Sở Trú đưa mắt nhìn xuống sợi dây buộc màu đỏ được nhét vào tay mình, chất vải bóng mượt mát lạnh, vô cùng mềm mại.
Tất nhiên là anh biết rất rõ điểm đặc biệt của chiếc đầm này, chỉ cần một cái kéo nhẹ thì sợi dây buộc sau gáy của Lương Dược sẽ nới ra theo, khiến toàn bộ chiếc đầm sẽ tuột xuống.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Sở Trú đột nhiên tối sầm lại, cổ họng bắt đầu ngứa ngáy, ngón tay thon dài của anh không khỏi nắm chặt lấy sợi dây buộc, ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh trở lại.
Lương Dược mỉm cười nhìn anh, đôi môi đỏ mọng, đuôi mắt khẽ cong lên, trông vô cùng quyến rũ, cô mặc nguyên một bộ đầm đỏ rực điệu đà, giống như một con hồ ly tinh làm rung động lòng người vậy.
Sở Trú không tin rằng cô sẽ chủ động chạy đến đây để hiến thân, chắc chắn là trong mười phần thì đã có tám, chín phần là có ý đồ riêng.
Tình cảnh bây giờ rất giống với cảnh phim mà cô sẽ diễn vào ngày mai, An Hồng Nguyệt sẽ mặc chiếc đầm đỏ dụ dỗ nam chính, muốn gạo đã thành cơm với anh ta và ép buộc anh ta phải chịu trách nhiệm.
Còn cô thì sao, cô muốn gì đây?
Sở Trú hỏi một cách dứt khoát: “Em đang định làm gì?”
“Chưa thể nói cho anh biết được.” Khóe môi Lương Dược khẽ cong lên, cô không phủ nhận mà áp sát người đến hôn lên môi anh: “Anh có chắc là không làm không? Cơ hội chỉ có một thôi đó.”
Lý trí còn lại duy nhất của Sở Trú đã tan tành mây khói, anh lật ngược tay lại ôm chặt đầu cô, cắn chặt lấy môi dưới của cô như để trả thù, anh không ngừng đưa đầu lưỡi tiến vào bên trong như thể muốn chiếm đoạt mọi thứ của cô.
Lương Dược dùng hai tay ôm lấy cổ anh, nhắm chặt mắt lại và hợp tác ngẩng mặt lên, trên người cô đột nhiên cảm thấy mát lạnh, thì ra là anh đã tháo sợi dây buộc.
Chiếc đầm đỏ cũng theo đó mà buông thõng xuống đến bên hông eo.
Một màn trắng xóa.
Hơi thở của Sở Trú trở nên nặng nề hơn, vết đen dưới đáy mắt anh trở nên cuồn cuộn, anh ôm lấy thân thể mềm mại của cô và cúi đầu hôn sâu hơn.
Lương Dược có chút thẹn thùng, nhưng cũng trước lạ sau quen, so với lần trước thì lần này cũng tốt hơn rất nhiều.
Bọn họ cứ thế hôn nhau rồi lăn ra giường, nhưng nếu là làm thật thì sẽ không thực tế cho lắm, bởi vì ngày mai cô còn phải dậy sớm để đi quay phim, hơn nữa ở đây lại không có một chiếc bao cao su nào cả.
Sở Trú cũng biết hôm nay bọn họ không thể làm thế này được, cho nên anh hành động rất chừng mực, anh cùng lắm là hôn hôn sờ sờ, rất kiềm chế.
Lương Dược biết anh chịu đựng rất cực khổ, nên đã đưa đôi tay run rẩy xuống dưới, cố gắng giúp anh giải quyết, nhưng khi sắp chạm vào thì lại bị anh siết chặt cổ tay lại.
“Hôm nay không cần thế này đâu.” Sở Trú đặt tay cô đặt lên trên môi mình và hôn, khàn giọng nói: “Ngoan nào, khép chân lại đi.”
Lương Dược: “?”
Lúc đầu cô còn không hiểu như vậy có nghĩa là gì, nhưng sau đó khi thấy các hành động của anh, cô mới đột nhiên hiểu ra.
Như thể đã mở ra cánh cửa của một thế giới mới, Lương Dược đã bị anh làm cho choáng váng, giống như con cá nằm trên thớt bị người khác tùy ý xâu xé vậy.
Tim cô không ngừng đập thình thịch trong vòng tay anh, móng tay bấu lấy lưng anh, kích thích đến nỗi các ngón chân cũng phải co quắp lại.
Lương Dược quay đầu đi, xấu hổ lấy gối che mặt lại, không dám nhìn thẳng vào bọn họ đang như thế này, cô cắn chặt môi, cố nén âm cuối vào trong cổ họng.
