Đừng yêu thầm tôi

Nếu là lúc trước thì chắc chắn Ô Kiều sẽ đỏ mặt, làm bộ không nghe thấy rồi bỏ đi.
 
Bởi vì cô biết người trước mặt chỉ thích trêu chọc cô, có khi chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ cô đỏ mặt đến tận mang tai thôi.
 
Nhưng bây giờ, cô đang ráng chống cự lại thôi thúc muốn chạy trốn từ tận đáy lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ô Kiều trực tiếp giơ tay ra cầm điếu thuốc lá trong tay anh, quơ quơ trước mặt anh, nói: "Thế thì em tịch thu."
 
Nói xong, cô xoay người rời đi.
 
Hoàn toàn không cho Trình Lệnh Thời cơ hội nói chuyện.
 
Trình Lệnh Thời rũ mắt, nhìn ngón tay rỗng tuếch của mình, vừa rồi điếu thuốc vẫn còn bị kẹp giữa hai ngón tay anh, cô đã sờ vào đầu ngón tay anh để lấy điếu thuốc đi.
 
Nếu là lúc trước thì cô chắc chắn không dám.
 
Anh khẽ nhếch miệng, bây giờ lá gan lớn hơn nhiều rồi ha!
 
Ô Kiều đi thẳng về chỗ làm việc, sau khi ngồi xuống, trái tim vẫn đang đập thình thịch trong lồng ngực.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc lâu.
 
Tình cờ có một tập tin nội bộ được gửi đến từ bộ phận thông tin, cô đang định cầm con chuột thì mới nhận ra trong tay mình có một điếu thuốc.
 
Ô Kiều cầm điếu thuốc lên, không biết nghĩ thế nào mà lại đưa lên chóp mũi ngửi.
 
Mùi thuốc lá nhàn nhạt không kích thích lắm.
 
Vừa đặt lên chóp mũi, Ô Kiều lập tức đặt xuống, lén lút nhìn xung quanh.
 
May mà không ai để ý.
 
Nhìn điếu thuốc trên bàn, cô nhất thời cũng không biết nên xử lý thế nào, cuối cùng, cô lấy ví tiền ra, đặt điếu thuốc vào ngăn trong cùng.
 
Buổi tối, cô và Cao Lĩnh, Thời Thần, ở lại công ty, định nghiên cứu sâu hơn về dự án viện bảo tàng mỹ thuật.
 
Bầu trời u ám suốt cả ngày, đến lúc màn đêm hoàn toàn buông xuống thì có mưa to. Hoàng hôn khuất lấp, cả tòa cao ốc không hẹn mà cùng sáng rực lên. Mưa bụi tạo thành một tấm màn dày đặc, vô số ánh đèn đỏ rực nối liền thành một hàng dài dưới đường trở nên mơ hồ.
 
Những âm thanh ồn ào, huyên náo trong thành phố đều bị tiếng mưa át đi.
 

Xung quanh chỉ thỉnh thoảng có tiếng gõ bàn phím vang lên.
 
Làm việc xong, Ô Kiều quay đầu nhìn ra ngoài.
 
Thị trấn Thanh Đường nằm ở vùng Giang Nam, quanh năm mưa nhiều, mưa từ trên trời rơi xuống tạo thành từng dải lụa vô tận, mềm mại kéo dài, lộ ra một vẻ đẹp thanh bình.
 
Trước giờ Ô Kiều vẫn luôn thích mưa.
 
Hồi ở Thanh Đường, cô có thể ngồi một mình dưới mái hiên ngắm màn mưa phùn cả nửa ngày.
 
Khi đến Thượng Hải, tiết tấu sinh hoạt trở nên nhanh hơn, hình như cô đã không còn tâm trạng để ngắm phong cảnh mưa rơi nữa.
 
"Mọi người có đói không? Em gọi pizza nha?" Sau khi lấy lại tinh thần, Ô Kiều hỏi.
 
 Cao Lĩnh và Thời Thần không hẹn mà cùng gật đầu.
 
Trong phòng họp cách đó không xa truyền đến tiếng người nói chuyện, hiển nhiên hội nghị vẫn đang tiến hành chứ chưa kết thúc.
 
Đến hơn năm giờ, Trình Lệnh Thời mở cuộc họp với tổ của Dương Chi.
 
Bọn họ đang chịu trách nhiệm một dự án khách sạn trọng điểm, nghe nói bên A của dự án này chỉ định Trình Lệnh Thời đi đón, nhưng Trình Lệnh Thời còn đang phụ trách một dự án khác, thế nên anh đã giao cho nhóm Dương Chi phụ trách dự án này.
 
"Không biết bao giờ bọn họ mới ăn cơm nhỉ?" Ô Kiều liếc nhìn phòng họp.
 
Đương lúc Ô Kiều chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi đồ ăn ngoài thì cửa phòng họp mở ra.
 
Mọi người cầm đồ đạc đi ra, ai cũng duỗi người thả lỏng.
 
Trình Lệnh Thời đi ra sau cùng, Dương Chi đi bên cạnh anh, hai người khẽ bàn bạc chuyện gì đó, hiển nhiên vẫn đang thảo luận phương án thiết kế.
 
"Chúng ta ăn gì đây?" Có người hỏi.
 
Mấy người khác lập tức nói: "Ăn gì cũng được, càng nhanh càng tốt, tôi sắp chết đói rồi."
 
Mọi người nói chuyện rôm rả, đang thảo luận muốn ăn gì thì Dương Chi vỗ tay nói: "Không cần nghĩ xem ăn gì, kiến trúc sư Trình đã đặt rồi, lát nữa người ta sẽ giao đến, mọi người chờ một chút."
 
"Kiến trúc sư Trình đặt lúc nào thế? Chu đáo thật đấy!"
 
"Kỹ sư Trình vĩnh viễn là thần."
 
Sau một đợt tâng bốc rẻ tiền, mọi người vội vàng làm việc trong lúc chờ đồ ăn giao tới.

 
Dương Chi di đến bên này, nói: "Ba người không phải gọi đồ ăn tối đâu, cũng có phần của mọi người."
 
"Thế sao được?" Ô Kiều khẽ nói: "Chúng tôi ở lại công ty không phải là tăng ca."
 
Vì không tìm được chỗ để họp nên bọn họ mới ở lại công ty thảo luận dự án.
 
Tình hình khác hoàn toàn với các tổ khác.
 
Dương Chi cười nói: "Số tiền này do kỹ sư Trình chi, dù mọi người ở lại công ty có phải tăng ca hay không thì đều có cơm ăn."
 
"Tôi biết ngay mà! Chắc chắn ông chủ thương xót tôi." Cao Lĩnh không biết xấu hổ nói.
 
Thời Thần: "Xéo! Là thương xót tôi."
 
Dương Chi im lặng nhìn hai người này, một lúc sau mới thở dài, lắc đầu nói: "Hai người đúng là không biết ngại."
 
Nói xong, cô ấy liếc nhìn Ô Kiều, cười tủm tỉm nói: "Đúng là thương thật."
 
Nhưng mà không phải hai người này.
 
Khoảng hơn hai mươi phút sau, bên ngoài có tiếng động, chỉ nghe một giọng nói vang lên: "Đến rồi, đến rồi, Mọi người mau ra giúp nào."
 
Đám người lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dung Hằng xách túi lớn túi nhỏ đi vào.
 
Mấy đồng nghiệp nam vội vàng bước lên, sau đó lại nghe thấy một giọng nói nũng nịu: "Còn có tôi nữa."
 
Lúc này mọi người mới phát hiện sau lưng Dung Hằng còn có một cô gái mặc váy liền màu tím nhạt, tóc dài tới eo. Dưới ánh đèn, làn da cô gái trắng phát sáng, trông xinh đẹp như một con búp bê.
 
"Tùy Ninh." Dương Chi nhíu mày.
 
Bởi vì Dương Chi đứng gần Ô Kiều nhất nên Ô Kiều có thể nghe ra giọng điệu của cô ấy hình như không thích thú lắm.
 
Những người khác nhanh chóng đi tới cầm lấy phần đồ ăn của mình.
 
Có người ngạc nhiên hô lên: "Là đồ ăn của Lâm Giang Yến! Lần này kiến trúc sư Trình ra tay hào phóng quá!"
 
Ô Kiều ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Dung Hằng xách đến những túi đồ rất tinh xảo, bên ngoài in logo của Lâm Giang Yến. Bên trong có một chiếc hộp màu đen, không phải loại hộp nhựa phổ thông mà thoạt nhìn như được làm bằng gỗ.
 

"Oa! Không hổ là Lâm Giang Yến! Ngay cả cái hộp đựng cũng trông cao cấp như vậy." Một người khác khen ngợi.
 
Có đồng nghiệp nói: "Lát nữa chờ kiến trúc sư Trình ra rồi anh hẵng nói câu đó."
 
"Này, mọi người có lương tâm không hả? Đồ là tôi đi lấy mà, sao chỉ khen mỗi kiến trúc sư Trình?" Dung Hằng tức giận nói.
 
Mọi người đã quen với tính tình anh ấy nên cũng không sợ hãi mà nói thẳng: "Cảm ơn tổng giám đốc Dung đã làm chàng trai giao hàng cho chúng tôi."
 
"Cảm ơn tổng giám đốc Dung."
 
Dung Hằng nói: "Có cả nước đấy, đừng quên lấy, ai cũng có phần."
 
Còn Tùy Ninh, sau khi đặt đồ xuống, cô ta tò mò nhìn xung quanh, lần trước đến đây nhưng không kịp đi vào đã bị Dung Hằng kéo đi rồi.
 
Nhưng cô ta cũng cầm lấy một hộp cơm trên bàn, hỏi: "Văn phòng của anh Lệnh Thời ở đâu vậy? Em muốn đưa cơm cho anh ấy."
 
"Đừng, đừng, chờ cậu ấy tự ra đi." Dung Hằng vội ngăn cản.
 
Nhưng Tùy Ninh không nghe, cô ta cầm hộp cơm đi thẳng đến bên này, bên ngoài văn phòng có ghi chức vụ và tên nên cô ta có thể dễ dàng tìm được.
 
Lúc này, đúng lúc Cao Lĩnh cầm đồ quay lại, thuận tay đưa một phần cho Ô Kiều: "Em Kiều, anh lấy hộ em này."
 
Tùy Ninh vốn đã chạy đến cửa, đang định đẩy cửa ra lại nghe thấy câu này, cô ta lập tức quay đầu lại nhìn.
 
Ô Kiều cũng đang nhìn cô ta, ánh mắt nhìn trực diện.
 
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
 
Chẳng qua Tùy Ninh nhanh chóng quay mặt đi như thể hoàn toàn không quan tâm Ô Kiều, chỉ xoay người đẩy thẳng cửa phòng Trình Lệnh Thời ra.
 
Dương Chi đứng bên cạnh đã nhìn thấy hết hành động của cô.
 
"Cô biết Tùy Ninh à?" Dương Chi hỏi.
 
Ô Kiều cúi đầu: "Lần trước từng gặp một lần ở thang máy."
 
Vẻ mặt Dương Chi hơi lạnh lùng: "Dung Hằng đưa tới à?"
 
"Ừm." Bởi vì đã cúi đầu xuống nên Ô Kiều không nhìn thấy vẻ mặt không vui của Dương Chi.
 
Còn Trình Lệnh Thời bên này đã sớm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, chẳng qua vì đang trả lời một email nên không ra ngoài ngay.
 
Đến lúc nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên thì thấy Tùy Ninh đã cầm hộp cơm đi vào.
 
"Anh Lệnh Thời, em mang bữa tối vào cho anh nè." Tùy Ninh giơ cái hộp trong tay lên, nở nụ cười tươi tắn nói.
 
Vẻ mặt Trình Lệnh Thời không hề thay đổi, anh chỉ lạnh nhạt thu mắt lại, tiếp tục xử lý email.
 

Tùy Ninh hơi bĩu môi: "Sao anh không nói gì?"
 
"Sao cô lại đến đây?" Cuối cùng Trình Lệnh Thời cũng mở miệng.
 
Tùy Ninh tức giận nói: "Anh biết thừa em không muốn nghe chuyện này mà!"
 
Cô ta còn định dây dưa thêm nhưng Dung Hằng đã chạy tới kịp thời, anh ấy mở cửa đi vào, nói: "Ninh Ninh, để anh đưa em về."
 
"Em không đi, đây là lần đầu tiên em đến Thời Hằng mà, em muốn xem nhiều hơn." Tùy Ninh tò mò đi xung quanh Trình Lệnh Thời.
 
Mãi đến khi nhìn thấy một cái cúp được trưng bày trong ngăn tủ kính của Trình Thời Lệnh thì cô ta mới cười nói: "Em biết cái cup này, nó là giải thưởng thiết kế quốc tế đầu tiên anh Lệnh Thời giành được năm 2016."
 
Dung Hằng cười nói: "Trí nhớ của em rất tốt."
 
"Tất nhiên." Tùy Ninh giơ tay hất mái tóc dài của mình, đắc ý nói: "Em nhớ hết những chuyện của anh Lệnh Thời."
 
Trình Lệnh Thời đã trả lời email xong, anh đứng lên đi thẳng ra ngoài.
 
Tùy Ninh sốt sắng hỏi: "Anh không ăn cơm à?"
 
Trình Lệnh Thời đi đến cửa mới quay đầu lại, hất cắm với cô ta nhưng đôi mắt lại nhìn Dung Hằng: "Người do cậu mang đến thì tự phụ trách đưa về."
 
"Được được, tôi phụ trách, tôi sẽ phụ trách mà."
 
Dung Hằng biết anh đã kiềm chế nên không dám nói thêm gì nữa mà nhận lời ngay.
 
Trình Lệnh Thời lập tức đi ra cửa, Tùy Ninh đang định đuổi theo thì bị Dung Hằng chặn lại.
 
"Anh làm gì thế?" Tùy Ninh bất mãn hỏi.
 
Dung Hằng khẽ nói: "Em cũng biết Lệnh Thời vẫn luôn không muốn đem chuyện tình cảm vào công ty mà, nếu em tùy tiện đi ra ngoài giằng co với cậu ấy thì chẳng phải khiến cậu ấy càng phản đối chuyện em đến công ty sao?"
 
Phải nói thì Dung Hằng đã đánh đúng chỗ bảy tấc của con rắn.
 
Tùy Ninh oán hận nói: "Đều tại anh, lời anh nói chẳng có tác dụng gì cả. Chẳng phải anh đã đồng ý với ba em là em có thể đến Thời Hằng làm việc sao?"
 
"Rốt cuộc Thời Hằng của các anh có gì cao quý? Em đã tốt nghiệp khoa Kiến trúc của đại học Harvard đấy, có chỗ nào chưa đạt tiêu chuẩn hay trình độ để được tuyển vào công ty của các anh?" Tùy Ninh nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
 
Dung Hằng biết nói thế nào đây?
 
Chẳng lẽ muốn anh ấy nói thẳng: Thưa cô, không phải cô không đạt tiêu chuẩn tuyển dụng mà là ý đồ của cô đối với Trình Lệnh Thời thật sự quá rõ ràng.
 
Dung Hằng nói: "Anh đã nói với em rồi đúng không? Không phải trong công ty không có nhân viên nữ thích Lệnh Thời, nhưng nếu ai dám thổ lộ trực tiếp với cậu ấy hoặc làm chuyện gì đó thì đa phần đều sẽ bị cho thôi việc."
 
Tùy Ninh: "..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận