Đừng yêu thầm tôi

Ô Kiều về lại bàn làm việc của mình, Cao Lĩnh với Thời Thần nhìn nhau, không biết phải nói gì.
 
Ngược lại, Ô Kiều lại nói: “Thời Thần, anh có thể gửi cho em danh sách những công ty khác cũng được vào vòng trong lần này không?”
 
Trước đó đã công khai thông báo tám công ty nhưng Ô Kiều không quá để ý, chỉ đọc lướt qua rồi đặt xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đây là thói quen của cô, không để ý tới chuyện của người khác, chỉ tập trung vào việc thiết kế của mình.
 
Thời Thần cũng đã đoán được, Ô Kiều hỏi những tài liệu đó là vì Tùy Ninh.
 
Sau khi dự án viện bảo tàng mỹ thuật được công bố, bởi vì chỉ công khai những công ty trúng tuyển nên những tài liệu này đều là do Thời Thần tự tìm. Chủ yếu là một vài tác phẩm thiết kế của đối phương, chỉ cần tra mạng là ra.
 
Thời Thần làm thành một file rồi gửi hết cho Ô Kiều.
 
Ô Kiều nhanh chóng tìm thấy cái tên Tùy Ninh trong bảy công ty còn lại.
 
Tuy bên ban tổ chức đã ra thông báo về tám đội thiết kế được chọn làm ứng cử viên nhưng lại chưa công bố tác phẩm thiết kế của từng đội, vậy nên Thời Thần dựa theo nhà thiết kế chính của đội thiết kế, tìm được tác phẩm của bọn họ.
 
Tùy Ninh làm trong một văn phòng kiến trúc ở Mỹ tên là GAP, nhưng thật sự không ngờ cô ta lại được làm nhà thiết kế chính.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thật luôn hả, cái cô Tùy Ninh này mới có bao nhiêu tuổi mà đã được làm nhà thiết kế chính rồi vậy?” Thời Thần khiếp sợ.
 
Lúc đưa tài liệu cho Ô Kiều, anh ấy cũng có đọc qua.
 
Không ngờ lại phát hiện Tùy Ninh chính là nhà thiết kế chính của đội GAP.
 
Thời Thần nói: “Bảo sao anh tìm kiểu gì cũng không thấy tác phẩm thiết kế của Tùy Ninh, lúc đó anh còn tưởng cô này là ngôi sao mới nổi trong giới thiết kế, ai ngờ lại là vì tuổi quá nhỏ.”
 
Cao Lĩnh uống một ngụm nước, buồn bã nói: “Tôi có thể tiết lộ một chút thông tin của cô ta.”
 
Hai người Ô Kiều cùng Thời Thần lập tức quay đầu lại, nhìn anh ấy.
 
“Cô ta tốt nghiệp trường Harvard, là đàn em của tôi với lão đại.” Cao Lĩnh nói.
 
Thời Thần: “Cậu giấu giỏi thật đấy, rốt cuộc cậu ở phe nào?”
 
Cao Lĩnh vội vàng giải thích: “Tôi cũng không ngờ Tùy Ninh được vào vòng trong với chúng ta lại chính là Tùy Ninh kia. Cậu cũng thấy tuổi của cô ta nhỏ như vậy rồi, chắc là cùng tuổi với Ô Kiều. Tôi làm sao mà ngờ được cô ta lại là nhà thiết kế chính.”
 
“Anh có hiểu biết gì nhiều về Tùy Ninh không?” Ô Kiều hỏi.
 
Cao Lĩnh: “Có nghe nói thôi chứ không quen. Cô ta cũng được coi là công chúa nhỏ trong hội du học sinh, nhà giàu còn hào phóng. Nghe nói năng lực thiết kế của cô ta cũng không tệ, hồi học đại học còn tham gia không ít giải đấu quốc tế.”
 

Công chúa nhỏ.
 
Ô Kiều hơi rũ mắt xuống. Cô sông hệt như cỏ dại ven đường, sớm đã chẳng còn gì để mất.
 
Nên đương nhiên cô cũng chẳng việc gì phải sợ.
 
Thời Thần không kìm được, tò mò hỏi: “Em Kiều, vừa nãy em ra ngoài với cô ta nhỉ, hai người nói gì vậy?”
 
Sao mà đến mức vừa mới quay lại đã muốn tìm tư liệu của đối phương vậy?
 
Hơn nữa quen biết Ô Kiều lâu như vậy, Thời Thần vẫn luôn cảm thấy cô là người tốt tính nhất mà mình biết. Dường như không có chuyện gì có thể chọc tức cô, lúc nào cũng dịu dàng, nhã nhặn khiến cho người khác cảm thấy như đang tắm mình trong gió xuân.
 
Nhưng bây giờ anh ấy lại thấy được sự hung dữ trên người Ô Kiều.
 
Vì trận đấu này không phải là chỉ có mỗi mình cô thi đấu nên Ô Kiều cũng không định giấu giếm bọn họ.
 
Cô nói thẳng: “Tùy Ninh khiêu chiến em, cô ta nói nếu cô ta thắng trong hạng mục viện bảo tàng mỹ thuật lần này thì em phải nhường lại vị trí cho cô ta.”
 
“Vị trí gì cơ?” Cao Lĩnh với Thời Thần đồng thanh hỏi.
 
Ô Kiều ngẩng đầu, trong đôi mắt trong trẻo, đen láy vẫn luôn bình tĩnh lóe lên ánh lửa.
 
Ánh lửa mạnh mẽ, sáng bừng.
 
Cô nói: “Vị trí học trò của Trình Lệnh Thời.”
 
Cao Lĩnh cùng với Thời Thần nghe vậy thì trợn trừng hai mắt.
 
Hình như hai người cược hơi lớn rồi thì phải.
 
“Nếu em thắng thì sao?” Cao Lĩnh cẩn thận hỏi.
 
Ô Kiều: “Từ nay về sau, cô ta sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện vào làm trong văn phòng kiến trúc Thời Hằng nữa.”
 
“Vậy nên lần này.” Ô Kiều nhìn chằm chằm máy tính trược mặt, vừa đúng lúc mở phương án thiết kế viện bảo tàng mỹ thuật ra. Cô chăm chú nhìn một hồi lâu, kiên định nói: “Em nhất định phải thắng.”
 
*
 
Khi Tùy Ninh được Dung Hằng đưa về, trông cô ta vẫn cô cùng ủ rũ.
 
Dung Hằng vừa lái xe vừa nói: “Anh đã nói với em rồi, em không được nóng nảy, phải nhịn một chút, em cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy chứ.”
 
“Anh cũng thấy em quá đáng sao?” Tùy Ninh nức nở nói.
 

Vừa rồi sau khi Ô Kiều rời đi, Trình Lệnh Thời đã tới.
 
Tùy Ninh vừa nhìn thấy anh đã chất vấn: “Anh Lệnh Thời, anh gạt em, rõ ràng trước đó lúc ba em nhờ anh chỉ bảo em, anh nói là anh bận việc, không có thời gian dạy người khác.”
 
Cô ta vừa nói dứt lời, Dung Hằng lập tức cảm thấy không ổn.
 
Anh ấy sợ nhất chính là cái tính này của Tùy Ninh. Cô công chúa nhỏ trời sinh đã kiêu ngạo, chỉ hận không thể khiến cho cả thế giới vây quanh mình.
 
Mà quan trọng là Dung Hằng sẵn lòng dỗ dành cô ta nhưng Trình Lệnh Thời lại không.
 
Quả nhiên Trình Lệnh Thời đã quay đầu lại nhìn về phía Tùy Ninh, mí mắt khẽ động đậy nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ.
 
Mấy giây sau, anh lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ cô muốn tôi nói thẳng với ba cô là tôi chỉ không muốn dạy cô thôi.”
 
Dung Hằng: “…”
 
Tùy Ninh không ngờ anh lại thẳng thừng như vậy. Khi đó, vành mắt cô ta đỏ lên. Cô ta quen biết Trình Lệnh Thời khá lâu rồi, tuy trước đó Trình Lệnh Thời lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt nhưng tính cách của anh không đến nỗi khiến cho người khác cảm thấy khó chịu, cùng lắm cũng chỉ là không quá nhiệt tình thôi.
 
Đây là lần đầu tiên cô ta bị đối xử thờ ơ như vậy.
 
“Anh chán ghét em như vậy sao?” Trong lòng Tùy Ninh cảm thấy rất khó chịu nhưng vẫn không chịu khuất phục mà nhìn anh: “Rốt cuộc em có chỗ nào không bằng cô ta? Tại sao anh lại tốt với cô ta như vậy? Rõ ràng em mới là người lớn lên với anh cơ mà.”
 
Rốt cuộc cô gái tên Ô Kiều kia có chỗ nào hơn người.
 
Tùy Ninh oán hận nghĩ, không phải chỉ có mỗi khuôn mặt thôi sao?
 
Trình Lệnh Thời nhìn chằm chằm cô ta vài giây, dường như anh thực sự đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
 
Tại sao lại tốt với cô như vậy?
 
Rõ ràng Tùy Ninh mới là người theo sau anh từ nhỏ, cùng nhau lớn lên.
 
Mới ban đầu chỉ là cảm thấy thương cô, rõ ràng là bằng tuổi nhưng Tùy Ninh lại có được tất cả mọi thứ còn tuy Ô Kiều nhỏ bé, tầm thường nhưng lại vô cùng cố gắng.
 
Có lẽ đến giờ Tùy Ninh còn không biết con lươn trông như thế nào.
 
Cô ta lại càng không biết có một cô gái từng đi trên con đường nhỏ tối mịt, tay sách thùng nước đi mò lươn chỉ để báo đáp lại một lần giúp đỡ của anh.
 
Cô gái kia dù chỉ có hai bàn tay trắng nhưng luôn nghĩ cho anh trước.
 
Công chúa kiêu ngạo sẽ mãi mãi không thể biết để đi đến được như bây giờ, Ô Kiều đã vất vả như thế nào.
 

Cơ hội cô ta dễ dàng đem ra làm tiền đặt cọc nhưng trong khi đó Ô Kiều phải cố hết sức mới lấy được.
 
Trình Lệnh Thời vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ vui mừng của cô vào ngày đó.
 
Một hồi lâu sau, Trình Lệnh Thời nghiêm túc, trầm giọng nói: “Bởi vì cô ấy đáng giá.”
 

 
Đời này, Tùy Ninh chưa bao giờ bị chèn ép như vậy, người trong lòng cô ta lại cứ nghiêng về một cô gái khác.
 
“Rõ ràng trước đây anh Trình Lệnh đối xử với em rất tốt mà.” Tùy Ninh vẫn không nhịn được, vành mắt đỏ lên. Dung Hằng vội vàng rút một tờ khăn giấy ra đưa cho cô ta, cô ta vừa lau nước mắt vừa nói: “Em cảm thấy từ sau khi anh ấy rời đi theo dì, anh ấy như biến thành một con người khác vậy.”
 
“Được rồi, đừng nhắc tới chuyện đó nữa.” Giờ phút này, Dùng Hằng đang lái xe cũng không khỏi lạnh giọng xuống.
 
Tuy Tùy Ninh đang rất buồn nhưng vẫn nhạy cảm nghe ra được sự bất mãn của Dung Hằng.
 
Dùng Hằng khác với Trình Lệnh Thời, từ trước đến giờ, anh ấy luôn dung túng cho cô ta.
 
Vậy nên Tùy Ninh thực sự sợ, ngồi yên ngoan ngoãn cả đường.
 
Nhà họ Tùy sống trong ngôi nhà vườn tọa lạc tại khu phố sầm uất nhất thành phố, giữa chốn phồn hoa náo nhiệt vẫn giữ được vẻ tĩnh lặng. Dung Hằng trực tiếp mở cửa, để cho cô ta vào trước nhưng Tùy Ninh lại ngẩng đầu, nhìn anh ấy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
 
“Được rồi, em vào đi.” Dung Hằng thấy dáng vẻ của cô ta thì cũng có chút bất đắc dĩ: “Đừng nghĩ nhiều.”
 
Tùy Ninh tủi thân nói: “Anh không vào sao?”

Dung Hằng lắc đầu: “Anh không vào, em về sớm nghỉ ngơi đi.”
 
Dung Hằng nhanh chóng lên xe, Tùy Ninh đứng trước cửa nhìn anh ấy lên xe, khởi động rồi rời đi.
 
Tùy Ninh chậm rì rì bước vào nhà, giơ tay lên xoa xoa khóe mắt.
 
Sau khi vào nhà, trong phòng khách truyền ra tiếng nói, Tùy Ninh nghe thấy thì có chút kinh ngạc.
 
“Ba, ba về sớm vậy.” Tùy Ninh tiến lên.
 
Tùy Hải Minh là chủ tịch của một tập đoàn công ty, nổi tiếng là người làm việc điên cuồng, gần như ngày nào cũng phải hơn mười một giờ ông ta mới về đến nhà. Nên khi nhìn thấy ông ta ở nhà giờ này, Tùy Ninh mới cảm thấy giật mình.
 
“Ninh Ninh về rồi à con, đã ăn chưa?” Bà Tùy dịu dàng hỏi.
 
Tùy Ninh ngoan ngoãn gật đầu: “Con ăn rồi ạ.”
 
Bà Tùy đang định nói gì đó thì lại thấy khóe mắt Tùy Ninh đỏ ửng, mặt mày bí xị thì lấy làm lo lắng cho con.
 
Nhưng bà ta không hỏi thẳng trước mặt chồng.
 
“Nếu không có việc gì thì con lên phòng trước đây.” Tùy Ninh mệt mỏi, ỉu xìu nói.
 
Cô ta vừa đi, bà Tùy lập tức nói: “Sao em lại thấy Ninh Ninh có vẻ không vui nhỉ.”
 
“Đám trẻ bây giờ tâm trạng mỗi ngày một kiểu.” Tùy Hải Minh về sớm, đang ăn bát mì hoành thánh do bà xã nhà mình tự tay nấu, khen ngợi: “Anh vẫn thích mì hoành thánh em nấu nhất.”

 
Bà Tùy khẽ cười: “Chỉ cần anh thích thì sau này em sẽ tự tay nấu cho anh.”
 
Thấy Tùy Hải Minh ăn vui vẻ như vậy, lúc này bà Tùy mới lại nhỏ giọng nói: “Nhưng mà Ninh Ninh, hình như vừa nãy con bé nó khóc đấy, em thấy mắt nó hơi đỏ.”
 
“Khóc sao?” Lúc này Tùy Hải Minh mới để ý.
 
Không phải là ông ta không quan tâm con gái mà là ông ta hiểu rất rõ tính tình của Tùy Ninh, con bé sẽ không để bản thân mình chịu thiệt.
 
“Nếu không thì lát nữa anh lên xem thử xem?” Bà Tùy khuyên.

Tùy Hải Minh gật đầu đồng ý.
 
Khoảng nửa tiếng sau, Tùy Ninh vùi mình trên ghế sofa trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài thì rầu rĩ lên tiếng: “Ai vậy?”
 
“Là ba đây.”
 
Tùy Ninh lập tức ngồi dậy, nói: “Ba vào đi.”
 
Tùy Hải Minh vừa vào đã thấy cô ta cuộn người trên sofa, trông vô cùng mệt mỏi.
 
Tùy Ninh bĩu môi: “Ba tìm con có việc gì thế ạ?”
 
“Công chúa nhỏ, con làm sao vậy?”
 
“Con lớn rồi mà.” Tùy Ninh có chút ngại nói.
 
Tùy Hải Minh cười khẽ, đưa tay ra xoa tóc cô ta: “Dù con có bao nhiêu tuổi thì vẫn là công chúa nhỏ của ba.”
 
“Hôm nay con đi tìm anh Lệnh Thời.” Tùy Ninh túm lấy cái gối trên sofa tới, ôm vào lòng, giọng rất tủi thân: “Anh ấy có học trò rồi.”
 
Tùy Hải Minh nhíu mày: “Thằng bé có học trò rồi?”
 
Quan hệ thầy trò trong giới kiến trúc rất quan trọng, làm học trò của bậc thầy kiến trúc hàng đầu thì vừa ra mắt đã tỏa sáng.
 
Tuy Trình Lệnh Thời vẫn chưa đạt tới được trình độ bậc thầy trong giới nhưng anh là nhân tài hiếm có mới xuất hiện, chưa tới ba mươi tuổi danh tiếng đã vang xa. Trước đó Tùy Hải Minh muốn để cho Trình Lệnh Thời chỉ dạy Tùy Ninh cũng là có tư tâm.
 
Thứ nhất là bởi vì Tùy Ninh thực sự thích Trình Lệnh Thời, lại thêm hai nhà thân nhau nhiều đời nên bất kể là nhà họ Trình hay Tùy Hải Minh thì đều cảm thấy vui vẻ khi hai đứa nhỏ ở bên nhau. Nhưng hết lần này tới lần khác, Trình Lệnh Thời cứ mãi tỏ ra thờ ơ với chuyện này.
 
Vậy nên Tùy Hải Minh muốn Tùy Ninh đi theo Trình Lệnh Thời, ngoại trừ muốn cô ta học tập thật tốt thì còn vì gần quan được hưởng lộc.
 
Tùy Ninh gật đầu, cứ nhớ lại lời Trình Lệnh Thời nói là trái tim cô ta lại như muốn tan vỡ.
 
Cô ta không dám nói thật với ba, chỉ đành nhỏ giọng phàn nàn: “Con nghe anh Dung Hằng nói, Ô Kiều kia là sinh viên của đại học T, cô ta quen anh Lệnh Thời cũng lâu rồi nên anh Lệnh Thời mới rộng lượng nhận cô ta làm học trò.”
 
“Ô Kiều?” Tùy Hải Minh thầm nhớ kỹ cái tên này, hỏi: “Cô bé đó bao nhiêu tuổi?”
 
Tùy Ninh lắc đầu: “Con không hỏi nhưng chắc là cũng khoảng tuổi con.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận