Dược Ngọt Thuốc Ngọt


“Đính, đính hôn?”
Tất cả mọi người trong nhà họ Lương, bao gồm cả Lương Dược đều sững sờ.

Cô hoảng sợ nhìn Sở Trú hỏi: “Anh thật sự muốn đính hôn với em sao?”
Sở Trú im lặng một lúc rồi bình tĩnh đáp một tiếng: "Ừm."
Mặc dù anh cũng vừa mới biết chuyện, nhưng biểu hiện của anh vẫn không thay đổi, giống như anh đã cùng Thư Hựu Mạn thảo luận xong từ lâu rồi. 
Anh bình tĩnh nhìn Lương Dược hỏi: "Em không đồng ý à?"
"Vấn đề không phải là đồng ý hay không đồng ý." Lương Dược bị anh dọa sợ: "Chúng ta còn quá nhỏ, như thế có sớm quá không?"
Sở Trú hơi nhíu mày lại: “Không phải em đã hứa sẽ ở bên anh suốt đời sao?”
“Em…”
“Em đổi ý rồi?”
“Hả?”
Lương Dược nghẹn lời.
Thư Hựu Mạn nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô gái nhỏ trước mặt, bà ấy không nhịn được nữa nên vươn tay nhéo nhẹ lên mặt của cô, cười nói: "Không có gì mà phải do dự, hai đứa không phải đều yêu thương lẫn nhau sao, quyết định càng sớm càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng."
Ở bên kia, mẹ Lương mất một lúc lâu mới phản ứng lại, bà ta nhìn thấy Thư Hựu Mạn thân mật với Lương Dược như vậy, vừa sờ đầu vừa xoa xoa mặt, làm như bà ấy mới là mẹ của Lương Dược, mẹ Lương cảm thấy hơi khó chịu: "Không được, hai đứa nó vẫn còn nhỏ, yêu đương tôi còn phản đối chứ nói gì đến chuyện đính hôn hoang đường như vậy chứ?"
Bà ta nhướn mày: "Nhà các người giàu có như vậy, dù có nhìn như thế nào đi nữa thì con gái tôi cũng không xứng với con trai nhà các người, chúng tôi không dám trèo cao, mời về cho."
Thư Hựu Mạn mỉm cười, gương mặt đẹp như tranh vẽ: "Có xứng hay không tôi đều hiểu rõ.

Nếu tôi quan tâm đến điều kiện gia đình con bé thì tôi đã không tự mình đến thăm hỏi, miễn là con trai tôi thích tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ, hơn nữa Dược Dược còn dễ thương như vậy… Đúng rồi, thực ra vừa nãy ở cửa tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, bà là mẹ của Dược Dược nhưng lại có rất nhiều thành kiến ​​với con bé, còn muốn đuổi nó đi, nếu vậy thì bà để cho nó đi với tôi đi, dù sao thì bà cũng không cần nó nữa, còn chuyện nhà cửa bà không cần phải lo."
Thư Hựu Mạn nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Cách đây không lâu tôi đã mua một căn biệt thự ở bên bờ hồ thành Đông để làm nơi tổ chức đám cưới cho con trai tôi.

Sau này khi hai đứa có con, tôi định sẽ mua thêm cho hai đứa một căn nhà ở khu trường học trong trung tâm thành phố, cho dù có sống ở đâu thì cũng sẽ không tệ hơn ở đây đâu, bà cứ yên tâm."
Cả nhà họ Lương bị sự giàu có của bà ấy làm cho kinh ngạc, mặc dù Thư Hựu Mạn nói chuyện không nhanh không chậm, lịch sự lễ phép, nhưng những người ở đây đều có thể nghe hiểu là bà ấy đang châm chọc mỉa mai họ.
“Đúng rồi, bà vừa nói không ủng hộ chuyện hai đứa yêu đương đúng không?" Thư Hựu Mạn nhìn về phía mẹ Lương nói: “Tôi nghe con trai tôi nói em gái của Dược Dược đang tán tỉnh nó, bởi vì bà yêu cầu nên hai đứa nó đã đổi thân phận ở trường học cho nhau.

Tại sao bà đồng ý để em gái của Dược Dược cùng con trai tôi ở bên nhau nhưng lại phản đối Dược Dược, không phải đều là con gái của bà sao?”
Mẹ Lương tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng: "Tôi đã nói là không được, Lương Dược là con gái của tôi, tôi bảo như thế nào thì nó phải làm như thế, bà ỷ bản thân có quyền có thể ngang nhiên đến nhà tôi cướp người, việc này so với việc cướp con gái nhà người ta thì có gì khác nhau? Tôi sẽ kiện bà, bà có tin không?”
Những lời này vừa được nói ra, không chỉ có Thư Hựu Mạn nhíu mày lại, mà vẻ mặt của Sở Trú và cả Lương Viễn Quốc ngồi ở bên kia đều trầm xuống.
Sở Trú bước lên một bước, vẻ mặt anh lạnh lùng định nói gì đó thì đã bị Thư Hựu Mạn ngăn lại, bà ấy dịu dàng nhìn về phía Lương Dược, che miệng cười nói: "Chênh lệch lớn thật, chúng tôi không phải đến cướp người, nếu Dược Dược không đồng ý thì không ai có quyền bắt nó đi cả, Dược Dược, cháu có đồng ý đi cùng dì không?”
Lương Dược nhìn sang mẹ Lương đang tức giận rồi đáp không một chút do dự: "Cháu đồng ý."
Thư Hựu Mạn cười càng tươi hơn: "Làm con dâu của dì cháu cũng đồng ý chứ?"
"Vâng." Lương Dược cảm nhận được bàn tay của Sở Trú đang nắm chặt lấy tay cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cái rồi nắm lại tay anh và nói: "Đương nhiên là có, chỉ là…" 
"Chỉ là...?" Lồng ngực Sở Trú đập rất nhanh, anh hơi sốt ruột.
Lương Dược thở dài: “Chỉ là vừa rồi dì nói đến nhiều nhà như vậy, nếu cháu đồng ý nhanh quá, chỉ sợ sẽ bị nói cháu vì mấy căn nhà đó mới ở bên anh ấy.”
Sở Trú sửng sốt, tâm trạng từ từ thả lỏng ra: “Người khác nghĩ như thế nào không quan trọng."
Lương Dược không hài lòng lườm anh: “Lúc này không phải anh nên nói anh tin tưởng em sao?"
Sở Trú: “Ừm, anh tin tưởng em.”
Lương Dược: “Làm ơn nói chuyện chân thành một chút, cảm ơn."
Thư Hựu Mạn cười ha hả nhìn hai đứa trẻ đang mắng yêu nhau, càng nhìn càng thấy xứng đôi, bà ấy nhìn mẹ Lương nói: “Bà cũng thấy rồi đấy, Dược Dược đã đồng ý, tôi không ép buộc nó."
Mẹ Lương tức giận đến mức không nói nên lời, bà ta nhìn chằm chằm Lương Dược mắng: "Mày có còn biết xấu hổ là gì hay không? Cái loại ăn cây táo rào cây sung, đúng là tốn công nuôi lớn mày!"
Lương Dược mặc kệ bà ta, cô nói nhỏ Sở Trú và Thư Hựu Mạn rồi đi vào phòng để thu dọn hành lý của mình, cho dù hôm nay Sở Trú không đến cô cũng định dọn đi. 
Lương Dược nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi kéo vali ra, khi đi ngang qua Lương Viễn Quốc cô ôm ông một cái rồi nói: "Ba, tạm biệt."
"Con ở nhà người ta thì phải lễ phép một chút." vẻ mặt Lương Viễn Quốc tràn đầy không nỡ: "Cũng không được tùy hứng như ở nhà."
"Ba đừng lo lắng." Lương Dược cười rồi nhìn về phía Lương Văn.
Đôi mắt của Lương Văn đỏ hoe, cô ấy chủ động ôm lấy cô: "Chị, chúc chị hạnh phúc."
"Ừm." Lương Dược vỗ vỗ vai em gái, cô hơi lo lắng cho cô ấy nên nói: "Em nên trọ ở lại trường."
“Dạ?” Lương Dược sửng sốt.
“Ý kiến ​​hay.” Lương Viễn Quốc cũng sợ mẹ Lương lại đánh Lương Văn nên ông vui vẻ nhìn Lương Văn nói: “Ngày mai ba sẽ liên hệ với nhà trường xem có ký túc xá cho con ở không.”
Lương Văn không có ý kiến gì: "Vâng."
"Tại sao Văn Văn phải trọ ở trường?" Mẹ Lương không hài lòng nói: "Giường ở nhà lớn hơn, thoải mái hơn, bữa ăn cũng bổ dưỡng hơn, trường học có chỗ nào có thể so được cơ chứ?"
"Được rồi, cứ quyết định vậy đi." Lương Viễn Quốc không muốn tranh luận với bà ta nữa, ông nghiêm túc nhìn bà ta: "Trong thời gian con gái vắng nhà, chúng ta hãy nói chuyện cho rõ ràng.

Sau này sẽ sống như thế nào, muốn ly hôn thì ly hôn như thế nào, tất cả đều phải nói cho rõ."
Sau khi Lương Dược nghe xong những lời ông nói, trong lòng cô biết Lương Viễn Quốc không hề muốn ly hôn, ông yêu mẹ Lương hơn bất kì ai, vì vậy ông mới đưa ra kế sách tạm thời này, để bà ta và Lương Văn sống riêng ra, còn mình sẽ cùng mẹ Lương nói chuyện cho rõ ràng.

Và Lương Văn có thể thuận lợi vượt qua cuộc thi Đại học, đến lúc đó thì tình hình sẽ khác.
Lương Dược hiểu suy nghĩ của ông nhưng không có nghĩa là cô sẽ tha thứ cho mẹ Lương.

Sau khi tạm biệt ba và em gái, cô không thèm nhìn mẹ mình lấy một cái, dứt khoát đi theo Sở Trú, giống như lúc trước cô tự mình muốn rời đi.
Cô chưa bao giờ thay đổi.
Chiếc Honda màu trắng của Sở Trú đỗ ở dưới nhà. 
Thư Hựu Mạn thản nhiên đẩy con trai mình lên ngồi ở ghế phó lái rồi kéo tay Lương Dược ngồi vào ghế sau.

Bà ấy thấy con trai nhìn mình không mấy thân thiện, nói thẳng: "Mẹ chỉ mới cho con với Dược Dược đính hôn thôi, cũng đâu phải kết hôn, hai đứa còn nhỏ, con lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta.

Con nhìn mẹ như thế làm gì, mẹ nói sai à?”
Sở Trú lạnh lùng quay đầu đi.
Thư Hựu Mạn lại mỉm cười nói với Lương Dược về chuyện trong nhà: "Thật ra trước đây dì vẫn luôn muốn có một đứa con gái, nhưng đáng tiếc là lại sinh ra một tên đầu gỗ, nên dì chỉ có thể đặt ước mơ có con gái của mình lên người con dâu thôi, tính tình của Sở Trú thì cháu cũng biết rồi đấy, lạnh như băng, dì đã từng nghĩ rằng cho dù trên đời này chỉ còn lại một người con gái nó cũng sẽ không có cảm giác gì, nhưng bây giờ dì mới phát hiện ra là mình sai rồi, bởi vì cháu chính là người con gái đó."
Lương Dược ngại ngùng cười nói: "Không có chuyện đó đâu, cho dù không phải là cháu thì sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ thích người khác thôi."
"Không có đâu." Thư Hựu Mạn kích động nói: "Nếu không có cháu, dì còn tưởng nó thích đàn ông nữa."
Lương Dược: "..."
Sở Trú không chịu được nữa liền nói: "Mẹ, mẹ có thể im lặng được không?"
Lương Dược đã đến nhà Sở Trú rất nhiều lần, nên khi cô dọn vào ở thì không hề xa lạ.

Để chào đón cô, Thư Hựu Mạn đã tự mình xuống bếp nấu nướng, kết quả như thế nào không cần nói cũng biết, chắc chắn rằng không thể ngon như đầu bếp chuyên nghiệp, Sở thiếu gia kén ăn, chỉ ăn một vài miếng rồi không đụng vào nữa, chấp nhận không ăn cơm. 
Thư Hựu Mạn thấy Lương Dược liên tục gắp đồ ăn hoàn toàn không có vẻ ghét bỏ, trong lòng bà ấy vô cùng cảm động: “Dược Dược, không cần ép bản thân mình đâu, nếu không ngon thì đừng cố ăn."
“Không đâu, cháu thấy rất ngon." Trong lòng Lương Dược rất cảm động, cô cảm thấy mắt hơi cay cay nên cúi đầu xuống để che giấu, ăn hết đồ ăn không chừa lại một miếng rồi nói nhỏ: "Cháu rất thích."
Thư Hựu Mạn vui vẻ nói: "Thật sao? Vậy từ nay về sau mỗi ngày dì đều sẽ nấu cho cháu ăn."
“Vâng.” Lương Dược vui vẻ gật đầu.
Sở Trú: "..." Điên rồi.
Sau khi ăn xong, Lương Dược nhìn thấy ba của Sở Trú đã trở về.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ba của anh, ông ấy mặc vest, đi giày da, rất lịch lãm phong độ.

Khuôn mặt của ông ấy có nét giống với Sở Trú nhưng nhìn dễ gần thân thiện hơn nhiều.

Cô cảm giác đây là một người ấm áp giống như ba cô vậy, nhưng ông ấy rõ ràng là thông minh hơn Lương Viễn Quốc nhiều, là một tinh anh của xã hội.
Sau khi ba Sở nghe về chuyện của cô, ông ấy dịu dàng nhìn cô cười nói: "Chào mừng cháu, cháu cứ coi đây là nhà của mình, đừng khách sáo, con trai chú tính tình không tốt lắm, lại để cháu phải gánh thêm phiền phức rồi."
"Không đâu ạ." Lương Dược lắc đầu: “Cháu và anh ấy cũng như nhau thôi."
Sau khi thật sự được tiếp xúc với ba mẹ của Sở Trú cô mới biết tại sao Sở Trú tuy trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng tính cách của anh không hề méo mó, vặn vẹo.

Mặc dù bề ngoài anh lạnh lùng nhưng bên trong lại vô cùng dịu dàng.

Đó có lẽ là thành quả của việc chăm sóc rất cẩn thận, tỉ mỉ của ba mẹ anh.

Gia đình họ thực sự hòa thuận hạnh phúc, hạnh phúc hơn nhiều so với những gia đình giàu có mà cô thấy trên TV.
“Nói xong chưa?” Sở Trú không kiên nhẫn được nữa, anh nắm lấy cổ tay Lương Dược nói: “Bọn con còn có chuyện cần nói, về phòng trước."
"Có, có chuyện gì vậy?” Lương Dược lắp bắp hỏi, trong đầu bắt đầu suy nghĩ bậy bạ, chẳng lẽ là anh không kiểm soát được nữa nên muốn đưa cô về phòng âu yếm?
Tuy là sau khi đồng ý dọn đến đây thì cô đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bây giờ thì có nhanh quá không? Hơn nữa ba mẹ anh vẫn đang ngồi ở trước mặt.
Thư Hựu Mạn và ba Sở cũng cảm thấy chưa thích hợp, ba Sở do dự nói: "Sở Trú, hai đứa vẫn..."
Ông ấy chưa kịp nói xong đã bị Sở Trú cắt ngang lời, anh bình tĩnh nhìn Lương Dược nói: “Bài tập hôm nay của em làm xong chưa?”
Lương Dược ngẩn người ra: “Chưa."
Sở Trú gật đầu: “Về phòng anh làm đi, làm xong anh sẽ đưa thêm hai tờ bài thi cho em làm, trong đêm nay phải làm xong hết.”
Lương Dược: "..."
Thư Hựu Mạn và ba Sở: "..."
"Vâng..." Những suy nghĩ mơ mộng của Lương Dược tan biến, đột nhiên cô cảm thấy tương lai của mình thật tăm tối, cô nói: "Tất cả nghe thầy hết."
Thư Hựu Mạn nhìn con trai mình đưa bạn gái về phòng… học tập.
"Không phải chứ?" Bà ấy nghi ngờ nhìn ba Sở nói: "Nó thực sự là con trai của tôi sao? Không phải lúc ở trong bệnh viện bế nhầm rồi chứ? Nó sẽ không ngu ngốc đến mức dùng việc học tập để tán gái đấy chứ?"
"Tôi cảm thấy khá ổn." Ba Sở hài lòng nói: "Đúng là con trai của tôi, yêu đương cũng không giống như những người khác."
Thư Hựu Mạn lẩm bẩm: "Tôi không dám tưởng tượng luôn, khi ông theo đuổi tôi đều dùng hoa hồng, đá quý, miệng ông lúc nào cũng giống như bôi mật vậy, những lời yêu thương mỗi ngày đều không giống nhau, tại sao cái này nó không được di truyền từ ông nhỉ? Chúng ta cũng không ép nó phải học tập."
Ba Sở lắc đầu: "Nó tự giác như thế cũng tốt, hai đứa bây giờ tất nhiên phải đặt việc học tập lên đầu, bà đừng gây thêm phiền phức cho hai đứa nó nữa."
"Không được, để tôi đi xem xem." Thư Hựu Mạn không phục nói: "Tôi không tin nó không động lòng."
*
Lương Dược không bắt đầu học ngay, lúc Sở Trú sắp kéo cô vào phòng, Thư Hựu Mạn đột nhiên gọi lại: "Dược Dược, cháu có muốn tắm trước khi học không?"
“Có ạ." Lương Dược gật đầu, cô nói một tiếng với Sở Trú rồi đi qua.
Thư Hựu Mạn đưa cô vào phòng tắm, dạy cô cách sử dụng bình nóng lạnh, sau đó đưa cho một chiếc váy xinh đẹp: “Lát nữa cháu mặc cái này vào để Sở Trú nhìn."
Lương Dược hơi sửng sốt, cô cầm lấy váy rồi hỏi: “Mặc cái này vào lúc đêm hôm khuya khoắt như vậy ạ?”
“Đây là chiếc váy mà đạo diễn đã tặng cho cô lúc đi đóng phim." Thư Hựu Mạn mỉm cười rồi nói: “Kích cỡ quá nhỏ nên cô rất ít khi mặc nó, cháu mặc thử xem, chắc chắn nó rất hợp với cháu.”
Sở Trú ở trong phòng đọc sách chờ Lương Dược quay trở lại, đợi gần nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.

Anh hơi sốt ruột định đặt sách xuống rồi định đi ra ngoài xem thử nhưng anh vừa đứng dậy thì cửa từ từ mở ra.
Anh chưa kịp chuẩn bị đã nhìn thấy một màu đỏ tươi.
Lương Dược từ từ bước vào, mái tóc đen, đôi môi đỏ mọng, nhìn vô cùng xinh đẹp, cô mặc một chiếc váy màu đỏ, hai dây mỏng manh làm lộ ra xương bướm mảnh mai, eo được thắt một chiếc dây màu đỏ, đường cong cơ thể của cô rõ nét, hiện lên rất mê người.
Hô hấp của Sở Trú như ngừng lại, anh nhìn thiếu nữ đang mỉm cười híp mắt nhìn anh, ngón tay cô cố ý vén tà váy lên để lộ ra bắp chân xinh đẹp cân đối.
“Thầy, chúng ta học bài thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui