“Gã nói, Thiên Túc là quân cờ được Vu Diêm Phù xếp vào Nguyệt Ẩn Cung, là mật thám của y, chỉ nghe y sai khiến.”
“Cái gì?” Bạch Đàm đứng lên, “Mật thám?”
Nếu như y chỉ nghe theo lệnh của Vu Diêm Phù, vậy thì tại sao lại cứu hắn?
Hơn nữa còn ra sức bảo vệ hắn rồi bị Vu Diêm Phù đánh trọng thương, chế thành dược nhân…
Tất cả những chuyện này nghĩ lại không hợp lý.
Bạch Đàm nghĩ mãi không ra, mới nói: “Vậy, dì có biết chút nào về cái chết của Thiên Túc không?”
Quỹ Ngư Nhi lắc đầu: ” Y tại sao chết, ta cũng không rõ, nhưng mà, ta từng nghe Phục Lộc nói, dã tâm của Thiên Túc quá lớn, thân là một quân cờ được xếp vào Nguyệt Ẩn Cung, lại vọng tưởng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bò lên vị trí Cung chủ, là kẻ hai mặt, ăn cây táo rào cây sung, có chết cũng không đền hết tội.”
Hắn nhớ lại những lời hứa hẹn của người kia lúc dẫn hắn đi, cảm giác người kia vững vàng ôm hắn vào lòng, nghe tiếng vun vút khi mũi tên nhọn của người kia bắn ra, khi y ngã xuống máu văng tung toé trên người hắn, tất cả đều rất thật.
Nhưng tại sao Phục Lộc lại nói y là người hai mặt? Đến cùng là có âm mưu gì?
Phân tích càng sâu, Bạch Đàm càng nghi hoặc.
Y là mật thám của lão ma đầu, vậy chẳng lẽ, năm đó y cứu hắn, là do lão ma đầu ra lệnh?
Ý niệm này vừa mới nhảy ra, đã quấy nhiễu lấy hắn không yên, sau lưng cũng chợt đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Không, sẽ không.
Là lão ma đầu tự tay đẩy hắn vào địa ngục, làm sao có khả năng quay lại cứu hắn chứ?
Lúc Quỹ Ngư Nhi thấy hắn trầm ngâm không nói, mới bổ sung thêm: “Những lời Phục Lộc nói cũng chưa chắc tin được.
Gã là người nham hiểm giả dối, nói dối hết lần này tới lần khác, ta cũng vì quá tin tưởng gã, mới bị lừa thảm như vậy.”
Nghe như vậy gánh nặng trong lòng Bạch Đàm mới được giải, giống như được đại xá: “Đúng, đúng, lời gã nói xác thực rất mâu thuẫn, tuyệt đối không thể tin.”
“À đúng rồi dì, Nhiêu Cốt vì sao sẽ có lúc uốn tới ẹo lui? Thật giống như là đuôi cáo, rất là kỳ quái.”
“Nhiêu Cốt của con khi nào thì xao động?” Mặt Quỹ Ngư Nhi lộ ra vẻ sầu lo, “Nhiêu Cốt là xương cùng giống như hồ ly mà biến thành, nếu như tự thân tình ý nảy mầm hoặc biết tình ý của đối phương, đều sẽ xao động.
Chỉ là ta từng nghe nói, nếu tình ý nảy mầm cùng nhận biết tình ý của người khác, chúng sẽ chuyển động khác nhau, nhưng mà, ta chưa gặp qua người chân tâm đối đãi với mình, nên cũng không phân biệt được.”
Hắn không thể đối với người chưa từng gặp mặt nảy sinh tình ý gì, vậy cái người đeo mặt nạ thú có tình ý với hắn?
Bạch Đàm sờ sờ Nhiêu Cốt, cái tai họa này, nếu có thể trừ đi thì thật tốt?
Tất cả chỉ vì mầm họa này, giờ lão ma đầu chết rồi, hắn cũng không thể nào ly tình đoạn dục được.
…..
Lúc nửa đêm, Bạch Đàm mới trở lại gian phòng mình, tận lực thả nhẹ bước chân, đem lỗ tai dán ở trên cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Thấy bên trong một chút động tĩnh cũng không có, ngay cả tiếng châm rơi cũng không nghe được.
Hắn mới hé cửa thành một cái khe nhìn vào, lén lút nhìn thử, bên trong chưa đốt đèn, tối om, dược nhân cũng còn ở trong dục dũng, không có nhúc nhích.
Đêm nay, hắn nhất định phải thử y một lần.
Trong lòng đã quyết, Bạch Đàm mới đẩy cửa bước vào.
“Chủ nhân?” Dược nhân nghe tiếng thì nghiêng đầu nhìn.
Bạch Đàm “Ừ” một tiếng, tiến đến thắp nến, chậm rãi đi tới bên cạnh y, nhấc cằm y lên, không chớp mắt nhìn dược nhân một lúc, sử dụng chiêu “Yên thị mị hành”, lẩm bẩm nói “Thiên Túc?”
Nếu dược nhân này giống người đeo mặt nạ thú cưỡng lại được mị thuật của hắn, thì càng khả nghi.
Đồng tử trong đôi mắt lam hẹp dài hơi dãn ra, ánh mắt y cũng từ từ tan rã.
Tay Bạch Đàm chìm trong nước thăm dò, bắt cổ tay dược nhân, ngón tay trỏ ngăn mạch môn của y, cẩn thận dò xét, lại chỉ thấy một chút nội lực yếu ớt, quá mỏng manh mà cũng không đáng kể.
Hắn nghi hoặc mà kêu “A” lên một tiếng, chẳng lẽ hắn đã nghĩ quá nhiều?
Do dự một chút, Bạch Đàm lại đem tay y dẫn tới chỗ Nhiêu Cốt, chạm vào một cái, chỉ cảm thấy một trận tê dại, cũng không có phản ứng kịch liệt như lúc bị người đeo mặt nạ và ảo ảnh Vu Diêm Phù chạm vào.
Cái này có lẽ là sự khác biệt mà Quỹ Ngư Nhi nhắc tới?
Bản thân tình ý nảy mầm…
Bạch Đàm lắc lắc đầu, bỏ qua ý niệm này, rút cái tay ra.
Thực sự là hắn quá đa nghi?
Người này năm đó có thật ra là mật thám của lão ma đầu?
Năm đó y cứu hắn, rốt cuộc có phải vì nguyên nhân nào khác không?
Bạch Đàm chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của nam tử trong ánh nến, lông mày nhíu chặt.
Suy nghĩ mấy vấn đề này thực ra cũng không có ý nghĩa, Vu Diêm Phù đã chết rồi mà người này cũng đã trở thành dược nhân không còn ý thức, thời gian cũng qua được mấy năm, nhưng từng cái từng cái nghi vấn này vẫn nắm chặt lấy hắn không buông tha.
Bạch Đàm càng nghĩ, tâm càng loạn như ma, ngửi thấy khí tức tản ra từ thân thể dược nhân, không nhịn được cúi đầu, cắn phá da của y, tham lam hút mấy ngụm máu lớn, rồi trở lại giường nằm.
Đầu rút vào trong chăn, đem toàn bộ dược huyết phun ra ngoài, mở to hai mắt, mới nín hơi ngưng thần.
Vu Diêm Phù mở mắt ra, giải huyệt vị của chính mình, không hề động đậy mà chăm chú nhìn thiếu niên trên giường nhỏ rất lâu, nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của hắn mới từ trong dục dũng đứng dậy, lặng im không tiếng đến thành giường.
Y cúi người xuống, tay đặt lên mái tóc đen dài lộ ra ngoài chăn của thiếu niên.
Sợi tóc mềm mại xuyên qua những kẻ tay, giống như dòng nước năm xưa không thể bắt được, mê hoặc y nắm chặt lại.
——bây giờ, nếu y muốn nắm hắn trong lòng bàn tay, còn dễ hơn lấy đồ vật trong túi.
Nhưng mà, y dù chờ thêm một chút cũng không sao.
Chờ tới lúc y tự tay mang đứa nhỏ này ngồi lên vị trí bá chủ võ lâm, rồi thu lại công lực của mình, để cho cả võ lâm đều biết, bá chủ võ lâm Tây Vực thực sự là người nào.
Tốt nhất là ở đại hội võ lâm, đem kiệu tám người khiêng hỏi cưới hắn đàng hoàng.
Nghĩ như thế, Vu Diêm Phù mới ngồi thẳng người, vươn tay dò vào trong chăn, trong lúc Vu Diêm Phù có hơi chần chờ, thì chớp nhoáng, thiếu niên đã đột ngột nhảy người lên, một tay chặn ngang cổ y, lật y xuống giường nhỏ, ra tay nhanh như cắt, dùng “Thôi hoa chiếc chi thủ” điểm huyệt y.
“Giả bộ lâu như vậy, cũng cực khổ cho ngươi rồi?” Thiếu niên cong gối đè lên ngực nam tử dưới thân, cúi đầu nhìn chằm chằm y, “Thiên Túc? Ta kêu ngươi như vậy, ngươi có dám đáp lại hay không?”
Vu Diêm Phù ngước mắt nhìn hình dáng thiếu niên hung thần ác sát đáng yêu phía trên, trong ngực ngứa râm ran, mà ý niệm rất nhanh đã đổi.
—— đã đến bước này, cởi tầng ngụy trang thứ nhất, chắc cũng không sao.
“Chủ nhân, tại sao lại kêu tên cũ của ta?”
“Ngươi…!” Sắc mặt Bạch Đàm chợt biến, ngón tay trên yết hầu của y cứng lại, một cái tay lần xuống thăm dò mệnh môn của y, quả nhiên tìm thấy luồng nội lực rõ ràng, trong lòng liền chấn động, “Tên đeo mặt nạ thú đêm qua chính là ngươi?”
Vu Diêm Phù lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: “A Si chỉ biết, A Si chính là A Si của chủ nhân.”
Bạch Đàm trừng mắt nhìn đôi con ngươi xanh lam lúc này đã mất đi vẻ mờ mịt xa xôi, thắt lưng phía sau bỗng ngứa ngáy khó nhịn, thì lập tức giơ tay đánh “Chan chát” hai bạt tai: “Ngươi phục hồi kí ức từ lúc nào? Ngươi đã lừa bản tọa bao lâu?”
Vu Diêm Phù mở miệng, trầm giọng nói: “Từ lúc bắt đầu… đã nhớ.”
Trong đầu Bạch Đàm như có tiếng sét nổ to, trong thoáng chốc hắn tức giận, xấu hổ tới cực điểm, giận không kìm được, lại thấy y cứ nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trong đáy mắt còn lộ ra vẻ trêu tức, thì lập tức duỗi ra hai ngón tay muốn móc hai mắt y, nhưng khi đầu ngón tay chạm tới mí mắt thì miễn cưỡng dừng lại.
Vu Diêm Phù nhắm mắt lại, thở dài: “Chủ nhân muốn lấy đôi mắt của A Si, thì nó là của ngài.
Chỉ là sau này, A Si sẽ không thể nhìn thấy chủ nhân, thực là đáng tiếc.”
Bạch Đàm nghe y chơi xấu như vậy thì càng tức điên, cắn răng cả giận nói: “Ngươi cho rằng bản tọa không đành lòng làm gì ngươi? Ỷ vào mấy năm trước cứu bản tọa một mạng thì giờ đem ta như khỉ đùa giỡn? Đùa chơi cho vui?”
“Tất nhiên là không phải.
A Si chẳng qua chỉ muốn bảo vệ chủ nhân.
A Si đã nói qua…A Si thích người.
Vài chữ vừa mới thốt ra khỏi miệng, Bạch Đàm bỗng cảm thấy Nhiêu Cốt quấy phá kịch liệt.
Hắn hoảng hốt bịt miệng Vu Diêm Phù, ngón út không để ý chạm vào giữa môi y, bị cái đầu lưỡi tựa như lưỡi rắn ẩm ướt quấn lấy, cực kì khiêu khích mà mút liếm một cái, còn phát ra tiếng “Chóc” nho nhỏ.
Hai má Bạch Đàm lập tức hồng rực.
Vu Diêm Phù thưởng thức vẻ mặt của hắn, sung sướng tới cực điểm, cho dù có bị đánh một bạt tai, giữa môi răng đều tràn ra vị máu tanh nồng đậm, thì tâm trạng hắn cũng như loài sói khát máu mà hưng phấn.
Trong lòng y chỉ muốn phút này đặt Bạch Đàm dưới thân, đem hắn chiếm làm của riêng, nói cho hắn biết mình là người nào.
“Nếu như ngươi còn nói mấy lời này, bản tọa sẽ cắt đầu lưỡi ngươi!” Bóp cái cằm nhuốm máu của nam nhân, móng tay hắn đâm vào yết hầu y, cắt ra một đường máu, Bạch Đàm nhịn xuống ý khát, dời tầm mắt đi.
Người này đã không còn là dược nhân để hắn mặc ý sâu xé, mà giờ chính là con thú mai phục cạnh hắn.
“Bản tọa hỏi ngươi, ngươi năm đó có phải là mật thám được Vu Diêm Phù xếp vào Nguyệt Ẩn Cung không?”
Vu Diêm Phù không ngờ hắn đột nhiên lại hỏi như vậy, hô hấp cũng ngưng.
Nhóc con vậy mà biết việc này, hắn từ miệng của ai nghe được gì sao?
“Nói!” Bạch Đàm cẩn thận quan sát vẻ mặt của y, thấy y hơi chần chờ, thì trong ngực răng rắc một tiếng, dường như có vật gì đang muốn nứt ra, “Là ngươi, quả nhiên là ngươi.
Ngươi đúng là tên mật thám, vậy năm đó tại sao lại cứu bản tọa?”
Hắn vẫn cho rằng người nọ là ân nhân cứu mạng của hắn lúc dầu sôi lửa bỏng, vẫn cứ cho rằng người nọ là người hiếm hoi trong thế giới này dùng chân tâm đối xử với hắn, còn cho rằng y thật sự là một A Si—— mà nào ngờ, từ đầu tới đuôi chỉ là một màn kịch.
“Nếu như A Si nói, A Si bắt đầu từ lúc đó đã thích chủ nhân, chủ nhân có tin không?”
Bạch Đàm hung ác mà trừng mắt nhìn y, hai mắt đã nổi lên tầng tầng sưng mù, môi cũng run lên: “Không tin.”
“Nếu như vậy, chủ nhân chắc chắc sẽ tin một đáp án khác.” Vu Diêm Phù chăm chú nhìn hắn, gằn từ chữ.
Bạch Đàm đột nhiên ngẩn người, vành mắt lập tức đỏ, đôi môi cũng run lên một hồi, mới từ khẽ răng phát ra vài chữ, dường như phải nghiến răng keng két mới thốt ra được: “TA KHÔNG TIN…MỘT TRĂM NGÀN LẦN CŨNG KHÔNG TIN!”
“Những điều A Si nói, câu câu đều là thật.
Hai cái đáp án này, chủ nhân muốn tin cái nào, cũng đều được.”
Bạch Đàm nhắm mắt lại, sát ý nổi lên ngút trời, lòng bàn tay tập hợp lại thành một luồng nội lực, khoé miệng vẫn cứng rắn nói: “Bản tọa không tin.
Bản tọa chỉ biết, ta tình nguyện phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ ta!!!”
Lời còn chưa dứt, hắn đã tung chưởng thật mạnh bổ tới lòng ngực nam tử dưới thân, lại thấy đối phương nhắm hai mắt, tránh cũng không tránh, thì đúng lúc rút nội lực về, thu chưởng phong, chỉ đánh một quyền vào ngực y.
Cú đấm này không dùng nội lực, cũng không nặng lắm, với Vu Diêm Phù mà nói chỉ như gảy ngứa.
Mà nắm tay Bạch Đàm lúc này vẫn còn để trong ngực y, chỉ cảm thấy trái tim y đập thình thịch, chốc chốc, lại loạn như tiếng trống, như gió mạnh chuông ngân, giống như thật sự yêu thích hắn cực kì, ngay cả chết cũng không sợ.
Nhưng với Vu Diêm Phù mà nói, y không khỏi âm thầm may mắn bản thân vẫn còn khoác tấm da của kẻ khác.
Nếu đổi lại là chính y, y cái người làm sư tôn này, thật sự đúng là mất hết mặt mũi, uổng cho sống hơn năm mươi năm..