Thầy Ninh đã hơn bốn mươi tuổi, có vợ là người trong thôn, xem xét một chút thì vợ ông cũng có chút quan hệ với nhà họ Sơ.
Trong nhà còn có hai đứa con, con trai lớn mới mười tuổi, con gái nhỏ thì khoảng chừng bảy, tám tuổi.
Lúc này vợ của thầy Ninh đang bận rộn việc bếp núc, nhìn thấy Sơ Vãn liền cho rằng cô đến đây để tìm Tô Nham Thúc, vì vậy bà ấy thản nhiên nói: "Bác nghĩ thầy Tô đang ở nhà đó."
Sơ Vãn lập tức trả lời: "Bác ơi, hôm nay con muốn gặp thầy Ninh nhà bác có chuyện muốn nói đấy ạ."
Bác gái Ninh: "Sao thế?"
Sơ Vãn đành giải thích sơ qua lý do đến đây của mình: "Bởi vì gần đây con khá rảnh rỗi nên con cũng đang suy nghĩ đến việc đi học đại học.
Nhưng mà bác ơi, bác biết trình độ của con không ổn mà.
Hồi còn học cấp ba, con cũng không học hành tới nơi tới chốn(*).
Hiện tại con chỉ muốn ôn tập lại lần nữa.
Dù sao con cũng cần một người cho con lời khuyên, nên con lập tức nghĩ đến trước kia thầy Ninh cũng từng là một giáo viên trung học.
Kiến thức thầy ấy uyên thâm như vậy, hẳn là thầy ấy sẽ chỉ dạy cho con phải không ạ?"
(*)Gốc: Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới /三天打鱼两天晒网/ (Nguồn: Baidu): Hình ảnh ẩn dụ cho việc học hoặc làm việc gì cũng ngắt quãng, không kiên trì.
Bác gái Ninh ngạc nhiên hỏi: "Sao đột nhiên con lại muốn đi học?"
Bà biết Sơ Vãn đang chuyên tâm học nghề thủ công gì đó từ ông nội của cô, bà còn nghe nói rằng cô bé này được thả ra bên ngoài để luyện tập và rong ruổi khắp mọi nơi trong suốt mấy năm qua.
Còn chị họ của cô, Trần Lôi, hẳn mới là người thực sự muốn vào đại học.
Sơ Vãn thở dài: "Con vẫn cần có một số kỹ năng thực sự, nếu không thì cả đời này của con chỉ có thể loay hoay một cách vô nghĩa như thế này mất.
Hơn nữa bây giờ con đã mười chín tuổi, cũng phải biết suy nghĩ nhiều hơn trước, biết tiến bộ chứ ạ."
Vợ của thầy Ninh nghe xong cũng dần hiểu ra: "Quả nhiên trưởng thành rồi cũng sẽ thay đổi, con muốn thi đại học cũng không sao, nếu lão Ninh có thể giúp được gì con thì con cứ nói nhé."
Sơ Vãn: "Vậy thì tốt quá, hôm nay con cũng có lấy được vài cuốn sách giáo khoa cấp ba ra.
Có phần thì hiểu được một chút nhưng có phần lại không hiểu lắm, chỗ nào gặp khó khăn thì con đã ghi chú lại tất cả.
Có khả năng sẽ phải quấy rầy thầy Ninh nhiều lắm, bác gái Ninh đừng chê con phiền nhé."
Bác gái Ninh tiện tay cầm chiếc giẻ lau bàn: "Xem con kìa, phiền cái gì mà phiền!"
Sơ Vãn mở giỏ tre, cầm lấy nồi gốm ra ngoài: "Bác gái, đây là thịt lợn kho hạt dẻ con làm cho mấy đứa nhỏ ăn uống bổ sung một chút."
Bác gái Ninh nhìn thấy liền nói: "Ôi trời, Vãn Vãn, con còn khách sáo với bác làm gì, mau đem thịt kho về đi con!
Nhưng Sơ Vãn vẫn kiên quyết đưa đến, dù sao cô cũng rất ngại khi phải luôn làm phiền người khác như vậy.
Cuộc sống của nhà thầy Ninh khó khăn, hai đứa nhỏ trong nhà cả năm không được ăn thịt mấy lần, đối với món này chắc cũng vô cùng hiếm lạ.
Trong lúc nói chuyện, thầy Ninh cuối cùng cũng trở về.
Sau khi ông đến hầm ướp lạnh sau nhà để lấy một ít bắp cải, vừa quay lại đã nhìn thấy Sơ Vãn đương nhiên sẽ kinh ngạc.
Bác gái Ninh lập tức nói lại với thầy Ninh chuyện lúc nãy, thầy Ninh liền vui vẻ: "Chuyện này chắc chắn không có vấn đề gì rồi.
Nếu con muốn tiến bộ, con cần hỏi bất cứ câu hỏi nào thì cứ hỏi thầy! Thầy không có gì ngoài kiến thức cả!"
Song, vấn đề đã được giải quyết ngay lập tức, Sơ Vãn nhân cơ hội hỏi một chút về lộ trình và cách thức học tập.
Đợi thầy Ninh trả lời xong, cô liền hài lòng nói lời tạm biệt.
Cô thầm nghĩ, dù sao nhà cô cũng không có ruộng đất gì nhiều, lại còn chưa đến mùa xuân để cày bừa.
Cô cứ ở nhà chăm chỉ học tập, có thời gian thì lên thành phố mua sắm, lùng sục chút gì đó, mong có thể kiếm được dăm ba đồng.
Nếu có thể giúp ích được cho gia đình thì kế hoạch này cũng khá hợp lý.
Còn việc tìm kiếm một người đàn ông.
Để cô suy nghĩ lại chút đã.
Khi cô vừa bước ra khỏi nhà của thầy Ninh liền nhìn thấy Tô Nham Thúc.
Anh ta đang ngồi dưới gốc cây hồng, đầu cúi xuống, trên tay còn cầm một cuốn sách.
Mặc dù mùa đông đã qua nhưng thời tiết vẫn còn khá rét.
Làng Vĩnh Lăng ảm đạm yên tĩnh, cây cỏ xung quanh khô héo trơ trụi, còn lại những khóm cây hồng thưa thớt đứng trước đầu làng trong núi, cũng chỉ lặng lẽ đứng đó mà thôi.
Lá và cành rõ ràng là đã khô héo, nhưng rải rác trong những cành cây chết khô là một ít quả hồng đỏ tươi và thơm nức.
Vì vậy, không khí xung quanh tràn ngập hương thơm ngọt ngào của cây trái.
Ngay dưới gốc cây hồng là Tô Nham Thúc đang đọc sách trong bộ đồ thư sinh màu xanh lam.
Quả thực là một cảnh sắc đẹp đẽ nơi thôn quê.
Sơ Vãn cảm thấy có phần nhẹ nhõm khi mình đã từng qua lại với Tô Nham Thúc ở kiếp trước.
Có một số nguyên nhân khiến cô thực sự tham lam chút hơi ấm giả tạo ấy, nhưng cũng có lẽ là do cô bị vẻ ngoài của người khác mê hoặc.
Hiển nhiên đối với Tô Nham Thúc, lâu lâu ngắm nhìn một chút cũng thấy vui mắt.
Kiếp trước cô cho anh ta tiền, coi như là mua cho mình một cảnh đẹp, cộng thêm vài lời ngọt ngào.
Thế nhưng anh ta đã nghe thấy tiếng động.
Cô làm ngơ Tô Nham Thúc và tiếp tục đi về phía trước với chiếc giỏ trong tay.
Nhưng Tô Nham Thúc đã kịp ngăn cô lại: "Vãn Vãn."
Sơ Vãn dừng bước, bình tĩnh nói: "Tôi nói rồi, là Sơ Vãn, Sơ Vãn, Sơ Vãn.
Xin hãy nhớ kỹ, lần sau phải gọi tôi là Sơ Vãn."
Tô Nham Thúc sửng sốt: "Có chuyện gì sao? Sao lại tức giận như vậy?"
Cô vừa rồi cũng chẳng thèm cho anh ta một chút phản ứng.
Tuy không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nhưng dù sao thịt kho là làm cho anh ta đúng không? Vãn Vãn luôn đối xử tốt nhất với anh ta, cho anh ta toàn đồ ăn ngon.
Nhưng hôm nay tại sao cô lại bỏ mặc anh ta rồi chạy đến nhà của thầy Ninh?
Tô Nham Thúc cảm thấy rất khó chịu một cách không thể hiểu được và cũng vô cùng khó xử.
Nếu biết Vãn Vãn không cho thịt kho, anh ta chắc chắn sẽ nhận món đậu phụ của Tam Ngôn rồi.
Còn chẳng phải vì món thịt kho của Vãn Vãn mà anh ta không muốn ăn đậu phụ sao?
Để anh ta ngửi thấy mùi thịt kho rồi, Vãn Vãn lại trực tiếp đi thẳng đến nhà thầy Ninh, anh ta thực sự không thể hiểu được!
Sơ Vãn liếc nhìn Tô Nham Thúc: "Không có gì, tôi chỉ là không muốn nói chuyện với anh nữa, tôi muốn vạch rõ ranh giới với anh."
Tô Nham Thúc cau mày: "Làm sao vậy, tại sao em...!tức giận?"
Sơ Vãn: "Đột nhiên tôi cảm thấy anh thật bất tài và tội nghiệp.
Anh xem, anh còn mong tôi mang thịt kho cho anh à.
Loại đàn ông như anh, tại sao tôi phải quan tâm! Lấy chồng nhờ hồng phúc nhà chồng(*), tôi cũng muốn tìm cho mình một người làm cho tôi món thịt kho tàu."
(*)Gốc: Xuất giá, lấy chồng, miếng cơm manh áo??? /嫁汉嫁汉穿衣吃饭/ (Nguồn: Baidu): Câu tục ngữ ý chỉ phụ nữ lấy chồng vì cơm ăn áo mặc.
Tô Nham Thúc lập tức sửng sốt, gương mặt chợt ửng đỏ, anh ta thì thầm: "Vãn Vãn, sao em lại nói như vậy? Là ai nói gì với em phải không?"
Sơ Vãn: "Ai nói với tôi cái gì?"
Tô Nham Thúc bất lực: "Trần Lôi nói với em cái gì? Em đừng nghe cô ấy!"
Sơ Vãn: "Trần Lôi?"
Cô nhìn Tô Nham Thúc, tự hỏi liệu Trần Lôi có phải đã tán tỉnh Tô Nham Thúc không? Cô ta vẫn đang giả vờ trước mắt cô?
Tô Nham Thúc nhanh chóng giải thích: "Lần trước cô ta đã đến gặp anh, bọn anh cũng có nói chuyện với nhau.
Nhưng anh hoàn toàn không nói gì nhiều với cô ta cả, anh cũng không yêu cầu cô ta bất cứ điều gì.
Trông anh có giống loại người như vậy không? Cô ta có thể là cố tình chọc giận em, em không được bị cô ta lừa!"
Sơ Vãn nhịn không được bật cười không ngớt: "Còn lâu tôi mới mắc bẫy của cô ta.
Tô Nham Thúc, anh nghĩ tôi dễ nói chuyện như vậy ư? Sơ Vãn tôi chỉ cần một người ngây thơ trong sạch và không mập mờ với bất kỳ người phụ nữ nào, đặc biệt là có năng lực.
Làm phiền rồi, mời anh tránh sang một bên!"
Nói rồi cô quay ngoắt đầu bỏ đi một mình.
Tô Nham Thúc ngơ ngác nhìn bóng lưng của Sơ Vãn, có chút sững sờ trong chốc lát.
Anh ta thầm nghĩ, rõ ràng hôm qua cô vẫn còn bình thường, tại sao hôm nay lại thay đổi tính tình lớn như vậy? Cô nàng Sơ Vãn này thực sự là một đứa trẻ vô cùng nóng tính, đến cả anh ta cũng không thể hiểu được cô.
Điều này có lẽ là do di truyền từ ông nội của cô, người gì cũng quá kỳ lạ rồi.
Lúc này, anh ta chợt nghe thấy tiếng trẻ con reo hò từ nhà ông Ninh bên cạnh truyền đến: "Thịt kho, thịt kho với hạt dẻ!"
Sau đó là lời khiển trách của bà Ninh, giọng của đứa trẻ cũng vì thế mà có phần nhỏ đi, nhưng vẫn nghe ra được sự hưng phấn từ giọng nói.
Theo sau là mùi thơm béo ngậy của hạt dẻ hòa quyện cùng với hương vị hấp dẫn của thịt kho.
Anh ta nuốt khan, vẫn không tin được chuyện xảy ra hôm nay.
Rõ ràng thịt kho là của mình, tại sao lại bị đưa đến nhà của thầy Ninh? Có phải Sơ Vãn nhầm lẫn chỗ nào rồi không?
Sơ Vãn nghĩ đến dáng vẻ như một tên ngốc tham ăn của Tô Nham Thúc, rồi lại nhớ đến bộ dáng ngu ngốc tham tiền và háo sắc của Lục Kiến Thời.
Cô chợt thở dài, cô lại cảm thấy mình không hề giỏi trong việc chọn đàn ông.
Về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là lục tung các hộp và tủ, cố gắng tìm xem còn bao nhiêu tiền trong nhà.
Cô phải học tập và chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng đây không phải là chuyện ngày một ngày hai là có thể làm được.
Ví dụ như kỳ thi tuyển sinh đại học vào mùa hè này, tính toán thời gian một chút thì cô chỉ có nửa năm để ôn tập, điều này là hoàn toàn vô vọng.
Cô chỉ đành gửi gắm hy vọng vào kỳ thi năm tới.
Có một năm rưỡi để chuẩn bị, có lẽ cô sẽ có thể cố gắng vào được một trường đại học bình thường.
Hơn nữa đối với khoảng thời gian một năm rưỡi này, cô không thể cử học tập ở đây một cách ngu ngốc.
Cô vẫn còn phải chuẩn bị một chút, nhất là tiền, nhưng muốn kiếm được thì cũng cần có vốn.
Cô lục lọi khắp nhà, cuối cùng tìm được một ít tiền nhét trong một đôi giày cũ.
Bên trong có một tờ tiền giấy bị vo thành cục, vài đồng tiền hào và những đồng xu thép(*).
Nhưng đếm đi đếm lại cũng chỉ có chín mươi sáu tệ.
(*)Đồng hào được biết đến là đồng tiền của Trung Quốc vào những năm 1980.
Hình thức quy đổi:
1 tệ (NDT) = 10 hào (Jiao)
1 hào (Jiao) = 10 xu (Fen)
Chín tệ sáu?
Nhìn chín tệ sáu này, cô tuy có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn nâng niu chúng mà cất đi, đành nghĩ xem hai ngày nữa lên thành phố phải làm gì chỉ với chín tệ sáu trong tay đây.
Không sợ ít của cải, cứ tiếp tục chạy lên với những bước nhỏ, rồi quả cầu tuyết nhỏ bé cũng sẽ cuồn cuộn lăn to hơn.
Lúc này ông nội chống gậy đi vào, thấy cô cầm tiền nhìn mình, ông liền nhướng đôi lông mày trắng dài như tuyết: "Vãn Vãn, con đang làm gì vậy?"
Sơ Vãn: "Ông nội, con đang đếm tiền của gia đình chúng ta."
Ông nội: "Con đã đếm đủ chưa? Nhà chúng ta có bao nhiêu tiền thế?"
Sơ Vãn: "Chỉ có chín tệ sáu thôi ạ."
Ông nội: "Chúng ta vậy mà cũng có nhiều tiền như thế ư?"
Sơ Vãn: "..."
Cô bất đắc dĩ nhìn ông nội: "Ông nội, mấy ngày nữa con muốn lên thành phố."
Ông nội: "Con lên thành phố à? Vậy nhớ ghé qua nhà họ Lục chào ông nội Lục của con nhé."
Vốn Sơ Vãn không muốn đến nhà họ Lục, nguyên nhân chính là cô vẫn chưa ổn định cuộc sống bây giờ.
Sau khi nghe được điều này, cô liền nói: "Con không thể lúc nào cũng chạy sang nhà người ta đâu ạ.
Mỗi lần con đến Lục gia, ông Lục cái gì cũng muốn đem hết cho con.
Nếu con vẫn cứ đi như vậy thì chẳng khác gì đi tìm một ai đó để xin xỏ."
Sau khi nghe được điều này, ông nội cô liền nhíu đôi lông mày dài bạc phơ.
Sơ Vãn: "Ông nội, ông cũng cảm thấy cứ mãi như vậy là không thích hợp phải không ạ?"
Ông nội Sơ lắc đầu, một mặt chỉ hận sắt không rèn thành thép, nói: "Muốn cái gì có cái đó là không đúng sao? Ta không phải là không cho con xin, con muốn cái gì thì cứ đi mà yêu cầu, ta còn sợ con không xin đó!"
Sơ Vãn: "..."
Ông nội chắp tay sau lưng, bắt đầu nói từng câu một: "Làm người không thể quá bẽn lẽn, nhìn chín tệ sáu này đi, con còn bận tâm cái gì! Mau đi tìm ông nội Lục của con, kêu ông ta mua cho con vài món ngon, sắm thêm vài bộ quần áo mới, còn con thì cứ thoải mái diện đồ kiểu Tây thật phong cách.
Đi đi, đi nhanh lên, có gì thì nói rằng ta đã nói với con như vậy."
Ông dừng một chút lại nói: "Còn cháu rể của ta nữa, con không phải coi thường cái tên Tô Nham Thúc kia sao? Sẵn vậy con mau đến nhà bọn họ chọn cho ông một đứa cháu rể đi.
Ta muốn nhìn thấy con kết hôn càng sớm càng tốt!"
Nói rồi ông nội nắm chặt gậy chống, một tay để sau lưng, lom khom bước ra ngoài.
Sơ Vãn trầm mặc hồi lâu, thầm nghĩ ông nội của cô đã sống đến tuổi này, đối với bản thân mình luôn cho là đã đủ, có thể buông bỏ hết thảy, suy nghĩ thông suốt.
Quả thực không tệ..