Trình Lệnh Thời đột nhiên xuất hiện, khiến tình thế bỗng chốc trở nên phức tạp.
Vốn dĩ những vị giám khảo này đều chẳng thèm quan tâm gì đến những nhà thiết kế trẻ như Ô Kiều. Bọn họ là ban giám khảo, mỗi một người đều đức cao vọng trọng, chỉ cần là điều họ cảm thấy là đúng, điều mà bọn họ cho rằng là hợp lý thì có thể tùy tiện quyết định số phận của Ô Kiều.
Nhưng bây giờ thì lại khác, Trình Lệnh Thời không chỉ xuất hiện mà thậm chí còn thay mặt cô đưa ra ý kiến phản đối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các thành viên ủy ban có mặt tại đây đều không còn dám tiếp tục giữ cái thái độ trịch thượng vừa rồi nữa.
Đúng lúc này, chủ tịch hội đồng giám khảo Vu Lượng bước ra giảng hòa: “Kiến trúc sư Trình, cậu cũng đừng sốt ruột như vậy. Đối với kết quả này, ban nãy chúng tôi cũng đã nói rõ rằng sẽ gửi những kiến trúc tương tự vào email của Ô Kiều rồi. Cho nên là hai người cứ quay về trước đi, sau đó có thể xem xét thật kỹ những thiết kế đó."
"Không thành vấn đề. Ông có thể gửi vào email của cô ấy ngay bây giờ, tôi cũng có thể đứng ở đây đọc nó, dù sao thì tôi cũng không có bận gì."
Thái độ của Trình Lệnh Thời không hề kiêu ngạo mà cũng chẳng tự ti, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội lừa gạt anh.
Mà các vị ban giám khảo cũng đã phát hiện ra, e rằng hôm nay Trình Lệnh Thời không hề có ý tốt gì rồi.
Sau cùng vẫn là Trình Lệnh Thời thấy bọn họ im lặng không lên tiếng, bèn chủ động nói: “Các vị giám khảo, đối với một nhà thiết kế trẻ tuổi mà nói thì loại cáo buộc đạo nhái này là một việc vô cùng nghiêm trọng. Tôi nghĩ là các vị đều sẽ không đành lòng đứng nhìn tương lai của một nhà thiết kế trẻ như thế này lại bị phủ đầy bởi bóng đen. Bởi vì vậy, chắc hẳn là mọi người có thể cho chúng tôi một vài phút."
Dù sao thì cũng đã nói đến mức này rồi, nếu như bọn họ lại từ chối thêm một lần nữa thì sẽ để lộ ra sự chột dạ của ban giám khảo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế, chủ tịch hội đồng ban giám khảo Vu Lượng nói: "Chi bằng như thế này đi, đây cũng không phải là nơi phù hợp để nói chuyện. Trước tiên, chúng ta đi tìm một chỗ để ngồi xuống nói chuyện đi."
Ô Kiều đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
Cho dù là như thế nào đi nữa, đối phương cuối cùng cũng đã cho cô một cơ hội để tự mình chứng minh rằng bản thân mình vô tội.
Ngay sau đó, các nhân viên đã chuẩn bị một phòng họp nhỏ.
Trình Lệnh Thời đang định sải bước tới phía trước thì chợt cảm nhận được cổ tay áo sơ-mi của mình bị kéo nhẹ, anh quay đầu lại nhìn sang.
Ô Kiều ngước mặt lên, đưa mắt nhìn anh: “Đợi một lát nữa, anh có thể để em tự mình đứng ra được không?”
Cô biết rằng bản thân cô thấp cổ bé họng, những vị giám khảo này đều hoàn toàn không để tâm đến cô.
Việc giải thích cho cô như hiện tại cũng là bởi vì bọn họ nể mặt Trình Lệnh Thời.
Nhưng mà cô nghĩ rằng cô muốn cố gắng vì chính mình một lần.
Ngay cả khi thế giới không công bằng, cô cũng sẽ không hề sợ hãi.
Trình Lệnh Thời cúi đầu, đuôi mắt dài và hẹp, đôi mắt màu nâu nhạt lúc này không còn lười nhác và hững hờ nữa mà đầy sâu thẳm. Chúng tựa như vòng xoáy trên mặt biển, cho dù chỉ là tùy ý thoáng nhìn lướt qua thì vẫn có cảm giác như sẽ cuốn cô vào trong.
Lần này anh khẽ gật đầu, chỉ đơn giản là thốt lên một từ: "Được."
Ngoài sự tin tưởng, thì vẫn là sự tin tưởng.
Nhưng mà ngay sau đó, anh lại nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, có anh ở ngay bên cạnh em."
Trong phòng họp, người chịu trách nhiệm chính vừa mới sắp xếp cho ban giám khảo, đội của Ô Kiều và Trình Lệnh Thời cùng nhau ngồi xuống.
Bầu không khí không được hòa hợp gì cho lắm.
Nhất là các vị giám khảo ở phía đối diện, trên gương mặt của bọn họ đều có chút không vui.
Chỉ có điều, cũng không rõ sự không vui này rốt cuộc là nhắm vào nhóm người Ô Kiều, hay vẫn là là nhắm về phía ai khác.
Trong một vách tường của phòng họp nhỏ còn có một thiết bị trình chiếu. Sau khi mở ra và kết nối với máy tính, chẳng bao lâu sau đã có người phát hiện ra tòa kiến trúc mà được cho là Ô Kiều đã đạo nhái.
Do tốc độ đường truyền mạng không được tốt cho lắm và hình ảnh lại quá lớn, cho nên khi mở ra, ở tâm màn hình xuất hiện vòng tròn xoay vài vòng.
Trái tim của Ô Kiều đập thình thịch, nhưng mà cũng không phải là do cô không có niềm tin vào chính mình.
Cô biết rõ rằng bản thân thực sự không hề đạo nhái.
Tuy nhiên, trên thế giới này, ngay cả những người hoàn toàn xa lạ không quen biết gì nhau thì cũng có thể sẽ có khuôn mặt cực kỳ giống nhau.
Mà sự xung đột linh cảm thì khó lòng giải thích cho rõ ràng được.
Lỡ như mặt tiền bên ngoài của tòa nhà này thực sự rất giống với thiết kế của cô, thì e rằng Ô Kiều sẽ thật sự không có cách nào giải thích chứng minh cho bản thân.
Thế là cô cứ nhìn chằm chằm vào màn hình, cho đến khi trên đó rốt cuộc cũng xuất hiện một tấm ảnh chụp lại tòa nhà ấy.
Khi toàn bộ các bức ảnh đã được tải xong, chúng hiển thị lên trước mặt mọi người.
Lúc này, Ô Kiều chỉ có một suy nghĩ hoang đường và nực cười trong đầu.
Là thế này?
Cũng chỉ là như thế này thôi hả?
Hóa ra cái gọi là cáo buộc đạo nhái cũng chỉ có vậy thôi?
Không riêng gì một mình Ô Kiều mà cả Trình Lệnh Thời, khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh, anh cũng tức giận tới nỗi bật cười.
Nhưng mà anh vẫn không lên tiếng, bởi vì anh đã đồng ý để Ô Kiều tự mình giải quyết chuyện này.
Thế là trong lúc đang thật sự rất bực bội, anh đưa tay kéo cổ áo sơ mi của mình và vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, lặng lẽ quan sát diễn biến tình hình.
Về phần Cao Lĩnh và Thời Thần, hai người họ không chỉ thở phào nhẹ nhõm mà còn giận dữ tới nỗi cười lớn.
Họ cảm thấy nhẹ nhõm, không phải là vì họ không tin Ô Kiều.
Mà là xuất phát từ cùng một nỗi lo lắng giống với Ô Kiều. Trên đời này có quá nhiều thứ tương tự nhau, xung đột linh cảm cũng không phải là hiếm gặp. Lỡ như họ thật sự đã trùng ý tưởng với người khác thì cho dù giải thích như thế nào, cũng sẽ càng giống như là đang giảo biện hơn.
Nhưng mà bây giờ, khi nhìn vào hai bức ảnh này, trong đầu hai người họ đều có cùng một suy nghĩ y hệt nhau.
Chết tiệt, hai cái này mà cũng có thể bảo là giống nhau sao?
Kiến trúc này là một bảo tàng đến từ New Zealand, được xây dựng xong vào năm 2016 và chính thức đưa vào sử dụng vào năm 2017.
Đánh giá theo dòng thời gian, tòa nhà này quả thực là xuất hiện sớm hơn thiết kế của Ô Kiều.
Đánh giá theo thiết kế bên ngoài, chỉ là mặt tiền có tạo hình tối giản thôi thì có liên quan gì đến độ tương đồng cao chứ?
Họ đều cho rằng điều đó thật hoang đường, nhưng ban giám khảo lại không hề nghĩ như vậy. Thay vào đó, một trong những vị giám khảo bắt đầu nói: "Kiến trúc này và tác phẩm thiết kế của các cô đều áp dụng phương pháp thiết kế hình vuông bên ngoài và hình tròn ở bên trong. Hình dáng tổng thể lấy hình vuông làm chính, nhưng tại khu vực lối vào thì chủ yếu sử dụng hình tròn."
Ô Kiều cố kìm nén lại, để bản thân không bất lịch sự mà ngắt lời đối phương.
Sau đó, ban giám khảo lại dùng bút laser chỉ vào hồ bơi trong viện bảo tàng: "Ngoài ra, cách bố trí hồ bơi của các cô, loại hồ bơi hình tròn kia, cũng giống với các yếu tố thiết kế của bên đó."
Đã thế này rồi, vậy mà lại vẫn chưa nói xong.
Sau đó, ban giám khảo lại tiếp tục liệt kê quy hoạch bên trong của viện bảo tàng nghệ thuật và những điểm tương đồng trong cách bố trí những khu triển lãm khác nhau.
Quả thật, bọn họ chỉ đơn giản là muốn hoàn toàn chứng thực cho tội danh “độ tương đồng cao” của Ô Kiều.
Rốt cuộc, sau khi ban giám khảo đã nói xong, Ô Kiều mới nhẹ nhàng hỏi: "Các vị, đây chính là toàn bộ ý kiến của mọi người sao?"
Ban giám khảo không ngờ được rằng, lúc này cô lại vẫn bình tĩnh như vậy, cho nên bọn họ đành phải mang sắc mặt lạnh lùng mà gật đầu.
Ô Kiều đứng dậy, cô bước lên và cắm ổ USB cô mang theo bên mình vào máy tính.
May mắn sao cô có thói quen sao chép tất cả tư liệu vào ổ USB, để có thể mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi. Làm như thế thì cho dù là cô có đang ở công ty hay là trong nhà, cô đều có thể tìm đọc bản phác thảo thiết kế của mình ngay lập tức.
Trong đó có rất nhiều tư liệu và đều là những thông tin mà cô tìm được trong quá trình thiết kế.
Giữ chúng bên trong đó để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.
Không ngờ được rằng thói quen tốt này lại thực sự cứu được cô.
Ô Kiều mở ổ USB ra và trực tiếp phân tích ý tưởng thiết kế của viện bảo tàng nghệ thuật này.
"Liên quan tới ý tưởng thiết kế lần này, vừa rồi vào thời điểm báo cáo, tôi chỉ đề cập ngắn gọn một chút." Ô Kiều mở tư liệu của mình ra, chỉ vào trên đó và nói: "Những gì tôi sử dụng chính là dựa trên khái niệm “Trời tròn đất vuông” đã tồn tại ở Trung Quốc từ thời cổ đại. Vào thời kỳ đó, đây không chỉ là một tư tưởng triết học mà còn là một khái niệm thiết kế, tất cả đều được phản ánh trong kiến trúc cổ đại của nước ta.”
Sau đó, Ô Kiều mở hình ảnh ra, đồng thời còn dùng bút laze chỉ vào bên trên: “Ví dụ như thiết kế Thiên Đàn và Địa Đàn, những thiết kế tứ hợp viện điển hình nhất ở nhà dân vùng phía Bắc đều sử dụng tới học thuyết “Trời tròn đất vuông” này."
"Vì lẽ đó, về chuyện cáo buộc đạo nhái kiến trúc mặt chính diện bên ngoài viện bảo tàng ở New Zealand, xin thứ lỗi tôi không thể nào chấp nhận được. Chẳng lẽ là đang nói rằng khái niệm thiết kế “Trời tròn đất vuông” đã tồn tại ở nước ta từ xa xưa thực chất có nguồn gốc từ New Zealand ư?"
Cao Lĩnh nghe đến đây, mặc dù sửng sốt cố nén cười, nhưng vẫn giơ ngón tay cái lên về phía Ô Kiều.
Lúc này, những người trong ban giám khảo cũng đưa mắt nhìn nhau.
So với nhận định đơn phương và nghi ngờ của ban giám khảo, trái lại là lời phản bác của Ô Kiều mới là thứ hợp lý và có cơ sở.
Ô Kiều quan sát nét mặt của bọn họ, biết rằng hiện tại bản thân nên thừa thắng xông lên, vậy là cô lập tức mở ra những tấm ảnh còn lại và nói: “Thưa các vị thầy cô, đây cũng là những công trình kiến trúc cổ của Trung Quốc mà tôi đã sưu tầm cho thiết kế lần này. Từ khi tôi mới bắt đầu học thiết kế, thầy của tôi đã nói với tôi rằng Trung Quốc chúng ta có được những học thuyết thiết kế vĩ đại và lâu đời nhất. Rất nhiều thiết kế vẫn không hề bị lạc hậu so với thế giới cho đến tận ngày hôm nay.”
“Do đó, khi thiết kế viện bảo tàng nghệ thuật, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là tìm kiếm nguồn cảm hứng từ trong chính nền văn hóa tráng lệ của chúng ta.”
Nếu như bây giờ không phải là khoảnh khắc giương cung bạt kiếm thì cả Cao Lĩnh và Thời Thần đều thật sự muốn vỗ tay cho cô.