Được Hời Chú Ruột Của Chồng Cũ


Phùng Lộ Hi đưa Sơ Vãn đến nhà của bác ấy.

Bác ấy sống ở con hẻm bên cạnh cách đó không xa.
Phùng Lộ Hi hạ sinh được một trai và một gái, con trai lớn năm nay hai mươi tám, là cháu đích tôn của nhà họ Lục - Lục Kiến Côn, còn con gái là Lục Kiến Nhiễm, hai mươi bốn tuổi.

Bởi vì cả hai đều đã kết hôn và đang đi làm, không còn ai bên cạnh bác ấy nên người rất yêu thương Sơ Vãn.

Phùng Lộ Hi lục lọi tủ quần áo một chút và tìm được một bộ quần áo trước đây của Lục Kiến Nhiễm: "Áo khỉ bằng bông này được chị Ba của cháu mặc khi con bé chưa đi làm.

Sau này nó đi nơi khác, con bé nghĩ rằng màu sắc quá dịu dàng nên không mặc nó nữa.

Bác thấy cháu mặc nó rất hợp."
"Đúng rồi..." Vừa nói, bác ấy liền tỏ vẻ suy ngẫm: "Có phải hơi lớn không?"
Nhưng Sơ Vãn cảm thấy rất được: "Cháu thích mặc rộng như vậy ạ, cái này rất hợp với cháu."
Thấy vậy Phùng Lộ Hi liền kéo nó ra hẳn bên ngoài, vỗ nhẹ lên rồi đem đi phơi.

Bà còn tìm thấy thêm một chiếc áo khoác, hai chiếc áo len, một chiếc quần len và hai chiếc quần ống rộng, tất cả đều được Lục Kiến Nhiễm từng mặc ngày xưa: "Cháu xem thử coi có cái nào phù hợp với cháu đi."
Sơ Vãn chỉ chọn một chiếc áo khoác và hai chiếc áo len, cô cũng không quá cần quần ống rộng: "Cái đó không hợp với cháu cho lắm, về thôn làm việc thì hơi bất tiện."
Phùng Lộ Hi cũng nghĩ như vậy, vì vậy bà đành cất nó lại.

Phùng Lộ Hi treo chúng bên ngoài cho khô, sau đó tìm một mảnh vải khác: "Vải len này không tệ, cháu có thể tận dụng nó để làm áo khoác sau này.

Bây giờ mua vải bên ngoài thực không dễ dàng."
Sơ Vãn: "Không cần đâu ạ, chỉ cần mấy bộ quần áo cũ kia là cháu đã có thể mặc rất ổn."
Phùng Lộ Hi thở dài: "Cháu không còn nhỏ nữa, cũng nên biết ăn mặc đẹp thôi.

Bây giờ cháu cứ tạm mặc những bộ quần áo này trước, ngày mai vật liệu mới được chuyển đến thì bác sẽ làm một số bộ đẹp cho cháu."  
Sơ Vãn mặc đồ sờn cũ như này, đừng nói là ở thành phố, ngay cả khi ở nông thôn có lẽ cũng không đặc biệt lắm.

Không có gì lạ khi bà Trần, bảo mẫu trong nhà, đã nhầm cô với thu gom rác thải.

Bây giờ ông Lục lại tức giận không muốn cho bà Trần làm việc nữa, nhất quyết phải đổi bảo mẫu.

Bảo mẫu mới đến cũng không am hiểu được nhiều, hẳn là phải chỉ dạy cho bảo mẫu từ đầu một lần nữa.


Kìm nén những suy nghĩ trong đầu, cô thu dọn quần áo của mình một chút.

Phùng Lộ Hi để Sơ Vãn ở lại một mình, nhưng lúc này không chỉ có Lục Kiến Thời ở đó mà ngay cả Lục Kiến Chiêu cũng đã quay lại.

Lục Kiến Chiêu xếp thứ tám, chỉ hơn Lục Kiến Thời một tuổi, hiện đang học khoa Văn của Đại học Bắc Kinh.

Cậu ta thích viết báo cho tập tuần san, sau khi thử làm đạo diễn một bộ phim thì liền bước sang một lĩnh vực mới.

Bộ phim đầu tiên do cậu ta đạo diễn đã giành được Giải thưởng Liên hoan phim Quốc tế Locarno, sau đó cậu một bước trở thành nhà biên kịch và đạo diễn phim nổi tiếng vào những năm 1990.

Trước kia Sơ Vãn cũng đã từng đầu tư vào bộ phim của Lục Kiến Chiêu, kiếm được thu nhập đáng kể.

Lục Kiến Chiêu có rất nhiều mối quan hệ, nhiều sở thích khác nhau và cũng rất thích sưu tầm đồ cổ.

Vì lý do này, cậu ta đã làm một bộ phim về đồ cổ, thậm chí còn giành được giải thưởng.

Cậu ta của trước kia đương nhiên ngưỡng mộ Sơ Vãn, đối với cậu, Sơ Vãn vừa là cao thủ vừa là Thần Tài.

Là người có thể đầu tư cho cậu ta, cũng là người có thể biến đá thành vàng.

Nhưng vào thời điểm này, Lục Kiến Chiêu cũng chỉ là một thanh niên văn chương giản dị.

Cậu ta xịt keo vuốt tóc, mặc áo khoác da kiểu Hồng Kông thời trang và quần ống đứng, trông ăn mặc thời thượng hơn những thanh niên Bắc Kinh bình thường.

Rõ ràng là một sự tình cờ khi cậu nhìn thấy Sơ Vãn, tuy cậu ta chào đón cô nhưng trông mắt cậu có vẻ hơi khó chịu.
Sơ Vãn nhìn cậu đương nhiên hiểu cậu ta đang nghĩ gì.
Trong hôn ước khi xưa đã thỏa thuận Sơ Vãn sẽ gả vào nhà họ Lục, vì vậy mỗi khi Sơ Vãn nhỏ bé đến chơi, ông Lục luôn dặn dò các cậu rằng con phải cư xử tốt với Sơ Vãn thì cô bé mới thích con.

Và cho đến hiện tại, Sơ Vãn vẫn đang được lựa chọn ai trong số các cậu.

Bây giờ họ đã trưởng thành hơn một chút, một số đã kết hôn, số còn lại thì đã có người yêu.

Hiển nhiên những người đang độc thân đều có khả năng trở thành "con rể" được chọn.
Đối với Lục Kiến Chiêu mà nói, cậu ta là một nhân tài trong trường và luôn là đối tượng theo đuổi của mọi người.

Cậu đương nhiên khinh thường loại hôn ước được chỉ định đầy gia trưởng phong kiến này, thậm chí còn cảm thấy bản thân đang bị "hạ thấp".


Tất nhiên, quần áo hiện tại của Sơ Vãn trông giống như một cô gái thôn quê, nghèo nàn và không phù hợp, nhìn qua sẽ tự thấy rõ khoảng cách rất lớn so với các bạn nữ cậu ta quen.

Tất cả những điều này đều khiến cậu ta không mấy thiện cảm khi nhìn thấy Sơ Vãn.

Có lẽ đó là suy nghĩ của những học giả tài năng ở Trung Hoa Dân Quốc khi nhìn thấy những người vợ của họ có gốc từ nông thôn.

Sơ Vãn chỉ mỉm cười nhìn cậu, cảm thấy Lục Kiến Chiêu lúc này thật thú vị.

Cô có phần cố ý trêu chọc cậu ta: "Anh Tám hiện tại đã trúng tuyển đại học, bây giờ là một sinh viên đại học rồi, thật sự rất lợi hại!"
Lục Kiến Chiêu vừa nghe liền ho khan một tiếng, ngồi ở trên ghế sô pha vội xua tay: "Chỉ vậy thôi, thực ra vào đại học cũng tương đối dễ."  
Sơ Vãn: "Thật sao, em đang muốn vào đại học, lúc nào rảnh rỗi anh có thể dạy cho em nhiều hơn được không ạ?"  
Lục Kiến Chiêu ra vẻ uy nghiêm tựa lưng vào sô pha, hai tay đặt trên phần tay cầm, vắt chéo chân nói: "Vãn Vãn, thành tích cấp ba của em như thế nào?"  
Sơ Vãn: "Không tốt lắm ạ, nhưng em đang học lại từ đầu, trước kia có ôn sơ qua kiến thức toán học của trung học cơ sở."
Lục Kiến Chiêu nghe xong liền nói: "Vậy thì không ổn.

Toán học là bộ môn quan trọng, bởi vì cả hai môn khoa học và nghệ thuật tự do đều phải thi toán.

Nếu em không thể làm được toán, em có thể sẽ bị tụt lại rất xa." Tuy ở đây Lục Kiến Chiêu và Sơ Vãn đang nói chuyện hài hòa, nhưng Lục Kiến Thời lại rất không vui.

Anh ta không học đại học, bây giờ đang đi làm, khi nghe Lục Kiến Chiêu và Sơ Vãn bàn về việc học đại học như vậy, anh ta liền cảm thấy bản thân thấp hơn một chút.

Anh ta lập tức cúi người: "Vãn Vãn, nếu em muốn lên đại học thì dễ thôi, anh sẽ giúp em.

Trong đơn vị của bọn anh có một người đang học nghiên cứu sinh, hiện là nghiên cứu sinh của Đại học Bắc Kinh, sau này để anh nhờ cậu ta dạy kèm cho em, sẽ rất được!"
Lục Kiến Chiêu có phần kinh ngạc nhướng mày, cậu có chút bất ngờ trước sự nhiệt tình của Lục Kiến Thời đối với Sơ Vãn.

Tuy Sơ Vãn có gương mặt xinh đẹp và tốt tính, nhưng trông cô hơi gầy còn tóc tai thì cháy xém.

Tuy cô không trang điểm, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác đệm bông kiểu cũ màu xanh lam và ngồi trên sofa làm bằng da này, trông cô có hơi nhỏ bé tự ti.

Cho nên Lục Kiến Chiêu nhìn thấy Lục Kiến Thời nhiệt tình như vậy, cậu ta chỉ cười mà không nói lời nào, cứ để anh ta như vậy đi, còn mình thì tìm lý do đứng dậy trước.


Sơ Vãn đương nhiên cũng nhìn ra ý tứ của Lục Kiến Chiêu, nụ cười nửa miệng ngầm đó không phải là cười, nói trắng ra là cậu ta đang nghĩ quá nhiều.
Đột nhiên khiến cô cảm thấy rất mới lạ.

Kiếp trước cô từng chịu qua không ít sự lạnh nhạt của Lục gia, nhưng rất nhanh không lâu sau, phần lớn người trong Lục gia cũng không còn dám coi thường một người đã đạt tới bậc cao như cô.

Vì vậy khi cô trở về lần nữa nhìn thấy Lục Kiến Chiêu, người đã từng rất ngưỡng mộ cô, vậy mà hiện tại tỏ thái độ với cô.

Cô cảm thấy khá thú vị, điều này khiến cô phải nhìn lại để xem xét và suy ngẫm về cuộc sống của mình từ một góc độ cao hơn.

Cô bắt đầu suy nghĩ về lý do tại sao cô chọn Lục Kiến Thời, có phải vì khi đó chỉ có Lục Kiến Thời là quan tâm và nhiệt tình với cô nhất, trong khi anh em họ của anh ta thậm chí còn không quan tâm đến cô? Tại sao lại gạt bỏ cô nhỉ, vì lúc này da cô không đẹp, hay vì cô không ăn mặc thời trang chăng?
Sơ Vãn khẽ mỉm cười.

Ngẫm lại, bản tính lạnh lùng của con người từ khi nào đã trở thành thói đời, ngay cả những tài năng không giới hạn của giới văn học và nghệ thuật cũng bị đánh giá thấp trong tương lai.

Khi còn trẻ và chưa trưởng thành, mọi người khó tránh khỏi ngỗ nghịch.
**********
Buổi tối, sắp đến giờ hẹn Lục Kiến Thời ra ngoài xem kịch.

Phùng Lộ Hi đã mang áo khỉ bông và áo len đã được phơi nắng đến, đồng thời giúp Sơ Vãn phối quần áo, bên dưới là một chiếc quần len, trên cùng là áo len và áo khỉ bông.

Sau khi mặc vào, Phùng Lộ Hi vô cùng vui vẻ: "Trông đẹp mắt hơn trước rất nhiều.

Thật ra lông mày và mắt của Vãn Vãn rất xinh đẹp, làn da cũng trắng trẻo, nhưng cháu lại gầy quá.

Đến đây rồi thì ăn nhiều một chút, để chúng ta nuôi một ít thịt.

Như vậy đảm bảo mặc gì cũng đẹp hơn những cô gái trong thành phố!"
Sơ Vãn cũng cảm thấy không tệ, ít nhất thì trông cô cũng rất thích thú.

Sau khi thay đồ xong, cô sẽ đến chỗ của ông nội Lục.

Ai ngờ được lúc cô đang đi trong ngõ thì nhìn thấy một chiếc xe Jeep đậu trước mặt, nhìn khá quen.

Cửa xe vừa mở ra là một bóng người bước xuống, dáng dấp đặc biệt cao lớn vững chãi, là Lục Thủ Nghiễm.

Sơ Vãn rất vui khi nhìn thấy Lục Thủ Nghiễm ở đây, cô vội gọi to từ xa: "Chú Bảy!"
Khi Lục Thủ Nghiễm nhìn thấy cô, anh đánh giá cô vài vòng rồi nói: "Vãn Vãn, cháu thay đổi rồi."  
Cô đi tới trước mặt anh, cười nói: "Chú cảm thấy cháu trở nên hấp dẫn hơn phải không ạ? (*) Người đẹp vì lụa ấy ạ!"
(*)Gốc: Người nương y phục, Phật nương áo cà sa: Ngoại hình của một con người được tô điểm bằng quần áo, nhấn mạnh tầm quan trọng của vẻ bề ngoài.

Nói cách khác, cách ăn mặc của một người thường là điều đầu tiên bị đánh giá, và cách ăn mặc của người đó thể khí chất của bản thân.

Ánh mắt của Lục Thủ Nghiễm nghiêm túc đảo qua, nhẹ giọng nói: "Đồ cháu mặc có hơi lớn."
Sơ Vãn: "Đây là đồ của chị Ba nên cháu mặc hơi rộng, nhưng cháu nghĩ sang năm sau sẽ vừa vặn!"  
Lục Thủ Nghiễm khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa.

Sơ Vãn cảm thấy vẻ mặt của anh có chút lạnh nhạt xa cách, ngay lập tức cảm giác thân thiết khi lần đó Sơ Vãn gặp lại anh đã tiêu tan đi mất.
Thật ra cảm giác thân thiết này cũng không thể từ Lục Kiến Chiêu mà so sánh, dù sao anh cũng là người cho cô tiền tiêu vặt.

Vì vậy, cô trực tiếp nói: "Chú Bảy, hôm qua cháu vô tình có được một miếng ngọc bội, cháu thấy nó khá hợp với chú nên muốn đưa cho chú."
Nói xong, cô lấy ra miếng ngọc bích ba màu khắc hình hai con lửng ra: "Cái này mặc dù không phải đồ cổ, nhưng chất lượng ngọc bội thực sự cũng không tồi!"
Lục Thủ Nghiễm cụp mắt nhìn sang, quả nhiên thấy trong lòng bàn tay trắng nõn của cô là một miếng ngọc bội.

Ngọc bội nửa đen nửa trắng, bên trên chạm trổ hai con lửng đen trắng bằng màu sắc khéo léo, hai con lửng được hàn gắn bởi đầu và đuôi.

Anh ngước mắt nhìn cô: "Sao đột nhiên Vãn Vãn lại đưa cho chú cái này?"
Sơ Vãn cười nói: "Chú Bảy, lần trước chú cho cháu mười tệ, cháu đã nói sẽ trả lại chú.

Nhưng tại chú không nhận, cháu lại vừa vặn có thêm tiền, thực ra cũng không tốn đồng nào."
"..." Lục Thủ Nghiễm im lặng một lúc rồi nói: "Vãn Vãn, chỉ là mười tệ mà thôi, cháu không cần khách sáo như vậy?"  
Sơ Vãn nhét miếng ngọc bội vào tay Lục Thủ Nghiễm: "Chú Bảy, chú cứ cầm lấy đi, chú sắp kết hôn phải không? Con lửng đôi này chính là ý nghĩa hạnh phúc đôi lứa, trăm năm kết duyên.

Chú giữ lấy để đưa nó cho dì Bảy tương lai cũng được ạ!"
Nói đến đây, cô chợt khựng lại.

Nếu kết hôn, anh vẫn sẽ cưới Tôn Tuyết Gia, là kẻ đã cùng với Lục Kiến Thời báo hại chén ngọc Cửu Long của cô.

Bây giờ tặng cô ta mặt dây chuyền ngọc bích mà cô lựa chọn kỹ càng?
Trong lòng Sơ Vãn chợt dâng lên một cảm giác khó tả.

Lục Thủ Nghiễm không nhận ra sự kỳ lạ của cô, vì vậy anh đành nhận nó: "Được rồi, tôi sẽ lấy nó lần này, nhưng sau này cháu không cần đưa cho tôi nữa.

Chỉ một vài đồng tiền tiêu vặt mà còn nhận đồ từ tiểu bối, truyền ra ngoài thì thật xấu hổ.

Nếu lão gia biết, ông ấy chắc chắn sẽ lại giáo huấn tôi."
Sơ Vãn vội lấy lại tinh thần, hỏi: "Nghe nói vì cháu mà chú Bảy bị mắng rất nhiều?"
Lục Thủ Nghiễm bất lực nhìn cô: "Ừm."
Sơ Vãn cười nói: "Ai bảo chú nhắc cho ông Lục biết.

Nếu chú không nói, ông nội Lục cũng sẽ không biết!"  
Lục Thủ Nghiễm lặng lẽ hùa theo cô đùa giỡn: "Sau này ông ấy phát hiện ra, tôi vẫn sẽ là người phải chịu đựng."  
Sơ Vãn cười càng lúc càng lớn, trong lúc cười như vậy, cô không tài nào gạt bỏ được Tôn Tuyết Gia ra khỏi đầu, vì vậy cô đành ngập ngừng hỏi: "Chú Bảy, chú định khi nào thì kết hôn ạ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận