Thứ 3, tại nhà hàng Windy( nhà hàng của bà Vũ Mai và là nơi nó làm việc mỗi ngày chủ nhật):
-Thưa phu nhân, hôm nay phu nhân dùng gì ạh?_ Người quản lí kính cẩn thưa với bà Vũ Mai
-Hãy cho tôi như mọi khi, àh... cậu ngồi xuống đây tôi có chuyện muốn hỏi_ Bà Vũ Mai ra hiệu cho người quản lí ngồi
-Dạ vâng! Thưa phu nhân_ Người quản lí rụt rè ngồi xuống
-Cô bé tên là Mi Ni mới đến làm thế nào?_ Bà Vũ Mai
-Dạ, thưa phu nhân, cô bé ấy rất chăm chỉ và có tư chất tốt
-Ùhm! Tôi rất quý cô bé, ngay từ lúc mới gặp mặt tôi đã có ấn tượng gì đó với cô bé... mà cô bé học lớp 11 đúng ko nhỉ?_ Bà Vũ Mai
-Vâng thưa phu nhân_ Người quản lí
-Giá như ngày trước ko xảy ra biến cố thì chắc bây giờ... tôi cũng có 1 cô con gái trạc tuổi cô bé.... Àh mà cô bé họ gì nhỉ?_ Bà Vũ Mai có 1 vẻ gì đó hơi buồn rầu... bà đang nhớ người con gái bị thất lạc từ lâu của mình
-Thưa phu nhân....(nguời quản lí vội giở quyển sổ ghi chép về thông tin nhân viên ra).... Thưa phu nhân, cô bé là Lí Mĩ Mi Ni ạh
-Lí Mĩ??? Họ của nó là Lí Mĩ sao?_ Bà Vũ Mai hốt hoảng
-Dạ! Đúng thưa phu nhân_ Người phụ nữ chắc chắn
-Lẽ nào.... Bà Vũ Mai đưa tay ôm lấy ngực, tinh thần bỗng trở nên thay đổi....
-Phu nhân!!! Phu nhân làm sao thế này_ Người quản lí lo lắng
Một tốp vệ sĩ áo đen vội vã chạy vào, bà Vũ Mai như đã lấy lại được chút bình tính, bà xua tay ra hiệu mấy người vệ sĩ lui đi, rồi vội quay sang nhìn người quản lí nhà hàng:
-Cô bé đâu? Mi Ni đâu, hôm nay cô bé có đi làm ko?
-Dạ thưa phu nhân... cô bé chỉ đến làm vào ngày chủ nhật_ Người quản lí rụt rè...
-Số điện thoại, địa chỉ nhà.... của nó đâu_ Bà Vũ Mai lại trở nên hốt hoảng
-Thưa phu nhân, cô bé chưa ghi lại nhưng thông tin ấy_ Người quản lí cũng hơi lo lắng khi thấy tâm trạng bà chủ ko được ổn định
-Vậy làm sao.... làm sao tôi gặp được nó... tôi biết nó ở đâu đây_ Bà Vũ Mai dường như sắp bật khóc
-Chủ nhật... chủ nhật tuần này ạh_ Người quản lí
-Tận chủ nhật sao? Đời đến tận chủ nhật sao? Tôi ko thể đợi thêm được nữa, tôi muốn gặp nó.. ngay bây giờ_ Bà Vũ Mai gắt lên
-Dạ thưa... dạ_ Người quản lí bối rối ko biết nói làm sao nữa
Bà Vũ Mai cũng chẳng để ý nữa, bà vội vàng mở điện thoại, vội vàng:
-Alô! Mình đấy àh, có chuyện...
-Mình ơi_ Bà Vũ Mai ngắt lời của người đàn ông đang nói qua điện thoại, hình như đó chính là chồng của bà_ Mình ơi_ Giọng bà Vũ Mai run run..._ Mình mau về nhà đi,tôi tìm được nó rồi... mình ơi!!!
-Mình bình tĩnh đi nào_ Người đàn ông vội vã trấn an tâm trạng của bà Vũ Mai_ Tôi hiểu, tôi sẽ về ngay....
Và một hội nghị quan trọng tạm gác lại, người đàn ông ấy vội vã trở về nhà....
* * * * *
Hai chiếc ô tô lần lượt đi vào một căn biệt thự sang trọng, àh ko... phải gọi đó là 1 toà lâu đài... một toà lâu đài tuyệt mĩ.....
Tại đại sảnh( phòng khách chính) của toà lâu đài ấy:
-Nhưng lỡ đó chỉ là 1 sự trùng hợp thôi thì sao?_ Chồng bà Vũ Mai nghi ngại nhấp ngụm trà
-Ko thể nào!_ Bà Vũ Mai tỏ vẻ chắc chắn_ Làm sao có thể trùng hợp mang họ Lí Mĩ được cơ chứ, hơn nữa, ngay giây phút đầu tiên gặp nó... tôi đã có linh cảm rồi..._ Bà Vũ Mai khẽ ngừng lại
-Vậy... chủ nhật này tôi và mình sẽ đến nhà hàng
-Ùh! Tôi hồi hộp quá mình ơi_ Bà Vũ Mai khẽ run lên ở 2 đôi bàn tay
-Đừng lo_ Người đàn ông ấy khẽ nắm lấy tay của bà Vũ Mai_ Ông trời nhất định sẽ ko phụ lòng người đâu... tôi tin chúng ta sẽ tìm được
Bà Vũ Mai khẽ dựa đầu vào bờ vai của người đàn ông ấy_ Dường như niềm hạnh phúc đã sắp được tìm lại... chủ nhật ơi... hãy mau đến đi... lời nguyện ước chung của 2 con người ngân lên....
* * * * *
-La la la la la!!!! Mẹ Năm ơi!!! Xem hôm nay con mang về ẹ cái gì này_ Mi Ni hớn hở cầm xấp tiền chạy vào trong nhà nũng nịu ôm lấy mẹ Năm
-Rõ khổ!!! Nhỏ này làm thêm phờ phạc hết cả mặt mũi rồi nè_ Mẹ Năm vòng tay ôm lấy Mi Ni
-Đâu có,lúc nào con chẳng luôn vui vẻ, con ko khổ đâu, con rất rất rất hạnh phúc khi được giúp đỡ ẹ Năm... khi được sống trong căn nhà này, sống với “đại gia đình hạnh phúc nhất thế gian”_ Nó phụng phịu
-Ngốc thế cơ chứ_ Mẹ Năm dúi đầu iu Mi Ni, đây là hành động yêu
thương mà mẹ Năm vẫn hay làm với tất cả 10 đứa con trong nhà...
-Ây da da! Mỏi lưng quá àh_ Nó buông mẹ Năm ra rồi than thở
Mẹ Năm thấy nó như thế, liền:
-Mấy đứa nhỏ đâu hết rồi!!! Ra đây mát xa cho chị Mi Ni... Chị Mi Ni đang la mỏi lưng này_ Mẹ Năm lên tiếng gọi lũ trẻ
-Vâng ạh.... vâng ạh_ Bọn trẻ bỗng từ đâu nhào ra: đứa túm tay, đứa túm chân,... đang định giở tuyệt chiêu thì:
-Thôi thôi!!! Bây giờ chưa cần... chưa cần,... chị phải đi liền rồi, mấy đứa ở nhà ngoan ngoãn cấm khóc nhè đợi lát nữa chị về rồi mà “hành hạ”... í lộn mát xa nha!!!
Xong, nó gỡ tay bọn trẻ ra rồi chạy vào bếp ôm mớ rau, củ, quả, thịt, cá,... của mẹ Năm rồi lên xe chạy biến đi
Nó đang đến chỗ mà ai cũng biết đấy_ Chính là căn biệt thự số 38....