Mi Ni đạp xe lòng vòng khắp mấy con phố, nhưng nó chẳng tìm công việc nào cả.
Mệt quá! Dựng xe, nó ngồi vào 1 chiếc ghế đá và mơ mộng nghĩ về tiếng đàn piano của thằng nhox đẹp trai_ thằng nhox mà tối hôm trước nó đã đến và giao hộp cơm cuối cùng...
Tiếng đàn ấy cứ bay bổng bên tai nó, nó rẩt muôn được nghe lại bản nhạc ấy, nghe thêm 1 lần, àh ko 10 lần, àh ko càng nhiều lần càng tốt
-Cướp! Cướp! Ăn cướp!!!_ Tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ như làm nó rơi từ trên mây xuống dưới mặt đất.
Phản xạ, nó trèo lên xe....
Chưa đầy 2 phút rượt đuổi, kẻ xấu đã bị nó tóm gọn ( Đỉnh chưa)
-Mẹ Năm ơi!!! Mới nhỏ thể này mà đã đi ăn cướp của người khác rồi sao nhox?_ Nó: Mắt chữ “O”, mồm chữ “A” nhìn thằng bé khoảng chừng 7-8 tuổi quần áo xộc xệch, mặt mũi lem luốc tay cầm chiến lợi phẩm là 1 cái túi xách hàng hiệu LV.
Người phụ nữ bị cướp chạy đến, bà ấy giật lại cái túi và vội vàng mở ra kiểm tra:
-May quá! May quá! Trong túi có 1 thứ rất quan trọng, may mà ko bị mất, may quá!
Sau đó, bà ấy liền quay sang nhìn thằng bé ăn cướp, Mi Ni thấy thế liền vội vàng:
-Cô ơi! Thằng bé này còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cô bỏ qua cho nó lần này đi cô...
Nghe vậy, người phụ nữ liền mỉm cười và lôi từ trong túi ra 1 cái bánh đưa cho thằng bé:
-Cho cháu đấy, chắc đói lắm phải ko? Lần sau đừng đi ăn cướp của người khác nữa nha, ăn trộm ăn cướp là lỗi lầm lớn nhất của con người đấy! Rõ tội, con cái nhà ai mà....
Thằng bé đón lấy cái bánh rồi bỏ chạy
-Cô thật là tốt bụng_ Mi Ni
-Ko đâu! Chính cháu đã nói giúp thằng bé với cô mà,cháu mới là người tốt bụng chứ!
-Hi Hi! Zậy 2 đứa mình,... í lộn..., 2 cô cháu mình cùng là người tốt bụng
Người phụ nữ khẽ mỉm cười, sau đó như nhớ ra điều gì đó bà liền nói:
-Àh! Cháu đạp xe đuổi theo thằng nhỏ chắc mệt lắm, cô mời cháu đi uống nước nha!
-Dạ... ơ... Ko mệt, cháu ko mệt, ko cần đâu ạh!( Còn khách sáo nữa)
Ko cần để í đến những lời nó nói, người phụ nữ kéo nó vào 1 nhà hàng gần đó....
* * * * *
-Cháu tên gì_ Người phụ nữ hỏi nó
-Dạ, cháu tên là Mi Ni ạh!_ Nó trả lời
-Tên của cháu đặc biệt thật đấy_ Người phụ nữ khẽ mỉm cười( trông very hiền hậu)
“Mình biết kiểu gì cô ấy cũng nói thế mà, mẹ Năm ơi, hu hu con bắt đền mẹ đấy! Con muốn đổi tên hu hu!!!”
Và sau đó, 2 người đã ngồi nói chuyện rất lâu, rất hợp nhau. Nhưng, một lúc sau nó chợt nhìn đồng hồ và :
-Chết! Cháu phải đi rồi cô ạh!
-Cháu phải đi đâu?
-Cháu phải đi kiếm việc làm...!!!
Ax, người khác hỏi gì đều trả lời thật thà và ko cần suy nghĩ, đó chính là tính cách của nó. Tưởng như vậy có thể khiến nó gặp nhiều rắc rối và xui xẻo nhưng xem ra trong trường hợp này lại xảy ra tác dụng khác:
-Cháu đang tìm việc làm àh? Vậy ở lại chỗ cô làm nha, làm phục vụ ở nhà hàng này, ổn chứ?
-Nhà hàng này là của cô sao? Cô nhận cháu thật sao?_ Nó mắt chữ “O”, mồm chữ “A” ko tin vào tai mình nữa
-Uh`! Nhà hàng này là của cô, cô nhận cháu làm. Sao? Cháu ko muốn sao?
-Ko, ko! Cháu muốn, cháu đồng ý cả 2 tay luôn!!! Thank you ý nhầm cháu cảm ơn cô, cô đúng là 1 người tốt bụng!!!_ Nó toe toét miệng ra cười vì vui quá...
Và nó bắt đầu làm việc ở nhà hàng đó từ hôm ấy, và có nằm mơ nó cũng ko thể ngờ những thay đổi lớn của cuộc đời nó cũng sắp bắt đầu từ hôm ấy.
* * * * *
7h tối hôm ấy, nó được nghỉ về nhà...
Tối Lạnh, nó đạp xe chầm chậm trên đường và suy nghĩ lung tung
Chợt, nó bỗng nghĩ tới tiếng đàn piano, nó đắn đo suy nghĩ, nó rất muốn được nghe lại tiếng đàn ấy, có nên ko nhỉ? “Cầu trời hôm nay vẫn sẽ như hôm qua”_ Nó thầm ước rồi đạp xe đến số nhà 38_ Nơi có sự du dương và êm ái của tiếng đàn piano...
Số nhà 38, nó dừng xe, nép mình vào mái hiên, thật may mắn là hôm nay vẫn như hôm qua, tiếng piano vẫn đang vang lên, vẫn bản nhạc ấy, vẫn bản nhạc êm ái và du dương ấy. Nó nép gần vào bên trong, tiếng nhạc như giúp nó cảm thấy ko còn giá lạnh....
* * * * *
Từ sau bữa đó, như một quy luật, lúc nào đi học hay đi làm về là nó lại ghé qua căn biệt thự số 38, nép vào mái hiên để được lắng nghe âm hưởng mà nó cho là tuyệt diệu nhất trên đời....