Rõ ràng là bọn họ đã tốt nghiệp cùng nhau và đều mới trưởng thành chưa được bao lâu, đáng lẽ ra phải ở cùng một vạch xuất phát mới đúng, nhưng tại sao anh lại đi trước cô nhiều đến như vậy? Học đâu ra những trò lộn xộn này chứ!
Trước đây Lương Dược đã vẽ rất nhiều bức tranh 18+, nên cô tự khẳng định mình biết rất rõ về mặt này, nhưng kết quả là khi so với anh thì chẳng khác gì núi cao lại gặp núi cao hơn.
Cô vô cùng nghi ngờ chứng chán ghét phụ nữ của anh trước đây là giả!
Chán ghét phụ nữ mà lại biết nhiều đến như vậy, không lẽ anh đã áp dụng tất cả những điều thực tiễn này lên trên người của nam giới sao?
Khi Lương Dược đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên cái gối bị kéo ra, Sở Trú lại mãnh liệt hôn cô thêm một lần nữa, hơi thở nóng rực không ngừng phả ra, nóng đến nỗi khiến trái tim cô run lên.
Một nụ hôn nồng nàn như cơn bão rơi trên mặt cô.
Một lúc lâu sau chuyện này mới kết thúc, Lương Dược mệt đến mức nằm liệt trên giường không muốn động đậy, chân tay đã tê tái, làn da mẫn cảm cũng đỏ bừng lên do bị cọ xát.
Sở Trú lòng đầy thỏa mãn, anh cúi người xuống hôn lên khóe môi cô, rồi ôm cô vào phòng tắm để tắm rửa, nhưng lại không thể kìm được mà lại nắm chặt tay cô làm thêm một lần nữa.
Sau đó, Lương Dược thẹn quá hóa giận, nếu như không phải cô không còn chút sức lực nào, thì nhất định đã đạp chết tên khốn nạn này rồi.
Sở Trú xem như không nhìn thấy gì, độ dày của da mặt anh đã không còn ai có thể sánh bằng nữa rồi, vừa rồi anh điên cuồng bao nhiêu thì bây giờ lại dịu dàng và ngoan ngoãn nghe lời bấy nhiêu, anh vào phòng cô tìm một bộ đồ ngủ và mặc vào cho cô một cách dịu dàng và chu đáo, anh nhẹ giọng nói: “Ngoan nào, giơ tay lên cao một chút đi, không mặc quần áo thì buổi tối sẽ bị cảm lạnh đó.”
Vẻ mặt Lương Dược không còn biểu cảm: “Tại sao lúc cởi ra anh lại không nói vậy?”
Sở Trú: “Không phải em bảo anh cởi sao?”
Lương Dược nghẹn lại, tức giận đến mức không muốn quan tâm đến anh nữa, cô vươn tay túm lấy quần áo nói: “Để em tự mặc.”
Sở Trú lợi dụng lúc cô giơ tay lên liền khoát tay áo vào cánh tay cô: “Đừng miễn cưỡng nữa, để anh làm là được rồi.”
Ánh mắt anh rũ xuống, các ngón tay có khớp xương rõ ràng của anh cẩn thận cài lại từng chiếc cúc áo trên ngực cô, che đi những vết hôn chi chít bên trong.
Lương Dược thậm chí còn không có sức để thẹn thùng, cô mệt mỏi nhắm chặt mắt lại và mặc kệ anh, sau khi đã mặc quần áo xong, Sở Trú liền ôm cô lên giường vuốt ve.
Lương Dược vẫn còn nhớ tới mục đích mà mình tới đây để dụ dỗ anh, cô hắng giọng, cố gắng hỏi với giọng bình thường: “Anh có thoải mái không?”
Bàn tay đang vuốt ve mái tóc dài của cô của Sở Trú bỗng dừng lại: “Sao vậy?”
Lương Dược ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp đôi mắt hồ ly: “Có phải bây giờ em nói gì anh cũng đều sẽ đồng ý đúng không?
“Lúc này mà cũng không quên tính toán với anh sao?” Sở Trú vừa cười vừa bóp mũi cô: “Anh lúc nào mà không chiều chuộng em chứ? Có chuyện gì thì cứ nói ra đi.”
“Vậy em nói đó.” Lương Dược nghĩ cũng thấy đúng, trước giờ anh vẫn luôn chiều chuộng cô mà: “Dì Dương nghĩ rằng nếu để em diễn vai An Hồng Nguyệt thì sẽ cho em thêm một số đất diễn trong một vài tập nữa, nên em muốn đi.”
“Không thể nào.” Sở Trú nói ngay mà không thèm suy nghĩ.
“...”
Lương Dược nhìn thẳng vào anh, như muốn khiếu nại trong im lặng.
Sở Trú trầm mặc hai giây, sau đó thở dài nói: “Phải quay bao lâu?”
“Không lâu đâu.” Lương Dược vội vàng nói: “Mười lăm ngày là đủ rồi!”
Sở Trú cau mày: “Nhưng khi đó đã tựu trường được một tuần rồi.”
“Vậy nên em dự định sẽ đến trường muộn một chút.” Lương Dược nói: “Em đã bàn bạc với mẹ anh rồi, cô cũng đã đồng ý để em tiếp tục đóng phim và sẽ nói giúp em chuyện này với nhà trường, chỉ xin nghỉ một tuần mà thôi, chắc sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện gì đâu.”
Sở Trú càng cau chặt mày hơn, tỏ vẻ không đồng ý: “Sao em lại muốn diễn nhiều đến như vậy, muốn tiến vào giới giải trí hay sao?”
“Không đâu.” Lương Dược chột dạ đưa mắt nhìn ra chỗ khác, cô không thể nói đó là vì trả tiền, cô đã tính toán rồi, nếu có thể đóng hết bộ phim đó, cô có thể trả được ít nhất năm trăm nghìn.
Nếu như nói cho anh biết sự thật, anh nhất định sẽ không để cô đi đóng phim.
“Em chỉ muốn có một khởi đầu và một kết thúc mà thôi, em đảm bảo rằng sau khi diễn vai An Hồng Nguyệt em sẽ không đóng thêm một bộ phim nào khác nữa!” Lương Dược giơ tay ra thề thốt: “Anh đến trường học đợi em trước được không? Em sẽ bay về điểm danh ngay sau khi quay xong!”
“Không được.” Sở Trú lộ ra vẻ mặt căng thẳng, gằn từng câu từng chữ: “Ngày mai sau khi quay xong sẽ không được phép đi quay nữa.”
Lương Dược nhìn anh, nước mắt tuôn rơi ngay lập tức: “Chân em mỏi quá.”
“?”
“Bắp đùi đau quá, da bị tróc ra luôn rồi, đến cả khép cũng không khép lại được nữa.” Lương Dược tủi thân khóc thút thít: “Còn tay em nữa… đồ cầm thú, sau khi thoải mái xong mà anh lại không chịu nhận gì cả, sau khi làm xong tiểu thư đây cũng có lấy tiền của anh đâu.”
“...”
Cuối cùng, Sở Trú không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp, anh đã bị đánh bại trước kỹ năng diễn xuất ngày càng tiến bộ của bạn gái.
Hơn nữa cũng không thể không thừa nhận rằng những gì cô nói đều là sự thật.
Tối hôm đó bọn họ ngủ rất muộn, bởi vì Lương Dược thiếu ngủ nghiêm trọng nên ngày hôm sau khi đến đoàn phim cô suýt chút đã bị muộn.
Có thể tối hôm qua khi dụ dỗ Sở Trú cô đã rút ra được một số kinh nghiệm, nên những cảnh quay hôm nay của cô diễn ra rất suôn sẻ, chỉ cần quay một phát là xong ngay, vì thế phần thời gian còn lại cô đều dành để ngủ bù trong phòng nghỉ ngơi, khi tỉnh lại cô đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người đang bàn tán rằng Dụ Cầm đã xảy ra chuyện rồi, còn lên cả hotsearch nữa.
Sau khi tỉnh táo trở lại, Lương Dược điềm nhiên cầm lấy điện thoại mở Weibo ra xem.
# Dụ Cầm tự cao tự đại# chiếm ngay vị trí đầu tiên trong các tiêu đề.
Lương Dược liền nhấp vào xem, hóa ra là có người đã làm rò rỉ đoạn video của ngày thử vai hôm đó, những lời Dương Nhược Hàm đã khiển trách Dụ Cầm đều được ghi lại rất rõ ràng, khiến cho rất nhiều fan hâm mộ đã quay lưng lại với cô ta, lượng người chán ghét cô ta càng tăng lên nhiều hơn, hơn nữa bọn họ còn vào cả Weibo của Dụ Cầm chửi rủa, bọn họ nói rất nhiều thứ, vô cùng khó nghe.
Khi Lương Dược bấm vào thì phát hiện ra Dụ Cầm đã đóng các bình luận trên Weibo, nhưng dù có làm như vậy thì số bình luận cũng đã đạt đến con số hơn ba mươi nghìn.
Cô không quá bất ngờ với kết quả này, những minh tinh lưu lượng vốn dĩ đều chỉ dựa vào hình tượng để thu hút fan, một khi hình tượng đã sụp đổ, nếu đứng càng cao thì sẽ trượt dốc càng thảm, điều này rất thực tế mà.
Cô chỉ cảm thấy hơi lạ rằng ngày thử vai đã trôi qua lâu như vậy rồi, tại sao video bây giờ mới lộ ra?
Vừa hay Dương Nhược Hàm vừa bước vào, Lương Dược liền buột miệng hỏi: “Dì Dương, dì có nghe nói gì về chuyện của Dụ Cầm chưa?”
“Dì vừa mới xem Weibo.” Dương Nhược Hàm thở dài: “Đúng là tự tạo nghiệt không thể sống mà.”
Lương Dược tỏ vẻ khó hiểu: “Chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi, sao đột nhiên lại bị khui ra như vậy chứ?”
Dương Nhược Hàm: “Có lẽ là có người muốn chơi xấu cô ta, dì nghe nói dạo gần đây tài nguyên của cô ta khá tốt, đã nhận tham gia một vài bộ phim truyền hình và chương trình tạp kỹ, công ty cũng có ý muốn bồi dưỡng cô ta, nhưng mà chuyện này đã xảy ra rồi, cô ta không bị đóng băng hoạt động thì vẫn còn may lắm đó.”
Sau khi cảm khái, bà ấy nói với Lương Dược: “Cháu không vào giới giải trí là đúng đó, đây là nơi mà người ăn thịt người.”
Lương Dược cười nhạt: “Có ai nói không phải đâu chứ.”
*
Kỳ nghỉ hè nóng nực nhoáng một cái đã trôi qua, trong nháy mắt đã sắp tựu trường, trong lúc đó đám người Triệu Ức Hào cũng đã biết được chuyện Lương Dược tham gia diễn xuất, bọn họ đều tò mò chạy đến đoàn làm phim để xem cô, bọn họ không ngừng ồn ào và hò hét như những con khỉ, vì thế cuối cùng đã bị Lương Dược xua tay đuổi đi.
Ngày 1 tháng 9, theo như những gì đã nói, Lương Dược hoãn đến trường điểm danh một tuần, còn Sở Trú và Triệu Ức Hào thì đến trường học trước.
Lương Dược rất bận bịu với việc quay phim nên thậm chí còn không có thời gian để tiễn bọn họ.
Triệu Ức Hào thấy Sở Trú cũng cô đơn lẻ loi như mình, cậu ta cố gắng kiềm chế miệng mình lại để sự cười nhạo trên nỗi đau của người khác của mình không lộ ra rõ ràng như vậy: “Này người anh em, không ngờ cuối cùng vẫn là hai chúng ta cùng nhau đến trường, trên đường nhớ lo lắng chăm sóc nhiều một chút đó.”
Sở Trú xách hành lý bỏ vào trong cốp xe sau, nói mà không thèm nhìn lại: “Cút.”
“Đi đường nhớ cẩn thận đó, khi nào đến nơi thì nhớ gọi điện cho mẹ nhé.” Thư Hựu Mạn quan tâm nói và đưa cho anh một chai nước: “Dược Dược không phải là cố ý không đến đâu, chắc con bé cũng muốn hoàn thành sớm cảnh quay để nhanh chóng tụ hợp với con thôi.”
Sở Trú đón lấy chai nước, nhẹ giọng đáp lại một tiếng, cũng không biết anh có nghe thấy không nữa mà xoay người đi và lên xe cùng Triệu Ức Hào.
Thấy họ đã yên vị, tài xế liền nổ máy phóng xe đi mất.
*
Lương Dược tiếp tục ở lại đoàn làm phim, bởi vì Sở Trú đã đi rồi, nên cô cũng không thèm về nhà nữa mà ở khách sạn cùng với các diễn viên khác.
Suy cho cùng thì vai diễn của cô là nữ phụ thứ hai và diễn với Tiết Húc nhiều nhất, nên sau khi từ từ làm quen với anh ta, Lương Dược đã gạt bỏ được lớp vỏ bọc thần tượng của anh ta, cảm thấy rằng anh ta không còn tự cao nữa mà giống như một người anh hàng xóm hơn.
Mối quan hệ hợp tác của bọn họ luôn rất hài hòa, Tiết Húc biết cô là người mới nên cũng đặc biệt chăm sóc cho cô, cho đến khi phải đóng một cảnh quay bạo lực, Lương Dược vừa nhìn thấy nam diễn viên đóng vai lưu manh vồ đến, cô liền vật anh ta qua vai theo phản xạ có điều kiện của cơ thể, khiến cho tất cả mọi người ở hiện trường đều sửng sốt, đến cả Tiết Húc cũng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Lương Dược lúng túng cúi đầu xin lỗi nam diễn viên, nam diễn viên cũng rộng lượng nói rằng không sao, đạo diễn thấy anh ta bị vật không hề nhẹ liền ra lệnh nghỉ ngơi mười phút.
Lương Dược im lặng ngồi một bên đọc kịch bản để che giấu sự xấu hổ của mình, nhưng đột nhiên trên đầu cô vang lên một tiếng cười tủm tỉm: “Không ngờ rằng ngoài bạn gái của tôi ra, còn có cô gái khác hung dữ đến như vậy.”
Lương Dược ngẩng đầu lên liền thấy Tiết Húc đang cầm kịch bản đi đến.
“Bạn gái của anh?” Cô dường như ngửi được mùi của sự hóng chuyện, hai mắt lập tức sáng lên: “Cô ấy hung dữ lắm sao?”
“Có một chút.” Tiết Húc thở dài một tiếng, lộ ra bộ mặt có vẻ hoài niệm: “Thật ra, cảnh tượng hôm nay luôn khiến tôi nhớ lại chuyện của quá khứ, có người từng muốn cưỡng hiếp bạn gái của tôi.”
“Hả?” Giọng điệu của Lương Dược trở nên thận trọng hơn: “Vậy hẳn là đã để lại cho cô ấy một sự ám ảnh rất sâu sắc rồi đúng không.”
Tiết Húc cúi đầu cười: “Đúng vậy, cô ấy đã nhặt một viên gạch và đập nát phần dưới của kẻ đó, quả thực đã để lại một sự ám ảnh khá lớn.”
Lương Dược: “...”
Điều này tàn nhẫn đến làm sao?
Tiết Húc nhận ra mình đã nói quá nhiều, ngôn ngữ cũng có chút hơi thô tục, không phù hợp với hình tượng hiền lành nho nhãi bên ngoài của anh ta nên liền mỉm cười với cô rồi rời đi.
*
Lương Dược trở nên rất tò mò về bạn gái của Tiết Húc, nên đã hỏi thăm nhà tạo mẫu một chút khi đang trang điểm, nhưng nhà tạo mẫu lại lắc đầu một cách khó hiểu: “Tôi cũng không biết đó là ai nữa, Tiết Húc giấu cô ấy rất kỹ, vì suy cho cùng cô ấy cũng là người ngoài giới giải trí, nếu công khai danh tính thì sẽ tiềm ẩn những tai họa về sự an toàn đó.”
“Bí mật đến vậy sao.” Lương Dược chậc một tiếng: “Yêu như thế này thật sự rất mệt mỏi, dù có giết tôi tôi cũng không gia nhập giới giải trí đâu.”
Hoàng Linh đang ngồi trang điểm bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ liền xen vào: “Các người đang nói về bạn gái của Tiết Húc đó hả, nghe nói cô ấy xấu lắm, có người nhìn thấy cô ấy lén lẻn vào đoàn làm phim để thăm anh ta, cô ấy vừa cao vừa to, da dẻ lại ngăm đen, không xứng với Tiết Húc một chút nào cả.”
Một nữ sinh đội mũ lưỡi trai vừa hay đang bước vào phòng thay đồ, nghe thấy những lời này, cô ấy lập tức dừng lại và đưa mắt nhìn sang.
Nhưng không ai để ý cả.
“Cô đã tận mắt nhìn thấy chưa?” Lương Dược hơi nhướng mày, khi liếc nhìn Hoàng Linh, cô liền nhận ra cô ta là diễn viên đóng vai nữ phụ thứ nhất: “Chị Lan vừa rồi còn nói không ai biết cô ấy là ai cả mà cô lại biết cô ấy vừa xấu vừa đen sao? Không thể nói bậy như vậy được đâu.”
“Tất cả đều là tin đồn mà thôi, tôi lại không nói đó là sự thật.” Hoàng Linh nghịch móng tay: “Nhưng mà Tiết Húc giấu cô ấy kỹ như vậy, nói không chừng là không muốn để cô ấy gặp người khác, tôi nghĩ rằng Tiết Húc không thích cô ấy đến vậy đâu.”
“Không thích thì sẽ không công khai rồi.” Lương Dược nhẹ giọng chế nhạo: “Những tin đồn đó được lan truyền như thế này là do họ ghen tị với người khác mà thôi, vậy mà cô cũng tin nữa, tôi khuyên cô đừng nên nói những lời này trước mặt Tiết Húc.”
“Tôi không ngốc đến vậy đâu.” Hoàng Linh khẽ khịt mũi, sau khi trang điểm xong liền đi ra ngoài, nhưng khi đi lướt qua cô gái đội mũ, cô ta không thể không khỏi đưa mắt nhìn cô ấy một cái.
Một gương mặt rất lạ chưa từng gặp qua.
Lương Dược cũng trang điểm xong, vừa định đứng dậy rời đi, đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng gọi cô lại: “Cô là Lương Dược đúng không?”
Lương Dược quay đầu lại, một cô gái mảnh khảnh đi tới nhìn cô mỉm cười, lông mày và đôi mắt rất tinh xảo thanh tú, mái tóc đen láy, đôi môi mỏng, trông rất xinh đẹp.
“Đúng rồi.” Lương Dược nghi hoặc gật đầu vì cô không quen biết cô ta: “Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Tôi đã hỏi nhân viên công tác, anh ta nói đây là của cô.” Hạ Lăng lấy ra một sợi dây chuyền có viên đá quý dạng hình con nhộng.
Lương Dược vừa nhìn đã nhận ra đó là “thuốc” mà Sở Trú đã đưa cho cô, cô lập tức sờ vào cổ trong tiềm thức, nó trống rỗng, quả nhiên đã biến mất rồi.
“Đúng rồi, là của tôi đó!” Lương Dược lập tức đứng dậy nhận lấy sợi dây chuyền, trong lòng tràn đầy cảm kích và cảm thấy nhẹ nhõm: “Không biết nó rơi từ khi nào, cảm ơn cô nhé.”
“Không có gì đâu.” Hạ Lăng mỉm cười: “Bạn trai cô tặng sao?”
“Ừm.” Lương Dược đeo lại sợi dây chuyền vào cổ.
Hạ Lăng hỏi: “Bạn trai của cô hẳn là rất yêu cô, tính chiếm hữu của anh ấy có phải rất cao không?”
“Sao cô biết được?” Lương Dược có chút kinh ngạc.
“Tôi phân tích dưới góc độ tâm lý học đó.” Hạ Lăng chỉ vào viên ngọc con nhộng trên sợi dây chuyền: “Anh ấy cố ý làm viên ngọc thành hình dạng của tên cô, cũng chính là một viên thuốc, thay chữ “viên” thành chữ “tiêu” trong từ tiêu đời, nghĩa bóng là hết thuốc, ngụ ý rằng một khi cô mà rời khỏi anh ấy thì sẽ xong đời.”
Lương Dược: “...”
Rất có lý, khiến cô không thể viện được lý do gì để phản bác lại.
Giống như một chuyện gì đó mà Sở Trú sẽ làm vậy.
“Đùa chút thôi, xem cô kìa, đã cho rằng nó là sự thật rồi sao.”
Thấy Lương Dược không nói nên lời, Hạ Lăng liền bật cười: “Nhưng chắc chắn là anh ấy rất yêu cô, viên thuốc này được hợp thành từ hai loại đá quý, một loại là đá hồng ngọc, một loại là đá spathic, cả hai đều tượng trưng cho lòng chung thủy trong tình yêu, chúng đều là những viên đá quý rất có giá trị và rất quý hiếm, hơn nữa lại cực kỳ cứng, cũng không biết làm cách nào bạn trai của cô có thể hợp chúng lại hoàn hảo như thế này, chắc là phải tốn rất nhiều công sức rồi.”
Trong lòng Lương Dược khẽ cảm động, cô nhìn vào viên thuốc trên sợi dây chuyền, vào lần đầu tiên nhìn thấy cô chỉ nghĩ rằng hình dáng của viên đá quý này rất đặc biệt, nhưng lại không nghĩ nhiều đến vậy, hóa ra Sở Trú lãng mạn đến như vậy sao?
“Cảm ơn cô đã giúp tôi tìm lại nó.” Lương Dược trịnh trọng cảm ơn Hạ Lăng một lần nữa.
“Đừng khách sáo.” Hạ Lăng mỉm cười, xua tay với cô rồi rời đi: “Xem như đó là lời cảm ơn vì đã nói giúp tôi.”
Lương Dược giật nảy mình, cô nói giúp cô ấy khi nào chứ?
Thậm chí cô còn không biết cô ấy là ai nữa...
Lương Dược suy nghĩ kỹ lại, hình như trong đoàn làm phim không có người nào như vậy cả, nhưng cô ấy xinh đẹp đến vậy, không thể nào khiến người khác có cảm giác cô ấy không tồn tại được.
Cho đến khi tan làm và ngày hôm nay, khi cô theo những người khác cùng nhau trở về khách sạn, một nữ sinh đột nhiên hưng phấn vỗ vào vai cô: “Lương Dược, cô nhìn kìa, đó không phải là Tiết Húc sao? Anh ta đang nắm tay một người phụ nữ đó!”
Lương Dược lập tức nhìn qua, quả nhiên đó là sự thật, Tiết Húc đang dẫn một người phụ nữ đi về phía xe của anh ta, người phụ nữ đó mặc nguyên bộ đồ vũ trang, đeo kính râm, đội mũ và đeo khẩu trang, cô ấy còn bịt chặt hơn cả Tiết Húc nữa, nhưng Lương Dược đã nhận ra ngay bộ quần áo của cô ấy, đó chính là người phụ nữ đã giúp cô tìm lại sợi dây chuyền.
Hóa ra cô ấy chính là bạn gái của Tiết Húc.
Lương Dược sửng sờ, thì ra mọi chuyện là như vậy.
Cô nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau và âu yếm như vậy, ngay cả khi cách bọn họ xa như vậy mà cô còn có thể cảm nhận được sự hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên cô ăn cẩu lương của người khác.
Rất ghen tị...
Rất nhớ Trú Trú...
Lương Dược lại thở dài.
Thực ra, ba ngày không phải là dài, chỉ cần chớp mắt là trôi qua rồi, nhưng ở Lương Dược bên này lại xảy ra điều không ổn, nữ diễn viên đóng vai nữ chính đã bị thương ở chân khi sử dụng dây treo, bác sĩ nói cần nghỉ ngơi ít nhất một tuần, nhưng đoàn phim không thể đợi người được, cho nên Dương Nhược Hàm phải đau đầu tìm kiếm người thế thân.
Lương Dược lập tức nghĩ ngay đến Vương Cẩn Cẩn, lúc trước cô đã từng nghĩ rằng bóng lưng và nét mặt nghiêng của nữ chính có chút giống với Vương Cẩn Cẩn, nên không biết có thể cho cô ấy thay thế hay không.
Trong những ngày ở trên phim trường, Lương Dược luôn tìm cơ hội để giới thiệu Vương Cẩn Cẩn với đạo diễn, bây giờ vừa hay lại đúng thời cơ nên cô đã nói với Dương Nhược Hàm về tình trạng của Vương Cẩn Cẩn.
Cô nói rằng cô ấy trông rất giống nữ chính, lại có kinh nghiệm, nên chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất để cứu vãn tình thế nguy cấp.
Dương Nhược Hàm dường như đã nhìn thấy được vị cứu tinh, bà ấy liền yêu cầu Lương Dược gọi Vương Cẩn Cẩn đến ngay lập tức.
Lương Dược gọi điện cho Vương Cẩn Cẩn, Vương Cẩn Cẩn vừa nghe thấy có thể đóng phim, cô ấy không nói nhiều lời mà vội vàng chạy đến ngay: “Mẹ nó tớ yêu cậu chết đi được!”
Lương Dược hỏi: “Nhưng mà sắp khai giảng rồi, bên trường của cậu chắc không có vấn đề gì chứ?”
Vương Cẩn Cẩn không bận tâm: “Không sao, chỉ xin nghỉ một tuần mà thôi, chuyện nhỏ mà!”
Cô ấy chạy qua đó ngay với tốc độ nhanh nhất, Dương Nhược Hàm thử vai cô ấy một lúc, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì, bà ấy đã quyết định để cô ấy thay thế nữ chính trong một tuần.
Lúc này Lương Dược đã quay xong các cảnh quay của An Hồng Nguyệt nên có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng cô vẫn còn có chút lo lắng khi để Vương Cẩn Cẩn ở đây một mình.
Dù sao thì cô ấy vẫn còn lạ nước lạ cái, hơn nữa lại còn đóng vai nữ chính, không căng thẳng là điều không thể được.
Vì vậy, Lương Dược dự định sẽ ở lại thêm hai ngày nữa, nên đã nói với Sở Trú qua WeChat.
Nhưng Sở Trú mãi không chịu trả lời lại.
Lương Dược có chút thấp thỏm bèn gọi điện thoại cho anh, sau ba hồi chuông bên kia mới nhấc máy, nhưng ở đầu bên kia vẫn là một màn yên lặng.
“Trú Trú?” Lương Dược lên tiếng để dò xét.
Một lúc lâu sau, Sở Trú mới trầm giọng đáp: “Ừm.”
Lương Dược lại thử hỏi lần nữa: “Anh đã xem tin nhắn WeChat chưa?”
“Chưa.” Sở Trú bình tĩnh trả lời.
“Vậy bây giờ anh xem thử đi?”
“Không xem.”
“...” Lương Dược liếm môi: “Vậy em cứ nói thẳng vậy, em về muộn thêm hai ngày nữa được không?”
“Anh nói là không được.” Sở Trú chậm rãi nói: “Em biết nghe không?”
Lương Dược im lặng, hơi thở thở ra có chút lạnh.
Sở Trú khẽ hừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
“...”
Có vẻ như anh đã sắp bùng nổ vì tức giận mất rồi.
Lương Dược có chút đau đầu nên đã đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, bây giờ cô đang rơi vào tình thế khó xử, cô biết bản hân mình đã sai, cứ để anh đợi một mình nhiều lần như vậy cũng không tốt, nhưng Vương Cẩn Cẩn là do cô tự mình tìm đến, cô ấy vừa mới đến mà đã bỏ mặc cô ấy ở nơi này thì cũng không yên tâm cho lắm...
Nên làm sao mới được đây?
Thấy cô có vẻ khó xử, Vương Cẩn Cẩn liền vỗ mạnh vào vai cô: “Được rồi, không có gì phải vướng bận đâu, cậu có thể cho tớ cơ hội này thì tớ đã hài lòng lắm rồi, mau đến thành phố C tìm bạn trai của cậu đi, một mình tớ ở đây vẫn ổn mà.”
“Vậy được thôi.” Lương Dược không còn do dự quá lâu, cô liền ôm lấy cô ấy: “Cậu cứ bảo trọng nhé, bất cứ khi nào gặp vấn đề về diễn xuất thì cứ gọi cho tớ để tớ hướng dẫn cho.”
Vẻ mặt Vương Cẩn Cẩn không có biểu cảm: “Cậu nói chuyện có thể đừng đáng ghét như vậy được không?”
Lương Dược mỉm cười, sau khi tạm biệt đoàn làm phim liền rời đi.
Cô trở về nhà thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau đã bắt máy bay đi Bắc Kinh.
*
Ký túc xá của Sở Trú là phòng bốn người, anh và Triệu Ức Hào đều học ngành tài chính, không may lại bị xếp vào cùng một lớp và cùng một ký túc xá.
Tại sao lại nói là không may mắn, là bởi vì Triệu Ức Hào từ sau khi vào đại học dường như đã trở nên điên cuồng vậy, cậu ta rất nhanh đã dụ dỗ một nữ sinh cùng lớp, rồi lại tỏ tình vào ngày thứ hai và thoát khỏi cuộc sống độc thân vào ngày thứ ba.
Sau đó, cậu ta ngày nào cũng thể hiện tình yêu của mình trước mặt Sở Trú như để trả thù, gọi điện thoại cũng thể hiện, lúc ăn cơm cũng thể hiển, đến cả lên lớp vẫn thể hiện, cậu ta cứ liên tục bày trò trong khu vực của Sở Trú.
Nhưng Sở Trú vẫn làm thinh, chỉ nghĩ rằng cậu ta rất vô vị, nhưng cuộc điện thoại kia của Lương Dược vừa gọi đến, khiến tâm trạng của anh lập tức rơi xuống đáy vực, khí áp hai ngày nay của anh đã rất thấp, khiến mọi người trong ký túc xá ai cũng đều cảm thấy tâm trạng của anh rất tệ, ngoại trừ tên nhỏ mọn Triệu Ức Hào này.
Triệu Ức Hào mới sáng sớm thức dậy đã nằm trên giường nấu cháo điện thoại cùng với bạn gái, mỗi lần mở miệng đều thốt lên những câu yêu đương nghe đến nỗi khiến người khác ngán ngẩm.
Sở Trú chịu không nổi nữa, liền tiện tay ném một quyển sách lên người cậu ta: “Ồn ào chết đi được, muốn nghe điện thoại thì ra ngoài mà nghe.”
Triệu Ức Hào nhanh chóng ôm lấy điện thoại: “Cậu làm gì vậy, không phải Lương Dược sắp về rồi sao? Sao càng ngày cậu càng cáu kỉnh vậy?”
Vẻ mặt Sở Trú ảm đạm không nói gì.
Hai người bạn cùng phòng kia đưa mắt nhìn nhau và trao đổi ánh mắt, bọn họ đều nghe nói rằng Sở Trú có một bạn gái xinh đẹp như nàng tiên, nhưng đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu, nhìn phản ứng của anh, chẳng lẽ là đã bị bỏ rơi rồi sao?
Triệu Ức Hào đã trực tiếp đem những suy nghĩ của họ hỏi thẳng anh với một nụ cười chế giễu: “Lương Dược có phải là không cần cậu nữa rồi không? Ha ha ha...!á!”
Sở Trú lại ném thêm một quyển sách qua với vẻ mặt lạnh lùng.
Lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là tiếng chuông thông báo của WeChat.
Anh bực bội liếc mắt nhìn qua, sau đó mắt anh lập tức đông cứng lại.
Là tin nhắn mà Lương Dược gửi qua, trên đó chỉ có trọn vẹn sáu từ ngắn ngủi.
“Em đã đến cổng trường rồi.”.