Edit: QR2
Nghỉ lại chỗ Cố Ngư một đêm, mọi người bận bịu chuẩn bị trở về, Cố Ngư giữ bọn họ ở thêm mấy ngày.[QR2][diendan]
“Mặc dù lo lắng chuyện trong nhà nhưng việc đã đến nước này, hay là nên mở rộng tâm thư giãn một chút, phong cảnh Dương Châu rất đẹp…” Hắn cung kính nói.
Cố Trường Xuân lắc đầu, cảm ơn ý tốt của hắn.
“Thứ nhất lúc này trong tộc đang rối loạn, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Thứ hai lúc này ngươi cũng nên tránh đầu sóng ngọn gió, tránh để người khác công kích…” Cố Trường Xuân nghiêm túc nói.
Cố Ngư mỉm cười gật đầu.
“Ta muốn lưu lại…” Hoàng Thế Anh vẫn không nói chuyện chợt lên tiếng.
Mọi người có chút ngoài ý muốn, lần này đến Dương Châu gặp Cố Thận An vốn dĩ không có bà, là bà chủ động muốn tới. Mặc dù chỉ là nữ lưu nhưng bối phận trong tộc cao lại mà mẫu tự của Cố Ngư vì vậy yêu cầu cũng không quá đáng. Sau khi đến, bà vẫn yên lặng ngồi giữa mọi người, từ đầu đến gần như không nói được vài câu.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về Cố Ngư.
“Vậy thì tốt quá.” Cố Ngư vui mừng cười nói.
“Đã như vậy, đợi đến tết mẫu tử hai người cùng nhau trở về đi.” Cố Trường Xuân cười nói, chắp tay với hai người rồi nhảy lên xe.
Nhìn mấy chiếc xe ngựa có người hầu vây quanh đi xa.
“Mẫu thân, gió lớn, đi về thôi.” Cố Ngư khom người nói.
Không biết từ lúc nào tuyết đã bắt đầu rơi, hắn nhận cái ô màu xanh trong tay tiểu nha hoàn, che cho Hoàng Thế Anh.
Hoàng Thế Anh gật đầu, bước vào cửa, Cố Ngư đi sau bà một bước, chầm chậm bước theo.
Góc tường của gian nhà rộng rãi đều có trồng mấy cây mai vàng, lúc này đã có vài nụ chớm nở, lẻ loi trong tuyết, nhìn qua vô cùng bắt mắt lại mát mẻ.
Chợt Hoàng Thế Anh dừng lại: “Ngư nhi, mai vàng kia nở thật đẹp…”
“Nếu mẫu thân thích, để nha hoàn bẻ mấy cành cắm trong phòng thưởng thức.” Cố Ngư cười nói.
Bên cạnh có nha hoàn đáp lời.
Hoàng Thế Anh cười, nhìn về phía hắn nhưng lại không nói câu nào.
Gió lạnh thổi qua, làm mái tóc đen được cột chặt của Cố Ngư tung bay, những sợi tóc hai trên mặt dạt sang hai bên làm tôn lên đôi mắt màu đen trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn luôn mỉm cười ôn nhã trước sau như một nhưng mà nụ cười này vĩnh viễn không đạt đến đáy mắt.
“Mẫu thân nhìn gì thế?” Cố Ngư cười hỏi, cũng không khó chịu vì bị bà nhìn chăm chú.
“Ngư nhi, đến tết là con tròn mười tám tuổi rồi…” Hoàng Thế Anh mỉm cười nói: “Thật là đáng mừng, nhìn mai vàng này lại nhớ đến ngày đó ở nhà chúng ta, con viết thơ trên tuyết…”
“Tuổi trẻ đường đột khiến mẫu thân chê cười.” Cố Ngư cười nói.
Hoàng Thế Anh lắc đầu, có phần tán thưởng nói: “Không, con rất giỏi.”
Cố Ngư cười, cung kính khẽ khom người, đổi tay cầm dù.
“Mẫu thân, dù Dương Châu cằn cỗi nhưng phía tây cũng có một chỗ ngắm hoa mai rất đẹp, chờ tuyết ngừng rơi, con dẫn mẫu thân đến đó thưởng mai.” Hắn vừa cười vừa ra dấu xin mời.
Hoàng Thế Anh gật đầu, tiếp tục bước về phía trước.
“Sổ điểm mai hoa thiên đích xuân, dục tương bác phục vấn tiền nhân…”Bà chậm rãi thì thầm, nhìn Cố Ngư hỏi: “Ngư nhi, con biết đây là thơ của ai không?”
“Hoàn trung tự hữu thừa bình nhật, tứ hải vi gia thục chủ tân...” Cố Ngư lại cười nói: “Là thơ về hoa mai của Bách Nguyên tiên sinh…”
“Ngư nhi thông tuệ, tinh thông đủ loại sách…” Hoàng Thế Anh gật đầu khen ngợi, chợt lại nhẹ giọng thì thầm: “Từ xưa khi cánh cổng trời mở ra, có mấy người đi mà trờ về… Thật ra thì, đời người bất kể có chuyện gì, dù là đau khổ hay vui mừng, vốn dĩ đều phải chết… Ai đúng ai sai, cuộc đời thăng trầm đều có nhân quả…”
“Dạ, mẫu thân hiểu thật thấu đáo…” Cố Ngư cười nói.
Dừng lại trước cửa phòng, hai nha hoàn nhấc màn nỉ thật dày lên, hương thơm ấm áp đập vào mặt.
“Ngư nhi…” Hoàng Thế Anh dừng lại, quay đầu nhìn Cố Ngư: “Chuyện của Thận An thật sự là khó giải quyết sao?”
Cố Ngư cười khổ: “Chuyện này, thật sự con không biết…”
Hoàng Thế Anh bình tĩnh nhìn hắn mấy lần.
“Được, con nhanh đến nha môn đi, người trẻ tuổi có nhiều chuyện cần làm.” Bà nói nhỏ.
“Dạ, nhi tử cáo lui.” Cố Ngư khom người nói, từ từ lui ra ngoài.
“Phu nhân vào thôi.” Nha hoàn nói nhỏ.
Hoàng Thế Anh gật đầu, lại liếc nhìn trong viện, thấy Cố Ngư biến mất ở cửa ra vào.
“Dù sao thiếu gia cũng mới nhậm chức, đại nhân làm quan trong triều nhiều năm như vậy còn không thể tự giải quyết…” Nha hoàn cận thân nói nhỏ.
Hoàng Thế Anh nhận trà nóng nàng dâng lên, trên mặt có chút phức tạp.
“Nhưng mà ta cảm thấy…” Bà nói một nửa lại cảm thấy không biết nên nói thế nào, chỉ đành cười tự giễu: “Quan sát kỹ rồi nói… Chỉ mong là do ta nghĩ sai…”
Kiến Khang, trong lúc đoàn người ngựa của Cố Trường Xuân vẫn đang từ từ đi trên đường thì Cố Nhạc Sơn đã chống gậy trước cửa, nghiêng tai lắng nghe.
“Đã trở lại…” Hắn lẩm bẩm lầm bầm: “Thật là xui xẻo, tại sao mọi chuyện cứ xảy ra liên tiếp…”
Nghiêng tai lắng nghe được một lát thì xoay người trở về.
Hắn đã ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nhưng cả người vẫn cảm thấy như đã tróc mất một lớp da, mấy ngày nay mới có thể xuống giường, chống gậy đi qua đi lại một chút, trong sân viện cách vách truyền đến tiếng mắng muốn vỡ cổ họng của Cố Lang.
Mắng gian thương, mắng tri huyện Diêm Vương, mắng đốc công, mắng Cố Ngư…
“Tên nghiệt tử này!” Cố Nhạc sơn cau mày, bất mãn lầm bầm một câu, thấy Quách thị vừa lau nước mắt vừa bước tới, giơ gậy quát: “Để tên nghiệt tử này sống yên ổn cho ta!”
“Lang nhi làm sao? Một chân gần như bị đánh gãy…” Quách thị khóc lóc phản bác: “Thế nào? Nhi tử mắng người kia mấy câu ông đã không chịu nổi? Nếu không phải người nhi tử kia của ông vô dụng thì phụ tử các ngươi đâu bị như thế…”
Nói đến đây trong lòng thật ra Cố Nhạc Sơn cũng cảm thấy vô cùng oán hận, chỉ đành phải oán hận gõ quải trượng.
“Dù sao vẫn mạnh hơn tên phế vật này! Tại sao tộc trưởng lại có thể làm tộc trưởng, còn không phải là bởi vì có một nhi tử làm quan nhất phẩm hay sao?...” Hắn hừ mạnh, trên mặt lại tỏ vẻ hài lòng: “Xem ra, tương lai vị trí này sẽ đến phiên chi chúng ta rồi…”
Quách thị cười lạnh, muốn nói cái gì thì nói cái đó thật đúng là hết nói nổi, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể phủ nhận, tương lai tiền đồ của Cố Ngư sẽ không có giới hạn.[QR2][diendan]
“Tiện chủng!” Đột nhiên một tiếng mắng của Cố Lang truyền đến.
Lập tức Cố Nhạc Sơn tức đến mặt mày xanh mét, rẽ vào hướng bên kia bước tới: “Súc sinh! Ngươi đang mắng ai?”
Cố Lang nằm lỳ trên giường, đang tức giận mắng to, dưới đất là những mảnh sứ vỡ nát, mấy nha hoàn đang cúi đầu vội vã dọn dẹp.
“Mắng cái đồ bạch nhãn lang đó!” Cố Lang không chút sợ hãi, hắng giọng nói.
“Ngươi.” Cố Nhạc Sơn trợn mắt còn chưa kịp nói đã bị giọng nói oang oang của Cố Lang cắt đứt.
“Lần này nhất định là do nó hại chúng ta! Phụ thân còn không tin!” Cố Lang nói, nắm chặt quyền đập lên giường: “Nhất định là nó! Nó cố ý không chịu giúp đỡ! Là nó cố ý gạt chúng ta đi Dương Châu! Đều do nó! Nó muốn giết hết chúng ta! Nó vẫn luôn nghĩ muốn chúng ta chết đi!”
Cố Nhạc Sơn nghe xong, tức giận đến nỗi cả người run lên, giơ quải trượng lên muốn đánh hắn, bị Quách thị khóc lóc ôm lấy.
“Đánh đi, đánh đi, đánh chết con càng tốt, đỡ mất công nhi tử tốt của phụ thân phải lo lắng…” Cố Lang cứng đầu không chịu nhận sai.
Mọi người đang ầm ĩ không ngừng có một người gia đinh từ bên ngoài chạy vào, báo tin liên quan đến Cố Tịch Nhi, lúc này náo nhiệt mới kết thúc.
“Người đâu, đi mang con tiện nhân kia về đây cho ta!” Cố Nhạc Sơn nghe thấy tin tức Tào thị đưa tới, lại tức giận gõ quải trượng một lần nữa: “Ta muốn tặng không nàng cho thương nhân bán tơ lụa! Nghịch nữ! Hại một nhà đến nước này!”
Mấy người gia đinh ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không biết những lời lão gia nói có thể tin mấy phần.
“Còn không mau đi!” Cố Nhạc Sơn thật sự nghĩ như vậy, trợn mắt quát.
“Khoan đã!” Quách thị đang cúi đầu một bên chợt nói, khoát tay với mấy người gia đinh: “Lui xuống đi!”
“Do ngươi quá nuông chiều…” Cố Nhạc Sơn phẫn nộ quát.
“Lão gia!” Quách thị giơ tay đưa thư từ ngàn dặm cho hắn, sâu xa nói: “Đây là thư do Lạc nhi tiểu thư viết gửi về…”
Cố Nhạc Sơn sững sờ, hừ mạnh: “Nàng? Có chuyện gì?”
Quách thị liếc nhìn nha hoàn gia đinh trong phòng, Cố Nhạc Sơn hiểu ý, mất mặt khoát tay, người hầu cúi đầu lui ra ngoài.
“Lão gia, người có biết chuyện của nha đầu kia không?” Quách thị nói nhỏ.
“Nhà nào?” Cố Nhạc Sơn vô thanh tức giận.
“Thập Bát Nương.” Quách thị nói: “Nàng sắp trúng tuyển vào Đông cung rồi…”
“Chỉ bằng nàng?” Cố Nhạc Sơn cười giễu cợt: “Cũng chỉ có nữ nhân các ngươi mới nghe tiếng gió đã đoán trời mưa…”
“Lạc nhi nói…” Quách thị hạ thấp giọng, ra dấu chắc chắn với Cố Nhạc Sơn.
Cố Nhạc Sơn khẽ kinh ngạc: “Thật sự chắc chắn sao?...”
“Lão gia đừng quên, lúc cả nhà bọn họ ở huyện Tiên Nhân có quen biết với thái tử…” Quách thị lại liếc nhìn thư trong tay, trên mặt là sự khinh miệt và hâm mộ: “Thủ đoạn của nha đầu kia không phải là ông không biết… Hừ… Nói không chừng khi đó… Hừ…”
Còn lời nói liên quan đến thái tử điện hạ, cuối cùng Quách thị cũng không dám nói ra tùy tiện, chỉ là trong lòng phẫn hận nói thầm không biết bao nhiêu lần.
“Như vậy sao…” Rốt cuộc Cố Nhạc Sơn cũng tin, sắc mặt mập mờ bất định: “Ý tứ của Lạc nhi là…”
“Lạc nhi nói, bây giờ phụ thân nàng xảy ra chuyện mà Cố Ngư còn trẻ, tư lịch còn thấp, lúc này chỉ sợ toàn tộc Cố gia chúng ta sẽ gặp khó khăn. Nếu lúc này vào được Đông cung, đối với Cố gia chúng ta mà nói, đó là chuyện vô cùng vui mừng…” Quách thị nhỏ giọng nói.
“Trông cậy vào người một nhà kia?” Cố Nhạc Sơn cười giễu cợt: “Có một vài người nhà, lạnh mặt lạnh tâm, ngay cả ngày tết và lễ giỗ tổ cũng chẳng thèm quan tâm. Đối với Cố gia chúng ta mà nói, chỉ còn thiếu mỗi nghi thức trừ tộc…”
“Cho nên…” Quách thị trừng mắt liếc hắn: “Muốn để Tịch nhi ở lại kinh thành, tương lai mượn nha đầu kia cơ hội để tiến Đông cung!”
“Vậy… Vậy có thể được không?” Trái tim Cố Nhạc Sơn đập mãnh liệt.
“Chuyện này đối với nha đầu kia cũng không phải là chuyện xấu! Tịch nhi xinh đẹp như hoa, có tỷ muội như thế bên cạnh, dù sao vẫn tốt hơn một thân một mình ở Đông cung… Lạc nhi nói rồi, đến lúc đó sẽ dùng thân phận nha hoàn để đưa Tịch nhi vào…” Quách thị cười, nói nhỏ.
Trong phòng lâm vào trầm mặc, sau đó vang lên tiếng Cố Nhạc Sơn cười lớn, gia đinh nha hoàn đứng trong sân hai mặt nhìn nhau, đồng thời cúi đầu, mấy ngày hôm nay, tính khí người nhà này có nhiều thay đổi, hỉ nộ vô thường, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Cố Trường Xuân về không lâu cũng nhận được tin tức của Cố Tịch Nhi do Cố Nhạc Sơn phái người tới báo, đối với sự an bài của cháu gái mình, ông cũng vui mừng thở dài.
“Chuẩn bị một chút đặc sản núi rừng, đưa đến cho Lạc nhi tiểu thư…” Ông phân phó với phu nhân: “Mấy ngày nay chắc con bé cũng không dễ chịu…”
Lo liệu xong mọi chuyện trong nhà, ông đi đến phòng khách, triệu tập các quản sự buôn bán trong gia tộc, qua vài nét bút đã phân phó người thanh toán tiền thay cho Cố Nhạc Sơn, dặn dò mấy câu giữ bổn phận, làm ăn cẩn thận, cẩn thận lời nói rồi cho mọi người giải tán, chỉ lưu lại một tâm phúc đắc lực nhất.
“Khoảng thời gian ta không có ở đây mọi thứ đều ổn cả chứ?” Sau khi uống trà hàn huyên, Cố Trường Xuân hỏi.
Quản sự tâm phúc đứng lên, do dự nói: “Mọi thứ đều tốt… Chỉ là…”
“Chỉ là chuyện gì?” Cố Trường Xuân nhấp nhẹ ngụm trà hỏi.
“Chỉ là chi nhánh ngân hàng tư nhân ở kinh thành có cái gì đó không đúng lắm…” Quản sự tâm phúc hơi chần chờ rồi nói.
Kinh thành? Chân mày Cố Trường Xuân nhíu lại, đặt ly trà xuống.
“Chuyện gì không đúng lắm?” Ông hỏi