Dược Nhân Độc


Khi vào Tàng Long đảo là đứng trên một bàn cờ, địch thủ như mây, nguy cơ tứ phía.

Hắn vốn không có gì lo sợ, thế nhưng vào lúc này một thân một mình, lại bị người khác quản chế, không trách được có chút khẩn trương.

Nhưng thấy Tư U không có ý định đi thẳng đến trung tâm đảo, mà điều khiển xe ngựa rẽ sang một lối khác, cách đảo trong hồ càng lúc càng xa, Bạch Đầu nghi hoặc ló đầu ra ngoài, theo phương xe mà hướng mắt nhìn.

Ở bên cạnh hồ lớn, tọa lạc một thành trì màu trắng nguy nga tráng lệ, chẳng khác nào viên minh châu phát ra ánh sáng lung linh rực rỡ, được bàn tay đức Phật đặt vào trong đại mạc mênh mông, thật đúng là “Thương hải nguyệt minh, châu hữu lệ*.”
* Câu thơ trong bài thơ’Cầm Sắt’ của Lý Thương Ẩn.

Dịch nghĩa: Biển xanh, trăng sáng, hạt trân châu rơi lệ.

Bạch Đàm nghĩ thầm, nơi đây chắc chắc là Lâu Lan quốc*.

Đến Lâu Lan cũng có nghĩa cách cố quốc Tây Dạ của hắn không còn xa.

Tòa cung điện mà hắn từng ở bây giờ là ai đang ngụ? Khung cảnh của nó có còn giống trước đây? Chiếc đu quay mẫu phi thường ôm hắn ngồi vẫn còn ở đó chứ?
Lúc hắn rời khỏi vương cung là năm chín tuổi, tính tới giờ cũng đã hơn mười năm, chắc chắc mọi thứ đã thay hình đổi dạng.

Tiếc nuối lớn nhất trong mười năm này của hắn chính là không thể đến linh vị mẫu phi thắp một nén nhang, phải nhân cơ hội lần này tiện đường đi một chuyến.

Nhưng mà, trước mắt hắn bây giờ phải thoát thân cái đã.

Bạch Đàm thu lại tâm tư đã bay xa, tập trung tinh thần, khởi động chân khí đang đình trệ trong cơ thể.

Tư U dùng thủ pháp điểm huyệt hết sức kì lạ, không phải pháp môn đệ nhất “Thôi hoa chiếc chi thủ” trong Phù Đồ giáo, làm hắn không cách nào phá giải.

Vậy thì, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Một lúc sau, xe ngựa chạy thẳng vào cổng thành Lâu Lan, tốc độ đã bắt đầu chậm lại.

Con đường trong thành rộng rãi vô cùng, hàng quán hai bên đường nối nhau san sát, ngựa xe như nước, thương nhân lữ khách đến từ các quốc gia cũng vào ra tấp nập, phồn hoa náo nhiệt cực kì.

Thế nhưng, Bạch Đàm lúc này lại không có lòng dạ nào thưởng thức, hắn biết rất rõ, từ lúc cùng Tư U đặt chân vào Lâu Lan, người của Phục Lộc đã nắm được tin tức.

Đúng như dự đoán, hắn vừa liếc mắt đã phát hiện có chừng mười người tay cầm binh khí, bộ dáng như người học võ đang đi về phía bọn họ, đồng bộ trên người đều là trang phục Hung Nô.

Nơi bọn họ đi qua, tựa như rẽ sóng qua sông, những người đi đường đều nhường đường lui lại, có thể thấy thế lực của Phục Lộc ở Lâu Lan là như thế nào.

Lúc này, màng bị nhấc lên, Tư U cúi người tiến vào toa xe, trong tay đang cầm một bộ trường bào màu đỏ thêu hoa văn kim sắc, khoác lên người hắn không biết là muốn làm gì.

Bạch Đàm bị điểm á huyệt, miệng không thể nói, đành phải im lặng mà nhìn chằm chằm gã.

Tư U lòng đầy ác ý nhìn hắn khẽ cười, sung sướng ngâm khúc, rồi lấy ra một hộp son, dùng ngón tay út thoa lên vành môi thiếu niên, cuối cùng còn cầm một cái trâm tua rua cài lên mái tóc dài, trang sức vòng ở giữa trán, tới hai bên tai rũ xuống, chính là trang phục giả trang tân nương ở Lâu Lan.


“Đã là yêu nghiệt thì phải có bộ dáng yêu nghiệt, ngươi đừng để lời đồn võ lâm trở thành vô căn cứ.

Gã nâng cằm Bạch Đàm, đem một gương đồng to bằng bàn tay đặt trước mặt hắn, “Thế này, mới ra dáng.”
Liếc mắt nhìn khuôn mặt mình trong gương, Bạch Đàm lập tức dời đi tầm mắt, nghiến răng keng két.

“Đáng tiếc chỉ đeo được một bên bông tai.” Nhìn thấy bên tai phải Bạch Đàm đang đeo cái khuyên hình giọt máu, Tư U định giơ tay lấy, thì thấy Bạch Đàm nghiêng đầu tránh đi, gã nhấc thời tâm sinh ác ý, đơn giản vươn tay đoạt xuống, giễu cợt nói, “Qúy trọng như vậy, chẳng lẽ là người trong lòng đưa?”
“A!” Thấy di vật của mẫu thân bị cướp, Bạch Đàm giận không kìm được, tầm mắt vừa nhìn thấy tay gã thì nhất thời ngưng lại.

Chỉ thấy mu bàn tay gã mạch máu dày đặc, mười ngón tay đã biến thành màu đen, thấm huyết, rõ ràng chính là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, đến giai đoạn này, bản thân đã không còn thuốc nào cứu được, sẽ bị tâm ma mê hoặc, lúc thì tỉnh táo lúc thì hóa điên.

Người trước mắt này, rõ ràng là đại nạn lâm đầu, vậy mà còn nghĩ tới lấy Cốt Tràng Hạt đi cứu lão ma đầu.

Thực là trung tâm không đổi.Trong đầu Bạch Đàm bỗng hiện lên ý tưởng, nếu như nói cho gã biết, lão ma đầu bị chính tay mình nghiền xương thành tro, không thể sống lại, không biết người này có bị lửa giận công tâm, tinh lực có ngược chiều rồi nổ chết tại chỗ?
Đang nghĩ như thế, lại nghe Tư U trầm ngâm một tiếng, đôi mắt hẹp dài lộ ra hàn ý âm u: ” A, không đúng, bản ma thiếu chút nữa đã quên, ngươi không có tim.

Ngươi nếu có tim, sẽ không giết chết giáo chủ.”
Dứt lời, Tư U thẳng tay đánh hắn một bạt tai, đánh tới khoé miệng thấm máu.

“Một tát này, là thay mặt giáo chủ đánh.

Nhưng ngươi yên tâm, ngươi rơi vào tay bản ma, muốn ăn khổ, cũng không chỉ có cái tát này, bản ma nhất định sẽ cho ngươi từ từ nếm thử, cái gì gọi là sống không bằng chết.”
Dứt lời, Tư U một tay nắm lấy xích sắt, đột nhiên đẩy hắn xuống xe ngựa, còn bản thân thì nhảy lên ngựa.

Lúc Bạch Đàm té lăn trên mặt đất, chỉ nghe một tiếng roi quất bên tai, xe ngựa lập tức lôi hắn đi, hắn lúc này không thể triển khai khinh công, hai chân lại bị bách luyện thiết nhữu thiên tàm ti hình đầu ưng quấn lấy, cả người bị kéo lê trên mặt đất, lập tức quần áo bị rách toạt, hai đầu gối khuỷu tay đều bị cà đến da tróc thịt bong.

Tư U gây ra huyên náo rất lớn, mà hắn mặt trên người giống như một tân nương, vô cùng đáng chú ý.

Người đi đường ở phố lớn ngõ nhỏ không biết chuyện gì đều tụ lại xem náo nhiệt, giống như dạo phố thị chúng.

Bạch Đàm tức giận đến cực điểm, cường thúc nội lực đột phá huyệt vị bị phong bế, thì thấy chân khí trong cơ thể lại tán loạn, có dấu hiệu đi ngược chiều.

Lúc này hắn đành hít sâu một hơi, đã không còn dám manh động.

Xe ngựa đi một lượt qua các con đường, rồi dừng lại tại một cửa lớn hình vòm, phía sau cánh cửa kiến trúc tráng lệ, hai bên lối vào có rất nhiều tượng phật, giống như khu vực dành riêng cho vương công quý tộc.

Bạch Đàm đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh mà thở hồc hộc, thì thấy mười tên Hung Nô đã chạy tới trước mặt họ, bao vây bọn họ ở giữa.

Tư U nhảy xuống ngựa, kéo hắn về bên cạnh, đẩy nhóm người vây tới một cái.

“Người Phục đường chủ muốn, bản ma đã dẫn tới.”
Mấy chục con mắt đồng loạt tập trung trên khuôn mặt mỹ nhân không cảm xúc bên cạnh, tất cả đều bị mất hồn đoạt vía.

Một người trong đó có định lực tốt nhất, cũng sửng sốt nửa ngày, mới hoàn hồn, hướng Tư U ôm quyền nói: “Đường chủ đang ở trong cung dạy tân vương võ nghệ, phiền các hạ tiến thêm vài bước, tự mình đem người dẫn vào.”
Tư U cười nói: “Cốt tràng hạt còn chưa tới tay, bản ma tất nhiên sẽ không rời đi.”

Bạch Đàm âm thầm thấy may mắn, tưởng có thể tính toán thoát thân trước hang hổ, nào ngờ người cầm đầu lại tiến về phía trước một bước, nắm cằm hắn, đem thứ gì đó đặt trước mũi hắn.

Lập tức, một mùi hương kì lạ chui vào phế phủ, Bạch Đàm cảm thấy cả người mềm nhũn, tê liệt mà ngã xuống, bị Tu U vươn tay đã bắt được, vứt lên trên lưng ngựa.

Không biết là qua bao lâu, hắn mới từ từ tỉnh lại.

Mở mắt ra, xung quanh là một màu đen kịt, thân thể không thể động đậy, hai tay cũng bị xích lại.

Hắn giãy dụa mấy lần, chỉ nghe tiếng dây xích kêu leng keng, tiếng vang vô cùng rõ ràng.

Hắn trừng mắt nhìn, để con mắt thích ứng ánh sáng, mới thấy rõ cảnh tượng bốn phía, chợt cảm thấy cực kì sợ hãi.

Hắn chắc hẳn bản thân lại bị giam vào ngục.

Tình cảnh này như trong ác mộng.

Bạch Đàm cắn mạnh lưỡi mình, để bản thân bình tĩnh lại.

Đây không phải là Nguyệt Ẩn cung, hắn cũng chẳng phải là hài tử năm đó mặc người sâu xé.

Chịu khổ cực cũng không phải là nhận không.

Bạch Đàm thả lỏng bàn tay đang nắm chặt thành quỳên, hai tay tạo kết ấn, hít sâu một hơi, điều động nội lực, thử phá các huyệt vị bị phong bế, nhưng là uổn công vô ích, trong lòng không khỏi buồn bực, giây lát sau lại sinh ra một ý niệm.

—— nội lực của hắn dù bị phong bế, nhưng vẫn… Vẫn có thể dùng mị thuật.

Thực sự là thiên ý trêu ngươi.

Hắn tự cho là làm giáo chủ thì có thể thoát khỏi ô danh luyến sủng, không cần phải sử dụng mị thuật, nhưng hôm nay, không chỉ dùng nó để luyện Lục Dục Thiên mà còn phải dùng để tự cứu mình.

Ngay lúc này, một loạt tiếng động từ xa lại gần, hắn ngẩng đầu lên, đã thấy có ánh lửa xuyên qua thanh sắt, chiếu ra mấy bóng người, người dẫn đầu toàn thân mặc đồ tím, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, giống như là ma quỷ.
“Cạch” một tiếng, khóa sắt trên cửa bị mở ra, Tư U đẩy cửa bước vào, phía sau còn có hai tên ngục tốt, ánh mắt tham lam đánh giá mỹ nhân bị trói trước mắt, hận không thể lập tức nhào tới nuốt trọn hắn vào bụng.

Bạch Đàm chán ghét nhíu chặt lông mày, lại bị người tới gần nắm chặt cằm.

Đầu ngón tay đen đúa thấm huyết phất qua môi, cắt một đường làm môi hắn đầy máu, người kia cúi đầu dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm đi.

Bạch Đàm cảm thấy buồn nôn, đầu quay đi, làm cho hai tên ngục tốt đứng bên cạnh dâm tà cười khằn khặc.

Tư U nhấm nuốt máu hắn, nhắm mắt lại, giống như đang thưởng thức mới lên tiếng: “Mười năm qua, ngươi cùng giáo chủ thân mật như vậy, cái miệng anh đào nhỏ nhắn này, chắc chắn là được y hôn không ít?”
“Đáng thương.” Bạch Đàm lạnh lùng cười một cái, “Đáng thương… thật đáng thương…., ngươi đang hâm mộ ta?”

“Không.

Hoàn toàn ngược lại, ta mới là người phải thương hại ngươi.” Đôi mắt hẹp dài của gã hơi ánh nước, Tư U xoa xoa mi tâm, “Ngươi không biết, người y muốn chọn thành Minh Phi song tu vốn không phải là ngươi, mà là ta.

Ta là người y dốc lòng nuôi lớn, y thương tiếc mạng ta, không nở nhìn thấy ta vì y mà chết, mới xuống núi tìm ngươi.

Ta cùng y, đã làm bạn hơn chục năm, chính là sinh tử gắn bó, ngươi làm sao mà hiểu được.”
Khoé miệng Bạch Đàm co rút, lạnh lùng nói: ” Vì một người chết mà tranh giành tình cảm, chẳng có gì thú vị.

Ngươi không phải cùng y sinh tử gắn bó sao, vậy y chết rồi, sao ngươi lại không chết?”
“Bốp”.

Một bạt tai rất mạnh đánh đầu hắn lệch đi, mặt nghiêng qua chỗ khác, một dòng máu nhỏ chảy xuống cần cổ duyên dáng, đẹp tới không nỡ nhìn, ngón tay thon dài của nam tử dọc theo cổ hắn trượt xuống, đẩy bộ hỉ phục ra, lộ ra lồng ngực trắng trẻo tựa ngọc.

“Ngươi còn chưa giúp giáo chủ luyện thành đại công, chắc chắn vẫn còn một thân đồng tử?” Lúc tầm mắt gã nhìn thấy một dấu hôn bên cạnh đầu ngực hắn, sắc mặt Tư U khẽ biến, “Ngươi, ngươi tìm người khác song tu, vẫn là thừa hoan?”
Bạch Đám cố nén nỗi nhục nhã, nhướn mày: “Tất nhiên là song tu.

Bản tọa luyện Lục Dục Thiên vừa thành đại công.

Minh Phi, là Minh Phi thì đã thế nào? Chẳng phải Vu Diêm Phù cả đời luyện Lục Dục Thiên, cuối cùng cũng rơi vào tay bổn tọa?”
Tư U không tin kiểm tra mạch đập của hắn, lộ ra vẻ châm chọc: “Hồ ngôn loại ngữ.

Mạch tượng hỗn loạn như vậy, ngươi không chỉ đại công còn chưa thành mà còn rơi vào ngõ cụt.

Đợi lát nữa Phục Lộc hỏi ngươi bản đồ kho báu, không biết sẽ dùng tới thủ đoạn gì.

Bản ma sợ ngươi chịu không nổi, muốn giúp ngươi một tay, trước tiên phá tấm thân đồng tử này.”
Vừa dứt lời, hai tên ngục tốt càng cười dâm tà hơn.

Bạch Đàm ngưng hô hấp, nhìn chằm chằm vào mắt Tư U, muốn sử dụng chiêu “Liếc mắt đưa tình”, nào ngờ Tư U mặt không đổi sắc nở nụ cười, bất vi sở động: “Bản ma vừa nói, bản ma đã từng làm Minh Phi, tất nhiên đã luyện qua mị thuật, ngươi cho rằng mấy chiêu này của ngươi làm gì được bản ma? Tỉnh lại đi! Ngày đó ngươi đại náo trong giáo, bản ma không cùng ngươi chơi đùa, không phải là vì công phu không bằng ngươi, cũng không phải vì sợ ngươi, mà chỉ không muốn lãng phí thời gian để phục sinh giáo chủ!”
Dứt lời, tay gã nắm lấy thắt lưng thiếu niên, lui về sau một bước, đem quần áo thiếu niên mở rộng ra.

“Có bản ma ở đây, ngươi đừng mơ giở được chiêu trò gì.”
Một câu vừa truyền tới tai làm Bạch Đàm chấn động toàn thân, đầu váng mắt hoa, nhất thời mị thuật cũng không sử dụng được.

Hai tên ngục tốt chưa từng gặp qua người có tư sắc bậc này, lập tức hai mắt tỏa sáng, xoa xoa hai tay hầm hè mà bu lại, vồ vập như hổ đói vồ mồi, trong khoảng khắc nỗi kinh hoàng như bóng tối ngợp trời, tình cảnh này, giống như năm đó ở Nguyệt Ẩn cung.

Hắn lúc đó để tránh nỗi nhục nhã đã cắn lưỡi tự sát, tuyệt vọng đến khôn cùng, nhưng hôm nay hắn không cam tâm chịu chết.

Nhưng nếu không chết thì phải chịu nhục, chỉ hận ông trời một lần, lại một lần đẩy hắn vào tuyệt cảnh.

Bạch Đàm cuộn tay thành nắm đấm, cảm thấy cái miệng thối hoắc cùng bàn tay đang làm bẩn thân mình, lập tức cường thúc nội lực, chân khí toàn thân mãnh liệt cuộn trào, huyệt vị bị phong bế đã phá giải được mấy cái, mùi máu tanh cũng xông lên cổ họng, hắn không thèm để ý việc vận công có thể làm chân khí nghịch chiều, hai tay tập trung nội lực, định ra sát chiêu.

Tại thời khắc mấu chốt, phụ cận bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân.

“Tử ma đại nhân, Phục đường chủ mời hai vị tiến cung.”
Giọng nói này bị đè nén cực trầm, Bạch Đàm mơ hồ thấy có phần quen thuộc.

Ngước mắt nhìn, thì thấy một người Hung Nô đang đứng sau song sắc, thân thể gã to lớn kiên cường, đầu đội mủ nỉ bạch hổ, khuôn mặt bị một cái mặt nạ hình thú dữ tợn che khuất, chỉ lộ ra hai cái khe nhỏ ở mắt.

“Mất hứng.” Tư U nhẹ hừ một tiếng, phất tay một cái, lệnh cho ngục tốt buông tay Bạch Đàm ra, áp giải khỏi phòng giam.


Còn chưa ra khỏi cửa nhà giam, hai tên ngục tốt đã cảm thấy sau lưng truyền tới cảm giác đau đớn, lúc này toàn thân cứng ngắc, vành tai thấm máu, nhưng một chút tiếng kêu cũng không phát ra được.

Vu Diêm Phù nhìn thoáng qua hai người, mắt nhìn thẳng, dùng tay bao trùm, ôm lấy Bạch Đàm.

Một tay đem quần áo ngổng ngang đang rộng mở của hắn che lại, một tay lau đi vết máu trên môi, Vu Diêm Phù nhìn chằm chằm hắn một hồi, trước mắt lập tức hiện ra hình ảnh thiếu niên mảnh mai năm đó cả người đẫm máu, chết trong lồng ngực mình, thê thảm cùng cực, ngực giống như bị vô số bàn tay bóp nát, đau đớn không chịu được.

Uổng cho y một đời lật tay thành mây trở tay thành mưa, lại không cách nào đảo ngược mệnh cuộc, làm lại một lần.

Nếu như có thể làm lại một lần, y thà rằng bọn họ chưa bao giờ gặp nhau, nhưng hôm nay, cũng là như vậy không thể buông tay.

Hôm nay, cũng may mình tới kịp, không giống năm đó.

Không giống năm đó.

Bản thân bị ôm thực chặt, Bạch Đàm thiếu chút nữa là thở không đuợc, hắn vùng vẫy một hồi, thì cảm thấy cái tay dọc theo gáy hắn xoa xuống, trên ba huyệt vị “Đạo thần”, “Linh đài”, “Chí dương” xoa ấn một lúc, nhất thời toàn thân khoan khoái cực kì, huyết khí ngược chiều cũng về lại đường ngay, trong lòng lập tức cả kinh.

Người này không chỉ tới cứu hắn, mà thủ pháp sử dụng ” Thôi hoa chiếc chi thủ” nóng ấm thanh thuần cũng thập phần thành thạo.

Đây là người trong Phù Đồ giáo nhưng là nhân vật phương nào?
Hắn mở to mắt cẩn thận quan sát bộ dáng người nọ, không biết tại sao mặt nạ hình thú dữ tợn lại rất lớn, ngay cả cổ cũng bị che, thực sự là không nhìn ra cái gì, trong lòng Bạch Đàm nảy sinh các loại nghi vấn, muốn thừa dịp lúc vào hành lang trên hồ trong vương cung Lâu Lan, bốn phía chỉ có mấy cung nhân, chớp thời cơ lột mặt nạ người nọ, nào ngờ thình lình mông hắn bị gã đánh một cái, cả người bất ngờ ngã nhào khỏi hành lang, rơi xuống hồ nước bên dưới.

Tư U quay đầu nhìn lại, lập tức cả kinh, nhanh chóng đuổi theo.

Lúc này Bạch Đàm đã được giải huyệt, phản ứng cực nhanh, lập tức thi triển khinh công, nháy mắt đã lướt qua mặt nước, nhảy mấy cái đáp lên mái cong tòa cung điện đối diện, quay đầu thì thấy người đeo mặt nạ hình thú thần bí cũng thả người nhảy xuống, lướt trên mặt nước ngăn cản Tư U.

Lúc này, trên mặt hồ phản chiếu bóng trăng tròn, sáng như gương, thân ảnh người đeo mặt nạ chạm chân lướt trên mặt nước, không hề tạo ra chút dao động, khinh công sử dụng cũng là “Vũ phong lộng nguyệt”, so với hộ pháp Phù Đồ giáo Tư U còn thuần thục hơn, trong nháy mắt hai người đã giao tranh qua mười chiêu, đều sử dụng chiêu “Tru thiên hóa ma chưởng” trong Lục Dục Thiên, Tư U khí thế ngất trời, chiêu nào chiêu nấy đều dụng sát chiêu, mà người đeo mặt nạ chỉ tránh chứ không công, thấy chiêu thì hóa giải, chiêu thức tinh diệu tuyệt luân, xuất thần nhập hóa, nghiễm nhiên là phong độ của bậc đại tông sư.

Bạch Đàm giật mình đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm người kia, miễn cưỡng xem ra vài phần hình bóng Vu Diêm Phù.

Năm ấy mười lăm tuổi, hắn lần đầu thấy Vu Diêm Phù sử dụng “Vũ phong lộng nguyệt” trên hồ băng, như tiên nhân trên mây phiêu diêu hạ phàm, đến nay kí ức còn chưa phai, rõ ràng trước mắt, nhưng lại không tài nào học được, cũng không thể nào quên.

Hắn mở to mắt nhìn đến xuất thần, nhất thời cũng quên mất thừa lúc rời đi, người đeo mặt nạ dường như phát hiện hắn chưa đi, quay đầu nhìn hắn, thân hơi khựng lại, lập tức bị Tư U nhân cơ hội một chưởng đánh trúng ngực, ngã người rơi vào trong nước.

Bạch Đàm kinh hoảng biến sắc, rồi lại thấy người kia bắn ra một vòng bọt nước, hình bóng tựa tiên nhân vụt lên, lập tức kéo cả Tư U vào trong nước.

Chỉ chốc lát sau, trong hồ đã dậy sóng cuồn cuộn, một vầng trăng sáng vỡ vụn từng mảnh, cửa sổ xung quanh cũng sáng lên ánh đèn.

Bạch Đàm phục hồi tinh thần, lập tức thả người nhảy vào khung cửa sổ bên dưới mái nhà.

_________________
* Lâu Lan: Lâu Lan là một quốc gia cổ, tồn tại vào thế kỷ thứ II Trước Công nguyên năm ở vùng Đông Bắc sa mạc La Bố ở vùng Tân Cương (nay thuộc Trung Quốc).

Lâu Lan được biết đến với cái tên tiếng Nga là Krorayina.

Lâu Lan quốc nằm trên con đường tơ lụa và lãnh thổ phần lớn bao quanh bởi sa mạc.

Để khơi thông con đường tơ lụa này, vào năm 108 Trước Công nguyên, nhà Hán ở Trung Quốc đã tiêu diệt quốc gia này và biết nơi đây thành một chư hầu của Đại Hán và biến vương triều Lâu Lan trở thành bù nhìn của nhà Hán.

Ngày nay, di chỉ còn lại của vương quốc Lâu Lan chỉ còn là các tòa thành bị vùi lấp ở sa mạc Tân Cương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận