Đừng yêu tôi! đồ ngốc!

             Chương 2: đồ đáng ghét! Hãy trở về!
1 tháng sau, tại bệnh viện.
Hắn ngồi tại phòng bệnh , đôi mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ!
“chán quá nhỉ?”
Cửa phòng mở ra, MINH ĐĂNG bước vào trong bộ đồ màu xanh .
Hắn cười khẩy, nếu một tháng trước, vào ngày đó người của MINH ĐĂNG tới chậm trễ thì có lẽ…hắn cũng không thể ngồi đây để gặm nhắm cái sự buồn chán này.
MINH ĐĂNG nhìn lên đồng hồ, rồi khẽ nhíu mày lại như một đứa trẻ.
“tới giờ tôi khám rồi! cả uống thuốc nữa! nản thiệt! tôi đi đây!” MINH ĐĂNG để 2 tay lên đầu, rồi chán nản bước ra khỏi phòng hắn.
Hắn ngồi một hồi, cũng đứng lên, nhưng không phải là đi khám, mà là hướng về phòng bênh của nó!
Hắn đẩy của bước vào, phòng bệnh của nó thật ảm đạm…bởi không có tiếng cười của nó.
Hắn lấy một cái ghế, ngồi cạnh nó.
Bác sĩ nói…về thể chất…nó không sao! Nhưng vì shock quá nặng…nên có lẽ…bản thân chưa muốn tỉnh dậy! nó đã mê man từ lúc vào đây.
Hắn nắm tay nó, hôn lên đó! Rồi vuốt gương mặt nhợt nhạt của nó.
“em biết anh đang bên cạnh em mà! Đúng không?” hắn nói, cơ thể nó vẫn không phản ứng gì.
Hắn hôn lên trán nó.
“ em…làm ơn! Hãy tỉnh dậy đi! Anh không sao! Và…cả TUẤN cũng vậy!” rồi hắn mỉm cười, bước ra khỏi phòng nó.
Hắn đi ngang qua một căn phòng, nơi có một chàng trai đnag nằm trên giường bệnh, trên người đủ thứ dây nhợ của nhiều loại máy móc để duy trì sự sống!
Viên đạn kia đã không tổn hại đến não của TUẤN, nhưng nó khiến cậu phải sống một cuộc sống thực vật!
Bác sĩ nói rằng tình trạng này có thể kéo dài vài tháng, vài năm…kể cả là suốt đời!
Hắn cười khẩy, rồi bước về phòng mình!
Vài ngày sau, hắn xuất viện.
Về tới nhà, bà quản gia chạy ra ôm hắn vào lòng, còn khẽ đánh hắn vì đã làm bà lo!
Hắn cười…nhưng nụ cười lại tắt khi thấy cha hắn!
“vào phòng gặp cha!” cha hắn lạnh lùng, rồi tiến về phòng.
Hắn nhìn bà quản gia một hồi, rồi cũng bước theo.
“chát!”        


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui