Edit: QR2
Tìm được cành cây cao vứt bỏ sư môn chính là kiêng kỵ lớn nhất của dược sư, cũng là hành vi bất trung bất hiếu bị mọi người phỉ nhổ.
Bành Nhất Châm ho một tiếng, hơi ngượng ngùng quay mặt đi, có ý xin lỗi nói: "Ta không có ý đó…”[QR2][diendan]
"Sư phụ chỉ dẫn dắt ta một thời gian ngắn nhưng cuối cùng ta có thể hiểu tài nghệ cả đời của sư môn cũng coi là may mắn…" Cố Thập Bát Nương thở dài nói.
Việc khó khăn nhất khi truyền thừa thủ nghệ của dược sư giữa sư phụ và đồ đệ là học hỏi tay nghề của sư phụ, thời gian Lưu Công dạy dỗ Cố Thập Bát Nương thật sự quá ngắn, môn phái Lưu Công truyền thừa đến tay Cố Thập Bát Nương đã vô cùng khó khăn, không phải do mỗi ngày dốc lòng nghiên cứu, cẩn thận học hỏi thì khó mà học được, đợi đến lúc Cố Thập Bát Nương có thể thu đồ đệ không biết đến lúc nào.
Bành Nhất Châm thở dài, nuốt câu hay là chọn một đệ tử vào trong lòng, chọn được đệ tử thì thế nào? Có thể mỗi ngày đi sau Cố Thập Bát Nương để học tập hay sao?
"Nếu hắn không lạ gì phương thuốc đó thì chính là vì muốn giữ bí mật nên mới vây hãm ta…" Cố Thập Bát Nương không thể không tiếp tục đề tài này, nhỏ giọng nói, cắn môi, nhìn Bành Nhất Châm: "Trừ việc thề thốt ta không biết làm thế nào để hắn tin tưởng ta sẽ không nói chuyện này ra?"
Bành Nhất Châm bị nàng nhìn thì cười gượng, sờ sờ đầu: "Thập Bát Nương, những chuyện liên quan đến đầu óc thật sự ta không biết phải làm sao…”
Cố Thập Bát Nương lo lắng thở dài.
"Thập Bát Nương… Thật ra thì…” Bành Nhất Châm xoa xoa đôi bàn tay, đỏ mặt muốn mở miệng.
Cố Thập Bát Nương cũng không yên lòng, đứng dậy: "Vậy ta đi về trước."
Nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài.
"Thật ra thì ta cảm thấy người đó làm vậy không phải vì ý này…" Lời Bành Nhất Châm định nói biến thành lầm bầm lầu bầu, nói xong thở dài, hơi ngượng ngùng vỗ đầu một cái, những chuyện tiểu nữ nhi như thế này, một lão già như ông thật đúng là không có cách nào suy nghĩ, cũng không cách nào nói ra, cứ để cho chính bọn họ tự giải quyết thôi.
“Thập Bát Nương, dùng cơm xong hãy đi, về sau ngươi muốn ăn cơm nhà đại thúc cũng không dễ dàng…” Ông nhấc chân cùng đi ra ngoài, cười nói.
Đa tạ Bành Nhất Châm, Cố Thập Bát Nương đi tới ngoài cửa, cũng không thấy Linh Bảo đuổi theo.
"Linh Bảo cô nương mới vừa đi ra ngoài…” Người hầu của Bành gia nói.
"Đi làm chuyện gì?" Cố Thập Bát Nương thuận miệng hỏi, lời nói vừa dứt đã thấy Linh Bảo vội vã chạy đến.
"Tiểu thư…" Linh Bảo xin lỗi, nói.
"Mua đồ à?" Cố Thập Bát Nương thuận miệng hỏi, đi tới bên cạnh xe ngựa.
Linh Bảo mơ hồ dạ, theo bản năng nhìn về phía góc đường.
"Mua cái gì?" Ngồi lên xe, phát hiện vẻ mặt của nàng hơi kỳ quái, Cố Thập Bát Nương hỏi.
"Là ca ca tới tìm ta…” Linh Bảo nói nhỏ.
"Linh Nguyên tới?" Trên mặt Cố Thập Bát Nương hiện lên vẻ vui mừng: "Ở đâu?"
Đã thật lâu không thấy hắn, khoảng thời gian từng đêm đánh xe đồng hành cùng nàng giống như đang nằm mơ.
Nàng vén rèm lên, nhìn theo hướng ngón tay Linh Bảo, thấy ở góc đường, giữa đám người qua lại náo nhiệt, một bóng dáng cao gầy đứng sừng sững, hình như phát hiện nàng nhìn qua, bóng dáng kia hơi sững sờ.
"Linh…” Cố Thập Bát Nương giơ tay lên muốn gọi.
Lúc này Linh Nguyên đã bước nhanh hơn, lẫn vào đám người mất hút.
Đây là cố ý tránh mặt sao…? Cánh tay đang vén màn xe của Cố Thập Bát Nương khẽ cứng, sau đó ánh mắt cúi xuống.
"Ca ca nói chúc mừng tiểu thư…” Linh Bảo nói nhỏ: "Ca ca nói về sau tiểu thư cũng không giống trước, vì không gây thêm phiền toái cho tiểu thư, cho nên…”
Cố Thập Bát Nương à một tiếng, không nói gì.
"Tiểu thư...." Linh Bảo chần chờ một lúc như muốn cố lấy dũng khí, nói: "Ta muốn tìm một tiệm thuốc xin làm việc vặt"
Cố Thập Bát Nương sững sờ, nhìn nàng: "Làm việc vặt?"
"Đúng, ta theo tiểu thư lâu cũng cũng biết một ít việc vặt như chọn dược, rửa dược…” Linh Bảo nói.
Cố Thập Bát Nương nhìn nàng: "Linh nguyên nói?"
"Không phải, là tự ta nghĩ vậy…" Linh Bảo cúi mặt nói: "Ca ca chỉ nói chúng ta gây không ít phiền toái cho tiểu thư… Không thể cứ dựa vào tiểu thư như thế được…"
Cố Thập Bát Nương khẽ nhíu mày: "Hắn nói như vậy sao?"
Linh Bảo gật đầu: "Tiểu thư, ca ca nói ta cũng vậy không thể vào cung với người, phu nhân lại không để cho Linh Bảo làm công việc của nô tỳ, đây là do phu nhân và tiểu thư nhân từ, Linh Bảo không thể nhận ơn huệ mà quên gốc rễ…"
Cố Thập Bát Nương nhìn nàng không nói gì.
Trên mặt Linh Bảo vô cùng lo lắng, nhìn Cố Thập Bát Nương: “Tiểu thư, ca ca không phải muốn bỏ…"
"Ta hiểu rõ…” Cố Thập Bát Nương cười, kéo tay của nàng qua.
Lúc này, rất nhiều người chen lấn muốn đến nhà nàng, cũng không có ai muons ra ngoài.
"Sau này ngươi gặp ca ca ngươi, nói với hắn, ta muốn gặp hắn." Cố Thập Bát Nương vỗ vỗ tay của nàng, nói.
Linh Bảo gật đầu đồng ý.
Xe ngựa dừng ở ngoài cửa Cố Gia, a Tứ xuống xe, kêu cửa, đột nhiên Cố Thập Bát Nương cảm giác trong nhà có chuyện không đúng. Ngày xưa, những lúc thế này ma ma canh cửa đang cười đùa náo nhiệt, nhưng bây giờ trong sân lại cực kỳ an tĩnh.
"Tiểu thư đã về…” Một gia đinh mở cửa, cao giọng hô.
"Trong nhà có ai đến sao?" Cố Thập Bát Nương hỏi, mới vừa mở miệng đã thấy gia đinh sửa sang y phục, quỳ xuống trước mặt nàng, nàng bị dọa đến nỗi dừng chân lại.
"Bái kiến tiểu thư!" Gia đinh nói.
"Lượng bá, ngươi làm cái gì thế?" Cố Thập Bát Nương bật cười: "Mừng tuổi đã qua rồi, lại còn hành đại lễ, cũng không có bao lì xì để phát…”
"Đúng vậy, ngươi làm gì thế…?" A Tứ dắt xe ngựa xong, đi vào, hi hi ha ha cười hỏi.
"Cái tên tiểu tử thúi này, tiểu thư cũng không giống trước kia, ngươi cũng đừng không có quy củ như vậy." Gia đinh ngẩng đầu lên, trừng mắt với hắn, nói.
Cố Thập Bát Nương cười ha ha, đang định nói chuyện thì nghe tiếng bước chân vang lên, ma ma, nha hoàn và gia đinh cùng nhau từ nội đường đi ra.
"Bái kiến tiểu thư!" Bọn họ cùng hô lên, quỳ xuống khấu đầu.
"Các ngươi đây là…” Ánh mắt Cố Thập Bát Nương lướt qua mọi người: "Ai dạy các ngươi như vậy?"[QR2][diendan]
Ánh mắt của nàng nhìn về phía hành lang, Tào thị từ trong đại sảnh đi ra, đi bên cạnh bà là ba phụ nhân lạ mặt.
"Mẫu thân…" Cố Thập Bát Nương bước lên phía trước.
"Bái kiến…" Tào thị khom người xuống, thi lễ với Cố Thập Bát Nương.
"Mẫu thân!" Cố Thập Bát Nương nhíu mày quát lên.
Tào thị bị nàng đột nhiên cao giọng quát lên thì ngừng động tác lại, hơi ngượng ngùng nhìn về phụ nhân đứng bên cạnh.
Là bà ta đến nhà giở trò quỷ! Ánh mắt Cố Thập Bát Nương rơi vào trên người ba phụ nhân kia.
Trong ba người có hai người tuổi tương tự khoảng chừng bốn mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, một người khác lớn tuổi hơn tóc bạc trắng, sắc mặt khô nhăn nhưng đỏ thắm, thoáng nhìn qua đều người đoan trang, vẻ mặt không giận tự uy.
"Bái kiến tiểu thư." Ba người chậm rãi thi lễ nói.
"Các ngươi là?" Lông mày Cố Thập Bát Nương nhướng lên, lạnh nhạt hỏi.
"Thập Bát Nương, đây là…” Tào thị vội vàng cho nàng giới thiệu cho nàng, lại bị phụ nhân tóc trắng ho khan một tiếng cắt đứt.
"Tào phu nhân, xưng hô với tiểu thư như thế nào?" Bà cau mày nói.
Sắc mặt Tào thị khẽ hoảng sợ, vội lên tiếng đồng ý.
"Đại cô nương…” Bà nhún nhường mở miệng lần nữa.
Cố Thập Bát Nương bước lên trước một bước, đưa tay đỡ tay Tào thị, ánh mắt liếc qua ba người này.
"Đừng vội dạy quy củ cho mẫu thân ta…" Nàng lạnh lùng nói: "Quy củ của chính các ngươi đâu?"
Đột nhiên ánh mắt của ba phụ nhân căng thẳng.
Quả nhiên là một nha đầu xuất thân đê tiện, trong lòng ba người đồng thời lướt qua suy nghĩ này, không chút có dịu dàng hiền đức mà một cô nương nên có.
"Cố tiểu thư, chúng ta là người phủ Bình Dương Hầu…" Một phụ nhân mỉm cười nói: "Lão nô họ Khâu, vị này là Trần ma ma, vị này là Chung phu nhân....."
"Phủ Bình Dương Hầu?" Cố Thập Bát Nương nhìn bà, hơi suy nghĩ một chút mới biết là người phủ quận chúa Bạch Ngọc, ánh mắt chợt lóe. A, nhìn bộ dáng, người đến đều không có ý tốt: "Các ngươi tới nhà ta làm cái gì?"
"Tới chúc mừng tiểu thư được chọn vào Đông cung…" Phụ nhân họ Khâu mỉm cười nói.
"Không dám." Cố Thập Bát Nương vừa lạnh nhạt nói vừa mỉm cười hỏi Tào thị: "Mẫu thân, đã cho họ hồng bao chưa?"
Tào thị kéo tay áo của nàng ý bảo nàng đừng như vậy.
"Xem đi, cái người này không biết cái gì là phụ ngôn phụ dung*!" Phụ nhân tóc bạch kim mở miệng nói, giọng nói của bà vang dội, mang theo khí thế uy nghiêm tích dần qua năm tháng: “Ai cho phép ngươi nói chuyện như vậy."
*Thời xưa các cô nương phải học tam tòng, tứ đức. Tứ đức có công, dung, ngôn, hạnh. Các bạn muốn hiểu kỹ, có thể tham khảo thêm tại trang https://vi.wikipedia.org/wiki/Tam_t%C3%B2ng,_t%E1%BB%A9_%C4%91%E1%BB%A9c.
"Ai cho phép các ngươi không mời mà tới, xông vào trong nhà người khác, quơ tay múa chân." Lông mày Cố Thập Bát Nương dương lên, lạnh lùng nói.
Ba vị phụ nhân hít sâu một hơi, lời nói này thật sự không chút khách khí, ba người các nàng xuất thân từ phủ Bình Dương Hầu, đi ra ngoài người người cung kính, đây là lần đầu có người biết mà vẫn đối xử lạnh lùng như thế.
Cố Thập Bát Nương thu hết vẻ mặt ba người vào mắt, trong lòng cũng không thèm để ý, nàng chưa bao giờ trông cậy quận chúa Bạch Ngọc có thể đối xử tốt với mình.
Bởi vì thân phận tôn ti, nàng không thể không cúi đầu phục, nhưng cũng không hèn mọn đến mức bởi vì ba người là ma ma của quận cháa Bạch Ngọc mà có thể đến nhà mình hoành hành ngang ngược, huống chi ba người đối với Tào thị vô cùng bất kính, thế mà lại buộc Tào thị thi lễ với mình, đây là việc nàng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
"Khá lắm là nha đầu miệng mồm lanh lợi, xem ra hôm nay lão phụ ta đến là đúng rồi, lúc trước Quận chúa nói muốn ta tới dạy ngươi lễ nghi ta còn không muốn, hôm nay gặp mặt, ta thật đúng là không thể đi rồi, ta cũng không biết tại sao ngươi lại may mắn lọt vào mắt của thái hậu nương nương, nhưng nếu đã như vậy, ta không thể nhìn ngươi, cái người phụ nhân thô tục này làm dơ bẩn quy củ hoàng tộc…" Lão phụ nhân tóc bạch kim nhướng mày nói.
Lão bà này rõ ràng đã rất tức giận, Khâu phụ nhân đứng bên trong mắt lóe lên một nụ cười.
"Chung phu nhân…” Bà đưa tay giả vờ ngăn cản Chung phu nhân: "Là ta không nói rõ ràng với Cố tiểu thư, chúng ta đường đột tới cửa, Cố tiểu thư băn khoăn cũng là việc nên làm…"
Chung phu nhân nặng nề hừ một tiếng, không nói nữa.
"Cố tiểu thư, đều tại ta chưa nói qua, là như thế này, quận chúa của chúng ta nghe nói ngươi có chuyện đại hỉ, biết các ngươi sống một mình ở kinh thành, huynh trưởng nhậm chức bên ngoài, trong nhà không có nam nhân làm chủ, tháng sau chính là ngày ban chiếu, nhưng sợ các ngươi không chú ý phá hư mất quy củ, cho nên đặc biệt ra lệnh cho ta đưa tới hai vị ma ma trong phủ cố gắng giúp đỡ…" Khâu ma ma mỉm cười nói, giới thiệu lại với nàng.
Vị Trần nương nương ân cần mỉm cười thi lễ, mặc dù trên mặt Chung phu nhân không vui, nhưng vẫn đoan trang hoàn thành quy củ.
"Là như thế à…?" Cố Thập Bát Nương trầm ngâm một lúc, thu hồi vẻ mặt sắc bén lúc trước, mỉm cười hoàn lễ: "Vậy đa tạ quận chúa có lòng."
"Cố tiểu thư, đừng khách khí, sau này sẽ là người một nhà…" Khâu ma ma thấy nàng thái độ thu lại trong nháy mắt, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn vô cùng vui mừng, mỉm cười gật đầu nói: "Vậy lão nô xin cáo lui trước…”
"Thay ta đa tạ quận chúa." Cố Thập Bát Nương khẽ thi lễ, cùng Tào thị tự mình tiễn bà ra ngoài, xoay người lại, nhìn hai người đang đứng yên trong sân, khe khẽ thở dài, thôi, không phải chỉ là cúi đầu học cử chỉ lời nói của đại gia khuê tú, thận trọng từ lời nói đến việc làm thôi hay sao, có thể có khổ bao nhiêu, khổ hơn nỗi đau khổ đời trước sao hay khổ hơn học làm thuốc đời này hay sao?
Luật lệ quy củ Đại Chu vô cùng nghiêm khắc, đối phương là Hoàng thất Quý tộc, cũng không phải có thể dễ dàng xúc phạm, tôn ti sâm nghiêm, giống như đi trên một tầng băng mỏng, không thể không cẩn thận cẩn thận.
Bây giờ nàng không thể hành động cực đoan nữa, việc cấp bách chính là gặp mặt thái tử.