Dược Biệt Đình

Hôm Tiền Hàng xuất viện, Phương Chưng đặc biệt đến đón anh ra viện, gặp được ba mẹ của Tiền Hàng còn hàn huyên rất là lâu. Bọn họ thu dọn xong xuôi đồ dùng của Tiền Hàng rồi đi ra từ bệnh viện, Phương Chưng lái xe đưa họ về, còn hẹn khi Tiền Hàng hoàn toàn hồi phục sẽ mở tiệc chúc mừng cho anh. Tiền Hàng rất chi là hiếu kỳ sao Ôn Thủy lại không tới, Phương Chưng chỉ trả lời là y đang bận, không nói gì khác nữa.

Tiền Hàng đã chừng mười ngày chưa về nhà, vừa về đến là nhịn không được đi một vòng quanh nhà, quả nhiên vẫn là cảm giác ở nhà tốt hơn. Mẹ Tiền ngồi ở nhà một hồi rồi đi xuống lầu mua thức ăn, phải làm cho con trai một bàn thật ngon. Tiền Hàng nhớ tới căn bếp suýt nữa bị cháy sạch, đến thì thấy chỗ bếp gas cháy đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.

Mẹ Tiền mua thức ăn trở về bắt đầu bận rộn cơm nước, Tiền Hàng cũng không đến nổi bại liệt toàn thân bèn đến giúp, kết quả bị bố Tiền đẩy trở ra. Tiền Hàng đang định oán giận, thì bố Tiền cũng bị đẩy ra luôn, lý do là làm phiền, làm con trai như anh không tránh khỏi cười nhạo bố già của mình. Mấy người ăn cơm xong, Tiền Hàng liền đi nghỉ ngơi, ba mẹ anh thì mua vé xe cho hai ngày sau.

“Ngày mốt đã đi, sao không ở thêm mấy ngày? Mấy ngày này con dưỡng thương cũng có thể mang hai người ra ngoài chơi mà.” Mấy hôm này vẫn luôn được ba mẹ chăm sóc, Tiền Hàng cũng muốn cho hai người thả lỏng mấy ngày, xem như du lịch vậy.

Bố Tiền nói: “Ba mẹ cũng là xin nghỉ phép để đến, con bây giờ chỉ cần tịnh dưỡng, ba mẹ phải về thôi.”

Mẹ Tiền liếc nhìn Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách rồi cười, “Ba mẹ cũng không phải kẻ bảo thủ, còn ở thêm nữa sẽ làm phiền hai đứa bây.”

Hai kẻ bị nói mặt mày quẫn bách, Tiền Hàng nghĩ có phải nên nói với họ rằng Nguyễn Văn Hách kỳ thực là con trai không, chứ cứ tiếp tục giấu diếm thế này ngày nào đó bị lộ sẽ chính là núi lửa phun trào, đối với ai cũng không tốt.

“Ba mẹ, kỳ thật… oái!”

Tiền Hàng nói được một nửa, Nguyễn Văn Hách đã đạp anh một phát chen mồm, “Chú ơi dì ơi, không bằng con mang hai người ra ngoài chơi ha, không mang bệnh nhân này theo.”

“Được đó, vừa hay bây giờ đang rảnh.”

Mẹ Tiền đồng ý ngay, cho dù mắt bà không tốt, nhưng chỉ cần nghe Nguyễn Văn Hách nói chuyện là thích ngay, mặc dù giọng nói này nghe vào hơi giống con trai.

Thế là ba mẹ Tiền gia cùng Nguyễn Văn Hách ra ngoài chơi, Tiền Hàng bị vứt bỏ lại lại cảm thấy mình bị nhặt về, hôm nào phải làm cái giám định thân thế mới được.

Mấy ngày dưỡng bệnh này đối với Tiền Hàng mà nói chính là thiên đường địa ngục, vị bị bệnh nên anh muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, nhưng cái tên Nguyễn Văn Hách này lại cố ý ghẹo anh nổi giận, hễ bị mắng là chạy đi tìm hai người lớn ngay, kết quả là bị bọn họ chửi cho cẩu huyết lâm đầu. Thật không dễ dàng sống qua hai ngày, Tiền Hàng tiễn ba mẹ lên xe lửa, ngày tháng xưng vương của Nguyễn Văn Hách cũng xem như kết thúc.

“Đường lang, có gì từ từ nói.” Nguyễn Văn Hách không có hậu đài thì xìu ngay, về đến nhà đã cầu xin tha thứ trước.

“Hả? Nói cái gì?” Tiền Hàng mài răng cấm hỏi, vết thương này của anh còn chưa lành hẳn, chờ khang phục hoàn toàn nhất định làm cho nhóc điên chịu không nổi.

Nguyễn Văn Hách ầm một tiếng quỳ xuống, ôm đùi Tiền Hàng khóc lóc, “Em không nên dưới tình huống có hậu đài mà làm hùm làm hổ, cho nên đường lang anh tha thứ em nha.”

Tiền Hàng nâng cằm Nguyễn Văn Hách ngước đầu cậu lên, ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, “Có thành ý không?”

“Có.” Tiếng trả lời của Nguyễn Văn Hách âm vang hữu lực, đứng dậy bắt đầu cởi quần áo, “Em dùng thân thể báo đáp anh nha.”

“Em muốn hút sạch tinh khí của tôi à? Mau mặc quần áo lên, chờ tôi khỏi bệnh rồi làm cũng còn kịp.” Tiền Hàng mặt cười xấu xa.

Nguyễn Văn Hách thành thật mặc quần áo vào, cậu chỉ muốn trêu ghẹo Tiền Hàng, chứ không muốn chơi lố.

Tiền Hàng liếc nhìn Nguyễn Văn Hách, đang nghĩ xem vết thương lành rồi thì bắt đầu ăn từ đâu, điện thoại của anh không khéo reo ngay lúc này, anh cầm di động lên nhìn là Ôn Thủy gọi tới.

“Bác sĩ Tiền, hai ngày nay thân thể sao rồi?”

Điện thoại vừa thông, Ôn Thủy đã thân thiết hỏi thăm.

“Rất tốt, có tin tức của nhóm người đó không?” Biết được tin đám đó bị bắt mới có thể làm cho bệnh của anh mau khỏi hơn.

“Chỉ biết là tụi giang hồ gần đó, sau sự việc đó đã chạy trốn, cảnh sát đang bắt.”

Tiền Hàng cảm thấy vết thương lại đau nữa rồi, ngày nào còn chưa bắt được thì thêm một ngày lo lắng. Nghĩ đến vết thương, lại nhớ đến chuyện ở bệnh viện ngày đó, anh vốn muốn hỏi Ôn Thủy có còn ngất xỉu hay không, y đã nhắc đến chuyện mở tiệc ăn mừng cho anh, anh thân là nhân vật chính sao có thể cự tuyệt, xác định thời gian tối mai ăn cơm ở một nhà hàng lớn nọ.

Nguyễn Văn Hách vẫn luôn ở một bên nghe, biết được ngày mai có tiệc lớn ăn thì hào hứng, đên nổi mất hình tượng luôn.

“Đường lang, muốn đi tắm hông?”

Nguyễn Văn Hách chỉ mặc một cái áo tựa như áo ngủ đưa lưng về phía Tiền Hàng vén lên một góc áo, non nửa bờ vai lộ ra ngoài.

Tiền Hàng đang uống nước, ngụm nước đang đi xuống thiếu chút nữa phụt ra, “Ai dạy cho em loại động tác thế này, mặc áo lại đàng hoàng coi.”

Nguyễn Văn Hách ngoan ngoãn kéo áo ngủ lại chỉnh tề, đột nhiên vén vạt dưới áo ngủ lên, “Anh không đi thì em đi nha.”

“Mau đi tắm rửa cho tôi.” Tiền Hàng suýt nữa bóp nát cái ly trong tay, gia hỏa này thật sự là càng ngày càng vô pháp vô thiên.

Nguyễn Văn Hách nhỏ giọng nói câu không có năng lực rồi chạy vô phòng tắm, Tiền Hàng tức tới cả người run rẩy, thề khi vết thương khỏi nhất định phải chịch nát nhóc điên này.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách dựa theo thời gian đã hẹn đến nhà hàng nọ. Báo số phòng, người phục vụ dẫn bọn anh đến gian phòng, chủ tiệc Ôn Thủy và Phương Chưng đã ở đây chờ đợi, cũng đứng lên nghênh đón. Họ ngồi không bao lâu, Hướng Cát Trình đã đến, theo sát hắn là Hoắc Nghiên. Phương Chưng trông thấy Hoắc Nghiên thì cứ như chuột thấy mèo, Hoắc Nghiên sớm đoán biết Phương Chưng sẽ chạy, vừa vào đã đóng cửa lại.

“Ôn Thủy, chú thành tâm đúng không!”

Ôn Thủy không chút sợ hãi sự chất vấn của Phương Chưng, uống trà ngâm nga.

Hoắc Nghiên cười tủm tỉm đi về phía Phương Chưng, Phương Chưng vội vàng tránh ra sau lưng Ôn Thủy, Hoắc Nghiên tiêu sái hất cái đầu tóc bạc mới nhuộm một cái, lên tiếng, “Anh Phương, mượn nói chuyện một chút.”

“Anh đừng qua đây, bằng không tôi gọi người à.”

Ngữ khí cứ như đụng phải sắc lang làm cho Hoắc Nghiên cười càng vui vẻ, “Anh gọi đi, ở đây toàn là người.”

Lương tâm Ôn Thủy thức tỉnh đặt chén trà xuống nói: “Đừng quậy nữa, Phương Chưng cậu tới gọi món.”

Phương Chưng cơ hồ là dính lấy Ôn Thủy ngồi bên cạnh y, Hoắc Nghiên lại không ngồi cạnh Phương Chưng, mà là ngồi ở đối diện. Bất quá đối với Phương Chưng mà nói, vừa ngẩng đầu đã trông thấy Hoắc Nghiên cũng không phải là chuyện tốt.

Mọi người đến đông đủ ngồi xuống, Phương Chưng gọi phục vụ tới chọn món. Đồ nguội bưng lên rất nhanh, bọn họ vừa nói chuyện phiếm vừa chờ món nóng.

Tiền Hàng gắp thức ăn nói chuyện với Hướng Cát Trình ở bên cạnh, “Hóa ra bác sĩ Hướng đã sớm biết Phương Chưng giả bệnh, còn là bạn học của bọn họ.”

“Ha ha, tôi sợ nói ra sẽ bứt dây động rừng, nào ngờ Lý Cường ngu đến nổi đi hối lộ tôi, cho chúng ta cơ hội phản kích.” Hướng Cát Trình mặt mày hàm hậu nói, hắn cũng không ngờ Lý Cường lại đưa chứng cứ đến cho họ như vậy.

“Các anh đến trường làm sao mà quen nhau, không phải là không cùng niên khóa sao?”

“Chuyện này nói ra thì dài lắm, lúc đó…”

“Anh nói anh nói.” Phương Chưng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, kể lại chuyện bọn họ quen biết nhau.

Nguyễn Văn Hách chính là một nhóc tham ăn, vừa ngồi xuống đã bắt đầu ăn, ăn rồi ăn mới hiểu ra bọn họ đang nói cái gì, mà Tiền Hàng với bọn họ trò chuyện rất là vui vẻ. Cậu nhíu mày, huých Tiền Hàng một cái dưới gầm bàn, Tiền Hàng cho là mình gây cản trở cậu bèn dịch sang bên một chút. Cậu thực là tức chết rồi, vươn tay dưới bàn nắm lấy chân Tiền Hàng kéo qua.

“Làm gì?”

Tiền Hàng chú ý đến hành động dị thường của Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách hất đầu một cái không nhìn anh. Tiền Hàng nghĩ nghĩ đại khái đã hiểu nguyên nhân rồi, dời đĩa đồ nguội có gia vị qua.

“Ăn thay giấm trước đi.”

Nguyễn Văn Hách thực tức tối, đột nhiên xoay người ôm lấy cổ Tiền Hàng, không chút lưu tình mà cắn lên, “Văn ca rất tức giận, hậu quả siêu nghiêm trọng.”

“Phắc, buông ra!” Tiền Hàng dùng sức đẩy đầu Nguyễn Văn Hách, cậu vẫn cứ ôm anh không buông tay.

Phương Chưng ngồi không yên, nhào lên người Nguyễn Văn Hách, “Tiểu Văn Văn anh cũng muốn~”

“Tôi cũng có thể cho anh mà, Phương Chưng.” Hoắc Nghiên ngồi đối diện đâm chiếc đũa trên thịt bò, cổ sát khí kia trực tiếp đốt tới chỗ Phương Chưng.

“Tôi mới không cần, tránh ra tên biến thái!”

Ôn Thủy im lặng ăn cơm, hoàn toàn không đếm xỉa đám điên này. Hướng Cát Trình cười ha ha nhìn bọn họ quậy, quả nhiên tuổi trẻ thật tốt. Cửa phòng mở ra, phục vụ bưng thức ăn tiến vào, thấy bọn họ quậy một đám bèn đặt đồ xuống rồi đi ngay, biểu tình chấn kinh không cần nói cũng biết.

“Đừng quậy nữa, phục vụ cũng bị mấy người dọa chạy rồi.”

Không ai để ý tới nhắc nhở của Ôn Thủy, Hoắc Nghiên bắt lấy tay áo véo Phương Chưng, Phương Chưng lại dùng sức đẩy Hoắc Nghiên về hướng Ôn Thủy, Hoắc Nghiên như nguyện ngã lên người Ôn Thủy. Phương Chưng vui vẻ, Hoắc Nghiên nhất định sẽ… Cái suy nghĩ ngây thơ này của hắn còn chưa hoàn thành, chiếc đũa trong tay Ôn Thủy đã bay qua, hắn cúi đầu né tránh, nắm đấm của Ôn Thủy cũng đã tới.

“Ôn ca uy vũ!” Nguyễn Văn Hách cuối cùng cũng ngừng giày vò Tiền Hàng, ôm đầu anh cổ vũ cho Ôn Thủy.

“Tiểu Văn Văn ~ cứu mạng nha ~”

Phương Chưng thê thảm mà hô gọi Nguyễn Văn Hách cứu mạng, Hoắc Nghiên thì nhân lúc Ôn Thủy đánh người ngẫu nhiên bỏ thêm vài đạp trút giận.

Ôn Thủy hành hạ Phương Chưng một trận xong thì hết sức hả giận, sửa sang lại áo quần nhăn nheo rồi ngồi trở lại ăn cơm, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Hình tượng soái ca của Phương Chưng đã hoàn toàn mất sạch, tóc thì như ổ rơm, quần áo toàn bụi đất, sau lưng còn có một cái dấu chân, đáng thương ngồi xuống ăn cơm.

Tiền Hàng ăn cơm liếc trộm Ôn Thủy, tâm tình của y hình như thoáng cái đã tốt lên, trên mặt rốt cuộc cũng có ý cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui