Dungeon Hunter

“Chủ nhân là đồ ngốc! Chủ nhân là đồ tồi! Hiing…”

Tầng 15 Hầm ngục.

Yihi vừa ngồi vừa mếu máo khóc.

Sau khi bị tước hết mọi quyền hạn, Yihi chỉ được phép ở tại 1 nơi cố định. Quyền năng của cô ấy được dùng để chăm sóc cho Cây khởi nguyên. Yihi đang gào khóc tại nơi này. Cô chỉ muốn được trở về với khu vườn mà mình đã tạo ra cùng với đàn ong. Nhưng với tình thế hiện tại thì cô ấy còn chẳng dám nhút nhích 1 ly nữa.

“Lũ ong… không thể chết được. Yihi đã chăm sóc chúng thật cẩn thận suốt bấy lâu nay. Hãy cho chúng 1 ít đồ ăn. Đó chẳng phải chuyện khó khăn lắm đâu.”

Yihi quỳ gối và cầu nguyện với đôi tay đan chặt vào nhau.

Hãy giúp cho lũ ong được sống sót! Cô thành tâm cầu nguyện bằng tất cả con tim, nhưng cô đã làm Ngục chủ khó chịu. Và cô ấy còn ghét điều đó hơn cả cái chết của đàn ong. Vì vậy mà Yihi đã không hề dịch chuyển dù chỉ 1 bước trong suốt “hình phạt” của mình.

Sau tất cả thì, tất cả những gì Yihi có thể làm là cầu nguyện.

“Cây-nim. Cây khởi nguyên. Làm ơn hãy chăm sóc đàn ong của Yihi!”

Cô mở mắt ra và nhìn về phía Cây khởi nguyên. Thật khổng lồ. Mầm cây giờ ngày nào giờ đã cao 5m.

Đây là lần đầu tiên Yihi được chiêm ngưỡng 1 thứ vô cùng quý hiếm như Cây khởi nguyên. Tuy nhiên, sức sống bên trong nó nhiều hơn gấp nhiều lần những gì cô ấy có thể tưởng tượng.

‘Cái cây này có thể dễ dàng thực hiện điều ước của Yihi.’

Thực tế thì, cô biết rằng mình chỉ đang cố níu kéo trong vô vọng mà thôi.

“Nhân tiện đây, Cây-nim đã ăn gì mà có thể trở nên to lớn đến vậy?”

Yihi chớp mắt và hỏi.

Yihi đã chứng kiến Cây khởi nguyên phát triển đến gấp đôi kích thước cũ chỉ tronng vỏn vẹn có 1 ngày. Cô ca tụng sự tăng trưởng đáng sợ này. Và dĩ nhiên chẳng có câu trả lời nào cho câu hỏi này.

Yihi phồng má lên giận dỗi. Và cô lại một lần nữa nhắm mắt lại để cầu nguyện.

Cheolbudok!

Đúng lúc đó, 1 âm thanh như có gì vừa rơi xuống vang lên. Yihi đã bị tước đoạt mọi quyền hạn lên Lõi hầm ngục nên cô ấy không thể biết được nếu có ai đó đã đột nhập vào. Yihi xoay người lại và nhìn về hướng phát ra âm thanh.

“Eh…chân long giáng thế? Một Thiên thần á?”

Một Thiên thần với một bên cánh bị cắt cụt đang sml. Cơ thể của hắn tàn tạ đến mức khiến Yihi phải cau mày.

“Một Thiên thần không nên có mặt ở đây…”


Sự xuất hiện đầy tai hại này khiến Yihi không khỏi phải xoa nhẹ 2 bên thái dương.

Yihi đang tạm thời bị tước đoạt mọi quyền hành nên cô không biết rằng cuộc tấn công của những Thiên thần đã bắt đầu. Thông tin về “kẻ địch tiến công” chưa bao giờ đến được tai cô. Cô không hề có bất cứ tự do nào để hành động. Yihi chỉ có thể di chuyển giữa nơi đây và tầng thượng mà thôi. Vì vậy mà cô ấy không biết gì về tình hình bây giờ cả.

Một Thiên thần đột nhiên xuất hiện ở đây, ngay tầng 15 nên cô không tránh khỏi hoảng loạn. Định nghĩa về thiện và ác của các Fairy là rất mơ hồ. Tốt và xấu chỉ cách nhau khoảng cách bằng 1 sợi tóc mà thôi. Thiên thần, Ác Quỷ, hay Nhân loại đều như nhau đối với fairy. Dĩ nhiên, họ ý thức được rằng mình ở dưới trướng các Demon. Nên thật khó để suy nghĩ.

‘Tại sao 1 Thiên thần lại xuất hiện ở đây?’

Thông thường thì trí thông minh sẽ giúp họ nhận ra ngay Thiên thần là “kẻ thù”. Nhưng Yihi lại có những suy nghĩ hoàn toàn khác.

“Ah! Cây-nim đã gửi hắn đến cho mình!”

Yihi ngoái nhìn lại Cây khởi nguyên. Yihi tin chắc rằng đây chính là câu trả lời cho lời cầu nguyện hãy cứu giúp đàn ong của cô ấy.

“Nhưng Cây khởi nguyên-nim à. Yihi nghĩ rằng tình trạng của Thiên thần kia có vẻ không được khả quan lắm đâu. Hắn thực sự có thể chăm sóc đàn ong được chứ?”

Tên Thiên thần đang ở trong tình trạng cực kỳ nguy kịch. Chỉ còn cách cửa tử nữa bước chân nữa thôi. Không đời nào hắn có thể chăm sóc thứ gì cả.

Yihi đặt hai tay hai bên thái dương và do dự ‘Umm~.’

“Giờ đây Yihi thậm chí chẳng thể mua được 1 lọ thuốc. Chủ nhân đã tước bỏ mọi quyền của Yihi. Mình chẳng thể làm gì để chữa trị cho Thiên thần cả~.”

Cô thở dài thương hại.

Yihi nhìn xung quanh xem có còn Thiên thần nào lảng vảng gần đó không. Đúng lúc đó, đôi mắt Thiên thần lóe lên.

“Khởi nguyên…triệu hồi…heok!”

“Aish, hết cả hồn.”

Yihi hoàn toàn bất ngờ và vội vàng bước lùi 1 bước.

“WTF? Nếu ngươi còn sống thì phải nói chứ. Ngươi muốn hù Yihi hay gì?”

Dù cho Thiên thần đang bị trọng thương, Yihi vẫn nói 1 cách đầy mỉa mai. Và cho dù cô có tin hay không, Thiên thần vẫn tiếp tục cố gắng nói cho tới giây phút cuối cùng.

“Dịch chuyển…khổng lồ…heok! Nguyên nhân và hủy diệt…quyết định…được phái tới Quỷ giới…kẻ nào đó can thiệp…mã thay đổi…nguồn gốc triệu hồi là đây…làm ơn…!”

“Hắn nói xàm gì vậy?”

Yihi chớp mắt.


Cô ấy không thể nào biết được tên Thiên thần ấy đang huyên thuyên về điều gì. Nguồn gốc của đợt triệu hồi.

Các Fairy rất đơn giản. Họ không cố tình tỏ ra xấc xược. Nhưng tên Thiên thần lìa trần ngay sau khi nói ra những từ khó hiểu đó.

Yihi nhìn chằm chằm Cây khởi nguyên và đưa ra lời nhận xét trung thực.

“Cây-nim. Cây khởi nguyên. Tôi nghĩ rằng người đã gởi cho tôi 1 tên Thiên thần thật điên rồ.”

*     *     *

Đó là vào buổi tối.

Cuộc chiến tiêu hao đầy nhàm chán kết thúc mở đầu cho trận chiến tổng lực đẫm máu. Mùi tử thi cháy lấp đầy ngọn núi. Sự phá hủy của địa hình xung quanh đã lên tới mức hư cấu, kéo dài tới hàng km.

Và…hôm nay, những demon đang dần dần tiêu diệt hết Thiên thần. Đã có 1 số lượng lớn sinh vật cao cấp được tung ra.

“Chúng ta sẽ lùi lại. Hãy cẩn thận để không bị kéo vào trận đánh.”

Tôi biết trận chiến này sẽ rất dài. Lee Ji-hye hỏi tôi.

“Đã tối rồi nên chúng ta sẽ giúp 1 tay chứ?”

Cô ấy đã nhận ra vào ngày hôm qua các Thiên thần sẽ trở nên yếu hơn vào buổi tối. Đây là khoảnh khắc mà các Thiên thần cần sự trợ giúp hơn hết thảy.

Nhưng quyết định của tôi vô cùng chắc chắn.

“Chúng ta không ở trong trạng thái có thể giúp họ được.”

Mặc dù đã cho họ niềm tin và sức mạnh, những Dị năng giả đều đã tới giới hạn của mình. Họ đã ở trong trạng thái căng thẳng tột cùng trong suốt 2 ngày. Họ đã bị ép phải chiến đấu liên tục 2 ngày nay, nên những mệt mỏi tích lũy không chóng thì chày sẽ bùng nổ.

Lee Ji-hye cũng biết sự thật này. Cô cắn mạnh làn môi khô ráp và lùi lại.

Chỉ còn hơn 100 người còn sót lại. Và họ bắt đầu cuộc thoát hiểm từ trung tâm chiến trường. Các Demon cùng những sinh vật của chúng chẳng buồn quan tâm đến Dị năng giả. Chúng đang còn mải mê tập trung vào Hashmal.

Tôi rút lui và chờ đợi.

Những Demon đang dần yếu đi. Hashmal đang dần kiệt lực! Chúng đã chiến đấu được vài giờ rồi. Đâu đó những tiếng thét tìm đường sống vang lên…Trong khi đó, tôi kết nối tinh thần tới M1 và M2 và đưa ra hiệu lệnh.

‘M1, M2. Cuồng loạn.’


Một kỹ năng tăng sức mạnh thể chất một cách vượt trội và đổi lại bằng chính tuổi thọ của chúng. Cuồng loạn (U)!

Ánh sáng đỏ rực cháy lên từ cặp mắt của M1 và M2.

Tôi biết điểm yếu của Hashmal. Đó chính là bản tính bướng bỉnh của cô ta. Thiện 1 bên và ác 1 bên, rạch ròi.

Bản tính này được thể hiện trong kiếp trước của tôi. Và điều đó có nghĩa là cô ta sẽ không ngừng chiến đấu với demon, cho dù cái giá phải trả là mạng sống của mình. Nếu tính cách cô ta không như vậy thì có lẽ trận chiến với Demon sẽ kéo dài thêm tận 2 năm. Điều này có nghĩa là…cô ta quên hết tất cả mọi thứ, ngoại trừ 2 chữ ‘kẻ thù.’

Tôi đã nảy ra sáng kiến rằng M1 và M2 sẽ chỉ canh gác ngay bên ngoài hầm ngục. Sau khi Hashmal và các Thiên thần dừng tấn công vào, M1 và M2 đã không còn di chuyển. Liệu Hashmal có thể phản ứng kịp nếu những hiện diện như vậy bất ngờ lao lên KS?

“Đã rớt xuống rồi! Bắt lấy ả!”

“Lũ Thiên thần trở nên mệt mỏi về đêm và ta sẽ lấy đầu cô ta.”

Hashmal bị rơi xuống 1 chút. Thánh quang từ đôi cánh đang không ngừng suy giảm. Cô ta không còn có thể dễ dàng bay lượn trên bầu trời. Cô ta cố gắng chống cự nhưng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Lũ demon trưng ra nụ cười đầy phấn khích. 5.000.000pt. Nó sẽ khiến chúng trở nên ưu việt hơn những kẻ khác. Nếu chúng giết được Thiên thần thì tên Demon sẽ tái sinh trở thành 1 cường giả trong phe phái của mình.

Dù vậy, cũng chẳng dễ dàng gì. Hashmal là một Quản thần và định nghĩa về ‘kiệt sức’ của cô ta khác những Thiên thần thông thường. Cô ta bay rất thấp và đưa ra nỗ lực cuối cùng của mình chống lại demon và các sinh vật.

“Con điếm chết tiệt…!”

Lũ demon tặc lưỡi trước sự bền bỉ của cô ta. Cô ta vẩn chưa hoàn toàn sụp đổ. Hashmal biết tình thế sẽ rất nguy kịch nếu bị rơi xuống mặt đất. Có đủ loại sinh vật đang nhăm nhe chực chờ bên dưới.

Nhưng, chỉ có 1 nơi mà thôi. Một nơi chật hẹp tách xa khỏi lũ sinh vật. Chính là vị trí của những Dị năng giả.

Ánh mắt Hashmal xung đột dữ dội khi cô tả cố gắng đưa ra quyết định.

Và nguyên do chính là tôi.

‘Chủ nhân của Lôi thần. Có lẽ tôi là demon.’

Có lẽ cô ta đã chú ý tới. Chẳng có lý do gì để cô ta giúp những Dị năng giả loài người. Cô ta đã có thể cho họ lời chúc phúc hoặc phục hồi. Nhưng cô ta đã không làm vậy nên chỉ còn lại 1 con đường mà thôi.

‘Nào, đến đây, đến chào ta trước khi lên bảng đếm số nào.’

Giờ đây Hashmal đang đứng trước ngưỡng cửa số phận.

Sáu cánh. Chúng chứa một lượng thánh lực khổng lồ giúp cô ta bay lượn. Nếu Hashmal dự trữ lượng sức mạnh đó thì cô ta thậm chí sẽ có thể hạ gục thêm nhiều kẻ địch hơn nữa. Nhưng cô ta không thể nào đặt chân xuống đất nếu tôi là demon.

Thật bối rối. Một demon sử dụng những đòn tấn công bằng sấm đang đội lốt con người để giúp chúng. Thật hư cmn cấu.

Hashmal không thể nào xác định được tôi là ai. Hashmal đã ở trên không khi cô ta lần đầu tiên nhận ra sự hiện diện tôi.

Nhưng cô ta vẫn còn chưa nhận ra…

Hashmal di chuyển về phía này và tôi lặng lẽ mỉm cười.


“Đội trưởng. Vị Thiên thần kia đang đến đây sao?”

Yoo Eun-hye run rẩy và làm ầm lên. Edward đang dính như sam sau lưng cô ấy cũng vô cùng ngạc nhiên. Không, phải là toàn bộ Dị năng giả còn sống sót.

“Ah!”

Hashmal đã gần đặt chân tới mặt đất rồi thì bị bỗng đánh trúng bởi 1 quả cầu lửa khổng lồ. Yoo Eun-hye thở dài đầy cảm thông.

Một đòn đánh bất ngờ. Hashmal lảo đảo rồi rớt xuống.

Tôi nhảy lên không trung và bắt lấy Hashmal.

1 giây là 1 khoảng thời gian cực ngắn. Đôi mắt vàng tươi của Hashmal quay sang nhìn vào tối. Ánh mắt ấy như đang dò hỏi ‘Ngươi là bạn hay thù’ nhưng tôi chỉ đáp lại bằng 1 nụ cười nhạt. Và ánh mắt cứng nhắc của Hashmal thả lỏng đi một chút.

“Đội trưởng!” Cẩn thận!”

Đúng vào khoảnh khắc đó. Yoo Eun-hye hét lên.

Chwack!

Chwaruruk!

M1 và M2 đang giẫm đạp xuyên qua đống sinh vật và băng băng tiến tới. Khi tôi mua chúng tại Quỷ giới đấu giá hội, Chúng chỉ là 2 cái hộp sắt vuông. Lũ Demon không hề biết tới sự tồn tại của sinh vật này. Sức mạnh thể chất của chúng có thể sánh ngang với các sinh vật thượng đẳng. Không sinh vật nào ở đây có thể là đối thủ của chúng sau khi đã kích hoạt ‘Cuồng loạn’

Hashmal cũng cạn cmn lời. M1 và M2 đã đứng ở tường ngoài hầm ngục như tượng nên ko ai có thể ngờ được chúng lại có thể xuất hiện ở đây. Sự bối rối lại xuất hiện ngay khoảnh khắc tồi tệ nhất.

Hai con golem trang bị áo giáp bạc giơ cao thanh kiếm.

‘Đâm.’

Puok!

“Ah…!”

Hashmal đã ngắc ngoải. Tôi cũng đã bị đâm. Bụng tôi nhuộm đầy máu tươi nhưng tôi chẳng quan tâm lắm.

‘Chém’

Tiếp theo đó…M1 và M2 chém đứt những đôi cánh của Hashmal. Đôi cánh của Thiên thần là nguồn gốc sức mạnh của chúng. Hashmal là một Quản thần và sức mạnh của cô ta rất khác biệt. Đôi cánh của cô ta có khả năng chịu được mọi loại tấn công.

Nhưng trước những đòn tấn công như vũ bão của M1 và M2, 6 chiếc cánh ngay lập tức bị cắt đứt.

“Aaack!”

Team trans: Đéo cần tên

Trans: Noob

Editor: Ma cô


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận