Được Làm Công Chúa

Sáng hôm sau, tại nhà của nó:
-Xong chưa hả công chúa, đi học thôi!!!_ Nhất Nam
-Xong rồi đây! Ủa??? Sao hôm nay kêu tôi công chúa zạh?_ Mi Ni vội vàng dắt xe đạp từ trong nhà chạy ra
-Thấy tính bà cứ như công chúa ấy, nên tôi kêu công chúa_ Nhất Nam cười đểu
-Tính công chúa??? Èo, thấy mà ớn....Á à, mà hôm nay tôi còn quên chưa tính sổ ông_ Nó leo lên xe
-Tính sổ chiện gì chớ?_ Nhất Nam
-Chiện ông dám tham gia vào dàn hợp ca “Đánh thức Mi Ni” của mẹ Năm, có thêm giọng bò tót của ông, tôi ù ù hết cả tai rồi nè!_ Nó lườm Nhất Nam
-Ka ka.... Ko dùng cách ấy! Bà đi học muộn luôn àh_ Nhất Nam
-Xí_ Nó
-Àh mà này, tối qua bà đi đâu mà về trễ thế!_ Nhất Nam tò mò hỏi
-Tôi đi làm thêm
-Làm thêm gì mà muộn thế
-Làm gì kệ tôi, ko cần ông quan tâm... lè_ Nó lè lưỡi nhìn Nhất Nam rồi phóng xe lên trước
* * * * *
Tại trường học của Nhất Nam và Mi Ni( trong 1 giờ ra chơi):
-Anh Nhất Nam!!!! Anh Nhất Nam
-????_ Nhất Nam ớn cả sống lưng khi nghe thấy mấy tiếng gọi tên mình ngọt ơi là ngọt....
-Anh Nhất Nam yêu quý của em, em cho anh cái này này!!!_ Chi Vân đỏng đảnh chạy lại chỗ của Nhất Nam và giơ ra 1 cái túi, cùng lúc đó Mi Ni cũng xuất hiện, nó nhìn cái túi mà:
-Trùi ui!!! Chupa Chups!!! Vân “chảnh”, í lộn... Chi Vân xinh xắn cho tôi cho_ Nó với cái vẻ mặt van nài nhìn Chi Vân
-Tôi chỉ cho anh Nhất Nam thôi_ Chi Vân quay lại lườm Mi Ni một cái với vẻ mặt phù thuỷ sau đó chuyển hẳn thái độ thành thiên thần quay sang tươi cười với Nhất Nam: -Em cho anh kẹo nữa nè_ Dúi túi kẹo vào tay Nhất Nam, Chi Vấn nghến chân kiss lên má Nhất Nam 1 cái “choáng” và sau đó bỏ chạy...pó tay!!!
Mi Ni lấy tay ôm lấy mặt, giả bộ trêu trọc Nhất Nam:
-Ôi ôi!!! Ngượng quá àh!!! Ôi ôi xem như tôi chưa nhìn thấy gì!!! Ôi ôi lãng xẹt í lộn... lãng mạn quá àh.... chúc mừng ông, hân hạnh xin ông mí cái kẹo ha_ Nó cầm lấy một nắm kẹo trong túi
Nhất Nam sau cái kiss vừa rồi vội vàng chùi chùi, cọ cọ, phủi phủi,...... 2 cái má 1 cách thô bạo rồi giật phắt chỗ kẹo từ tay của Mi Ni:
-Lãng mạn!!!! Có mà ác mộng thì có, bà đã nói thế thì đừng có mơ tôi cho kẹo_ Xong, Nhất Nam giận dữ bỏ đi để mặc cái mặt “O”, “A” ỉu xìu của Mi Ni
* * * * *
11h15phút:
-Yeah!!! Hôm nay học về sớm ha Nhất Nam_ Nó vừa đạp xe vừa toe toét miệng cười
-Uh`! Ko biết giờ này mẹ Năm nấu cơm chưa nhỉ_ Nhất Nam
-Nấu cơm!!! Nấu cơm!!! Chết! Tôi phải đi rồi_ Nó chợt nhớ ra
-Bà đi đâu???_ Nhất Nam gọi là chả hiểu tí xíu gì hít
-Đi nấu cơm_ Nó
-Ở đâu_ Nhất Nam lại hỏi tiếp
-Số nhà 38_ Nó
-Bà làm gì mà lại nấu cơm ở số nhà 38???_ Nhất Nam
-Tôi làm giúp việc_ Nó
-Hoá ra hôm qua bà về trễ là vì đến đó làm giúp việc, như thế bà đi học sao nổi_ Nhất Nam
-Ông kì thế, ko đi học nổi sao hôm nay tôi còn đến trường với ông được, ông lằng nhằng quá thôi tôi đi đây_ Nó phóng lên trước
-Có cần tôi đi với ko_ Nhất Nam gọi theo
-KO! Tự tôi lo được_ Nó la ối lại và chạy xe thằng ra chợ mua đồ và đi đến biệt thự số 38...
* * * * *
Cửa khoá, nhưng ko sao, hôm trước ông chủ củ tỏi( Nam Nam) đã đưa cho nó chìa khoá...
Ko có ai ở nhà...
Nó vứt cặp sách xuống ghế rồi vội vàng vào bếp: thái thái, chặt chặt, xào xào, đảo đảo, quấy quấy, xoay xoay,.... ... % #
! * ( $ # ^ ) &....
Lộn tùng phèo hết cả lên, cuối cùng thì cũng đã xong 1 bữa ăn theo nó là “thịnh soạn” nhưng chắc chắn là ai nhìn vào cũng phải “choáng” ( rau muống luộc nó quên để lâu qua nên vừa vàng vừa nhũn, trứng rán nó vặn lửa to quá bị cháy đén mất 1 nửa, vì chưa có tay nghề nên nó chẳng biết nấu món gì với thịt heo nên đành phải luộc cho gọn nhưng chắc có lẽ 1 vài miếng còn đang chưa chín vì thiếu nước,....vvvv)
Sau khi bày biện xong mọi thứ lên bàn ăn, dọn dẹp sơ sơ căn biệt thự, nó định ra lấy cặp sách rồi về nhưng chiếc đàn piano màu trắng ở cạnh cửa sổ lại níu chân nó lại. Cứ như mọi khi, một sự phản xạ lại làm nó tiến lại gần chiếc piano và ô hô hô hô, 1 cuốn vở nhỏ đặt trên phím đàn vô tình đập vào mắt nó, nó cầm lên và lẩm bẩm: “Vở học sinh, vở ghi bài môn hoá học, trường THPT Hoàng Gia, lớp 11, năm học 2009-2010, Họ và tên: Hoàng Trấn Nam Nam!!!!”
-A ha ha ha!!!_ Nó la lên_ Ông chủ củ tỏi tên là Nam Nam, giống như tên của Nhất Nam mèo máy... A ha ha!!! Mình biết tên của ông chủ củ tỏi rồi, ko cần nói cũng biết!!! Ông chủ: anh ko cần nói tôi vẫn biết tên của anh, a ha ha !!! Vì tôi là ai chứ, tôi là Lí Mĩ Mi Ni mà!!!_ Nó phát biểu nguyên 1 bài tự sướng kèm theo đó là 2 chân đang nhảy câng câng lên....
Sau đó, nó vội giật 1 tờ giấy ra để ghi lại mấy dòng báo cáo ông chủ củ tỏi( Nam Nam) đã hoàn tất mọi việc nhà và khoe ra cái chiện vừa rồi... Nhưng với bản tính nói nhiều, mấy dòng của nó biến hoá thành mấy chục dòng, đại loại 1 số đoạn trích dẫn như sau:
“.... Ông chủ củ tỏi! Tôi đã nấu cho anh 1 bữa ăn very ngon lành!!! Tôi đã bày biện hết chúng lên bàn ăn, ông chủ về nhà nhớ zô phòng tắm, rửa tay = xà phòng Lai Boy(=))) trước khi ăn nha, kẻo ko khi ăn vi khuẩn sẽ chui theo đồ ăn vào bụng dễ gây tiêu chảy lắm đó... ... % #
! * ( $ # ^ ) &.... Àh! Ko cần nói tôi cũng biết tên của ông chủ, là Hoàng Trấn Nam Nam đúng hok? Hoá ra ông chủ cũng mới học lớp 11 như tôi thôi, học trường THPT Hoàng Gia, thấy tôi có siêu hok? Quá siêu lun.... ... % #
! * ( $ # ^ ) &....”
Đó mới chỉ là 1 chút trích đoạn, cũng may là nhờ có cuộc biểu tình của cái bụng lép kẹp mà nó mới chịu dừng tay, nếu ko đã kéo dài thêm mấy trang giấy nữa luôn í chứ.... Nó dính tờ giấy trước cửa và đi về
* * * * *
5 phút sau khi nó đi Nam Nam cũng vừa lúc trở về:
“Choáng” là từ để diễn tả tâm trạng của Nam Nam khi thấy tờ giấy dính trên của do Mi Ni viết
“Choáng váng” là từ để diễn tả tâm trạng của Nam Nam khi thấy bữa cơm do Mi Ni làm
Thật ko thể nuốt nổi 1 món nào_ Nam Nam ko thể ăn nổi bữa ăn “thịnh soạn” mà hồi nãy Mi Ni làm; tại sao lại có người giúp việc nấu ăn tệ đến như thế: “Đuổi cô ta?”_ Nam Nam ko muốn, với Mi Ni, thằng nhox cảm thấy có1 cái cảm giác gì rất đặc biệt, ko thể diễn tả nổi, định mệnh đã để thằng nhox gặp nó, vậy thì cứ để trôi theo định mệnh đi. “ Thôi! Để đến tối sẽ tính tiếp với cô ta”_ Thằng nhox tạm gác lại...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui