"Thà làm ngọc vỡ..........Ngươi thật chán ghét ta như vậy?"
Giọng nói của Thương Nguyệt Vô Triệt có chút trầm, trên gương mặt tuấn tú chợt lóe lên lo lắng.
Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn vào trong con ngươi tĩnh mịch của hắn, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của hắn giống như để cho nàng có chút cảm giác rét run.
Hắn. . . . . . Giống như đang tức giận.
Nàng đả kích vẻ đẹp nam nhân kiêu ngạo của hắn chứ gì?!
Nhún nhún vai, nàng nghiêng đầu suy nghĩ kỹ một lát, sau đó mới nhìn hắn nghiêm túc trả lời: "Ta bây giờ xác thực chán ghét ngươi."
Lời nói trực tiếp, giống như một quả đếm nện vào ngực, hắn chỉ cảm thấy ngực đau nhói phiền muộn.
Đói nhói cực kỳ, ẩn chứa tức giận nảy sinh.
Nhếch môi mỏng, hắn nhướng mí mắt, nhanh chóng kiềm chế khó chịu trong lòng, lộ vẻ mặt cợt nhả giận quá hóa cười.
"Nói vậy trước đây nàng thích ta?"
Tròng mắt đen của hắn nhìn nàng thật sâu, không bỏ sót bất kỳ ánh mắt biến hóa nào của nàng.
Lạc Lạc sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của hắn quá mức thâm thúy, mơ hồ toát ra một chút tâm tình nàng xem không hiểu.
Không biết vì sao, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên gương mặt của Ngân Diện.
Lắc lắc đầu, nàng mang theo cổ quái dị cùng cảm giác khó hiểu trong lòng xua đi, sau đó hướng về phía Thương Nguyệt Vô Triệt cười đến vô tội.
"Không thể trả lời!"
Nàng chậm rãi cho hắn một đáp án không đúng với câu hỏi.
Nghe được câu trả lời của nàng, Thương Nguyệt Vô Triệt từ từ thả ra ánh mắt nhu hòa, môi mỏng nhẹ nhàng nâng lên, tâm, đột nhiên không có buồn bả như vừa rồi.
Không thể trả lời. . . . . . Hắn thích câu trả lời này.
Vung ra cây quạt trong tay, hắn ưu nhã đứng lên, mắt từ trên cao nhìn xuống nàng.
"Tiểu Oa Nhi, không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch thế nào? Chỉ cần nàng hoàn thành giao dịch này, ta liền đồng ý từ hôn."
"Giao dịch gì?" Lạc Lạc có chút cẩn thận nhìn hắn.
Nàng cũng không cho rằng hắn sẽ có giao dịch tốt gì muốn cùng nàng bàn!
Nhìn thấy phòng bị trong đáy mắt nàng, hắn nhíu mày, ngồi vào trên giường, dùng cây quạt giúp nàng quạt mát.
"Tiểu Oa Nhi, làm sao nàng lại dùng loại ánh mắt này nhìn Vô Triệt ca ca rồi, thật làm cho người ta đau lòng."
Hắn nửa thật nửa giả làm sụp đỗ gương mặt tuấn tú, giống như thật bị đả kích.
Nhìn hắn đột nhiên biến thành nét mặt thân thiện, Lạc Lạc không cho là đúng đẩy ra cây quạt của hắn.
"Vậy ngươi từ từ mà đau lòng đi, Vô Triệt ca ca!"
Ngay sau đó, nàng dùng lực bóp cổ tay nhìn hắn: "Nói đi, ngươi muốn làm giao dịch gì với ta mới đồng ý nói với hoàng thượng việc giải trừ hôn ước của chúng ta?”
Thương Nguyệt Vô Triệt thu hồi cây quạt, nheo lại con ngươi đen, từng chữ từng câu chậm rãi nói: "Đối phó Thương Nguyệt Lưu Vân."
Ý tứ của hắn lại cực kỳ rõ ràng!
Lạc Lạc suy tư một chút, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn: "Vậy vạn nhất ta trưởng thành vẫn còn đối phó với Thương Nguyệt Lưu Vân thì sao?”
Hắn nở nụ cười tính toán: "Đến lúc đó hoàng thượng giáng chỉ, vậy đành ủy khuất nàng thành thân với ta rồi.”
"Ngươi. . . . . . Lẽ nào không thể đổi giao dịch khác sao?"
Lạc Lạc nhướng lên lông mi xinh đẹp, Thương Nguyệt Lưu Vân cũng không dễ đối phó, Ngân Diện ca ca của nàng hình như cũng rất kiêng kỵ Thương Nguyệt Lưu Vân đấy.
"Chỉ một giao dịch này." Thương Nguyệt Vô Triệt cười đến ác ý.
Nhìn trên mặt hắn nở nụ cười gian ác, Lạc Lạc siết chặt quả đấm nhỏ, trong đầu đấu tranh một lúc lâu, mới rốt cuộc gật đầu.
"Được, ta với ngươi đánh cuộc!"
Trong mắt của hắn xẹt qua một chút gian trá, động tác rất nhanh tiến tới hôn gương mặt của nàng một cái.
"Tiểu Oa Nhi của ta thật biết nghe lời."
Lạc Lạc né tránh không kịp để cho hắn hôn, không thể làm gì khác hơn là mạnh tay lau chùi gương mặt.
"Ta cảnh cáo ngươi về sau không cho phép lại hôn ta!"
Chỉ có Ngân Diện ca ca có cái quyền lợi này.
Hắn nhún nhún vai, rất ác liệt xoa đầu của nàng: "Tiểu Oa Nhi, hiện tại chúng ta còn là phu thê nha, hôn nàng. . . . . . Chuyện đương nhiên mà."
Nói xong, hắn lập tức đứng lên lùi lại đến khoảng cách an toàn, cười tủm tỉm nhìn ánh mắt đen sẫm bốc hỏa của nàng
Vào lúc nàng sắp phát cáu, hắn đột nhiên nhướng mày nhắc nhở nói: "Tiểu Oa Nhi, nếu chúng ta đã đạt thành hiệp nghị, vậy nàng về sau phải ngoan ngoãn nghe lời của ta, không được làm chuyện gây bất lợi cho ta, nếu không. . . . . . Thương Nguyệt Lưu Vân có thể tóm lấy điểm yếu của ta nga, như vậy thời gian đối phó với hắn có thể liền kéo dài vô hạn đấy."
Lời của hắn thành công khiến Lạc Lạc đè xuống tức giận trong lòng, không thể làm gì khác hơn là hướng về phía hắn giương mắt nhìn.
Cuối cùng, nàng hướng hắn ném tới một cái gối đầu cho hả giận.
"Đi ra ngoài, ta muốn đi ngủ!"
Nói xong, nàng chùm chăn lên đầu, quyết định đối với hắn nhắm mắt làm ngơ.
Thương Nguyệt Vô Triệt vững vàng tiếp được cái gối, nhìn cái đầu nhỏ che lại trên giường, hắn im lặng cười đến càng thêm vui vẻ.
Đem gối đầu ném vào, hắn trêu nói: "Không có gối đầu nằm ngủ, coi chừng bị sái cổ nha."
Chốc lát, không thấy trên giường có bất kỳ động tĩnh, hắn cười lắc lắc đầu, sau đó xoay người ưu nhã bước ra khỏi phòng, vẫn rất quan tâm mà thuận đường khép cửa phòng.
Không ngoài dự đoán, cửa phòng bên trong hình như lại bị gối đầu đụng xuống.
Hắn phát ra tiếng cười nhẹ, tròng mắt đen thật sâu nhìn cánh cửa, giống như có thể xuyên thấu cánh cửa nhìn vào bên trong.
"Tiểu Oa Nhi, nàng nhất định là của ta."
Trong lời nói êm ái, xen lẫn cố chấp ngay cả hắn cũng không phát giác ra.
. . . . . .
Đi vào thư phòng, Thiếu Ngân đã sớm chờ ở nơi đó.
"Thập Tam gia."
Thương Nguyệt Vô Triệt gật đầu một cái, đi tới đằng sau bàn sách ngồi xuống.
"Ngươi đi Thượng Quan phủ đem nha hoàn mà Lạc Lạc yêu thích đến đây."
"Thập Tam gia là sợ tiểu vương phi sẽ buồn bực sao?" Thiếu Ngân có chút cảm thấy hứng thú hỏi.
Thương Nguyệt Vô Triệt để quyển sách trên tay xuống bàn, miễn cưỡng ngước mắt nhìn hắn: "Thế nào? Bổn vương sủng ái tiểu vương phi của ta khiến ngươi cảm thấy hứng thú như vậy?"
Thiếu Ngân gãi gãi đầu, lại không dám hỏi.
"Vậy. . . . . . Có cần đem Diểu Diểu loại đi không?”
Thương Nguyệt Vô Triệt tùy ý trả lời: “Cứ tùy Lạc Lạc xử lý ra sao đi.”
"Dạ, thuộc hạ biết."
Cho đến khi bóng dáng của Thiếu Ngấn biến mất ngoài của sổ, Thương Nguyệt Vô Triệt như nghĩ tới cái gì đó mà nhìn ra chân trời ngoài cửa sổ.
Trong đầu không tự chủ hiện lên khuôn mặt khả ái của Lạc Lạc, khóe môi không khỏi nâng lên nụ cười mơ hồ.