Đừng yêu thầm tôi

Địa điểm đấu thầu là khách sạn ở trung tâm thành phố Giang, mấy người Ô Kiều đã tới nơi từ sớm.
 
Thời Thần xách theo tài liệu cạnh tranh của bọn họ, nó được đặt trong vali, anh ấy phải ôm lấy nó suốt đường đi vì sợ mất.
 
Đến người hoạt ngôn như Cao Lĩnh cũng không chê cười Thời Thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dù đã từng tham gia bao nhiêu lần thi đấu, nhưng khi thật sự đến giờ phút đấu thầu, bọn họ đều không thể bình tĩnh được.
 
Dự án viện bảo tàng nghệ thuật này không phải là dự án có quy mô quá lớn, không giống như lúc đấu thầu cấp quốc gia cho dự án Bảo tàng Nghệ thuật Quốc gia Trung Quốc, có thể thu hút được các phương án thiết kế kiến trúc đến từ khắp nơi trên thế giới.
 
Tham gia đấu thầu Bảo tàng Nghệ thuật thành phố Giang đa số đều là văn phòng kiến trúc trong nước.
 
Về phần mấy người Ô Kiều, bởi vì ngay từ đầu công ty họ đã không tham gia vào dự án này, vậy nên bọn họ âm thầm lập nhóm tham dự.
 
Nhưng sau khi được vào vòng trong, bọn họ vẫn lấy danh nghĩa văn phòng kiến trúc Thời Hằng để tiếp tục tham dự vòng thi này.
 
Nào ngờ, bọn họ vừa đến hội trường chưa bao lâu đã đột ngột nhận được thông tin rằng có một thành viên trong hội đồng giám khảo chấm thi lần này bất ngờ gặp sự cố, không thể đến kịp.
 
Vậy nên, do số lượng thành viên ban giám khảo không đủ mà buổi đấu thầu hôm nay không thể cử hành.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ còn cách chọn một ngày khác để tổ chức lại lần nữa.
 
Ô Kiều nhìn xung quanh, thấy đã có rất nhiều đội dự thi đến đây.
 
Nhưng không thấy Tùy Ninh đâu.
 
Nghe tin này, tất cả mọi người đều rất không hài lòng, bọn họ đã đến nơi tổ chức  mà lại đột ngột nhận được thông báo dời ngày thi đấu. Chuyện này thực sự đã nằm ngoài dự đoán của tất cả bọn họ.
 
Có rất nhiều người từng tham gia rất nhiều lần cạnh tranh, nhưng họ rất ít khi gặp phải tình huống này.
 
Rõ ràng là mọi người không muốn chấp nhận kết quả chọn ngày thi lại, thay đổi bừa bãi như vậy thật đúng là quá qua loa.
 
“Chúng tôi đều làm theo yêu cầu của các anh, đến nơi tổ chức thi đấu này trong hôm nay, trong thời gian này. Thế mà bây giờ các anh bảo không thi là không thi nữa, có khác gì đang trêu đùa người khác không?”
 
Có đội nhóm nóng tính đã la hét ầm ĩ hết cả lên.
 
Những người khác cũng lập tức vây quanh nhân viên công tác bên phía ban tổ chức.
 
“Đúng thế, vì lần đấu thầu này mà bọn tôi trằn trọc không biết bao nhiêu ngày, giờ lại bảo là không đấu thầu nữa.”
 
“Các anh phải cho bọn tôi một lời hợp lý.”
 
Nhân viên công tác nhanh chóng giải thích: “Không phải là hủy bỏ đấu thầu, chỉ là vì một giám khảo đột ngột phát bệnh, không thể đến đây. Tình huống bất ngờ này cũng nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.”
 
Bởi vì số thành viên trong hội đồng giám khảo đều là số lẻ.

 
Sẽ là bảy người hoặc là chín người, hiện giờ thiếu mất một người, chỉ còn lại tám giám khảo.
 
Khả năng cao sẽ xuất hiện tình huống số phiếu ngang nhau khi bỏ phiếu.
 
Để tránh không xảy ra tình huống này, ban tổ chức chỉ đành chọn ngày khác để tổ chức thi đấu.
 
Tuy mấy người Cao Lĩnh không bước lên tranh cãi với ban tổ chức mà đứng ở phía sau, nhưng biểu cảm của ba người họ đều rất nghiêm trọng.
 
“Sao tôi lại có cảm giác khởi đầu không suôn sẻ nhỉ.” Thời Thần mở miệng.
 
Cao Lĩnh cau mày: “Cậu ngậm miệng quạ đen của cậu lại đi, tôi thấy cậu đúng là Thần lanh chanh.”
 
Hóa ra là vì sáng hôm nay, trong lúc Thời Thần đang trên đường đi, bởi vì bầu trời bên ngoài hơi âm u nên anh ấy lải nhải nói hôm nay thời tiết không sáng sủa, mong là mọi chuyện đều thuận lợi.
 
Kết quả, bọn họ đến nơi, còn chưa bắt đầu thi đấu, đã bị báo là phải chọn lại ngày khác.
 
Ô Kiều nhỏ giọng nói: “Em cũng thấy sai sai.”
 
Chỉ là cái sai này không phải do tâm linh, do khởi đầu không suôn sẻ.
 
Cô lại quay đầu nhìn một vòng xung quanh, đã sắp đến giờ thi đấu, lúc này, hầu như các đội nhóm tham dự đều đã có mặt ở đây, nhưng cô vẫn không thấy bóng dáng Tùy Ninh đâu cả.
 
Tuy Ô Kiều chưa tham gia thi đấu nhiều, nhưng sự cố bất ngờ ngay trước giờ như thế này.
 
Luôn làm người khác phải lo sợ.
 
Ban tổ chức chỉ phái nhân viên công tác này ra thông báo, hơn nữa người này trông còn rất trẻ, nhìn là biết đây là quân tốt bị đẩy ra chịu trận, vậy nên các kiến trúc sư ở đây càng bất mãn hơn.
 
Vậy mà lại không có một ai đồng ý quay về.
 
Nhân viên công tác hết cách, chỉ đành đi mời cấp trên tới.
 
Hai mươi phút sau, rốt cuộc cũng có lãnh đạo thong dong tới muộn.
 
Đây là hạng mục xây dựng công, là dự án bảo tàng nghệ thuật do chính phủ làm chủ đạo. Người đàn ông trung niên ra mặt là lãnh đạo của Cục Quy hoạch, ông ấy vừa bước vào đã lập tức trấn an mọi người: “Tôi biết quyết định hôm nay làm mọi người cảm thấy rất thất vọng. Nhưng trước mắt, có thành viên trong hội đồng giám khảo không thể xuất hiện, chúng tôi đang khẩn cấp liên lạc với giám khảo dự khuyết, nhưng ít nhất cũng phải chờ đến ngày mai.”
 
“Vậy nên bọn tôi còn phải chờ đến ngày mai à?” Có người hỏi.
 
Người cán bộ này bất đắc dĩ gật đầu: “Hiện giờ giám khảo dự khuyết còn chưa chắc chắn, vậy nên chúng tôi quyết định đợi chọn ra giám khảo rồi sẽ xếp thời gian thi đấu lại một lần nữa. Xin phép được xin lỗi tất cả mọi người vì đã làm mọi người phải phiền toái.”
 
Cấp bậc của đối phương không thấp, khác với nhân viên công tác trẻ tuổi ban nãy, vậy nên lời nói cũng rất có trọng lượng.
 
Ông ấy lập tức nói: “Lần này chúng tôi đã gây phiền phức cho mọi người, vậy nên chúng tôi sẽ phụ trách mọi chi phí tàu xe và khách sạn của mọi người .”
 
“Keo kiệt.” Thời Thần chê bai.
 

Nhưng trước mắt, tình huống đã thay đổi, bọn họ không thể không chấp nhận quyết định của ban tổ chức.
 
Buổi tối, bọn họ nhận được e-mail do ban tổ chức gửi tới.
 
Cuộc thi sẽ diễn ra vào thứ bảy tuần này.
 
Trình Lệnh Thời gửi tin nhắn: “Anh nghe nói cuộc thi của bọn em xảy ra sự cố?”
 
Buổi chiều Ô Kiều về công ty rồi vẫn luôn bận rộn, còn chưa có thời gian để kể chuyện này với anh.
 
Lúc này, cô đang nằm trong nhà, cô nhắn tin trả lời: “Có giám khảo gặp chuyện ngoài ý muốn ngay trước giờ thi, vậy nên chỉ đành lùi thời gian thi lại.”
 
Trình Lệnh Thời: “Anh tặng em một câu.”
 
Trình Lệnh Thời: “Muốn làm tốt một việc thì phải trải qua nhiều gian nan vất vả.”
 
Ô Kiều không ngờ anh sẽ nói lời này, cô trả lời: “Em mượn lời may mắn của anh nhé.”
 
Trình Lệnh Thời: “Thời gian thi đấu đã được xác định lại chưa?”
 
Ô Kiều: “Rồi ạ, ban nãy em nhận được e-mail, thứ bảy tuần này thi.”
 
Lúc sau, cô thuận miệng hỏi: “Anh đi công tác đến bao giờ thì về thế?”
 
Công việc của Trình Lệnh Thời thật sự rất bận rộn, hầu như gần nửa thời gian không phải đang đi công tác thì cũng là đang trên đường đi công tác.
 
Nhiều lúc, buổi sáng anh còn đang ở Thượng Hải, buổi chiều đã tới Bắc Kinh, hôm sau lại xuất hiện ở Thâm Quyến.
 
Văn phòng kiến trúc Thời Hằng phát triển đến hôm nay, ngoại trừ tổng công ty ở Thượng Hải ra thì còn có chi nhánh ở Bắc Kinh và Thâm Quyến.
 
Trình Lệnh Thời: “Nhớ anh à?”
 
Ô Kiều vốn đã buông điện thoại xuống để đi tắm rửa.
 
Tắm xong, cô nhìn điện thoại, tin nhắn này được gửi từ nửa tiếng trước.
 
Ô Kiều chìm vào im lặng.
 
Cô biết tính cách của Trình Lệnh Thời không phải là kiểu đa tình mà ngược lại, dù là trong hiểu biết của Ô Kiều hay là từ đôi câu vài lời cô nghe người khác nói, cô có thể chắc chắn rằng anh không phải người thích nói những lời mờ ám.
 
Nhưng câu nói dẫm lên ranh giới mờ ám này lại làm Ô Kiều thấy như đang ở trên mây.
 
Làm tim cô choáng váng.
 

*
 
Hai hôm sau, hình như Trình Lệnh Thời thật sự rất bận nên không có tin nhắn nào.
 
Chỉ có phòng tuyên truyền gửi một đường link vào trong nhóm chat của công ty, là tin Trình Lệnh Thời và vài kiến trúc sư khác cùng nhau tham gia hoạt động diễn đàn.
 
Ô Kiều ấn mở, thấy ảnh Trình Lệnh Thời.
 
Dáng anh cao gầy thẳng tắp, làm anh nhìn như cao hơn hẳn nửa cái đầu so với người khác.
 
Anh mặc một bộ âu phục – thứ mà anh hiếm khi mặc, bộ âu phục màu đen được cắt may vừa vặn, hoàn toàn tôn lên ưu điểm vai rộng, eo thon của anh, đôi chân dài dưới lớp quần tây cũng làm người khác vĩnh viễn đều không thể bỏ qua được.
 
“Vẻ đẹp trai của kiến trúc sư Trình của chúng ta đúng thật là quá tuyệt vời.” Cố Thanh Từ cảm thán, sau đó lại cười như không cười mà nói: “Cũng không biết sau này ai được tận hưởng đây.”
 
Ô Kiều vờ như không nghe thấy câu này.
 
Thứ bảy, bọn họ lại lên đường, lần này mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
 
May mà khi đến hội trường, mọi việc đều bình thường.
 
Ô Kiều rất nhanh đã nhìn thấy Tùy Ninh, cô ta vừa xuất hiện là đã khác biệt hẳn với người khác.
 
Cô cả nhà giàu ăn mặc vô cùng bắt mắt.
 
Vậy nên, giữa không khí căng thẳng của cuộc thi mà còn có người cảm thán: “Không ngờ trong giới kiến trúc cũng có người đẹp.”
 
“Tôi thấy cô gái ngồi đằng sau kia mới đẹp.” Đồng nghiệp không tán đồng.
 
Thật ra, ngay từ khi Ô Kiều bước vào, không biết đã có bao nhiêu người lén quay đầu quan sát cô.
 
Tuy cô chỉ mặc đồ công sở bình thường là áo sơ mi và váy ngắn, nhưng thắng ở chỗ gương mặt cô thực sự rất xinh đẹp, đường nét trên mặt cô dịu dàng mềm mại, làm cô nhìn có vẻ vừa ngoan ngoãn vừa lịch sự và nhã nhặn.
 
Ngũ quan của cô đẹp theo kiểu tinh xảo, giống như bức tranh tinh tế dưới ngòi bút mực, tuy vẻ đẹp như vậy không có tính công kích.
 
Nhưng vẫn rất thu hút ánh nhìn.
 
Dù hiện tại cô ngồi yên một chỗ, nhưng vẫn có những ánh mắt từ bốn phương tám hướng dừng lại trên người cô.
 
Tùy Ninh vừa vào đã nhanh chóng chú ý tới Ô Kiều, lý do cũng giống như những người khác.
 
Chỉ vì Ô Kiều xinh đẹp quá mức.
 
Cho dù Tùy Ninh kiêu ngạo từ khi mới sinh ra, chuyện gì cũng không chịu thua, nhưng vẻ ngoài là thứ chẳng thể công bằng nổi.
 
Kể cả khi cô ta trang điểm tỉ mỉ, cô ta vẫn không đọ lại được vẻ đẹp tự nhiên của đối phương.
 
May là sau khi Tùy Ninh ngồi xuống, cô ta đã nhanh chóng nhìn về phía trước.
 
Mọi người đều đã chuẩn bị đầy đủ cho cuộc thi lần này, chỉ còn chờ biểu hiện ngày hôm nay.
 
Giám khảo đã xem qua các tác phẩm lần này từ trước, hiện giờ là xem kết quả sau khi cải thiện và lắng nghe báo cáo tác phẩm của kiến trúc sư.
 
Thật ra Ô Kiều nghi ngờ, trước lúc này, các giám khảo đều đã có sẵn lựa chọn trong lòng.
 

Vậy nên lần này các tác phẩm đều được chấm điểm rất nhanh.
 
Thường thì trong cuộc thi, ngoại trừ tác phẩm trúng thầu thì còn có tác phẩm xuất sắc và tác phẩm vinh dự.
 
Tất cả các tác phẩm trong cuộc thi đều được công bố, nó cũng sẽ trở thành một trong số những tác phẩm tiêu biểu của kiến trúc sư.
 
Tuy mọi người đều quyết tâm giành chiến thắng, nhưng dù không trúng thầu thì họ cũng muốn biểu hiện thật tốt, cố gắng được xếp hạng trong tốp đầu.
 
Thứ tự báo cáo vẫn được quyết định bằng cách bốc thăm.
 
Lần này vận may của Ô Kiều không tệ, cô bốc được vị trí thứ ba lên sân khấu.
 
Mà vị trí thứ hai chính là đội của Tùy Ninh.
 
Nhưng Ô Kiều không ngờ Tùy Ninh làm kiến trúc sư thiết kế chính lại không lên sân khấu mà là một người đàn ông đã hơi có tuổi trong nhóm đi lên để thuyết trình về tác phẩm mà bọn họ thiết kế.
 
Bản vẽ phác thảo thiết kế của nhóm Tùy Ninh chọn dùng kết cấu toàn bộ là tường thủy tinh phức tạp.
 
Nhìn tổng thể là viện bảo tàng thủy tinh sáng lấp lánh, bề ngoài đúng là rất choáng ngợp, nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy chỗ nào cũng có vấn đề.
 
Có thể cảm nhận được tham vọng của bọn họ, nhưng chỉnh thể kiến trúc lại cho người ta cảm giác yếu ớt như có hoa mà không có quả.
 
Sau khi bọn họ báo cáo xong, đến lượt Ô Kiều lên sân khấu.
 
Lần cạnh tranh dự án nhà trẻ trước đó là cuộc thi giữa cô và các đồng nghiệp trong nhóm.
 
Dù thua thì thiết kế cuối cùng được chọn vẫn là thiết kế của công ty.
 
Nhưng lần này thì khác, thua chính là thua.
 
Huống hồ, lúc Ô Kiều đứng lên, cô còn nhìn Tùy Ninh đang ngồi cách mình không xa.
 
Cô nhanh chóng bước lên sân khấu, chiếu phương án thiết kế của họ lên trên màn hình.
 
“Xin chào các vị trong ban giám khảo, tôi là Ô Kiều, đến từ văn phòng kiến trúc Thời Hằng. Ý tưởng cho bản thiết kế bảo tàng nghệ thuật của chúng tôi là muốn thể hiện vẻ đẹp hài hòa. Mọi người đều biết, bảo tàng nghệ thuật có trách nhiệm duy trì sự giao lưu giữa văn hóa và nghệ thuật. Mà cốt lõi trong nền văn hóa của chúng ta chính là hài hòa.”
 
Ở thế vận hội Olympic Bắc Kinh, màn biểu diễn chữ “hòa” đã làm toàn thế giới phải kinh ngạc.
 
Đến nay mà nó vẫn khiến người khác thấy khó quên.
 
Thường thì ý tưởng thiết kế kiến trúc, đặc biệt là kiến trúc chứa đựng văn hóa, nghệ thuật như bảo tàng nghệ thuật đều sẽ cất chứa văn hóa dân tộc.
 
Lúc Ô Kiều nói, các giám khảo ở đối diện cô đều lắng nghe rất nghiêm túc.
 
Hai mươi phút trôi qua rất nhanh, Ô Kiều đã báo cáo xong.
 
Cao Lĩnh và Thời Thần đang ngồi phía dưới đều không khỏi giơ ngón cái với cô.
 
Ô Kiều nở nụ cười.
 
Cô khom lưng với các giám khảo, sau đó bước xuống, trở về chỗ ngồi của mình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận