Tiền Hàng đánh cái ngáp đi ra từ phòng làm việc, cửa vừa mở đã nghe thấy trên hành lang có người chạy, ngay sau đó anh bị người ta tóm lấy.
“Cứu mạng với bác sĩ Tiền!”
Phương Chưng mém nữa chạy lướt qua, tóm lấy Tiền Hàng quay đầu nhìn, xong vào phòng làm việc đóng cửa lại. Tiền Hàng xem không hiểu lắm, bệnh viện này còn có kẻ có thể rượt Phương Chưng chạy khắp viện sao?
“Anh bị chó rượt à?”
Phương Chưng vào cửa vội vàng tìm chỗ núp, nghe thấy câu này liền giơ ngón cái với Tiền Hàng, “Bác sĩ Đường thấu đáo.”
“Đi ra.” Tiền Hàng nghiêm mặt đuổi người.
Không chờ Phương Chưng nịnh nọt, trên hành lang lại truyền đến một hồi tiếng bước chân, Phương Chưng ra dấu im lặng, hoảng hốt trốn ra sau bàn. Tiền Hàng đi ra ngoài cửa xem, Hoắc Nghiên đang chạy về phía này.
“Bác sĩ Tiền, thấy tên khốn Phương Chưng kia đâu không?” Hoắc Nghiên vừa hỏi vừa nhìn vào trong phòng, một điệu bộ bắt được Phương Chưng là sẽ lột da hắn.
Tiền Hàng ngăn ở cửa phòng làm việc, “Mới nãy có nghe tiếng chạy lên lầu, nếu anh muốn đuổi theo thì mau nhanh lên, bên đó cũng có cầu thang.”
Hoắc Nghiên thật sự không chần chừ, nói cũng không nói đã chạy lên lầu. Tiền Hàng đóng cửa lại, túm lấy Phương Chưng đang trốn sau bàn.
“Tôi thấy Hoắc Nghiên mà không giáo huấn anh một trận thật sẽ không tha anh đâu.” Tiền Hàng buông Phương Chưng ra, ngồi lên ghế nhìn hắn.
Phương Chưng lặng lẽ mở cửa nhìn ra ngoài, thật không trông thấy Hoắc Nghiên mới yên tâm, “Chú còn nói, hôm nay có thợ đến hớt tóc sao chú không nói sớm cho anh biết.”
“Anh lén la lén lút đi gặp người của tôi không đánh tiếng với tôi, còn muốn tôi nhắc nhở anh?”
“Chú đoạt mất Tiểu Văn Văn của anh anh cũng không tính toán với chú, vậy mà chú lại hẹp hòi tới vậy.”
“Nếu như tôi hẹp hòi, ban nãy đã để Hoắc Nghiên vào đóng cửa thả anh rồi.”
“Rồi rồi rồi, không nói với chú nữa, thừa cơ hiện giờ mau đi thôi.”
Phương Chưng nhức đầu, Tiền Hàng cũng là một tên nhanh mồm nhanh miệng. Không tính toán với tên tiểu nhân này, hắn mở cửa tính chạy, cũng không biết ngoài cửa có ai đứng, hắn cắm đầu đụng vào người ta.
“Phương Chưng, chạy đi.” Hoắc Nghiên rầm một tiếng đạp lên cửa, móc ra kéo và lược trong túi quần.
Tiền Hàng cứ như kẻ rỗi hơi không có gì làm chơi đùa cây bút trong tay, “Đóng cửa thả Phương Chưng.”
“Đường lang chú coi anh là chó à!”
“Đều không phải người, vừa khéo.” [ý là đường lang cũng là con bọ ngựa, không phải người =))]
Phương Chưng tức tới nói không nên lời, Hoắc Nghiên cũng không quan tâm đóng cửa thả cái gì, hắn ta chỉ muốn cắt tóc Phương Chưng, để lại trên đầu hắn một dấu ấn để đời.
“Hoắc Nghiên, gì cũng từ từ nói.” Phương Chưng ra hiệu bảo Hoắc Nghiên thả kéo xuống.
“Nói, đương nhiên phải nói, trước cắt tóc cưng rồi nói.” Hoắc Nghiên nháy nháy mắt, ngón tay điểm lên mũi Phương Chưng, Phương Chưng cứ như bị đâm mà lùi lại mấy bước.
“Phạm pháp giết người, tôi cảnh cáo chú ở đây còn có nhân chứng kìa, lại nói đàn ông con trai đừng có nhỏ mọn như vậy.”
“Tôi là buê đuê nên nhỏ mọn đó, thì sao?”
Phương Chưng kéo Tiền Hàng dậy lôi anh xuống nước, Tiền Hàng ấy vậy mà dứt khoát, đập một quyển từ điển lên đầu Phương Chưng, Phương Chưng còn chưa hiểu gì đã té xỉu xuống đất.
“Cũng may số trang bệnh nhân xé không nhiều lắm, còn có thể đập xỉu được một người.” Tiền Hàng nhắm nhắm quyển từ điển trong tay, đây là thứ mà một bệnh nhân nào đó rảnh rỗi xé chơi.
Hoắc Nghiên vui vẻ, chỉa kéo với Phương Chưng rắc rắc rắc rắc cắt mấy cái trút giận, “Tiền Hàng à, anh nói tôi nên cắt phân nửa hay cắt hết đây.”
“Anh thích cắt thế nào thì thế ấy đi.” Tiền Hàng đi ra ngoài cửa, “Anh nói muốn tôi giới thiệu cho một cô dâu, bắt hắn cho anh rồi, muốn giết muốn cạo thì cứ xem mà làm.”
Hoắc Nghiên rờ rờ cằm, “Tôi muốn hắn làm gì, thấy cửa lớn còn chưa đủ hoành tráng, không bằng cắt cái đó cho hắn làm nhân yêu, còn có thể kiếm lời mấy món tiền.”
Cái tay đang nắm nắm cửa của Tiền Hàng ngừng lại, quay đầu hỏi Hoắc Nghiên, “Anh không nói giỡn chứ, chỉ cần cây kéo của anh cắt không đứt, bởi vì bên trong có… đậu má!”
Không biết ai đột nhiên xông vào phòng làm việc, Tiền Hàng không kịp né trực tiếp bị cửa đẩy ra. Ôn Thủy vào cửa ngẩn ra, thấy Tiền Hàng kêu thảm thiết thì hỏi thăm anh có sao không, cũng chú ý đến cái kéo đang kẹp trên tóc Phương Chưng.
“Hoắc Nghiên, không phải là anh thật sự muốn cắt hắn chứ?” Ôn Thủy không dám đến gần, nếu như Hoắc Nghiên xoay kéo một cái trực tiếp đâm vào bụng Phương Chưng, y còn phải gọi xe cấp cứu.
“Anh thấy tôi đang nói giỡn sao, không thì tôi cạo cho hắn cái đầu trọc.” Hoắc Nghiên hí hoáy đầu Phương Chưng, muốn lưu lại một ấn ký trên đó.
Ôn Thủy nhận ra Hoắc Nghiên không có đề phòng y, tiến tới đoạt lấy cây kéo, “Nếu như anh cạo đầu hắn hắn dám xuất gia, trong công ty tôi còn rất nhiều chuyện chờ hắn làm, hắn mà đòi xuất gia thì phiền phức lắm.”
Hoắc Nghiên vẫn cứ không hả giận, đứng dậy muốn đoạt lại kéo. Ôn Thủy là ai, cao thủ đai đen, lắc mình một cái ấn vai Hoắc Nghiên đẩy hắn ta ngã ra đất, nửa chiêu cũng không dùng.
“Ôn Thủy anh đừng khi dễ người khác à, coi chừng tôi gọi anh em tới đập anh.”
“Đánh không lại thì kéo bè kéo phái, được à, anh tới.”
Nói thì như vậy, nhưng Ôn Thủy vẫn còn đè Hoắc Nghiên không buông tay. Tiền Hàng nghe nói đánh nhau sợ họ đánh thật, kéo bọn họ ra cười nói khuyên nhủ. Phương Chưng lại tỉnh lại vào lúc này, vừa tỉnh dậy đã thấy Hoắc Nghiên đứng bên người hắn, cái tay không nghe sai bảo ôm lấy đùi Hoắc Nghiên, đại khái là muốn giúp Ôn Thủy khống chế Hoắc Nghiên. Hoắc Nghiên bị dọa nhảy dựng lên muốn tránh, cái tay kia của Phương Chưng lại rảnh rỗi, hướng lên cào một cái túm lấy dây nịt Hoắc Nghiên, cũng không biết đồ Hoắc Nghiên mua có phải hàng giả không, chỉ cào một cái như vậy đã kéo đứt, quần tuột đến đầu gối.
“Ây yô, quần giữ ấm kết nơ bướm, đủ lẳng lơ…”
Phương Chưng còn chưa nói xong, Hoắc Nghiên thẹn quá hóa giận không biết đã đoạt lại kéo khi nào, nhằm hướng Phương Chưng mà đâm. Tiền Hàng nhanh tay lẹ mắt chạy ra ngoài trốn, Nguyễn Văn Hách vừa vặn đi đến cửa, thấy Phương Chưng bị Hoắc Nghiên rượt chạy khắp phòng thì chạy vào vỗ tay cổ vũ Hoắc Nghiên, Tiền Hàng lôi cái tên châm dầu vào lửa này đi.
Trải qua một trận ồn ào trong phòng làm việc, Phương Chưng không dám đến bệnh viện tìm Nguyễn Văn Hách nữa, chỉ dám rảnh rỗi không có gì làm mới gọi một cú điện thoại gây rối cậu. Tiền Hàng cảm thấy hứng thú, gọi điện thoại cho Ôn Thủy hỏi đã xảy ra chuyện gì, Ôn Thủy nói đã phạt Phương Chưng ra nước ngoài công tác bàn chuyện làm ăn, bàn không được thì cả đời này đừng trở về.
Nguyễn Văn Hách đội sách lên đầu nằm trên sô pha, dòm Tiền Hàng cúp di động mới ngồi dậy, cậu bò mấy bước nằm lên chân Tiền Hàng, “Ôn ca nói sao rồi, Phương Chưng đi Tây Thiên thỉnh kinh à?”
“Bị đi đày rồi.” Tiền Hàng lấy sách xuống, bên trên còn có ghi chú, “Em đọc thế nào rồi, đừng quên giờ này năm sau em sẽ phải thi đại học đó.”
“Em biết, quyển bài tập anh mua em làm hết rồi, tra đáp án đúng được phân nửa.”
“Em được đó, hai năm không đi học còn có thể làm đúng một nửa.”
Nguyễn Văn Hách cười he he, “Em nói muốn làm bác sĩ thì nhất định có thể làm được.”
“Chỉ dựa vào đúng một nửa thì không làm bác sĩ được, phải tiếp tục cố gắng.”
Nguyễn Văn Hách ghi nhớ lời Tiền Hàng nghiêm túc học tập, ban ngày thành thật đi làm, buổi tối rảnh rỗi thì làm bài tập, rất ít khi quấy rối Tiền Hàng. Tiền Hàng đi làm vừa trông chừng bệnh nhân, vừa đề phòng Hoắc Nghiên không có gì làm tới phòng làm việc của anh đào hố.
“Tôi nói chớ cả ngày anh chờ ở chỗ tôi là có ý gì?” Tiền Hàng sắp xếp tài liệu bệnh nhân đặt qua một bên, mà trước mặt anh là Hoắc Nghiên ngồi đó.
Hoắc Nghiên hôm nay nhuộm một đầu đuôi ngựa màu vàng sáng chói, chói như là trong phòng Tiền Hàng có “Phật quang phổ chiếu”.
“Tôi biết Phương Chưng thường tới tìm anh, nên anh biết tôi tới làm gì mà.” Hoắc Nghiên vẫy vẫy đuôi ngựa sau đầu.
Tiền Hàng ngồi không nổi nữa, bị cái đầu kia lắc tới hoa mắt, “Vậy anh hẳn là nên tìm Ôn Thủy, anh ngồi chỗ tôi cả ngày Phương Chưng cũng không dám tới đâu.”
Hoắc Nghiên lơ đễnh nhìn bốn phía, Tiền Hàng lười biếng nói gì mà phải đi xem bệnh nhân, Hoắc Nghiên hệt như bím tóc sau đầu hắn mà theo sau lưng Tiền Hàng.
Tiền Hàng trực tiếp xem Hoắc Nghiên như thằng điên, nhưng anh đã xem thường bọn Hoắc Nghiên rồi. Hoắc Nghiên với Phương Chưng còn có Ôn Thủy, chia ba rẽ năm đều đến chỗ Tiền Hàng, một tên ồn ào muốn tìm Phương Chưng, một tên trốn Ôn Thủy, tên cuối cùng thì ném Phương Chưng cho Tiền Hàng, bức ép Tiền Hàng ba phía không còn là người.
Mùa hạ vừa qua, Nguyễn Văn Hách đã bị đưa đến trường học gần đó, Tiền Hàng xem như cũng nhẹ nhõm chút, chỉ là đau đầu đám Phương Chưng. Nguyễn Văn Hách so với bạn học lớn hơn hai tuổi, chơi không được với đám bạn bè, nhưng mà cũng không ai rảnh đi khi dễ cậu, đều thành thành thật thật học tập chuẩn bị thi đại học.
“Tôi đã nói là đừng có tới chỗ tôi ném người, chuyện của mấy người tôi chẳng muốn quản.”
Câu này của Tiền Hàng là nói với Ôn Thủy, khóa phòng làm việc lại không cho Phương Chưng vào. Phương Chưng cũng không dám quay đầu nhìn, tựa như tùy thời Hoắc Nghiên đều có thể chạy lên lầu vậy.
“Đừng cản mà mau cho anh vào, chuyện cứu mạng a!”
“Tôi không rảnh quản anh, hôm nay kiểm tra toàn diện.”
“Đừng đi mà, chú đi thì anh biết làm sao?”
Phương Chưng ở phía sau đau khổ cầu xin, Tiền Hàng xác nhận cửa đã đóng kỹ mới đến khu bệnh nhân nhận người bệnh, Ôn Thủy thì trở về công ty.
“Anh nghe nói hôm nay Tiểu Văn Văn đến bệnh viện làm việc, anh phải chờ ẻm tới, đánh chết anh cũng không đi đâu.”
“Tôi lặp lại lần nữa, đó là người của tôi, anh muốn thì đi mà tìm người khác.”
Đã bốn năm, thành tích thi đại học của Nguyễn Văn Hách rất tốt, như nguyện thi được vào chi nhánh học viện y nọ, hôm nay chính là ngày Nguyễn Văn Hách chính thức tới làm bác sĩ. [ơ học bác sĩ có 4 năm vậy cà @[email protected]]
Phương Chưng phi một ngụm, thầm mắng nhỏ mọn.
“Ha ha, em nghe mấy anh nói tới em đó.”
Nguyễn Văn Hách chống eo đứng ngoài tòa nhà hành chính, trải qua bốn năm học tập, đã từ mao đầu tiểu tử khi xưa trở thành bác sĩ học tập thành tài, thân cao lên cũng càng đẹp trai ra, đi về phía này thật vẫn giống như chuyện hôm nào, nhưng tính cách vẫn thích ầm ĩ như bốn năm về trước.
“Đường lang, em cũng là bác sĩ ở đây rồi, từ hôm nay trở đi em chính là đồng nghiệp, phải nhớ trả lại hết những gì bốn năm nay anh nợ em.”
Tiền Hàng đau đầu, ba tên còn chưa đi lại tới một, ai nói cho anh biết ngày tháng khổ cực này khi nào mới chấm dứt đây.TOÀN VĂN HOÀN