Lần đầu tiên tôi đi tái khám, không biết phải kiểm tra thứ gì trước, mới sáng sớm đã tới phòng khám.
Một cô ý tá ở quầy lễ tân đưa cho tôi một tờ đơn, bên trên có bốn hạng mục cần kiểm tra.
Cô ấy gợi ý tôi làm từng hạng mục lần lượt rồi mang kết quả qua đây.
Tôi đang do dự không biết có nên làm không thì sau lưng vang lên một loạt những âm thanh ồn ào.
Mr.
Tô vừa từ trong thang máy bước ra là lập tức có một loạt đám bệnh nhân ùn ùn kéo tới.
Tôi bị đám đông chắn kín trước mặt, đoán chừng anh cũng không thể nhìn thấy tôi.
Đang hụt hẫng, bỗng tôi nghe thấy cô y tá trẻ gọi tên mình, bảo tôi đi vào trong.
Ngoài hành lang, bệnh nhân đứng kín lối đi, nhưng trong phòng lại chỉ có mình Mr.
Tô.
Anh đưa cho tôi tờ giấy kiểm tra và nói: "Giờ này khoa Chiếu chụp vẫn còn rất ít bệnh nhân, cô đi chụp ngực trước đi."
Tôi nhìn anh, đầu óc trống rỗng, chỉ biết cười ngây ngốc.
Lát sau, tôi hỏi anh: "Chỉ kiểm tra hạng mục này thôi sao?"
Anh nói: "Chụp xong rồi xem tình hình."
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, cánh cửa phòng khám liên tục bọ xô đẩy.
Tôi cũng không tiện ở lại lâu, định rời đi.
Anh ấn số, gọi bệnh nhân tiếp theo.
Trong lúc loa phát thanh thông báo, tôi đồng thời nghe thấy anh nói: "Có phải cô mập lên rồi không?"
Tôi quay đầu lại nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác.
Anh cười khẽ: "Rất xinh."
Giây phút đó, cả người tôi như bị điện giật, ngay cả chút sức lực để đưa tay kéo cửa cũng không còn nữa.