Dược Nữ Hàn Y

Hôm sau mọi người khởi hành xuống núi. Sư tổ cùng Hoàng Phủ Thiết đi trước về có việc gì đó bàn bạc với sư bá. Hàn Như  Tuyết cùng  Hoàng Phủ Tuyên và Văn Tuyên Minh đi sau. Đi đường hai người cứ chạm mặt nhau lại cãi ầm lên đâu đâu cũng tràn ngập mùi thuốc súng. Hắn nói:

-     Ngươi thân là đồ tôn của Lam Tuyền lão nhân mà cưỡi ngựa một chút đã kêu không thoải mái, đúng là có tiền đồ.

-     Ta không thích cưỡi ngựa thì liên quan đến ngươi chắc? Ta có tiền đồ hay không khi nào đến lượt ngươi quản?

-     Ta chỉ nhắc nhở chút đỡ làm Lão nhân mất mặt, ta cũng chỉ là có ý tốt.

-     Đem ý tốt của ngươi cho chó ăn đi, ta đúng cắn rứt lương tâm khi cứu ngươi!

-     Đa tạ, đa tạ!

Hắn cười cười, chưng bộ mắt đểu cán ra nhìn nàng, đứng là nàng tức đến nỗi muốn lột da hắn. Không hiểu mắt mũi nàng hôm qua vứt đâu mà lại ra tay cứu hắn, đúng là hồ đồ.

Hoàng Phủ Tuyên thấy bên này tràn ngập mùi thuốc súng, cũng đi qua khuyên ngăn. Nhưng thấy hai người này nhìn mình với ánh mắt oán hận thì lại thôi. Tốt nhất là hắn không nên đắp tội với hai người này, một người là muội muội hắn, một người là bạn thân hắn, giờ kêu hắn chọn thì hắn chọn ai bây giờ? Tốt nhất là đứng giữa, đắp tội với ai cũng không hay. Thủ đoạn của hai người này rất kinh dị, hắn đã lãnh mấy lần nên cũng không dám nhận tiếp. (Người này nói người ta mà không biết nhìn lại mình, thủ đoạn của mình cũng có phải vừa đâu).Thôi 36 kế chuồn là thượng sách, tốt nhất mặc kệ hai người đấy. 

Thấy Hoàng Phủ Tuyên không có động tĩnh gì, hai người lại tiếp tục trừng mắt nhau. Vừa hay đi đến chân núi chợt nghe có động tĩnh, ba người dừng lại. Hoàng Phủ Tuyên cảm thán:

-     Văn Tuyên Minh, huynh đúng là quan hệ rộng, vừa xuống tới chân núi đã có người đón tiếp.

Trong mắt Văn Tuyên Minh nồng động sát khí, thâm sâu khó lường, hắn dường như trở thành một tòa băng tỏa sát khí. 

Mấy chục tên áo đen nhảy ra bao vây ba người. Tuy nhiên, Như Tuyết nàng lại cảm thấy có gì là lạ, tại sao đội hình của chúng có gì đó kì quặc. Thấy nàng suy tư Văn Tuyên Minh đứng bên cạnh nói nhỏ:

-     Ngươi cũng quan sát tốt lắm, đây là chính là trận pháp nếu ta đoán không nhầm thì đâylà…

-     Phục Thiên trận. Hoàng Phủ Tuyên đáp lời.

Hàn Như Tuyết từng đọc được trận này trong sách, đây là trận pháp đã thất truyền hiện chỉ có cách bày chưa thấy ai phá được trận. Nhưng nàng vẫn còn thấy thiếu thứ gì…

-     Là tử sát. 

Văn Tuyên Minh cùng Hoàng Phủ Tuyên nghe thấy đều trắng mặt, tử sát, những người được huấn luyên đặc biệt thân ngâm trong độc dược, người chúng chỗ nào cũng là độc chết người, không cẩn thận là xác định đi dạo với Hắc Bạch vô thường ngay. Hoàng Phủ Tuyên lúc nàyvẫn giỡn giỡn vỗ vai Văn Tuyên Minh:

-     Người ta đã đặt cả vốn lớn với ngươi thế mà ngươi lỡ lòng nào để bọn họ thất vọng?

-     Hoàng Phủ Tuyên, đến lúc nào ngươi còn đùa được.

Hoàng Phủ Tuyên ánh mắt đột nhiên lạnh đi:

-     Ta cũng đang muốn lĩnh giáo độc của bọn chúng, để xem có thành tựu gì không.

Nói xong không hẹn mà lên ba người cùng xông lên chém giết. Lũ hắc y nhân lần lượt đổ xuống, tuy nhiên lũ tử sát thì giống như đao thương bất nhập chém giết kiểu gì cũng không chết, ba người bắt đầu lo lắng. Bỗng nhiên có một tên áo đen đeo mặt nạ xuất hiện, vung chưởng đánh về phía Hoàng Phủ Tuyên. Người này nội lực rất mạnh sợ là phải ngang tầm Hoàng Phủ Thiết, dĩ nhiên Hoàng Phủ Tuyên đánh không lại, cầm cự được mấy chục chiêu thì trúng một chưởng, hộc máu. Như Tuyết cùng Văn Tuyên Minh chạy lại, đỡ Hoàng Phủ Tuyên dậy. Hắn lấy một viên thốc trong ngực ra uống, nhìn vẻ mặt của hai người hắn cười cười nói:

-     Ta chưa chết đâu, sao nhìn mặt hai người khó coi vậy, có phải rất lo cho ta không? Không hổ là muội muội tốt với bằng hữu tốt của ta.

-     Não tàn mới lo cho ngươi. Hai người đồng thanh đáp

Hoàng Phủ Tuyên thấy vậy nói thầm:

-     Đúng là tâm đầu ý hợp mà.

Ai ngờ hai người kia nghe thấy hắn vội vội đứng lên tác chiến không dám nói nhảm nữa. 

Bây giờ tình thế của họ rất khó khăn, thứ nhất là đám tử thi thứ hai là bị trận pháp bao vây, cứ thế này chắc chắn không cầm cự được lâu. Hơn nữa Hoàng Phủ Tuyên còn đang bị thương, rất khó nói phần thắng của họ là bao nhiêu. Bổng nhiên từ trên cây có thứ gì đó rớt xuống ngay chỗ bọn họ đang đứng, nhắm trúng người Hoàng Phủ Tuyên.

-     A! Hai tiếng kêu đồng thanh vang lên. Một tiểu muội muội ngồi ngay ngắn trên lưng Hoàng Phủ Tuyên.

-     Đau chết ta rồi, tự nhiên cái cành cây chết tiệt kia lại gãy đúng là mất mặt mà!

Hoàng Phủ Tuyên mới bị trúng trưởng, giờ lại bị một cô nương ngồi trên lưng, đúng là không còn gì đề nói từ nhỏ đến lớn hắn chưa bị nữ nhân nào ngồi trên lưng mà hôm nay…Nhưng hắn cũng vứt cái danh dự chó gặm kia đi tỏ ra nhỏ nhẹ nói:

-     Cô nương, cô có thể xuống khỏi lưng tại hạ không?

Hàn Như Tuyết bụm miệng cười, Văn Tuyên Minh mặt hơi gợn sóng, nhưng nhìn cũng biết hắn đang nhịn cười chắc sắp nhịn đến nội thương rồi. Tiểu muội đó nghe thấy vậy, ngồi đè lưng Hoàng Phủ Tuyên mạnh xuống đất, rồi mới đứng lên phủi váy, Hoàng Phủ Tuyên căm hận đứng lên, nhìn tiểu cô nương chắc chỉ thua Tuyết nhi một hai tuổi, gương mặt xinh xắn, trong sáng ngây thơ nhưng tính cách lại y hệt Tuyết nhi, lúc nào cũng tìm cách trêu trọc hắn. Mặt hắn lại trở lại biểu cảm bình thường, láu cá nham hiểm hỏi:

-     Tiểu muội muội, không biết từ đâu hạ cánh xuống lưng ta.

Tiểu cô nương ấy tru môi:

-     Ta tại sao phải nói ngươi biết.

Hoàng Phủ Tuyên mất hứng, Như Tuyết nhẹ giọng nói:

-     Tiểu muội muội, ở đây nguy hiểm, chúng ta ở đây đang bị bao vây, muội lại rơi trúng chỗ chúng ta, không sợ nguy hiểm sao?

-     Các ngươi mới sợ!

Hoàng Phủ Tuyên tru môi bắt chước dáng vẻ vừa nãy của nha đầu đó nói:

-     Để xem còn cứng miệng đến cỡ nào

Nha đầu đó nhìn Hoàng Phủ Tuyên tức giận không nói gì.

Ban đầu Hoàng Phủ Tuyên hắn nghĩ đơn giản tiểu nha đầu mà nhìn thấy cảnh chém giết kiểu gì chả sợ, bây giờ mạnh miệng thế thôi. Nhưng lúc sau lại không nghĩ vậy. Ban nãy nha đầu này ở trên cây, ngay cả bọn sát thủ và ba người bọn họ đều không phát hiện ra khí tức của nàng cho đến khi nàng rơi xuống, chứng tỏ nha đầu này không bình thường. Hắn muốn xem nha đâu này có thể làm được gì. Nhìn qua Văn Tuyên Minh cùng Như Tuyết thấy hai người này đang đăm chiêu, hắn biết là hai người họ cũng đang nghĩ vậy.

Mặc kệ nha đầu này ba người lại xông vào chém giết, tìm cách phá trận. Nhưng cũng được một lúc ba người nhanh chóng không địch lại bị thương không ít. Bỗng nhiên nha đầu đó chạy lại chỗ Như Tuyết nói:

-     Tỉ tỉ, tỉ có Tuyết Liên Châu?

Thấy nha đầu đột nhiên hỏi vậy nàng cũng gật đầu. Đúng là trong người nàng có năm viên, nhưng tại sao nha đầu này lại biết? Nha đầu đó mừng rỡ ra mặt, khác với vẻ mặt lạnh lùng thảnh thơi vừa nãy khi nhìn cảnh chém giết. Dù sao nàng cũng có rất nhiều Tuyết Liên Châu ở nhà, cho nha đầu này một viên cũng không sao, lôi bình thuốc trong ngực ra đưa cho nha đầu đó một viên. Nha đầu đó hớn hở nhận lấy, vui vẻ nói:

-     Ta là người có vay có trả nhất định sẽ báo đáp.

Sau đó dìu Như Tuyết lại chỗ hai người kia rồi đứng lên, để cho Văn Tuyên Minh dìu nàng, Văn Tuyên Minh không bị thương mấy, chỉ xây xát nhẹ. Hoàng Phủ Tuyên lấy ra viên thuốc cho Như Tuyết nuốt vào sau đó giúp nàng điều khí. Nha đầu kia đứng lên nhìn về phía bọn tử sát kia, lạnh lẽo nói:

-     Hôm nay ta đành không nghe lời đại khai sát giới một lần vậy.

Sau đó nha đầu đó như bóng ảnh lướt qua những tên tử sát, không nhìn rõ bước đi của nàng như thế nào chỉ thấy bóng ảnh của nha đầu đó lướt qua trước mắt mấy tên tử sát. Sau đó thấy nàng dừng lại trở về vị trí ban đầu đứng trước mặt bọn họ. Trong chốc lát tất cả tử sát đều ngả xuống khí độc trong chúng phát tán, nha đầu đó lấy một ít bột màu trắng dùng nội lực phát tán ra không khí, khí độc biến mất. 

Ba người nhìn tròn mắt, ngay cả tên cầm đầu đeo mặt nạ cũng không tin vào mắt mình, rõ ràng đội quân hắn luyện bao nhiêu năm mà nay đã chết mất một phần tư, hơn nữa là chết dưới tên một nha đầu không hơn không kém. Sự xuất hiện của đôi nam nữ cạnh Thập Hoàng tử đã là ngoài ý muốn của hắn, đã giết bao nhiêu sát thủ, hiện giờ còn thêm nha đầu kia diệt luôn đội quân tử sát của hắn, làm sao hắn có thể về bẩm báo đây? Không được, bên cạnh thập hoàng tử có người như thế, dù có về chịu chết hắn cũng nhất định bẩm báo lại để cho chủ nhân đề phòng. Thế là hắn vận khinh công định trốn chạy,  ai ngờ nha đầu kia đã đứng ngay trước mặt, phóng nội lực ra tay làm kiếm, lướt qua cổ hắn, động tác nhanh gọn lẹ còn hơn sát thủ, khiến hắn bàng hoàng không kịp tránh. Chưa kịp chốn chạy hắn đã ngã xuống đất ngay dưới chân nha đầu đó.

Ba người kia ngạc nhiên nhìn nha đầu đó. Bọn họ đã biết nàng không bình thường, nhưng không ngờ lại khủng bố đến thế. Hoàng Phủ Tuyên nhìn cảnh này lúc này khai lời:

-     Nha đầu, muội lợi hại thế sao không giúp chúng ta ngay từ đầu?

-     Ngươi có bảo ta giúp đâu mà ta phải giúp?

Hoàng Phủ Tuyên cạn lời, không biết nói gì hơn, thì đột nhiên là cây xào xạc dự báo lại có điềm xấu đến. Đột nhiên nha đầu đó mặt hoảng sợ chạy tới nấp đằng sau Hoàng Phủ Tuyên và Văn Tuyên Minh, miệng lẩm bẩm run rẩy “ Không xong rồi, không xong rồi”. Đột nhiên trong cánh rừng có một nam tử bay ra dung mạo như trích tiên trên trời, một thân bạch y, ung dung tự tại, phải nói hắn có thể sánh ngang với Văn Tuyên Minh bước ra nói:

-     Lam nhi muội gây họa đủ chưa? Dám làm mà không dám chịu, chạy đến nấp sau lưng người ta làm gì?

Thì ra hai ngời này là huynh muội, một tiểu nha đầu đã khủng bố thế không biết ca ca còn kinh khủng đến mức nào.  Nhìn Tiểu nha đầu vẫn không rời khỏi chỗ nấp, ló đầu ra hỏi:

-     Ca ca huynh phải hứa là huynh không mắng muội thì muội đi ra.

-     Muội cho là ta không có đủ bản lĩnh bắt muội đúng không?

Vừa nói xong bóng dáng nam tử biến mất, nháy mắt túm được nha đầu đó ra. Nha đầu đó ngồi bệt xuống đất khóc òa lên:

-     Không phải muội cố ý, do tỉ tỉ có Tuyết Linh Châu, tỉ cho muội, nhưng tỉ ấy đang bị chúng bao vây, muội chỉ muốn giúp tỉ ấy giải vây, muội chỉ muốn trả ơn, không phải huynh bảo có ơn thì phải đền đáp à?

-     Tỉ tỉ? Muội nói cô nương kia? 

Nam tử nhìn về phía Hàn Như Tuyết, Văn Tuyên Minh cùng Hoàng Phủ Tuyên. Hoàng Phủ Tuyên cũng lên tiếng:

-     Đúng là chúng ta bị bao vây, tiểu nha đầu giúp chúng ta giải vây, không biết các hạ cớ vì sao lại trách phạt cô ấy?

Nam tử đấy vẫn nhàn nhạt không nói gì. Bỗng nhiên tiểu nha đầu ngã xuống, ngất đi. Nam tử bế nha đầu lên trả lời:

-     Đó là lí do ta trách nó, các vị đã cho Tuyết Linh Châu, Lam nhi cũng đã cứu các vị một mạng, vậy coi như chúng ta không ai nợ ai đi.

-     Các hạ đến đây để tìm Lam Tuyền lão nhân? Văn Tuyên Minh đột nhiên lên tiếng.

Nam tử đấy có chút ngạc nhiên, đáp:

-     Đúng vậy.

-     Ta biết ông ấy đang ở đâu. Như Tuyết đáp lời. 

-     Ta biết các người là đồ tôn của ông ấy, cách thủ thế của mấy người vừa nãy là độc môn của Lam Tuyền lão nhân.

-     Vậy ngươi có muốn theo chúng ta đi gặp ông ấy ?

Nam tử vẫn nhàn nhạt: 

-     Làm phiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui