đang nỉ non: “Tảo Tảo, sao em dũng cảm như thế cơ chứ.”
 
Ô Kiều lúng ta lúng túng nói: “Đâu có.”
 
Nhưng ngay một giây sau, câu nói của người đàn ông khiến cô sững sờ.
 
“Anh rất thích.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận