Dược Biệt Đình

Hoắc Nghiên thấy Tiền Hàng lui ra cách mình mấy bước mới chợt hiểu, cười ha ha nhón hoa lan chỉ ý bảo Tiền Hàng qua đây, “Tai tôi không tốt lắm, còn tưởng là anh hỏi giới tính của tôi chứ, tôi đương nhiên là dị tính khiến người ta hâm mộ rồi, tôi là muốn nhờ anh giúp tôi giới thiệu đối tượng, có người thích hợp thì báo tôi biết nha.”

Tiền Hàng thở phào, còn cho rằng Hoắc Nghiên là bệnh nhân chưa trị khỏi đã xuất viện.

Hoắc Nghiên và Tiền Hàng tiếp tục đi đến phòng bệnh, “Tôi không kén chọn, chỉ cần không phải là bệnh nhân nữ ở đây của các anh, dịu dàng hiền lành tướng mạo xinh đẹp là đủ rồi.”

“Ừ, tôi sẽ để ý giúp anh.” Tiền Hàng thuận miệng nói qua loa, anh cũng không phải mai mối, ngoại trừ lượn vòng trong đám bệnh nhân thì đi đâu mà tìm nàng dâu dịu dàng hiền lành tướng mạo xinh đẹp cho anh ta đây.

Hai người đến phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách đã tắm xong thành thật ngẩn ngơ trong phòng của cậu, thấy Tiền Hàng đến thì nấn ná một chút rồi đứng dậy.

“Đường lang, ta tắm xong rồi, thấy ta tắm sạch không.”

Nguyễn Văn Hách nói rồi muốn cởi quần áo, Tiền Hàng nhanh chóng ngăn cậu lại, bảo cậu mang ghế qua chờ cắt tóc, cậu chàng dời cái ghế của mình qua đặt ở chỗ trống. Hoắc Nghiên cầm trong tay một cái túi hóa trang, mở ra thì bên trong là dụng cụ cắt tóc được sắp xếp ngay ngắn. Nguyễn Văn Hách rất nghe lời ngoan ngoãn ngồi trên ghế cho Hoắc Nghiên hớt tóc, Hoắc Nghiên chính là một tên lắm lời, vừa nói vừa cắt, Nguyễn Văn Hách không để ý gã chơi đùa với tóc bị cắt rơi.

Hai mươi phút sau, cuối cùng Hoắc Nghiên cắt xong, vừa thu dọn đồ đạc vừa khen ngợi tay nghề của mình. Tiền Hàng nhìn Nguyễn Văn Hách đầu tóc đã triệt để cắt ngắn, tóc chỉ mới che lỗ tai, so với tóc dài trước kia thì gọn gàng cũng thanh tú hơn rất nhiều, sẽ không cho người khác cảm giác bệnh hoạn u ám.

Hoắc Nghiên làm việc xong thì xách túi hóa trang đi tới cửa, cười híp mắt nói với Tiền Hàng: “Đừng quên em nhá anh đẹp trai, còn có bạn gái của em nữa, bái bai.”


“Đừng trở lại nữa.” Tiền Hàng ầm một tiếng đóng cửa lại.

Nguyễn Văn Hách vừa cắt tóc rất hưng phấn, một tay xách tóc đến tìm Tiền Hàng, “Đường lang, ta thế này có đẹp không? Mẹ ta sẽ thích chứ?”

Tiền Hàng đẩy tay Nguyễn Văn Hách xuống, “Đừng có chơi giống cừu vui vẻ. Sao mẹ cậu lại không thích được, cậu là con của cô ấy, không lý do gì cô ấy không thích cả.”

“Khà khà…” Nguyễn Văn Hách chạy đến song cửa soi bóng trên kính thủy tinh, hình ảnh trong kính không rõ ràng lắm, nhưng cậu vẫn ngắm đến thỏa thích như cũ.

Bởi vì Nguyễn Tương Văn sắp đến, vừa tắm rửa, lại vừa cắt tóc mới Nguyễn Văn Hách vui vẻ cả một ngày, không có việc gì thì sẽ ngâm nga ca từ không trọn vẹn, gặp ai cũng đều như nhân viên nhỏ vừa được tăng lương mà chào hỏi. Tiền Hàng thấy cậu vui vẻ như vậy tâm tình cũng tốt, bệnh tình của Nguyễn Văn Hách không nghiêm trọng, ngày thường quả thật có những khi hồ đồ, nhưng câu thông cùng cậu nhiều chút gặp người nhà nhiều chút, bệnh của cậu sớm muộn cũng sẽ hồi phục.

Sáng sớm thứ sáu, Nguyễn Văn Hách quá hưng phấn trời chưa sáng đã thức dậy, vì chờ Nguyễn Tương Văn mà nhiều lần đi tới của dòm. Chừng sáu giờ, bắt đầu có y tá mở cửa thả bọn họ ra ngoài ăn sáng. Nguyễn Văn Hách hào hứng, đi căn tin cũng nhảy nhót mà đi, đến căn tin tìm thân ảnh Tiền Hàng, tìm mất hai vòng không thấy mới nhớ ra Tiền Hàng không có ăn sáng ở đây.

“Tiểu Văn Văn hai ngày nay em rất vui vẻ ha.” Phương Chưng bưng thau cơm ngồi bên cạnh Nguyễn Văn Hách. [là cái thau -_-]

“He he, mẹ em sắp tới thăm em.” Nguyễn Văn Hách cười không khép được mồm, uống sữa đậu nành mà cứ như ăn sơn hào hải vị gì vậy.

Phương Chưng vỗ vỗ vai Nguyễn Văn Hách, “Chúc mừng em nha.”


Trong lòng Nguyễn Văn Hách tốt đẹp, có điều nhắc tới mẹ, cậu liền nhớ tới mấy ngày trước cũng có người tới thăm Phương Chưng, “Tiểu Hoa, mấy ngày trước cũng có người tới thăm anh á, ai vậy?”

Phương Chưng làm vẻ như trộm nhìn ngó xung quanh, cong lưng thiếu chút nữa nằm sấp trên bàn, hắn làm như vậy, Nguyễn Văn Hách liền học theo. Hai người xì xà xì xầm mất nửa ngày cuối cùng ăn xong điểm tâm, Nguyễn Văn Hách ăn xong thì chạy về phòng bệnh, chờ người ta thông báo có người nhà đến thăm. Mới trở về phòng bệnh được mấy phút, Nguyễn Văn Hách đã ngồi không yên chạy đến cửa ngóng nhìn xung quanh, không trông thấy ai lại ngồi trở lên giường tiếp tục đợi, thấy ai cũng liền hỏi khi nào mẹ mới tới.

Tiền Hàng bị hỏi nhiều lần nhất đã không dám gặp Nguyễn Văn Hách nữa, ăn trưa xong liền trốn vào phòng làm việc nghỉ ngơi. Anh nằm chưa được bao lâu, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh giật mình một cái ngồi dậy, bình tĩnh lại xuống giường bắt máy.

“Là bác sĩ Tiền sao? Tôi là Nguyễn Tương Văn.”

Đối phương vừa báo danh, Tiền Hàng liền có loại cảm giác đại sự không ổn, “Là tôi, Nguyễn phu nhân sắp đến thăm Nguyễn Văn Hách rồi chứ?”

Đầu bên kia yên lặng mấy giây, Nguyễn Tương Văn như là khó mở miệng suy xét nửa ngày, “… Tôi e là không thể đi được.”

“Cô có việc gấp gì sao?” Tiền Hàng nhíu mày, anh chỉ sợ Nguyễn Tương Văn đột nhiên nói không tới, không ngờ đã thành sự thật.

“Đúng, phiền cậu nói với Văn Hách một tiếng, lần sau tôi lại đến thăm nó.” Nguyễn Tương Văn do dự nói.

“Chắc lần trước cô cũng nói lời như vậy nhỉ, lại khiến Nguyễn Văn Hách chờ cô mất hai tháng trời, hai ngày nay cậu ấy vẫn cứ ngóng trông cô tới.” Sớm biết như vậy anh cũng không nói cho Nguyễn Văn Hách, ít nhất Nguyễn Văn Hách sẽ không hưng phấn mấy ngày vô ích như vậy, mà tâm tình lên xuống thất thường đối với tinh thần của Nguyễn Văn Hách sẽ có kích động rất lớn, nói không chừng sẽ lại phát bệnh.


“Tôi biết chứ, tôi cũng rất nhớ Văn Hách, nhưng tôi không có cách nào… Hu hu hu…”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nghẹn ngào nho nhỏ, Tiền Hàng không biết nên mở miệng thế nào, có lẽ Nguyễn Tương Văn thực sự có nỗi khổ tâm, nhưng đối với cô ấy mà nói Nguyễn Văn Hách cũng xem như là thân nhân duy nhất rồi đi, lẽ nào cô ta không đặt Nguyễn Văn Hách lên vị trí hàng đầu?

“Nguyễn phu nhân, là một người ngoài có lẽ tôi không nên nhúng tay vào chuyện riêng của bệnh nhân,” Tiền Hàng suy nghĩ một chút vẫn là nói ra lời trong lòng, “Nhưng là bác sĩ chủ trị của Nguyễn Văn Hách, chức trách của tôi là chữa trị cho cậu ấy, trong lòng tôi cậu ấy là vị trí hàng đầu. Nhưng tôi chỉ là nhân tố bên ngoài, chỉ có thể giúp đỡ cậu ấy trên phương diện thuốc thang. Nói khó nghe thì, cậu ấy như vậy ít nhiều cũng có liên quan đến cô, cô làm nhân tố chủ yếu mới là thuốc hay trị bệnh cho cậu ấy.”

Nguyễn Tương Văn đang muốn nói, Tiền Hàng đã tiếp tục: “Tôi không hi vọng cô có thể đến thăm cậu ấy mỗi ngày, nhưng mỗi tuần đến một chuyến, cho dù là một cú điện thoại đối với cậu ấy cũng có ích. Bệnh của cậu ấy cũng không phải bệnh nan y, bệnh viện chúng tôi cũng có loại bệnh nhân này được trị hết lấy làm ví dụ, cho nên cô không thể bởi vì cậu ấy có bệnh mà vứt bỏ, tốt xấu gì cậu ấy cũng là một khối thịt rơi ra từ trên người cô mà?”

Nguyễn Tương Văn nghẹn ngào càng lợi hại hơn, “Tôi, tôi chưa từng nghĩ như vậy… Tôi thực sự là không có cách nào, tôi… tôi sẽ cố hết sức để đi, cho dù hôm nay không đi được, ngày mai nhất định sẽ đến.”

Tiền Hàng thở phào, nhưng cũng lo Nguyễn Tương Văn lại lần nữa lỡ hẹn, “Hi vọng ngày mai có thể gặp được cô.”

Nguyễn Tương Văn liên tục đáp ứng, sau đó dường như yên tâm mà nói: “Văn Hách nhà tôi có bác sĩ chủ trị như cậu tôi yên tâm lắm, biết đâu bệnh của nó rất nhanh sẽ có thể khỏi hẳn.”

“Trước đây cậu ấy không có bác sĩ chủ trị sao?” Nếu trước đây không có, vì sao hiện giờ lại có anh cái tên bác sĩ chủ trị này.

Nguyễn Tương Văn trả lời: “Không có, bởi vì phí trị liệu không đủ.”

Tiền Hàng trầm mặc, bệnh nhân đưa vào mặc dù có thể được trị liệu, nhưng mà không giống như học sinh chỉ có một vị giáo viên chủ nhiệm, một bác sĩ phải phụ trách mấy vị, thậm chí mấy chục vị bệnh nhân, như vậy đương nhiên sẽ có sai sót, mỗi bệnh nhân vô pháp nhận được phương án trị liệu tỉ mỉ. Còn bác sĩ chủ trị sẽ phụ trách trị liệu một lượt ba vị bệnh nhân, như vậy sẽ dùng lượng lớn tinh lực trên người những bệnh nhân này, phương án trị liệu cũng sẽ kỹ càng, chi phí cũng cao theo. Nhưng mà nếu Nguyễn Tương Văn nói trước đây chi trả không đủ, anh lại trở thành bác sĩ chủ trị của Nguyễn Văn Hách tức là hiện tại đã đủ rồi, thế nhưng Nguyễn Tương Văn tìm đâu ra tiền?


“Trước đây không có bác sĩ chủ trị, khi tôi tới hỏi thì bác sĩ cũng sẽ chỉ nói cho tôi biết chút ít về tình trạng gần đây của Văn Hách, trị liệu thế nào, thời gian trị liệu cũng không nói rõ. Nhưng hiện giờ tôi đã yên tâm rồi, cậu là một vị bác sĩ có trách nhiệm, Văn Hách nhà tôi giao cho cậu tôi cũng yên tâm.” Nguyễn Tương Văn cảm kích nói.

Tôi không yên tâm, cảm ơn. Tiền Hàng không đáp lời, hiện giờ anh cũng không biết nên chữa trị Nguyễn Văn Hách thế nào, bởi vì từ trước đến nay anh chưa từng tiếp nhận dạng bệnh nhân thế này, hoặc có thể nói anh chỉ là một tay mơ, căn bản chưa từng trị cho bệnh nhân, chỉ có hồi thực tập có tiêm thuốc truyền dịch cho bệnh nhân. Thế nhưng anh có một quả tim có trách nhiệm, cho dù người khác không muốn nói cho anh cách trị loại bệnh nhân này thế nào, anh cũng sẽ tìm cách trị hết cho bọn họ.

“Nguyễn phu nhân cô yên tâm, nếu Nguyễn Văn Hách đã là bệnh nhân của tôi, tôi sẽ toàn tâm toàn ý chữa khỏi cho cậu ấy.”

“Có lời cam đoan của cậu thế này tôi liền yên tâm.”

Nguyễn Tương Văn an tâm cúp điện thoại, Tiền Hàng nhìn chăm chăm ống nghe cứ như là bị kim đâm, bởi vì anh không cách nào ăn nói với Nguyễn Văn Hách về chuyện mẹ cậu không đến, anh rất khó tưởng tượng được sau khi Nguyễn Văn Hách biết sẽ có tình trạng thế nào.

Tiền Hàng đi qua đi lại trong phòng làm việc, vẫn là không nói chắc sẽ tốt hơn, nhưng nếu không nói, anh biết đi đâu tìm cho Nguyễn Văn Hách một bà mẹ. Anh bắt đầu lật tung ngăn kéo bàn làm việc, muốn tìm ra thứ có thể khiến Nguyễn Văn Hách an tĩnh chờ một buổi chiều, lục nửa ngày chỉ có mấy trang giấy trắng. Dù sao Nguyễn Văn Hách cũng thích gấp máy bay giấy, không bằng để cậu gấp cả buổi chiều, hay là tìm thêm hai cái gối cho cậu xé.

Tiền Hàng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy đây là biện pháp thỏa đáng nhất, nhưng mà chỉ có giấy không có sách dạy gấp giấy là không được, anh mở tủ sách ra tìm sách gấp giấy, lật cả tủ sách lên cũng không có. Anh nghĩ người khác sẽ có, thế nên đến chỗ các bác sĩ khác hỏi.

Bác sĩ Triệu cách vách vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Tiền Hàng, nghe Tiền Hàng bảo muốn tìm sách dạy gấp giấy thì trở lại phòng làm việc, cũng lấy ra ba quyển sách dạy gấp giấy cho Tiền Hàng, Tiền Hàng nhận sách nói lời cám ơn. Sau khi cầm được sách, anh đến phòng bệnh tìm Nguyễn Văn Hách, thấy cậu còn đang ngủ, anh có chút yên tâm trở về phòng làm việc.

Sau khi Tiền Hàng đi không bao lâu Nguyễn Văn Hách đã tỉnh dậy, chạy đến cửa gọi người, y tá đi ngang qua nghe tiếng kêu thì tới hỏi, nghe được cậu hỏi chuyện người nhà đến thăm bèn đi tìm Tiền Hàng. Tiền Hàng nghe được tin tức ôm đống sách và giấy nọ đi tìm Nguyễn Văn Hách, cảm giác mình giống như là học sinh sắp đi thi học kì.

“Đường lang, mẹ ta đâu?” Nguyễn Văn Hách thấy Tiền Hàng đến liền vội vàng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận