Dược Biệt Đình

Tinh mơ ngày thứ năm, đến giờ Tiền Hàng tới bệnh viện làm việc, đi ngang qua trước song cửa phòng Nguyễn Văn Hách đã bị cậu kêu lại, hỏi dò thời gian Nguyễn Tương Văn tới thăm, anh chỉ trả lời là ngày mai. Từ khi Nguyễn Văn Hách biết mẹ muốn đến thăm, cả ngày hỏi mấy lần, có thể nói hễ gặp Tiền Hàng là sẽ hỏi, câu trả lời của Tiền Hàng cũng chỉ có một, nhưng Nguyễn Văn Hách vẫn cứ nhịn không được dò la.

Tiền Hàng đến phòng làm việc thay áo khoác thiên sứ, sau đó đến khu phòng bệnh tuần tra một phen, đến trước phòng của Nguyễn Văn Hách thì ngừng lại nhìn vào trong. Trên mặt Nguyễn Văn Hách mang nụ cười, nằm rạp trên giường ôm đọc quỳ hoa bảo điển của cậu, bắp chân dựng đứng đung đưa qua lại rất là vui vẻ.  Thấy Nguyễn Văn Hách hào hứng như vậy, tâm tình Tiền Hàng cũng tốt, hi vọng rằng việc Nguyễn Tương Văn đến thăm có thể khiến bệnh tình của Nguyễn Văn Hách giảm bớt.

Nguyễn Văn Hách nằm trên giường dường như mệt rồi, gối lên đệm ôm lấy cái gối vỗ nhẹ, giống hệt như vỗ em bé ngủ vậy. Tiền Hàng trông thấy màn này thì tâm tình dần dần chuyển đen, Nguyễn Văn Hách tuyệt đối không có con, cậu biết làm như thế không phải là nhớ lại chuyện đã từng trải qua, mà là ai đó từng nói qua với cậu, mà nói với cậu loại chuyện này rất có thể chính là Nguyễn Tương Văn, cậu tự biến mình thành Nguyễn Tương Văn chăm sóc con rồi. Tiền Hàng đẩy cửa tiến vào, đến bên giường lấy gối ra, cứ cảm thấy Nguyễn Văn Hách như vậy sẽ không tốt cho bệnh tình.


“Tôi thấy tóc cậu dài quá rồi, ngày mai mẹ cậu sẽ đến, tự chỉnh đốn bản thân sạch sẽ chút thì tốt hơn.” Tiền Hàng khều một lọn tóc hơi dài của Nguyễn Văn Hách, dường như đã dài hơn hồi anh mới đến.

Nguyễn Văn Hách nắm tóc mình nhìn rồi lắc lắc, cậu lại giơ tay ngửi ngửi cánh tay và bả vai của mình, “Mi nói đúng đó, ta cũng sắp thúi rồi, đã lâu không có tắm rửa.”

Tiền Hàng đen nửa mặt, “Lần trước cậu tắm rửa là khi nào?”


“Một tuần trước?”

Một tuần trước còn dùng câu hỏi, ý là nói hai tuần trước cũng có khả năng?

“Trước cậu đi tắm cho tôi, tôi giúp cậu gọi thợ hớt tóc.”

Nguyễn Văn Hách làm như có chút ngạc nhiên, “Không phải đã nói cắt gội sấy trọn gói sao, bọn họ gội miễn phí đó, đường lang mi bị lừa rồi*.” [“Câu này ta nói theo ý ta hiểu nhé, chắc là bảo em nó đi tắm (tắm thường bao gồm cả gội, vả lại từ 洗 là tẩy, từ tắm với gội đầu đều dùng chữ này), em nó gội/tắm rồi, mà cắt gội sấy thì phải trọn gói, cho nên em nó mới nói Không phải cắt gội sấy trọn gói sao, bọn họ đáng ra phải gội đầu cho ẻm chứ không phải bảo ẻm tự làm. Chỗ này chắc chơi chữ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận