Đừng yêu thầm tôi

Một lúc lâu sau cô ta nói tự tin nói: "Em có thể giống với những nhân viên nữ khác sao?"
 
Quả thực cô ta không giống với họ, nhà họ Tùy và nhà họ Trình đã giao hảo nhiều đời với nhau.
 
Từ nhỏ Tùy Ninh đã thích đi theo Trình Lệnh Thời, nhưng dù hai người chênh lệch bảy tuổi nên Trình Lệnh Thời vẫn luôn xem cô ta chỉ là một đứa trẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trước khi lúc cô ta còn nhỏ thì vẫn còn dung túng, nhưng từ sau khi Tùy Ninh thẳng thẳng bày tỏ tình cảm nam nữ với Trình Lệnh Thời thì anh đã thẳng thừng từ chối. 
 
Dung Hằng là người ngoài cuộc nên có thể nhìn rõ ràng.
 
Nhưng anh ấy vẫn dỗ dành: "Đúng là không giống thật, dù sao Lệnh Thời cũng nhìn em lớn lên."
 
"Em ghét nhất nghe người khác nhắc đến chuyện này." Tùy Ninh nhụt chí, dung mạo của cô ta rất tinh xảo, cách ăn mặc hợp thời. Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều hấp dẫn động lòng người ngay cả lúc đôi môi hơi vểnh lên cũng lộ ra vẻ hồn nhiên.
 
Dung Hằng là một tay chơi sành đời, là người thương hương tiếc ngọc nhất.
 
Mặc dù anh ấy không có suy nghĩ gì khác với Tùy Ninh nhưng tính cách của anh ấy hoàn toàn khác với Trình Lệnh Thời. Anh ấy biết cách dỗ dành Tùy Ninh, còn Trình Lệnh Thời thì hoàn toàn không quan tâm đến cô ta.
 
Thế nên mỗi lần gặp được chuyện gì Tùy Ninh đều tìm giải pháp từ chỗ Dung Hằng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chợt nghĩ đến Ô Kiều, Tùy Ninh hỏi thẳng: "Thế còn cô gái lần trước em gặp ở trong thang máy thì sao? Sao em thấy anh Lệnh Thời đối xử với cô ta rất không bình thường?"
 
Chẳng phải nói là không thích tình yêu công sở, lại càng không thích nói đến chuyện tình cảm trong công ty sao?
 
Cô ta lại hỏi: "Tại sao cô gái kia có thể đi làm trong công ty các anh?"
 
Trái tim Dung Hằng hẫng một nhịp, lúc này mới phát hiện cô gái nhỏ đã trưởng thành rồi, không dễ lừa gạt nữa.
 
"Anh đã nói với em rồi mà, cô ấy là học trò của Lệnh Thời, tất nhiên Lệnh Thời sẽ che chở cô ấy một chút."
 
Tùy Ninh không tin: "Tại sao anh Lệnh Thời lại đồng ý nhận cô ta làm học trò?"
 
"Cô cả của anh ơi, em là mười vạn câu hỏi vì sao à?" Dung Hằng thật sự không thể chống đỡ được nữa rồi, anh ấy vội vàng hạ giọng nói: "Đừng hỏi nhiều như vậy nữa, được không? Chẳng phải anh đang nghĩ cách để em vào công ty sao?"
 
"Không cần anh nghĩ, em muốn đến Thời Hằng thì nhất định phải đường đường chính chính!"
 
Tùy Ninh là một cô gái kiêu ngạo, từ bé đến lớn, không có chuyện gì cô ta muốn mà không có được.
 
Cho dù là Trình Lệnh Thời thì cô ta cũng nhất định phải có được.
 

Theo cái nhìn của cô ta về gia thế, mình và Trình Lệnh Thời tương đương nhau, cô ta vẫn luôn đi theo bước chân của anh, còn học kiến trúc theo anh. Mục tiêu của cô ta là muốn cùng Trình Lệnh Thời trở thành cặp vợ chồng như Lương Tư Thành và Lâm Huy.
 
Cùng lưu danh trong giới kiến trúc.
 
*
 
Trình Lệnh Thời đi thẳng ra ngoài, những thứ Dung Hằng mang đến vẫn còn bên ngoài, mọi người đã lấy bảy, tám phần.
 
Anh tìm một lượt mới thấy thứ mình muốn tìm.
 
Ô Kiều đang ăn cơm thì thấy màn hình điện thoại trên bàn sáng lên.
 
Trình Lệnh Thời: [Lại đây.]
 
Ô Kiều quay đầu, nhìn thấy Trình Lệnh Thời đang đứng cách đó không xa.
 
Thế là cô chậm rãi đứng lên, đi tới.
 
Vừa đi đến bên cạnh Trình Lệnh Thời thì anh đưa một cái túi cho cô, nói: "Cho em."
 
Ô Kiều nhận lấy, mở ra xem.
 
Một cái bánh kem xoài xuất hiện trước mặt cô.
 
Cô quay đầu nhìn xung quanh, nhận ra hình như... Chỉ mình cô có.
 
Thế là cô khẽ hỏi: "Những người khác không có sao?"
 
Trình Lệnh Thời hơi nhíu mày, may mà anh đã dặn riêng Dung Hằng, lúc ra ngoài lấy đồ ăn nhất định phải mua một món ngọt. Đây là món nổi danh của Lâm Giang Yến, không phải vì tiền mà vì số lượng quá ít.
 
Mỗi ngày chỉ bán chín mươi chín phần, bán hết là hết.
 
Dung Hằng chỉ mua được đúng một phần, tất cả đều dựa vào mặt.
 
Anh từ từ xích lại gần cô, ghé sát vào tai cô và nói gần như thì thầm.
 
"Cái này anh chỉ cho Tảo Tảo thôi."
 
May mà Dung Hằng để đồ trên một cái bàn có một giá trang trí bên cạnh, ngăn cản hai người với những người khác nên mới không bị phát hiện.
 
Ô Kiều liếc nhìn xung quanh, rất sợ bị phát hiện, giống như... Bọn họ đang làm một chuyện không thể để người khác biết vậy.
 

Sau khi cầm bánh gato về lại bàn làm việc Ô Kiều mới dần dần lấy lại tinh thần, có một thứ gì đó từ tận đáy lòng đang không ngừng lên men, có một lực lượng không biết tên nào đó khiến cô cảm thấy chóng mặt.
 
Nhẹ nhàng mở túi xách ra, cô thấy cái hộp bên ngoài bánh gato vẫn đóng chặt.
 
Nhưng không khí xung quanh cô dường như đều bị bao trùm bởi hương vị ngọt ngào.
 
Đương lúc Ô Kiều đang suy nghĩ nên ăn ở đây hay mang về nhà chậm rãi thưởng thức thì Tùy Ninh đi ra.
 
Cô ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy cái túi trong tay Ô Kiều.
 
Cô ta đã đi mua đồ ăn cùng Dung Hằng, lúc đó cô ta còn cười cợt anh ấy là một người đàn ông trưởng thành rồi còn thích ăn bánh gato.
 
Dung Hằng đã trả lời cô ta thế nào? Anh ấy nói: "Em đừng có chê cười anh, đi mà cười anh Lệnh Thời của em đi, cậu ấy mới là người thích ăn đồ ngọt. Cái bánh này cũng là cậu ấy dặn anh mua riêng đấy."
 
Rõ ràng Dung Hằng đã nói là anh Lệnh Thời dặn anh ấy mua riêng nhưng bây giờ lại nằm trong tay cô gái này.
 
Tùy Ninh cảm thấy cái túi kia vô cùng chướng mắt.
 
Cô ta đi thẳng qua đó, đúng lúc nghe thấy Cao Lĩnh nói: "Ô Kiều, cho anh xem lại chỗ em sửa lần trước đi."
 
Tùy Ninh nhìn vào màn hình máy tính của Cao Lĩnh.
 
"Hai người cũng đang tham gia dự án này sao?" Tùy Ninh hỏi.
 
Cao Lĩnh không ngờ cô ta lại đứng sau lưng anh ấy nên suýt nữa giật nảy mình.
 
Thấy anh ấy không trả lời, Tùy Ninh quay sang nhìn Ô Kiều, hỏi: "Tôi nghe nói cô là học trò của anh Lệnh Thời phải không?"
 
Nghe thấy câu hỏi này, Ô Kiều khẽ nhíu mày.
 
Lúc đầu Trình Lệnh Thời chỉ bí mật chỉ bảo cho cô, dù sao anh cũng là người kiểm duyệt của toàn bộ phận thiết kế. Nếu trực tiếp nhận Ô Kiều làm học trò thì khó tránh khỏi sẽ khiến người ta nghĩ cô được thiên vị.
 
Thế nên Ô Kiều vẫn luôn khiêm tốn không nói với ai về chuyện này.
 
Cô không ngờ Tùy Ninh lại biết.
 
"Không dám thừa nhận à? Hay là xấu hổ không dám thừa nhận?" Thấy cô không nói gì, cô ta khẽ hừ một tiếng.
 
Cô ta là cô chiêu luôn đứng trên địa vị cao, chưa từng bị phớt lờ như vậy.
 

Nhưng đến chỗ Trình Lệnh Thời lại bị thất bại hết lần này đến lần khác, cô ta không chỉ không phải số một mà còn bị một cô gái xuất thân bình thường hạ thấp.
 
Từ nhỏ Tùy Ninh đã lăn lộn trong giới nhà giàu, cô ta vừa liếc mắt đã nhìn ra cách ăn mặc của Ô Kiều chắc chắn không phải người có xuất thân giàu có.
 
Thời đại này không có chuyện cổ tích cô bé Lọ Lem. 
 
Cô ta cũng sẽ không thua thứ gọi là cô bé Lọ Lem.
 
Ô Kiều lạnh nhạt nói: "Không phải xấu hổ không dám thừa nhận, cũng không phải sợ hãi mà vì chuyện này chẳng liên quan gì đến cô."
 
Cô khẽ liếc nhìn Tùy Ninh.
 
Dù Tùy Ninh là cô chủ nhà giàu nhưng Ô Kiều cũng không cần phải nịnh bợ cô ta.
 
Thế nên ánh mắt của cô chẳng khác gì muốn hỏi cô chủ nhà giàu ngây thơ này một câu, rốt cuộc cô là ai?
 
"Kể ra thì cũng thật trùng hợp, tôi cũng tham gia vào dự án viện bảo tàng mỹ thuật này, chúng ta đều trúng tuyển là một trong tám tổ thiết kế dự án."
 
Tùy Ninh khẽ hếch cằm lên.
 
Cao Lĩnh và Thời Thần bên cạnh cũng liếc nhìn nhau, trùng hợp vậy sao?
 
Dung Hằng vốn đang định đi tìm Trình Lệnh Thời, anh ấy muốn khuyên anh cho phép Tùy Ninh vào công ty.
 
Ngoài những nhân tố khác ra thì Tùy Ninh thật sự có thiên phú thiết kế.
 
Ai ngờ anh ấy lại bị Dương Chi gọi lại, nói là Tùy Ninh đã đi tìm Ô Kiều.
 
Lúc anh ấy quay lại thì đúng lúc nhìn thấy hai cô gái đang giằng co.
 
Dung Hằng rảo bước lại gần muốn lôi Tùy Ninh đi.
 
Nhưng Tùy Ninh lại nói: "Em còn chưa nói xong."
 
"Những người khác vẫn đang làm việc, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi." Ô Kiều bình tĩnh nói.
 
Trong lúc vô tình, Tùy Ninh đã gây ồn ào khiến tất cả mọi người đều biết nên Ô Kiều cũng đi theo cô ta ra ngoài.
 
Dung Hằng đi theo bên cạnh, tranh thủ thời gian nhắn tin cho Trình Lệnh Thời.
 
Tùy Ninh nói: "Nếu cô là học trò của anh Lệnh Thời thì trình độ chắc không dở lắm, hay chúng ta đánh cược đi?"
 
Ô Kiều lạnh lùng nhìn Tùy Ninh, không hiểu tại sao cô ta đột nhiên lại khiêu khích mình.
 
"Cược cái gì?" Chẳng hiểu sao lúc này Ô Kiều lại không muốn lùi bước.
 
"Lấy dự án viện bảo tàng mỹ thuật làm tiền đặt cược, chúng ta đều tiến vào vòng hai, nếu tôi thắng cuộc thi này thì cô phải nhường vị trí của cô cho tôi ngay lập tức."
 
Tùy Ninh nhìn chằm chằm Ô Kiều.

 
Ô Kiều buồn cười hỏi lại: "Vị trí của tôi? Vị trí nào?"
 
"Vị trí học trò của anh Lệnh Thời." Mặc dù Tùy Ninh thoạt nhìn có vẻ không hiểu sự đời nhưng thực chất bên trong con người cô ta là một người không chịu thua. Cô ta nói: "Nếu cô thua thì cũng có thể chứng minh cô không xứng làm học trò của anh ấy."
 
Ô Kiều hỏi lại: "Nếu cô thua thì sao?"
 
Tùy Ninh sảng khoái đáp: "Vậy thì sau này tôi sẽ không nhắc đến chuyện vào Thời Hằng làm việc nữa."
 
Mặc dù chuyện này không có chỗ tốt nào với Ô Kiều nhưng tính cách ẩn nhẫn của cô lại bị khơi dậy ra toàn bộ trong thời khắc này.
 
Cô không muốn thua đối phương.
 
Dù cô có thể lựa chọn không đồng ý cuộc đánh cược nhàm chán lại ngây thơ này nhưng trong lòng cô đang có một loại xúc động chưa từng có, nó thôi thúc cô nói ra lời đồng ý: "Được, nếu cô thua thì không được nhắc đến chuyện vào Thời Hằng nữa."
 
Nghe hai người này nói chuyện, Dung Hằng chỉ hận không thể che mặt.
 
Sao hai cô gái này lại tự tin như thế cơ chứ?
 
Anh ấy không khỏi nhắc nhở: "Hai bà cô của tôi ơi, có đến tám người ứng cử dự án lần này, các cô chưa chắc đã thắng được đâu."
 
"Ngậm miệng."
 
"Ngậm miệng."
 
Lần này Ô Kiều và Tùy Ninh lại hiếm khi đồng thanh nói.
 
Giao hẹn xong, Ô Kiều lập tức xoay người rời đi, nhưng vừa đi đến cuối hành lang, cô vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Trình Lệnh Thời đang đứng dựa vào tường, cũng không biết anh đã đứng đây từ bao giờ.
 
Anh nghiêng người dựa vào tường, đôi chân dài miên man thẳng tắp.
 
Cô mở to mắt nhìn, nhất thời hơi ngẩn ngơ.
 
Lúc này, sự dũng cảm vừa trào lên đầu lập tức tan thành bong bóng.
 
Cô đột nhiên muốn chạy trốn.
 
"Dùng anh làm tiền đặt cược à?" Cuối cùng Trình Lệnh Thời cũng đứng thẳng lên, bước từng bước đến trước mặt cô, mở to mắt nhìn cô.
 
Giọng anh nghe lạnh nhạt lại hờ hững, nhưng Ô Kiều nghe ra sự nguy hiểm trong đó.
 
Giống như chỉ cần câu trả lời của cô khiến anh không hài lòng thì anh nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống cô.
 
Ô Kiều nhìn thẳng vào mắt anh, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu mà lại dõng dạc nói:
 
"Em sẽ không để thua mất anh đâu."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận