Dược Nhân Độc


Đúng đấy, làm sao mà không phải?
Vậy dùng cái gì để giải độc?
Chỉ có nạo xương khoét tim đến chết mới ngừng.

Bạch Đàm lắc lắc đầu, nhất thời tâm loạn như ma, lập tức thi triển khinh công lướt trên mặt sông, mũi chân chạm nhẹ trên sóng nước, theo gió lướt sóng, nhảy lên một cái, Câu đao trong tay hướng tới ánh dương dưới nước mà bổ xuống, nhưng nào ngờ vung chiêu mà lòng ngổn ngang tâm sự, lại càng tạo ra uy lực lớn đến khôn cùng, trên mặt sông bị chém ra một đường sóng lớn động trời, làm chiếc thuyền lay động lắc lư, trên dưới chập trùng.

“Giáo chủ?” Ly Vô Chướng nghe thấy tiếng động, mới từ khoang thuyền đi ra, đúng lúc bị nước bắn đầy một thân, hắn đành lau mặt, hướng mắt thì thấy Bạch Đàm đang luyện võ một mình trên sông, trong lòng không khỏi lo lắng nhìn dáo dác hai bên bờ.

Nơi này cách vị trí cử hành đại hội võ lâm – Tàng Long đảo – không xa, nên người đi theo đường này đến Tàng Long đảo cũng không ít, lúc này Bạch Đàm phô trương như vậy, khó trách sẽ dẫn tới một chút phiền phức.

Hướng mắt nhìn tới, quả nhiên xa xa đã trông thấy một đội nhân mã đang chạy tới từ bên phải đại mạc, khoảng chừng mười người, mặc đồng một bộ áo đỏ ngựa trắng, chính là Mạn Đồ La môn ở đông cương, làm Ly Vô Chướng nhất thời cả kinh.

Quỹ Ngư Nhi chẳng biết vì sao sắc mặt thay đổi: “Mạn Đồ La môn?” Vừa dứt lời thì xoay người vội vã vào khoang thuyền, trước mặt lại đụng vào Cơ Độc.

Cơ Độc đưa tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, dùng phiến quạt lướt qua cằm nàng, trêu đùa nói: “Tại sao Ngư Nhi lại bơi vội vậy, phải chăng dòng nước quá chảy xiết?”
Quỹ Ngư Nhi lộ ra vẻ mặt tức giận, thái độ khác thường, gạt tay gã ra, hạ thấp giọng bên tai gã, giải thích: “Người của Mạn Đồ La môn tới, ngàn vạn lần đừng cho bọn họ biết thiếp đang ở đây.”
Cơ Độc có hơi sững sờ, mở phiến quạt cười nói: “Há, thật là thú vị, đây còn gọi là oan gia ngõ hẹp.”
Mạn Đồ La Môn vốn là do một vị trưởng lão trong Phù Đồ giáo trăm năm trước sáng lập, võ đạo cùng một gốc, khi Vu Diêm Phù còn sống, Mạn Đồ La Môn cũng là đồng minh của bọn họ, đặc biệt là vị Di Lan Sanh – môn chủ Mạn Đà La Môn – đứng hàng thứ năm trong bảy đại cao thủ, từ nhỏ đã kính ngưỡng Vu Diêm Phù, luôn coi sư phụ là bằng hữu, xém một chút là nhận y làm nghĩa huynh, bây giờ Vu Diêm Phù đã chết, Mạn Đà La Môn với họ mà nói, là địch hay bạn cũng khó mà biết được.

Không biết, Di Lan Sanh sẽ đối với Bạch Đàm ra sao, có lẽ tuyệt không có hảo cảm.

Trong lòng Ly Vô Chướng nghĩ như thế, không khỏi thở dài, giáo chủ sư đệ trẻ tuổi ngông cuồng hiện còn chưa biết, giết chết bá chủ võ lâm Tây Vực, đến cùng sẽ chọc tới tai họa gì.

Không biết hắn làm sao mới bảo vệ đệ ấy được chu toàn?
“Vô Chướng, giáo chủ của chúng ta này là thế nào?” Cơ Độc vỗ bả vai hắn, thấp giọng hỏi.

Ly Vô Chướng liền đổi một chiếc mặt nạ cợt nhã: “Không biết, tính khí hắn vẫn luôn như thế, tám phần mười là sinh khí thôi.”
“Sinh khí? Kẻ nào chọc hắn sinh khí? Không phải là ngươi chứ?” Cơ Độc giễu cợt nói.

“Ta cũng mong được vậy.” Ly Vô Chướng sờ sờ mặt nạ trên mặt, chỉ đành cười khổ.


Cơ Độc liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm, Nhị sư đệ si tình đáng thương không biết sư tôn vẫn còn bên cạnh, những tưởng niệm này, quả thực là nhổ răng cọp.

Rất may mà mình tự biết, bằng không sau này bản thân chết thế nào có trời mới biết được.

“Ta thấy, chắc hẳn là do mấy tên kia nói ra sự việc làm giáo chủ phiền lòng.” Cơ Độc nhàn hạ dựa vào một bên cột buồm, nhìn bóng lưng Bạch Đàm ở phía xa.

Dưới ánh tà dương, thiếu niên một thân tiên y, tay áo tung bay, chém gío chặt sóng, dáng người như phượng hoàng Niết Bàn, nhất thời làm cho gã hoa mắt mê say.

Sư tôn a sư tôn, kim lân khởi thị trì trung vật*, hắn thiên phú võ công cực cao, người lại nắm hắn trong lòng bàn tay không cho bay lượn, thực sự là làm người tiếc hận.

Nếu nhưng thật để hắn bay, có lẽ một tiếng hót làm kinh động lòng người, bay lên chín tầng mây, dẫu muốn bắt, cũng không bắt được.

* Câu này tác giả lấy trong Phong Vân.

Câu đầy đủ là: “Kim Lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long”, Có nghĩa là: Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng
Cho nên sư tôn, đồ nhi hiểu người.

Vạn phần hiểu rõ.

Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng sàn sạt, Cơ Độc liếc mắt nhìn lại, đã thấy yểm xà bò lên cánh tay mình, đầu chạm nhẹ, tựa như có lời muốn nói, lập tức đi tới một bên, dùng xà ngữ hỏi: “Vâng sư tôn, người có việc gì?”
Lưỡi xà phun ra rồi nuốt vào, phát ra một tiếng khè khè nho nhỏ: “Tên sói con đánh “Tam phạm phá” quơ quẫy lung tung, vi sư thật sự nhìn không vừa mắt.

Ngươi đi chỉ điểm cho hắn, ở chiêu thứ ba trước chém sau bổ, khí tụ ở huyền xu, nội lực trước thu sau thả, không phải giống như hắn lúc này cứ cậy mạnh mà vung chém lung tung.”
Cơ Độc vừa nghe, trong lòng không ngừng kêu khổ, nghĩ thầm, sư phụ người lúc đầu sao không cố gắng dạy dỗ hắn đàng hoàng, đem sự khổ này bỏ xuống đầu gã, gã nào dám đi chỉ điểm tên tiểu yêu nghiệt tính tình quái đảng kia, không bị cắt cổ thì mới là lạ!
Dù nghĩ như thế nhưng gã cũng không dám từ chối, nuốt một ngụm nước bọt: “…Vâng”
“Vi sư sẽ chờ kiểm tra kết quả.

Lần tới còn thấy hắn lại đánh như thế, sư phụ sẽ bắt ngươi hỏi tội.”
Da đầu Cơ Độc phút chốc đã tê rần.



Phía xa xa, một vị nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu đỏ thêu hỏa diễm văn, đem ưng đồng kính từ mắt trái đặt xuống, nhíu nhíu lông mày, con ngựa trắng bên dưới cũng đang sốt ruột mà thở phì phò.

Gã có khuôn mặt đặc thù của người Thiên Trúc, thân thể cường tráng, đường nét rõ ràng, mày rậm mắt to, mái tóc màu nâu hơi cong được khổng tước linh mạt ở trên trán ép sát lại, hai lỗ tai đều đeo khuyên bằng vàng, khí vũ bất phàm, toàn thân đều toát ra luồng khí tức cuồng loạn mà dã tính.

Một lão phù thủy khoác áo choàng đen ở đằng sau thấp giọng dò hỏi: “Môn chủ, bên kia là ai?”
“Ngươi nhìn thử chiêu thức của kẻ luyện công trên nước, hình như là “Tam phạm phá”, giọng gã nam nhân thốt lên có vẻ hơi kinh ngạc, “Thế đánh tuy loạn, nhưng trong loạn lại có thứ tự, giống như bản thân tự có kết cấu.”
Lão phù thủy mặc áo đen duỗi ra bàn tay già nua tiều tụy, run rẫy cầm lấy thấu kính, hướng tới chỗ xa xa, nếp nhăn trên mặt giờ cũng khẽ run: Người kia có chút quen mắt.

Chẳng lẽ, hắn chính là tên tiểu đồ đệ của “Thiên Ma”?
“Ồ? Trưởng lão ẩn dật ở sơn lâm nhiều năm như thế, cũng biết đến hắn? Di Lan Sanh mắt hổ sáng quắc, lạnh lùng nói, “Cái tên tiểu yêu nghiệt này cũng có bản lãnh, tự tay giết chết sư phụ, bây giờ thân đang làm giáo chủ.”
“Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới.” Lão phù thủy lắc lắc đầu, nhớ tới năm đó trong trời đất tối tăm bão tuyết mù mịt, hình ảnh nam tử bất động che chở người thiếu niên trong lòng ngực, nhất thời cảm thán mà thở dài, “Không nghĩ tới, hắn thật sẽ khởi tử hoàn sinh, sau đó lại…lại giết chết sư tôn của hắn.”
—— chẳng lẽ người dựa vào Quỷ Đằng phục sinh, sẽ thay đổi tâm tính vô tâm như ác quỷ?
Dù Di Lan Sanh không nghe rõ lời lão nói nhưng cũng chẳng muốn truy tra: “Vậy, bản tọa sẽ đi gặp thử tên ác quỷ này.”
“Việc này, sao lại phiền môn chủ tự mình ra tay? Trước hết để thuộc hạ đi thử một lần?”
“Nói rất đúng, môn chủ tự mình khiêu chiến cái tên yêu nghiệt này, không phải là tự hạ thấp bản thân sao?”
Hai vị hộ pháp lần lượt lên tiếng.

Bởi Bạch Đàm là người tự tay giết chết bá chủ võ lâm Tây Vực nên ít nhiều cũng có kẻ nóng lòng muốn thử, Di Lan Sanh sao lại không nghe hiểu?
Sắc mặt gã lập tức nghiêm lại: “Lát nữa các ngươi đứng ở bên ngoài quan sát, không được động thủ.”

Bạch Đàm trút giận xong rồi, có chút mệt mỏi, mới nhảy lại boong thuyền.

Vào lúc này, trời đã sắp chạng vạng, hướng mắt nhìn lại dòng sông khúc chiết quanh co uốn lượn, sóng nước lấp lánh, vầng thái dương như một viên Hỏa Long khổng lồ nhuộm đẫm ánh chiều tà gấp rút chạy về phía chân trời, hai bên bờ đại mạc phong cảnh thập phần tráng lệ, đẹp đến không thể tả.

Nhưng hắn nào có tâm tình mà ngắm cảnh, tầm mắt nhìn lướt qua bóng hình một đôi trai gái phóng ngựa chạy băng băng, lại không khỏi ngẩn người.

Một người chạy phía trước, là một thiếu nữ vạt áo tung bay cưỡi ngựa, một người đuổi phía sau, là một hán tử cường tráng, chẳng qua chỉ là một đôi thường dân du mục, ấy vậy mà mang theo suy nghĩ của hắn trôi đi.



“Sư tôn… Sư tôn cứu đồ nhi!”
Hắn kinh hoảng gào to, con ngựa mạnh mẽ dưới thân lúc này đang phi nước đại, thân thể như bị ném vào nơi sóng to gió lớn xóc nảy không ngừng, bản thân không biết phải làm gì chỉ nắm thật chặt dây cương, sợ chính mình bị ngã khỏi con ngựa.

“Sư tôn ngươi không có ở đây!” Bên cạnh truyền tới một câu đáp lại, giọng nói lười biếng mà mang theo ý cười.

Vừa mới quay đầu, đã thấy một bóng người áo đen vọt tới bên cạnh, khi nam tử nghiêng mặt nhìn sang, ngoài miệng còn ngậm theo một cọng cỏ, nhìn hắn trêu chọc nở nụ cười, lúc chạy thoáng qua, tiện tay quất một roi lên mông ngựa hắn cưỡi.

Con ngựa thoáng chốc vọt chạy càng hung mãnh.

Hắn cúi người ôm sát lưng ngựa, bờm ngựa rậm rạp như cỏ mọc ngày xuân xuyên qua cánh tay nhỏ, thỉnh thoảng đâm vào hai má, lưu lại cảm giác nóng rực đau rát, làm hắn không khỏi nhắm mắt kêu to.

“Sư tôn! Sư tôn!”
“Phía trước có cái hố lớn, nếu không muốn chết, thì ghìm chặt dây cương, tự mình bước xuống.”
Nghe thấy đằng xa có tiếng đáp lại, Bạch Đàm mở to con mắt, nhìn thấy hố sâu đen ngòm ở trong gang tấc, nhưng lòng đã sợ hãi đến choáng đầu, toàn thân phát run, nhất thời dây cương cũng nắm không chặt, trực tiếp trượt một cái.

Con ngựa hí lên một tiếng làm thân thể của hắn đột ngột bay lên.

“Nha oa —— sư tôn!”
Dù cho có học trộm khinh công cũng không kịp thi triển, hắn mở to miệng, kêu gào tới liệt phế tê tâm.

Chỉ nghe có tiếng “Vun vút” tựa cánh chim lao nhanh tới, phía sau nặng dần, nam tử vươn cánh tay thon dài từ đằng sau duỗi ra, bao trùm bàn tay lẫn dây cương hắn, chân dài thúc vào bụng ngựa, khẽ quát một tiếng: “Giá!”
Thoáng chốc liệt mã như hóa Phi Long, nó ra sức bậc nhảy một cái, vượt qua cái hố tựa như thông tới địa ngục.

Ngựa phi nước đại dần dần giảm tốc, trái tim vẫn tựa như vó ngựa cộc cộc mà nhảy nhót tưng bừng, vẫn chưa hết sợ.

Đợi đến khi con ngựa dừng lại hẳn, hắn mới xoay người nhào vào lòng nam tử phía sau, làm cho y cũng ngã khỏi lưng ngựa, hai người cùng nhau ngã vào trong bụi cỏ, trong lúc lăn tròn cuồng quay, hắn dúi người vào trong lồng ngực rộng rãi vững chắc của người kia, hai tay cũng ôm chặt eo người, mặc cho người kia xách đai lưng kéo mình cũng thề chết không buông.

Vì đã toát ra không ít mồ hôi, trong y phục nam nhân cũng tỏa ra một mùi hương đặc biệt, vốn là thanh lãnh âm trầm, tựa như lúc tỉnh mộng nửa đêm, quanh quẩn trong không khí không tan, nhưng lúc này lại trở nên nồng đậm chân thật, tựa như ánh sáng ban ngày, lại tựa như làn gió xuân.

Hắn tham lam hít ngửa mấy lần, tâm cũng dần bình ổn lại.

Thắt lưng được thả ra nhưng gáy lại bị nắm, y giống như bắt con mèo nhỏ mà chơi đùa lỗ tai hắn.

Hắn nhút nhát ngẩng đầu, nhìn thấy mái tóc đen quấn lấy khoảng cổ ưu mỹ của nam nhân, môi mỏng nhếch lên tạo ra độ cong tựa cười như không, con ngươi nheo lại, không còn hiện ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị mà ngược lại có chút dịu dàng.

Trên mặt nóng đến lợi hại, nam tử lại thở dài một tiếng, đem khí tức ẩm ướt phả vào mặt hắn, lại như tưới dầu vào lửa.


“Ngươi xem, ngươi ỷ vào vi sư như vậy, nếu sư tôn không ở bên cạnh, ngươi lúc đó phải làm thế nào?”
Lỗ tai cùng cổ họng Bạch Đàm nhất thời mềm nhũn tê dại, ngập ngừng nói: “Sư tôn thật cam lòng để Đàm Nhi nhảy vào chỗ chết?”
Hầu kết nam tử hơi chuyển động, rũ mắt nhìn xuống, mắt nhìn chằm chằm hắn thật lâu.

Bạch Đàm mở to mắt, trong ngực hoảng hốt cùng chờ mong vặn xoắn.

Bàn tay to lớn xoa nhẹ khuôn mặt hắn, che kín hai mắt, ban chỉ rất lớn trên ngón tay cái nam nhân đụng vào mí mắt, lạnh đến vô cùng, nhưng bụng ngón tay lại là nóng rực, nửa là băng, nửa là lửa, làm cho hắn rơi vào hầm băng, lại như thân bị lửa đốt.

“Ngươi thế nào lại có đôi mắt đẹp như vậy, Đàm Nhi?”
Bạch Đàm nháy mắt tim đập như trống, từ trên mặt đất nhảy lên, như một làn khói chui vào bụi cỏ.

“Ta biết rồi, sư tôn nhất định là không nỡ!”
… Nhưng như thế nào sẽ không nỡ.

Bầu rượu trượt một cái rơi xuống mặt đất, chia năm xẻ bảy.

Một cơn gió vừa thổi qua hai má, càng làm khuôn mặt ẩm ướt trở nên lạnh lẽo.

Hắn mờ mịt chớp mắt mấy lần, dùng mu bàn tay chà xát.

Sao lại như vậy… Là khóc sao?
Một đôi tay bỗng nhiên che đi tầm mắt hắn, làm Bạch Đàm bỗng dưng sợ hết hồn.

“Đàm ca ca, huynh đã mấy ngày không để ý đến đệ.” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên phía sau, một cái áo choàng cũng khoác lên thân hắn.

“Đừng đùa nghịch, Mê Sa.” Bạch Đàm bắt lấy tay của cậu, xoay người lại, đã thấy Ly Vô Chướng cũng đứng ở phía sau, khuôn mặt tràn đầy lo lắng, mới hỏi: “Làm sao thế?”
“Giáo chủ nhìn đám người kia, là Mạn Đồ La môn, bọn họ hình như là muốn đuổi theo thuyền chúng ta.”
Bạch Đàm hướng theo phương hắn chỉ nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một nhóm người mặc áo đỏ từ trong sa mạc chạy vụt tới, phía sau bụi cát mịt mù, người dẫn đầu mặc một cái áo choàng tựa như ngọn lửa, đẹp đến lóa mắt.

“Lẽ nào đó chính là… Di Lan Sanh người đứng thứ năm trong bảy đại cao thủ Tây Vực? Thật là đúng dịp.” Bạch Đàm nhếch lên khoé môi, “Bản tọa nếu trở thành bá chủ võ lâm, sẽ cần tới mấy hòn đá kê chân này, vậy thì bắt đầu từ gã thôi.”
Ly Vô Chướng khớp hàm căng thẳng: “Nhưng mà…Giáo chủ, ngày hôm qua thiếu chút nữa ngài bị tẩu hỏa nhập ma.”
“Hôm nay bản tọa đã không còn gì đáng ngại, đừng có nhiều lời.

Tránh né không tiếp chiến, để cho người khác nghĩ bản tọa sợ gã, không phải là đề cao chí khí của kẻ khác, tiêu diệt uy phong của mình sao?” Dứt lời, Bạch Đàm cất giọng quát lớn, “Dừng thuyền!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận