Đừng yêu thầm tôi

Những người được gọi là giám khảo này đã dùng quyền lực của mình để chèn ép Ô Kiều.
 
Thế nhưng, đòn phản công của Ô Kiều thậm chí còn tuyệt vời hơn, và cô đã trực tiếp đứng lên đỉnh cao không ai đọ lại.
 
Thiết kế của cô được tìm kiếm cảm hứng từ những ý tưởng thiết kế cổ xưa, kế thừa văn hóa Trung Hoa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bây giờ, vị giám khảo nào mà còn dám khẳng định như đinh đóng cột rằng ý tưởng thiết kế của cô là bản sao của kiến ​​trúc New Zealand thì chẳng phải là tương đương với việc phủ nhận quan niệm thiết kế cổ xưa “Trời tròn đất vuông”.
 
Trong lúc nhất thời, tất cả các giám khảo đều không nói nên lời.
 
Vị giám khảo vừa rồi còn kiêu ngạo và hống hách chỉ ra đủ loại đạo nhái trong thiết kế của Ô Kiều, giờ sắc mặt lại càng lạnh lẽo.
 
Ô Kiều đã trực tiếp giải thích rõ ràng nguồn gốc ý tưởng thiết kế của mình.
 
Dù sao thì ban giám khảo cũng vừa mới bảo rằng điểm có độ tương đồng rất cao giữa cô và những người kia chính là mặt chính bên ngoài của tòa nhà.
 
Nhưng mà cô vẫn chưa thu tay lại, mà là tiếp tục chỉ về phía bể bơi, cất tiếng: “Hồ bơi của bảo tàng này có hình bán nguyệt ở ngay phía trước, kết hợp với hình tròn ở mặt tiền viện bảo tàng đã tạo nên hình bầu dục.”
 
"Còn hồ bơi mà tôi thiết kế thì lại là một hồ bơi nông, hình tròn bao quanh cả viện bảo tàng nghệ thuật. Thiết kế như vậy tương tự như đồng tiền của chúng ta thời xưa, những đồng xu tròn có lỗ vuông cũng vậy, vẫn là dựa trên thiết kế trời tròn đất vuông."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng, đối mặt với câu nói này, vị giám khảo trước đó đã lên tiếng một lần nữa: “Mặc dù ý tưởng thiết kế của cô có thể là được lấy từ “Trời tròn và nơi vuông”, nhưng các yếu tố thiết kế của cô lại trùng lặp với ý tưởng của bên kia quá nhiều. Mặt chính diện của tòa nhà và cả hồ bơi, trên tổng thể thì vẫn là độ tương đồng rất cao.”
 
“Nếu dựa theo những gì ông nói như vậy, chỉ cần các yếu tố giống nhau thì chính là đạo nhái. Vậy không xét gì ở xa xôi, ngay cả viện bảo tàng Tô Châu do thầy Bối Duật Minh thiết kế cũng có một hồ nước nông được đặt ngay tại lối vào tòa nhà. Ngoài ra còn có Nhà thờ nước của thầy Tadao Ando, ​​chẳng lẽ bảo tàng New Zealand này đều đã đạo nhái tác phẩm của họ từ trước?”
 
"Thật là vô lý." Ban giám khảo đột nhiên đập bàn một cái, tức giận nói: "Cô đúng là cưỡng từ đoạt lý."
 
Ô Kiều phát hiện ra rằng âm thầm chịu đựng mới là sự dung túng lớn nhất khi đối mặt với ác ý của người khác.

 
Dù cho hôm nay, cô vẫn không thể thoát khỏi việc bị chèn ép, bị vu khống, nhưng cô cũng không thể nào bỏ mặc cho những việc làm xấu xa của đối phương.
 
Chỉ có chống trả mạnh mẽ thì mới là cách chịu trách nhiệm tốt nhất đối với bản thân.
 
Có lẽ sự việc ngày hôm nay chính là một bài học quan trọng trên hành trình trở thành một kiến trúc sư thực thụ của cô.
 
Nhưng cô cũng không muốn rằng trong suốt quãng đời còn lại về sau, mỗi khi nhớ lại là lòng cô sẽ tràn ngập sự hối hận.
 
Cô nhất định phải dũng cảm cất lên tiếng nói của mình.
 
Con sâu cái kiến còn có thể lấy nhỏ thắng lớn, cho dù trong mắt những người này, cô chỉ là một kẻ thấp kém và không đáng để nhắc tới, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ phản kháng.
 
Ngay khi bầu không khí đang hết sức căng thẳng, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên, phá vỡ cục diện bế tắc.
 
Đó là một người đàn ông đang ngồi tít ở ngoài rìa.
 
Ông ấy đeo kính, trông đặc biệt nho nhã và lịch sự, mang dáng vẻ của một vị học giả.
 
Ông ấy chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, loại công trình kiến trúc văn hóa như thế này vẫn luôn thích sử dụng các yếu tố ánh sáng và nước, việc xây dựng gần nước quả thật không phải là điều gì quá hiếm gặp. Để tôi nói giúp đứa trẻ này thêm một nơi, viện bảo tàng mỹ thuật Mộc Tâm ở Ô Trấn được xây dựng trên mặt hồ và cũng sử dụng yếu tố nước.”
 
Khóe mắt của Ô Kiều giật giật, cô vốn còn tưởng rằng tất cả các vị giám khảo đều đã hiểu ngầm với nhau, rằng phải ghim chặt cái tội danh “đạo nhái” này lên người cô.
 
Nhưng mà, bây giờ cô lại phát hiện ra, hình như cũng không phải hoàn toàn như vậy.
 
Những người vẫn luôn bác bỏ ý kiến của cô từ nãy đến giờ thực ra chỉ có hai ba thành viên ban giám khảo.
 
Vào thời điểm này, cô trông thấy thành viên ban giám khảo đã tấn công cô hung hãn nhất liếc nhìn về phía Vu Lượng, chủ tịch hội đồng ban giám khảo đang ngồi ở giữa.

 
Trên gương mặt của Vu Lượng vẫn mang một nụ cười nhạt, trong suốt toàn bộ quá trình ông ta không hề nói lời nào, trông có vẻ như rất dễ nói chuyện.
 
Chỉ có điều ngay sau khi ông ta khẽ nhếch khóe miệng lên, vị giám khảo đã tấn công cô lại một lần nữa lên tiếng: "Ông Mạnh này, vừa rồi ông rõ ràng đã đồng ý với kết quả đánh giá của chúng tôi. Hiện tại ông lại nói như vậy, e rằng không được thích hợp cho lắm đâu."
 
Tiếp đó, vị giám khảo kia lại nhìn về phía Trình Lệnh Thời, nói: "Tôi nghe nói quan hệ giữa ông và vị kiến trúc sư Trình này vẫn luôn rất tốt thì phải."
 
Ô Kiều thật sự không nói nên lời.
 
Vị giám khảo này nói như vậy là đang dự định coi người đã nói giúp cho cô là người có quan hệ cá nhân với Trình Lệnh Thời. Làm như thế thì rõ ràng là đang chỉ trích vị kiến trúc sư Mạnh đã thay đổi lời nói ban đầu, nói chuyện thay cho cô bởi vì Trình Lệnh Thời.
 
Không ngờ được rằng vị kiến trúc sư Mạnh này lại thong thả nói: “Vậy thì anh nói sai rồi, vừa rồi khi các anh đưa ra đánh giá, tôi cũng đã nói rõ ràng rằng tôi không hề nghĩ là thiết kế này phải bị nghi ngờ là đạo nhái. Các anh đã bỏ phiếu quyết định, lại còn nhiều người hơn thì thắng rồi, tôi mới là người không còn lời gì để nói.”
 
Kiến trúc sư Mạnh không hề nể mặt cho những người khác, trực tiếp kể lại toàn bộ mọi chuyện phía sau quá trình bình chọn.
 
Có một số vị giám khảo tuy rằng là người có xu hướng an phận, không tranh cướp nhưng bây giờ cũng đều đột nhiên cảm thấy sự việc hôm nay không hề đơn giản.
 
Làm thế nào mà một nhà kiến trúc sư nhỏ bé lại có thể bị người khác truy đuổi không ngừng để gán cho tội danh?
 
Ngay cả Trình Lệnh Thời cũng phải nhíu mày, không khỏi nghĩ tới ngọn nguồn dơ bẩn đằng sau chuyện này.
 
Mà Ô Kiều, người vừa rồi chỉ biết nhất định phải giải oan cho bản thân, hiện tại cũng chợt nảy ra một ý nghĩ trong đầu.
 
Cô đã bắt gặp Vu Lượng ở cầu thang.
 
Và cô còn nghe thấy cuộc điện thoại đó của ông ta. Qua điện thoại, ông ta đã nói...
 

"Ông Tùy, được ông gọi riêng cho tôi như thế này là vinh dự của tôi."
 
Bỗng nhiên Ô Kiều quay sang nhìn Vu Lượng, bình tĩnh thốt lên một câu này.
 
Cô vừa dứt lời, vẻ mặt của Vu Lượng hoàn toàn thay đổi, ông ta nhìn chăm chú vào Ô Kiều với ánh mắt cảnh giác và sợ hãi.
 
Sau khi nhìn thấy biểu cảm của ông ta, Ô Kiều bất chợt nở nụ cười.
 
Vậy mà phải đến tận bây giờ, cô mới đoán được lý do tại sao.
 
Cô đúng là quá ngây thơ rồi.
 
Lúc mới bắt đầu, cô vẫn còn trông đợi vào một chút may mắn, cho rằng mặc dù tư bản có thật sự lớn mạnh đến bao nhiêu thì mối quan hệ trao đổi lợi ích cũng sẽ không ngang ngược hoành hành tới mức đó. Tuy nhiên, hiện thực còn tàn khốc hơn những gì cô tưởng.
 
Có một số người không chỉ chiếm giữ thiên thời địa lợi ngay tại thời điểm bắt đầu, mà còn phải giẫm đạp lên người khác.
 
Cô biết rõ rằng mình không có tiền, không có tư bản, cũng chẳng có lai lịch gì để chống lưng. Hôm nay, nếu như không có Trình Lệnh Thời ra sức đấu tranh vì cô thì đừng nói đến một cơ hội để làm sáng tỏ, ngay cả việc cô tự chứng mình sự trong sạch của mình cũng sẽ khó như lên trời.
 
"Chủ tịch Vu, ông vẫn còn muốn tôi tiếp tục sao?" Ô Kiều hỏi.
 
Vu Lượng vốn dĩ là một kẻ đa mưu túc trí, vào thời điểm này gương mặt vậy mà lại khẽ đỏ lên, tức tối nói: "Cô đang nói va nói vẩn cái gì thế hả?"
 
Ô Kiều khẽ cười, tiếp đó cô lấy điện thoại di động ra.
 
Cô mang vẻ mặt kiên định, nhìn vào đối phương: “Ban đầu tôi cũng không muốn nói ra đâu, tôi chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của mình, muốn chứng minh thiết kế của tôi không hề đạo nhái của ai cả. Nhưng mà, nếu như ông cứ hung hăng chèn ép như vậy, chỉ sợ rằng tôi không thể không nói ra rồi."
 
"Ban nãy ở lối thoát hiểm, tôi đã ghi lại tất cả những gì ông nói rồi."
 
Một câu nói này đã khiến Vu Lượng ở phía đối diện vốn dĩ đang vững vàng như kiềng ba chân, lại chợt run rẩy bờ môi.
 
Cuối cùng, Ô Kiều nói: "Các vị giám khảo, dự án viện bảo tàng nghệ thuật lần này chính là một công trình kiến trúc công ở Giang Thành, là tài sản đấu thầu thuộc về nhà nước. Cho nên, mọi việc đều phải dựa trên nguyên tắc công bằng và ngay thẳng. Thế nhưng, hiện tại tôi lại nghi ngờ bản thân đã phải chịu sự đối đãi bất công bởi vì một sự trao đổi lợi ích nào đó.”
 
"Tôi sẽ dùng tên thật của mình để tố cáo lên chính quyền thành phố Giang Thành."

 
Ô Kiều đưa mắt nhìn mấy vị giám khảo đang ngồi trên kia, mang theo dũng khí được ăn cả ngã về không, nói: “Tôi biết có lẽ sức mạnh của tôi rất ít ỏi, nhưng nếu như chính quyền thành phố Giang Thành không tiếp nhận xử lý báo cáo của tôi thì tôi nhất định sẽ vạch trần toàn bộ sự việc này lên Weibo, đồng thời công bố tất cả bằng chứng mà tôi có trong tay."
 
Mặc dù giọng nói của cô đang tràn đầy lòng can đảm nhưng đồng thời, cũng chất chứa sự run rẩy không thôi.
 
Trình Lệnh Thời nhìn cô gái trước mặt, cô đang đánh cược cả sự nghiệp suốt đời của chính mình.
 
Vì vậy, anh cũng chậm rãi đứng dậy, trong phòng họp vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Là tổng giám đốc của văn phòng kiến ​​trúc Thời Hằng, tôi cũng không tài nào chấp nhận để bất kỳ một kiến trúc sư nào trong đội của mình bị ép buộc phải chịu đựng những lời vu khống như vậy. Do đó, tôi sẽ cùng với cô ấy, tiến hành khiếu nại cuộc thi lần này.”
 
Lời nói của một người đàn ông mạnh mẽ mà không mất đi khí thế.
 
Câu này cũng đồng nghĩa với việc bày tỏ quyết tâm cùng tiến lùi với Ô Kiều.
 
Ô Kiều quay đầu lại nhìn người đàn ông đối diện cũng đứng lên. Anh vẫn luôn làm theo giao ước, để cô sử dụng cách riêng của bản thân để chứng minh sự vô tội cho mình.
 
Mà ở thời khắc cuối cùng này, anh thậm chí còn không tiếc bỏ ra danh dự của mình để đứng về phía cô.
 
Anh đã đặt mình lên chiếc cân tiểu ly của cô.
 
Cuối cùng, những lời này đã gây ra một sự náo động giữa các vị giám khảo.
 
Bọn họ chỉ đơn giản là được mời đến tham gia làm giám khảo cho lần này, vốn dĩ họ cho rằng đây chỉ là một cuộc bình chọn thông thường, không ngờ được lại xảy ra sự cố như thế này. Trong lúc nhất thời, một số vị giám khảo có tính cách ôn hòa bắt đầu cảm thấy e sợ.
 
Bọn họ không muốn làm ầm ĩ chuyện này lên rồi lại ảnh hưởng đến danh tiếng của bản thân mình.
 
Đặc biệt là khi sự chèn ép của bọn người Vu Lượng đối với kiến trúc sư trẻ tuổi này quả thực quá mức rõ ràng.
 
Đúng là khó lòng khiến người khác không thấy nghi ngờ.
 
Trong chuyện này sẽ trao đổi những lợi ích gì?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận