Dược Sư 0 Cấp

Lam Kiều vẫn không nói một lời.

Sở Phi nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi mà nói:

[Phụ cận] Sở Phi: Nếu không mở cổng thành thì chỉ huy cung tiễn cũng được chứ?

Lam Kiều giật mình. Tài Lang không một câu oán hận với chuyện không mở cổng thành, bởi vì hi sinh số nhỏ để bảo toàn số lớn chính là một chiến thuật đương nhiên. Không chỉ huy cung tiễn là bởi vì biểu hiện của Chúng Nhân Bang quá mức kinh người, quay qua quay lại hắn quên mất cả phản ứng. Bộ dạng của Sở Phi lại có chút hoảng hốt, chẳng lẽ là bởi vì Chúng Nhân Bang?

Danh tiếng của Sở Phi trong bang hội cũng không dưới Lam Kiều, mấy khẩu lệnh đơn giản vừa truyền ra, cung tiễn thích hợp công kích từ xa cùng pháp sư đã tập trung lại.

[Phụ cận] Sở Phi: Tránh hỗn chiến, bắn yểm trợ!

Thế Giới Giang Hồ từng diễn ra bang chiến quy mô lớn, bang chúng Lam Kiều đã có kinh nghiệm ăn ý, lại càng thấu hiểu đối với bang chiến không thể chỉ dựa vào sức mạnh. Chăm chú nghe theo khẩu lệnh của Sở Phi, gần một trăm mũi tên lông vũ xuyên qua không gian, bắn chết địch nhân phía xa.

[Phụ cận] Sở Phi: Hội trưởng chỉ huy đi, làm phản hay cứu viện cũng đã đến lúc quyết định rồi.

Lam Kiều gật đầu.

Sở Phi hếch mặt qua một bên, bật nhảy lên không trung, sau đó phóng xuống tường thành. Thanh âm lạnh tanh của hắn vẫn còn sót lại:

[Phụ cận] Sở Phi: Tồi tệ nhất chính là vứt bỏ bạn bè. Toàn cục hay tình nghĩa cũng đều là những chuyện quan trọng!

Sở Phi nhẹ nhàng đáp xuống đất, ám khí trong tay áo bay ra đánh chết vài người. Hắn tiến về phía trước người mặc bích y, toàn thân đẫm máu đang thở phì phò.

Hắn vỗ vai cô.

Người mặc bích y cầm trường kiếm không ngừng nhỏ máu trên tay, đôi mắt đen như mực chỉ chứa đựng sự yên tĩnh.

Dù cho cánh tay đã không thể cử động nổi nhưng trường kiếm vẫn không ngừng vung lên.

Trên lưng vác gánh nặng thành chiến!

Đối với chuyện không thể trở về thành thì chính là trên lưng đang vác gánh nặng thành chiến!

Hãy để cho những kẻ đang khoanh tay đứng nhìn kia mở to hai mắt mà nhìn thật kỹ, cái gì gọi là giết người một cách sảng khoái!

Diệp Ly Ly quay đầu lại, nhìn thấy Sở Phi áy náy đứng sau lưng mình, không khỏi khẽ cười. Một người xấp xỉ tuổi em trai mình, dường như luôn mơ mơ hồ hồ nhưng lại khiến cho người ta rất yêu thích.

[Phụ cận] Sở Phi: Đừng giết nữa, nhìn đi, có người đang đau lòng kìa.

Diệp Ly Ly ngẩng đầu, nhìn thấy người nọ đang chắp tay đứng trên mũi chiến thuyền Long Cốt, tay áo vung lên, một đàn bướm hồng xuất hiện tung cánh bay xung quanh.

Diệp Ly Ly híp mắt, trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói:

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Vẫn… vẫn luôn là bộ dáng như vậy…

Bên môi Minh Nguyệt Thiên Lý xuất hiện một nụ cười nhạt, vươn tay về phía Diệp Ly Ly.

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Giết mệt rồi thì nghỉ tay một chút đi.

Diệp Ly Ly yên lặng nhìn Minh Nguyệt Thiên Lý, lại thấy nơi đáy mắt kia đều là nhàn nhã như mọi ngày. Nhìn hắn ta có vẻ như bừng bừng dã tâm, thật ra lại không ôm chí lớn, vậy thì làm sao có thể không hiểu được tâm tình của Chúng Nhân Bang? Quả thật là một tên ngốc...

Diệp Ly Ly tung người nhảy lên.

Mây trắng tản ra để lộ ánh mặt trời.

Chiến thuyền Long Cốt được bao phủ bởi một làn ánh sáng vàng rực.

Lòng bàn tay chạm nhau.

Trong đầu chợt giật mình, xẹt qua những hình ảnh phía trước cửa sổ của Minh Nguyệt lâu cùng với vách núi Lạc Nhật.

Bên cạnh bờ Doanh Châu ngày ấy cũng vươn tay như vậy.

Hang động Korda ngày ấy cũng tay chạm tay như thế.

Đinh!

[Hệ thống] Chúc mừng Minh Nguyệt Thiên Lý cùng Không Phải Dược Sư thăng cấp kỹ năng {Tâm tư tương thông}.

Diệp Ly Ly nằm ngửa trên boong thuyền, thầm mắng hệ thống thật quỷ quyệt, ngay cả tình huống như thế này mà còn ném ra cái gì mà tình yêu nam nữ ở đây. Đáng xấu hổ! Thật đáng xấu hổ!

Minh Nguyệt Thiên Lý ngồi xuống bên cạnh, chống hai tay xuống đất, ngẩng đầu đón ánh nắng tươi đẹp.

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Không lo lắng à?

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Hết sức rồi.

Sau khi “đại khai sát giới”, cả người đều không còn sức lực. Thân là một dược sư, thể lực vốn cũng chỉ tốt hơn một pháp sư suy nhược một chút, cấp độ của cô lại không cao, năng lực đều nhờ vào trang bị cho nên phải càng cố gắng hết sức.

Minh Nguyệt Thiên Lý quay đầu lại, nhìn thấy người nọ đã lẳng lặng nằm yên trên boong thuyền, dường như đang ngủ say. Minh Nguyệt Thiên Lý bỗng nhiên híp mắt lại, đưa tay lên lấy viên trang sức bằng pha lê đeo giữa hai hàng chân mày của cô đặt vào lòng bàn tay, nhìn kỹ vài lần. Sau khi nhìn thấy Diệp Ly Ly đã mở mắt ra nhìn mình, giống như vô tình hỏi:

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Rất tinh xảo, rất dụng tâm, là ai tặng?

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Sao lại nghĩ rằng có người tặng? Hoặc có thể là trang bị rơi ra lúc đánh quái, mà cũng có thể là phần thưởng của nhiệm vụ ẩn thì sao?

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Với vận khí cùng khả năng đánh quái của nàng sao?

Quan trọng hơn là, trang sức này có khắc ba chữ Diệp Ly Ly rất nhỏ. Quà tặng, ngoại trừ tỏ tình hoặc đính ước thì cũng chẳng còn ý nghĩa nào khác. Điểm tốt của Thế Giới Giang Hồ chính là có đẳng cấp cùng thăng cấp kỹ năng, nhờ vậy mà có thể nhìn thấy rất nhiều trang bị quý hiếm khó gặp. Đương nhiên, Kỷ Nguyên Ma Pháp thì lại chính là kỹ năng phân chia đều cho các chủng tộc.

Minh Nguyệt Thiên Lý nhìn thấy ba chữ nhỏ bé bên trong trang sức, đôi mắt chợt lạnh lẽo, quay đầu nhìn Diệp Ly Ly.

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Thành thành thật thật khai ra.

Diệp Ly Ly bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi lạnh cả sống lưng. Cô bĩu môi, nói:

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Tài Lang tặng đấy!

Minh Nguyệt Thiên Lý vốn nghĩ rằng là tên luyến chị Diệp Khâm kia, không ngờ lại là Tài Lang. Chẳng lẽ cái tên Diệp Ly Ly mà Tiểu Cam Đạo Phu gọi, ngay cả Tài Lang cũng biết? Tên cô thật đúng là… Diệp Ly Ly sao?

Diệp Ly Ly đứng dậy, chuyển thân mình rời xa hắn một chút.

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Cái mặt đó… lại là muốn PK sao?

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Hừ!

Minh Nguyệt Thiên Lý vẫn đưa mắt nhìn quang cảnh đang dần dần dừng chém giết phía dưới, cũng không có nhìn Diệp Ly Ly.

Diệp Ly Ly sờ sờ mũi, cảm thấy một Minh Nguyệt Thiên Lý bây giờ khiến cho mình không thể hiểu nổi. Nháy mắt mấy cái, cô chống tay vào lan can nhìn xuống dưới. Thì ra Minh Nguyệt Thiên Lý dùng chiến thuyền Long Cốt đưa đám người Đại Hồ Tử cùng bang hội Thiết Tứ Giác đến phía sau Thương Thúy Sâm Lâm, như thế thì địch nhân sẽ phải chịu cảnh hai mặt là địch, còn có bang hội Lam Kiều cùng đội ngũ cung tiễn và pháp sư kiềm chế, dần dần rơi vào thế hạ phong.

Diệp Ly Ly duỗi ngón tay dài đâm đâm vào eo của Minh Nguyệt Thiên Lý, khiến cho hắn xoay đầu lại rồi chất vấn.

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Tại sao không đến giúp đỡ?

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Đến làm gì? Nàng nghĩ rằng giá trị PK chẳng là gì à?

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Có ý gì?

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Giá trị PK tăng khi giết người, giá trị PK giảm khi ngồi tù, đương nhiên quan hệ phu thê cùng hảo hữu sẽ không tăng giá trị PK khi giết nhau. Cuộc chiến vốn dĩ là trận chiến giữa phe phái chính nghĩa và tà ác, chúng ta nhúng tay vào là chuyện không ngờ tới. Cho nên, giá trị PK sẽ nhanh chóng tăng cao.

Minh Nguyệt Thiên Lý vỗ vỗ hai tay, nói tiếp:

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Nàng yên tâm, sau khi cuộc chiến kết thúc thì sẽ có NPC đến mời bọn họ vào tù.

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Bao nhiêu người?

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Không mười thì cũng một trăm!

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: …

Ô bạn hữu của Lam Kiều đột nhiên hiện lên một đoạn đối thoại hỏi thăm. Lam Kiều liền trả lời:

[Mật âm] Lam Kiều: Đã giải quyết, bên đó sao rồi?

Bên kia chỉ đáp lời “Sắp!”

Phía nam thành Tác Đa Mã.

Một vị thiếu niên ngồi trên mái hiên, trên người là trang bị cấp thấp cùng trang phục tân thủ. Thế nhưng hắn lại ung dung cười cười với người đang ngồi phía dưới.

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Đã lâu không gặp, Tuyết Nguyệt Lưu Ly.


Bạch Y Tế Tư nhìn qua vị thiếu niên kia, đáp:

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Đoàn trưởng còn nhớ cái tên này sao? Thật khó tin! Không biết nhờ đâu mà đoàn trưởng có thể nhận ra ta?

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Có quan hệ với Chúng Nhân Bang tuy nhiều nhưng lại thích mặc bạch y, mà còn biết rõ Lam Kiều có ‘tinh thần yêu thích sạch sẽ’, cho nên dùng chuyện trước kia của Sở Phi châm ngòi ly gián. Kẻ có thể làm được như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Không phải đoàn trưởng đã rời khỏi thành rồi sao?

Hắn cầm cung tiễn trong tay, nhẹ vuốt dây cung, nhàn nhạt đáp:

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Trong trò chơi không phải còn có một thứ gọi là {Phù về thành} sao?

Bạch Y Tế Tư nhìn cung tiễn trong tay hắn, cười nhẹ.

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Quả nhiên là đoàn trưởng, mỗi chức nghiệp trong trò chơi đều luyện hết sức.

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Không có hứng thú ôn chuyện cũ với ngươi.

Bạch Y Tế Tư nhìn Cung Tiễn Thủ sau lưng, biết rõ hắn ta đang sợ hãi vị đoàn trưởng Thiết Huyết Quân Đoàn tuy trẻ tuổi nhưng lại ra tay không lưu tình trước mặt. Đâu chỉ Cung Tiễn Thủ, mà ngay cả bản thân hắn, một người khi đấu tay đôi cũng không tốn nhiều sức lực với Lam Kiều, mà cũng căng thẳng khi đứng trước người này.

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Tình hình chiến đấu đang khẩn cấp, đoàn trưởng trở về thành một mình cũng quá ích kỷ rồi.

Thiếu niên này thì ra lại từng là đoàn trưởng của Thiết Huyết quân đoàn - Diệp Khâm. Hắn ta cười đến hết sức đáng yêu, hai lúm đồng tiền càng để lộ ra sự ngây thơ.

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Nếu không trở lại thì chỉ sợ thành Tác Đa Mã sẽ thất thủ. Thế nhưng có vẻ như đệ nhất mỹ nhân của Thế Giới Giang Hồ đã đánh giá thấp thực lực của Chúng Nhân Bang rồi, bởi vì muốn trả thù Chúng Nhân Bang mà tìm cách không cho mở cổng thành, vốn dĩ không có tác dụng rồi nha!

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Vậy sao? Hơn năm trăm người, vậy mà đấu không lại ba trăm người của Chúng Nhân Bang sao?

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Còn có hơn ba trăm người của Thiết Tứ Giác, đội ngũ pháp sư cùng cung tiễn của Lam Kiều cũng đến hơn hai trăm. Nhiêu đó cũng không nhiều, không nhiều đâu!

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Không thể nào! Cổng thành vốn dĩ không hề mở, bọn họ không thể nào đi ra ngoài được!

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Chiến thuyền Long Cốt còn có một chức năng ẩn đấy!

Bạch Y Tế Tư chán nản dựa vào thân cây, biết rõ kế hoạch của mình đã hoàn toàn thất bại. Bất luận là lừa gạt hay đề ra mưu kế, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng thắng được người trước mặt, cho dù năm đó hắn dùng thân phận Tuyết Nguyệt Lưu Ly để giành lấy danh hiệu đệ nhất mỹ nhân cũng kém xa Diệp Khâm dùng tài khoản Không Phải Dược Sư làm quen với Lam Kiều và Minh Nguyệt Thiên Lý, chỉ cần nhìn Lam Kiều lúc trước không chút do dự vung đao chém mình là hiểu rõ.

Khắc tinh, tuyệt đối là khắc tinh!

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Muốn thế nào?

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Đưa bang hội của ngươi rời khỏi thành Tác Đa Mã.

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Chỉ vậy thôi?

Cậu thiếu niên luôn kích động khi nhắc đến chị gái của mình, vậy mà lại buông tha cho hắn, chỉ cần hắn rời khỏi thành Tác Đa Mã thôi sao? Hắn đã ký hiệp định với người bên ngoài, vốn dĩ sẽ phá hủy thành Tác Đa Mã. Thế nhưng nếu chỉ là rời khỏi thành thì đối với hắn hay bang hội của hắn cũng không ảnh hưởng nhiều.

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Đương nhiên, khoan hồng độ lượng là đức tính tốt!

--- ------ ---------

Chương 36: Rời khỏi

Thế Giới Giang Hồ đột nhiên xuất hiện một nhóm người thần bí. Diệp Ly Ly thay đổi kênh trên diễn đàn, chợt phát hiện mình đã bỏ lỡ rất nhiều tin tức. Cô nhìn thấy một tiêu đề sáng rực rỡ bên cạnh màn hình, phải tốn rất nhiều bạc mới mua được bài viết này. Tiêu đề kia là:

Quân đoàn cứu viện Kỷ Nguyên Ma Pháp mang số hiệu 01254: Một vài tài khoản lạ đã tiến vào Kỷ Nguyên Ma Pháp, xin chú ý!

Quân đoàn cứu viện Kỷ Nguyên Ma Pháp mang số hiệu 01255: Hệ thống âm thanh JMS (1) của Kỷ Nguyên Ma Pháp đang được cập nhật.

(1) JMS: Jave Message Service, là tất cả những gì thuộc về việc gửi và nhận tin giữa hai hay nhiều khách hàng. Nó là một đặc điểm kỹ thuật mô tả một phương thức tạo bởi trương trình Java cho việc tạo, gửi và nhận tin nhắn. Hệ thống này cho phép nới lỏng việc liên kết thông tin, và gửi tin một cách bất đồng bộ.

Quân đoàn cứu viện Kỷ Nguyên Ma Pháp mang số hiệu 01256: Phát hiện dấu vết đầu tiên! Ở thành Tác Đa Mã! Thành Tác Đa Mã!

Quân đoàn cứu viện Kỷ Nguyên Ma Pháp mang số hiệu 01257: Quân đoàn cứu viện Dinosaur đã được thành lập, mau mau đến ghi danh!

Quân đoàn cứu viện Kỷ Nguyên Ma Pháp mang số hiệu 01258: Quân đoàn cứu viện đã xuất phát!

Minh Nguyệt Thiên Lý đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô hỏi:

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Đang xem cái gì vậy?

Xem ra trình độ nổi tiếng của Thế Giới Giang Hồ cũng không thấp. Diệp Ly Ly có loại cảm giác sảng khoái như bị sét đánh, hít một hơi thật sâu, sau đó mới trả lời hắn.

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Phu quân đại nhân đến đây xem, diễn đàn bị người ngoài hành tinh chiếm lĩnh rồi.

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Xuống dưới kiểm tra một chút đi, đừng có ngây ngốc ở đây nữa, thế giới bên ngoài đã rất nguy hiểm rồi đó!

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Lo lắng cho ta?

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: …

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Huynh đi tới đâu thì nguy hiểm sẽ theo tới đó. Sau này huynh nên chia quân cứu viện của mình ra làm tám đội, xếp loại theo cấp bậc nhan sắc. Thật ra ở dưới kia có nhiều trai đẹp hơn người đàn ông duy nhất ở trên này. Chẳng hạn như người kia kìa, mái tóc màu hạt dẻ, khuôn mặt tuấn dật, ồ, trang phục cũng thuộc loại cao cấp, là một chàng thanh niên tuấn tú nha!

Vốn dĩ Diệp Ly Ly chỉ định đả kích Minh Nguyệt Thiên Lý, không ngờ người mà mình đang nhắc đến lại có dung mạo tuấn mỹ như vậy, khiến cho cô hận không thể lập tức nhảy xuống đó. Trên thế giới này người lọt vào mắt xanh của cô cũng không nhiều lắm, hiếm khi gặp được một người, đương nhiên phải nắm cho chắc. Đáng tiếc…

Minh Nguyệt Thiên Lý đứng đó, xoa xoa cổ tay, nói:

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Đứng đây xem chuyện vui.

Diệp Ly Ly chống tay lên lan can mà nhìn người bên dưới.

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Hậu cung của huynh toàn là những mỹ nam có sắc đẹp ăn được, rõ ràng có rất nhiều người ưu tú hơn so với huynh, không hiểu sao lại không có ai lọt vào mắt xanh của huynh vậy?

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Câm miệng!

Dù sao trong hai người, cũng không có người nào chịu thua thiệt trước!

Anh chàng thiếu niên có mái tóc màu hạt dẻ kia chỉ mặc một chiếc áo gió trắng có cổ, hai tay đút trong túi áo, cười tủm tỉm nhìn quan cảnh chiến đấu phía sưới. Trang phục của hắn ta hoàn toàn không giống bất kỳ trang phục nào trong trò chơi, ngược lại chỉ giống như một du khách ra ngoài hóng gió giải sầu. Hắn chầm chậm xuyên qua trận chiến đầy đao quang kiếm ảnh, bất luận là địch hay ta khi chạm phải hắn đều lặng yên lui ra phía sau vài bước. Không biết hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, sát khí của hắn khi đập vào mặt lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Thế nhưng hắn đứng cách chiến thuyền Long Cốt không xa, phất phát tay với Minh Nguyệt Thiên Lý.

[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Anh! Trên đường đi gặp đám nít ranh kia, bọn chúng đang đến đây.

Diệp Ly Ly ngây ngốc.

Xem ra huyết thống của Minh Nguyệt Thiên Lý rất tốt đẹp, đồng thời cũng rất phức tạp, mỗi người em trai đều có màu tóc cùng màu mắt khác nhau.

Thế nhưng, đám con nít trong miệng người này, không phải là…

Là...

Còn đang nghi ngờ, anh chàng thiếu niên mặt áo gió kia đã nhào vào trận địa hỗn chiến chào hỏi mọi người. Gần 80% người chơi ở đây liền dừng tay, bọn họ nhanh chóng treo khẩu hiệu trên đầu.

Minh!

Nguyệt!

Cứu!

Viện!

Đoàn!

Diệp Ly Ly có cảm giác muốn phun máu! Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn ở đâu ra thế này? Lúc đầu trên diễn đàn, tin tức có liên quan đến Minh Nguyệt Thiên Lý đều được bán ra một cách nhanh chóng. Trình độ si mê Minh Nguyệt Thiên Lý của đám trẻ con kia chính là không giống người, giống như bọn họ đã bị chính Minh Nguyệt Thiên Lý cải tạo qua một lần, nhồi nhét trong bộ não họ chỉ một mình hình ảnh của hắn.

Diệp Ly Ly liếc nhìn người bên cạnh một cái, lặng lẽ dịch chuyển cách xa hắn.

Trên thái dương của Minh Nguyệt Thiên Lý xuất hiện gân xanh.

Lật Phát Thanh vẫn nhàn nhã đút tay vào trong túi áo, ngẩng đầu lên, xương quai xanh xinh đẹp có thể thấy ân ẩn phía trong cổ áo. Thanh âm dễ nghe của hắn đột nhiên truyền ra:

[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Anh! Sao không xuống đây chơi một chút? Ý, người bên cạnh anh là ai vậy? Chị dâu sao?

Xoẹt!

Một loạt ánh mắt thẳng tắp quét tới trên người cô.

Diệp Ly Ly chậm rãi lui về sau. Đùa hoài, cô không muốn chết không có chỗ chôn. Không cần biết đám người này có tinh thần trò chơi hay không, chém cô thì chỉ cần trúng Minh Nguyệt Thiên Lý là được. Không biết tại sao, Diệp Ly Ly nhìn Lật Phát Thanh cũng không còn thuận mắt như trước. Minh Nguyệt Thiên Lý, tuyệt đối là có liên quan đến Minh Nguyệt Thiên Lý!

Minh Nguyệt Thiên Lý quay đầu lại nhìn người đang lẳng lặng lui về phía sau, trong đôi mắt đen xuất hiện sự giễu cợt. Hắn khẽ cười.

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Phu nhân muốn thay ta giới thiệu sao?


[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Không cần, không cần.

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Vậy thì trốn tránh làm chi?

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Phu quân đại nhân lo xa rồi!

Dứt lời, cô lại bị Minh Nguyệt Thiên Lý kéo tay, cả hai nhảy khỏi chiến thuyền, đáp xuống đất. Khác nhau ở chỗ chính là tay áo của Minh Nguyệt Thiên Lý thì nhẹ nhàng phất phới mê đảo chúng sinh, trong khi Diệp Ly Ly lại có chút chật vật, lảo đảo lui về phía sau vài bước, cuối cùng còn suýt nữa thì té ngã. May mắn có Hỏa Kỳ Lân của Tài Lang đứng phía sau, cô ngã ra sau thì đã có bộ lông mềm mại của nó đỡ lấy.

Tài Lang ra lệnh cho Hỏa Kỳ Lân lui về phía sau, Minh Nguyệt Thiên Lý bị đội quân cứu viện vây xung quanh. Haizz… nhân vật chính đã xuất hiện thì những kẻ qua đường như bọn họ còn không phải bị ném ra sau đầu hay sao? Diệp Ly Ly nằm trên người Hỏa Kỳ Lân, thoải mái híp mắt lại, cũng mặc kệ ánh mắt muốn giết người của Minh Nguyệt Thiên Lý. Cô mà tỏ ra có quan hệ với hắn lúc này thì phải chấp nhận chuyện bị đám quân cứu viện đuổi giết sau này. Cô đâu có điên!

Tài Lang đứng bên cạnh Hỏa Lỳ Lân, mỉm cười.

Lật Phát Thanh chẳng biết đã đi tới từ lúc nào, tự động ngồi xuống bên cạnh Diệp Ly Ly. Hắn cũng không nhìn đến vị bích y đang nhàn nhã tự đắc, chỉ lầm bầm lầu bầu.

[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Anh trai đi vào Kỷ Nguyên Ma Pháp lần này, cha đã huy động toàn bộ anh em đến đây tìm anh ấy. Từ nhỏ, anh ấy luôn là người được chú ý nhất, chỉ cần ra khỏi cửa liền phải có chồng chất người đi theo, quả thật là người rất ghê tởm!

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Xem ra Minh Nguyệt Thiên Lý đúng là một người rơm. Hắn có thể một mình ra ngoài dạo phố, đến cửa hàng bún thập cẩm cay lâu năm bên góc đường để ăn một tô thì hắn đã rất tài giỏi rồi!

[Phụ cận] Lật Phát Thanh: …

Diệp Ly Ly mở mắt, rõ ràng là đôi mắt đen như mực lại có chút hiểu rõ vào giờ phút này.

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Khiến cho người khác phải lo lắng, không phải bất lực thì là cái gì? Rất kém cỏi!

[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Thì ra là thế.

Diệp Ly Ly nhắm mắt, cười khẽ.

[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Yêu thích sự tự do trong trò chơi, yêu thích kiểu người đa dạng trong trò chơi, có tri kỷ, có cừu nhân, có bạn bè, rất nhiều dạng. Thế nhưng, số tiền mà cha cho anh ấy để chơi trò chơi vượt xa những anh em khác, thật khiến cho người khác phải nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Ly Ly mở mắt, nhìn Minh Nguyệt Thiên Lý đang bị mọi người nhiệt tình vây quanh đến thở không nổi, mỉm cười hỏi:

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Cho nên ném cho hắn một chút rắc rối để trả thù sao?

[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Chị dâu thật thấu hiểu lòng người.

Diệp Ly Ly tiếp tục yên lặng dịch chuyển vị trí, thầm nghĩ cứ hễ là người của Minh Nguyệt Thiên Lý thì không thể đụng vào, nếu không thì sẽ chết như thế nào cũng không biết.

Hai bên cũng không còn ý định tiếp tục đánh nhau, những bang hội theo sau bang hội Mỹ Nhân đều giơ tay đầu hàng.

Bạch Y Tế Tư dẫn dắt thành viên trong bang hội mở cổng thành liền nghe thấy thanh âm khói lửa lách tách, thầm nghĩ không ổn.

Quả nhiên, người chơi vừa phản bội phe phái tà ác đã đánh về phía Bạch Y Tế Tư không hề phòng bị.

Toàn bộ bị tiêu diệt!

Sau khi hồi sinh, Bạch Y Tế Tư cùng các thành viên trong bang hội nghẹn lòng.

Diệp Khâm đã ngồi đó từ lâu chờ bọn họ. Hắn cười mỉm, hỏi:

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Bị người của mình quay đầu lại chém, cảm thấy thế nào?

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Bọn ta đã quyết định rời khỏi thành Tác Đa Mã như ngươi muốn rồi!

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Sao ta biết bọn họ sẽ chém chứ? Cũng giống như Chúng Nhân Bang không biết bản đồ của Thương Thúy Sâm Lâm, thậm chí con đường hành quân trong đó bị người bán ra ngoài, hoàn toàn là ngoài dự đoán thôi.

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào?

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Ngươi có thể đi thì đi, không thể đi thì cứ chờ bị giết về 0 cấp rồi đi luyện cấp lại cũng được. Thế nhưng không biết ở đây có ai giống như chị của ta, có thần kinh kiên cường cùng vận khí máu chó như vậy đâu nha ~~

Bất luận Bạch Y Tế Tư có kết quả như thế nào, đến nước này rồi vẫn bị phe phái chính nghĩa luân phiên công kích. Thành Tác Đa Mã nghiễm nhiên đã trở thành lãnh địa của người chơi Thế Giới Giang Hồ.

Lam Kiều cùng Tài Lang thu gọn tàn cuộc, thuận tiện thu nạp và hợp nhất bang hội mới.

Chiến thuyền Long Cốt tuy đã gần như hoàn mỹ nhưng vẫn có thể cải tiến nhiều chỗ. Tuy nhiên vẫn cần những loại tinh thạch đặc biệt. Sở Phi phải liệt kê ra đủ loại thành phần tinh thạch rườm rà, nơi xuất hiện lại rất xa, ngay cả khi Diệp Ly Ly nhìn thấy danh sách này cũng phải nhắm chặt mắt hít thở một hơi. Về phần chủ nhân khác của chiến thuyền Long Cốt, người nọ lúc này đã bị dày vò về mặt thể xác một trận, đang ngồi trong Trích Nguyệt tửu quán. Tửu quán thiết lập chỉ có bạn hữu mới có thể đi vào, do đó đám hậu cung của Minh Nguyệt Thiên Lý không thể tấn công khi hắn đang ở bên trong.

Diệp Ly Ly cười tủm tỉm nhấp một ngụm trà, thưởng thức sắc mặt của Minh Nguyệt Thiên Lý, trong lòng hết sức sảng khoái. Cô nói với Sở Phi:

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Vài chuyện cũng tương đối rõ ràng cả rồi. Bây giờ chiến thuyền Long Cốt không có chút tác dụng gì trong thực chiến, chúng ta tạm thời cũng không dùng tới nó, cho nên hai chúng tôi sẽ tranh thủ thời gian thu thập nguyên liệu để thăng cấp nó.

Thoáng nhìn qua Minh Nguyệt Thiên Lý vẫn không nói một lời, Diệp Ly Ly nói một cách hợp lý lẽ.

Sở Phi giật mình. Vốn dĩ hắn định đi thu thập nguyên liệu một mình, không ngờ bọn họ lại giao chiến thuyền Long Cốt cho hắn, trong lòng bỗng nhiên ngũ vị tạp trần (2).

(2) Ngũ vị tạp trần: Năm vị của nhân gian bao gồm ngọt, chua, cay, đắng, mặn.

Gió táp vào mặt, có cảm giác muốn rơi lệ. Hắn đứng lên, đi ra ngoài.

Minh Nguyệt Thiên Lý chậm rãi mở mắt ra.

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Thật ra, hắn chính là đang tìm lý do để rời khỏi.

Diệp Ly Ly nhấp một ngụm trà.

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Ừ, hắn cùng với Lam Kiều đều là loại người ngoan cố.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Chương 35: Cứu viện

Lam Kiều vẫn không nói một lời.

Sở Phi nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi mà nói:

[Phụ cận] Sở Phi: Nếu không mở cổng thành thì chỉ huy cung tiễn cũng được chứ?

Lam Kiều giật mình. Tài Lang không một câu oán hận với chuyện không mở cổng thành, bởi vì hi sinh số nhỏ để bảo toàn số lớn chính là một chiến thuật đương nhiên. Không chỉ huy cung tiễn là bởi vì biểu hiện của Chúng Nhân Bang quá mức kinh người, quay qua quay lại hắn quên mất cả phản ứng. Bộ dạng của Sở Phi lại có chút hoảng hốt, chẳng lẽ là bởi vì Chúng Nhân Bang?

Danh tiếng của Sở Phi trong bang hội cũng không dưới Lam Kiều, mấy khẩu lệnh đơn giản vừa truyền ra, cung tiễn thích hợp công kích từ xa cùng pháp sư đã tập trung lại.

[Phụ cận] Sở Phi: Tránh hỗn chiến, bắn yểm trợ!

Thế Giới Giang Hồ từng diễn ra bang chiến quy mô lớn, bang chúng Lam Kiều đã có kinh nghiệm ăn ý, lại càng thấu hiểu đối với bang chiến không thể chỉ dựa vào sức mạnh. Chăm chú nghe theo khẩu lệnh của Sở Phi, gần một trăm mũi tên lông vũ xuyên qua không gian, bắn chết địch nhân phía xa.

[Phụ cận] Sở Phi: Hội trưởng chỉ huy đi, làm phản hay cứu viện cũng đã đến lúc quyết định rồi.

Lam Kiều gật đầu.

Sở Phi hếch mặt qua một bên, bật nhảy lên không trung, sau đó phóng xuống tường thành. Thanh âm lạnh tanh của hắn vẫn còn sót lại:

[Phụ cận] Sở Phi: Tồi tệ nhất chính là vứt bỏ bạn bè. Toàn cục hay tình nghĩa cũng đều là những chuyện quan trọng!

Sở Phi nhẹ nhàng đáp xuống đất, ám khí trong tay áo bay ra đánh chết vài người. Hắn tiến về phía trước người mặc bích y, toàn thân đẫm máu đang thở phì phò.

Hắn vỗ vai cô.

Người mặc bích y cầm trường kiếm không ngừng nhỏ máu trên tay, đôi mắt đen như mực chỉ chứa đựng sự yên tĩnh.

Dù cho cánh tay đã không thể cử động nổi nhưng trường kiếm vẫn không ngừng vung lên.

Trên lưng vác gánh nặng thành chiến!

Đối với chuyện không thể trở về thành thì chính là trên lưng đang vác gánh nặng thành chiến!

Hãy để cho những kẻ đang khoanh tay đứng nhìn kia mở to hai mắt mà nhìn thật kỹ, cái gì gọi là giết người một cách sảng khoái!

Diệp Ly Ly quay đầu lại, nhìn thấy Sở Phi áy náy đứng sau lưng mình, không khỏi khẽ cười. Một người xấp xỉ tuổi em trai mình, dường như luôn mơ mơ hồ hồ nhưng lại khiến cho người ta rất yêu thích.

[Phụ cận] Sở Phi: Đừng giết nữa, nhìn đi, có người đang đau lòng kìa.

Diệp Ly Ly ngẩng đầu, nhìn thấy người nọ đang chắp tay đứng trên mũi chiến thuyền Long Cốt, tay áo vung lên, một đàn bướm hồng xuất hiện tung cánh bay xung quanh.

Diệp Ly Ly híp mắt, trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói:


[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Vẫn… vẫn luôn là bộ dáng như vậy…

Bên môi Minh Nguyệt Thiên Lý xuất hiện một nụ cười nhạt, vươn tay về phía Diệp Ly Ly.

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Giết mệt rồi thì nghỉ tay một chút đi.

Diệp Ly Ly yên lặng nhìn Minh Nguyệt Thiên Lý, lại thấy nơi đáy mắt kia đều là nhàn nhã như mọi ngày. Nhìn hắn ta có vẻ như bừng bừng dã tâm, thật ra lại không ôm chí lớn, vậy thì làm sao có thể không hiểu được tâm tình của Chúng Nhân Bang? Quả thật là một tên ngốc...

Diệp Ly Ly tung người nhảy lên.

Mây trắng tản ra để lộ ánh mặt trời.

Chiến thuyền Long Cốt được bao phủ bởi một làn ánh sáng vàng rực.

Lòng bàn tay chạm nhau.

Trong đầu chợt giật mình, xẹt qua những hình ảnh phía trước cửa sổ của Minh Nguyệt lâu cùng với vách núi Lạc Nhật.

Bên cạnh bờ Doanh Châu ngày ấy cũng vươn tay như vậy.

Hang động Korda ngày ấy cũng tay chạm tay như thế.

Đinh!

[Hệ thống] Chúc mừng Minh Nguyệt Thiên Lý cùng Không Phải Dược Sư thăng cấp kỹ năng {Tâm tư tương thông}.

Diệp Ly Ly nằm ngửa trên boong thuyền, thầm mắng hệ thống thật quỷ quyệt, ngay cả tình huống như thế này mà còn ném ra cái gì mà tình yêu nam nữ ở đây. Đáng xấu hổ! Thật đáng xấu hổ!

Minh Nguyệt Thiên Lý ngồi xuống bên cạnh, chống hai tay xuống đất, ngẩng đầu đón ánh nắng tươi đẹp.

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Không lo lắng à?

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Hết sức rồi.

Sau khi “đại khai sát giới”, cả người đều không còn sức lực. Thân là một dược sư, thể lực vốn cũng chỉ tốt hơn một pháp sư suy nhược một chút, cấp độ của cô lại không cao, năng lực đều nhờ vào trang bị cho nên phải càng cố gắng hết sức.

Minh Nguyệt Thiên Lý quay đầu lại, nhìn thấy người nọ đã lẳng lặng nằm yên trên boong thuyền, dường như đang ngủ say. Minh Nguyệt Thiên Lý bỗng nhiên híp mắt lại, đưa tay lên lấy viên trang sức bằng pha lê đeo giữa hai hàng chân mày của cô đặt vào lòng bàn tay, nhìn kỹ vài lần. Sau khi nhìn thấy Diệp Ly Ly đã mở mắt ra nhìn mình, giống như vô tình hỏi:

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Rất tinh xảo, rất dụng tâm, là ai tặng?

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Sao lại nghĩ rằng có người tặng? Hoặc có thể là trang bị rơi ra lúc đánh quái, mà cũng có thể là phần thưởng của nhiệm vụ ẩn thì sao?

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Với vận khí cùng khả năng đánh quái của nàng sao?

Quan trọng hơn là, trang sức này có khắc ba chữ Diệp Ly Ly rất nhỏ. Quà tặng, ngoại trừ tỏ tình hoặc đính ước thì cũng chẳng còn ý nghĩa nào khác. Điểm tốt của Thế Giới Giang Hồ chính là có đẳng cấp cùng thăng cấp kỹ năng, nhờ vậy mà có thể nhìn thấy rất nhiều trang bị quý hiếm khó gặp. Đương nhiên, Kỷ Nguyên Ma Pháp thì lại chính là kỹ năng phân chia đều cho các chủng tộc.

Minh Nguyệt Thiên Lý nhìn thấy ba chữ nhỏ bé bên trong trang sức, đôi mắt chợt lạnh lẽo, quay đầu nhìn Diệp Ly Ly.

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Thành thành thật thật khai ra.

Diệp Ly Ly bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi lạnh cả sống lưng. Cô bĩu môi, nói:

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Tài Lang tặng đấy!

Minh Nguyệt Thiên Lý vốn nghĩ rằng là tên luyến chị Diệp Khâm kia, không ngờ lại là Tài Lang. Chẳng lẽ cái tên Diệp Ly Ly mà Tiểu Cam Đạo Phu gọi, ngay cả Tài Lang cũng biết? Tên cô thật đúng là… Diệp Ly Ly sao?

Diệp Ly Ly đứng dậy, chuyển thân mình rời xa hắn một chút.

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Cái mặt đó… lại là muốn PK sao?

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Hừ!

Minh Nguyệt Thiên Lý vẫn đưa mắt nhìn quang cảnh đang dần dần dừng chém giết phía dưới, cũng không có nhìn Diệp Ly Ly.

Diệp Ly Ly sờ sờ mũi, cảm thấy một Minh Nguyệt Thiên Lý bây giờ khiến cho mình không thể hiểu nổi. Nháy mắt mấy cái, cô chống tay vào lan can nhìn xuống dưới. Thì ra Minh Nguyệt Thiên Lý dùng chiến thuyền Long Cốt đưa đám người Đại Hồ Tử cùng bang hội Thiết Tứ Giác đến phía sau Thương Thúy Sâm Lâm, như thế thì địch nhân sẽ phải chịu cảnh hai mặt là địch, còn có bang hội Lam Kiều cùng đội ngũ cung tiễn và pháp sư kiềm chế, dần dần rơi vào thế hạ phong.

Diệp Ly Ly duỗi ngón tay dài đâm đâm vào eo của Minh Nguyệt Thiên Lý, khiến cho hắn xoay đầu lại rồi chất vấn.

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Tại sao không đến giúp đỡ?

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Đến làm gì? Nàng nghĩ rằng giá trị PK chẳng là gì à?

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Có ý gì?

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Giá trị PK tăng khi giết người, giá trị PK giảm khi ngồi tù, đương nhiên quan hệ phu thê cùng hảo hữu sẽ không tăng giá trị PK khi giết nhau. Cuộc chiến vốn dĩ là trận chiến giữa phe phái chính nghĩa và tà ác, chúng ta nhúng tay vào là chuyện không ngờ tới. Cho nên, giá trị PK sẽ nhanh chóng tăng cao.

Minh Nguyệt Thiên Lý vỗ vỗ hai tay, nói tiếp:

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Nàng yên tâm, sau khi cuộc chiến kết thúc thì sẽ có NPC đến mời bọn họ vào tù.

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Bao nhiêu người?

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Không mười thì cũng một trăm!

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: …

Ô bạn hữu của Lam Kiều đột nhiên hiện lên một đoạn đối thoại hỏi thăm. Lam Kiều liền trả lời:

[Mật âm] Lam Kiều: Đã giải quyết, bên đó sao rồi?

Bên kia chỉ đáp lời “Sắp!”

Phía nam thành Tác Đa Mã.

Một vị thiếu niên ngồi trên mái hiên, trên người là trang bị cấp thấp cùng trang phục tân thủ. Thế nhưng hắn lại ung dung cười cười với người đang ngồi phía dưới.

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Đã lâu không gặp, Tuyết Nguyệt Lưu Ly.

Bạch Y Tế Tư nhìn qua vị thiếu niên kia, đáp:

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Đoàn trưởng còn nhớ cái tên này sao? Thật khó tin! Không biết nhờ đâu mà đoàn trưởng có thể nhận ra ta?

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Có quan hệ với Chúng Nhân Bang tuy nhiều nhưng lại thích mặc bạch y, mà còn biết rõ Lam Kiều có ‘tinh thần yêu thích sạch sẽ’, cho nên dùng chuyện trước kia của Sở Phi châm ngòi ly gián. Kẻ có thể làm được như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Không phải đoàn trưởng đã rời khỏi thành rồi sao?

Hắn cầm cung tiễn trong tay, nhẹ vuốt dây cung, nhàn nhạt đáp:

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Trong trò chơi không phải còn có một thứ gọi là {Phù về thành} sao?

Bạch Y Tế Tư nhìn cung tiễn trong tay hắn, cười nhẹ.

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Quả nhiên là đoàn trưởng, mỗi chức nghiệp trong trò chơi đều luyện hết sức.

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Không có hứng thú ôn chuyện cũ với ngươi.

Bạch Y Tế Tư nhìn Cung Tiễn Thủ sau lưng, biết rõ hắn ta đang sợ hãi vị đoàn trưởng Thiết Huyết Quân Đoàn tuy trẻ tuổi nhưng lại ra tay không lưu tình trước mặt. Đâu chỉ Cung Tiễn Thủ, mà ngay cả bản thân hắn, một người khi đấu tay đôi cũng không tốn nhiều sức lực với Lam Kiều, mà cũng căng thẳng khi đứng trước người này.

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Tình hình chiến đấu đang khẩn cấp, đoàn trưởng trở về thành một mình cũng quá ích kỷ rồi.

Thiếu niên này thì ra lại từng là đoàn trưởng của Thiết Huyết quân đoàn - Diệp Khâm. Hắn ta cười đến hết sức đáng yêu, hai lúm đồng tiền càng để lộ ra sự ngây thơ.

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Nếu không trở lại thì chỉ sợ thành Tác Đa Mã sẽ thất thủ. Thế nhưng có vẻ như đệ nhất mỹ nhân của Thế Giới Giang Hồ đã đánh giá thấp thực lực của Chúng Nhân Bang rồi, bởi vì muốn trả thù Chúng Nhân Bang mà tìm cách không cho mở cổng thành, vốn dĩ không có tác dụng rồi nha!

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Vậy sao? Hơn năm trăm người, vậy mà đấu không lại ba trăm người của Chúng Nhân Bang sao?

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Còn có hơn ba trăm người của Thiết Tứ Giác, đội ngũ pháp sư cùng cung tiễn của Lam Kiều cũng đến hơn hai trăm. Nhiêu đó cũng không nhiều, không nhiều đâu!

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Không thể nào! Cổng thành vốn dĩ không hề mở, bọn họ không thể nào đi ra ngoài được!

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Chiến thuyền Long Cốt còn có một chức năng ẩn đấy!

Bạch Y Tế Tư chán nản dựa vào thân cây, biết rõ kế hoạch của mình đã hoàn toàn thất bại. Bất luận là lừa gạt hay đề ra mưu kế, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng thắng được người trước mặt, cho dù năm đó hắn dùng thân phận Tuyết Nguyệt Lưu Ly để giành lấy danh hiệu đệ nhất mỹ nhân cũng kém xa Diệp Khâm dùng tài khoản Không Phải Dược Sư làm quen với Lam Kiều và Minh Nguyệt Thiên Lý, chỉ cần nhìn Lam Kiều lúc trước không chút do dự vung đao chém mình là hiểu rõ.

Khắc tinh, tuyệt đối là khắc tinh!

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Muốn thế nào?

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Đưa bang hội của ngươi rời khỏi thành Tác Đa Mã.

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Chỉ vậy thôi?

Cậu thiếu niên luôn kích động khi nhắc đến chị gái của mình, vậy mà lại buông tha cho hắn, chỉ cần hắn rời khỏi thành Tác Đa Mã thôi sao? Hắn đã ký hiệp định với người bên ngoài, vốn dĩ sẽ phá hủy thành Tác Đa Mã. Thế nhưng nếu chỉ là rời khỏi thành thì đối với hắn hay bang hội của hắn cũng không ảnh hưởng nhiều.

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Đương nhiên, khoan hồng độ lượng là đức tính tốt!

--- ------ ---------

Chương 36: Rời khỏi

Thế Giới Giang Hồ đột nhiên xuất hiện một nhóm người thần bí. Diệp Ly Ly thay đổi kênh trên diễn đàn, chợt phát hiện mình đã bỏ lỡ rất nhiều tin tức. Cô nhìn thấy một tiêu đề sáng rực rỡ bên cạnh màn hình, phải tốn rất nhiều bạc mới mua được bài viết này. Tiêu đề kia là:

Quân đoàn cứu viện Kỷ Nguyên Ma Pháp mang số hiệu 01254: Một vài tài khoản lạ đã tiến vào Kỷ Nguyên Ma Pháp, xin chú ý!

Quân đoàn cứu viện Kỷ Nguyên Ma Pháp mang số hiệu 01255: Hệ thống âm thanh JMS (1) của Kỷ Nguyên Ma Pháp đang được cập nhật.

(1) JMS: Jave Message Service, là tất cả những gì thuộc về việc gửi và nhận tin giữa hai hay nhiều khách hàng. Nó là một đặc điểm kỹ thuật mô tả một phương thức tạo bởi trương trình Java cho việc tạo, gửi và nhận tin nhắn. Hệ thống này cho phép nới lỏng việc liên kết thông tin, và gửi tin một cách bất đồng bộ.

Quân đoàn cứu viện Kỷ Nguyên Ma Pháp mang số hiệu 01256: Phát hiện dấu vết đầu tiên! Ở thành Tác Đa Mã! Thành Tác Đa Mã!

Quân đoàn cứu viện Kỷ Nguyên Ma Pháp mang số hiệu 01257: Quân đoàn cứu viện Dinosaur đã được thành lập, mau mau đến ghi danh!


Quân đoàn cứu viện Kỷ Nguyên Ma Pháp mang số hiệu 01258: Quân đoàn cứu viện đã xuất phát!

Minh Nguyệt Thiên Lý đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô hỏi:

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Đang xem cái gì vậy?

Xem ra trình độ nổi tiếng của Thế Giới Giang Hồ cũng không thấp. Diệp Ly Ly có loại cảm giác sảng khoái như bị sét đánh, hít một hơi thật sâu, sau đó mới trả lời hắn.

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Phu quân đại nhân đến đây xem, diễn đàn bị người ngoài hành tinh chiếm lĩnh rồi.

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Xuống dưới kiểm tra một chút đi, đừng có ngây ngốc ở đây nữa, thế giới bên ngoài đã rất nguy hiểm rồi đó!

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Lo lắng cho ta?

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: …

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Huynh đi tới đâu thì nguy hiểm sẽ theo tới đó. Sau này huynh nên chia quân cứu viện của mình ra làm tám đội, xếp loại theo cấp bậc nhan sắc. Thật ra ở dưới kia có nhiều trai đẹp hơn người đàn ông duy nhất ở trên này. Chẳng hạn như người kia kìa, mái tóc màu hạt dẻ, khuôn mặt tuấn dật, ồ, trang phục cũng thuộc loại cao cấp, là một chàng thanh niên tuấn tú nha!

Vốn dĩ Diệp Ly Ly chỉ định đả kích Minh Nguyệt Thiên Lý, không ngờ người mà mình đang nhắc đến lại có dung mạo tuấn mỹ như vậy, khiến cho cô hận không thể lập tức nhảy xuống đó. Trên thế giới này người lọt vào mắt xanh của cô cũng không nhiều lắm, hiếm khi gặp được một người, đương nhiên phải nắm cho chắc. Đáng tiếc…

Minh Nguyệt Thiên Lý đứng đó, xoa xoa cổ tay, nói:

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Đứng đây xem chuyện vui.

Diệp Ly Ly chống tay lên lan can mà nhìn người bên dưới.

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Hậu cung của huynh toàn là những mỹ nam có sắc đẹp ăn được, rõ ràng có rất nhiều người ưu tú hơn so với huynh, không hiểu sao lại không có ai lọt vào mắt xanh của huynh vậy?

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Câm miệng!

Dù sao trong hai người, cũng không có người nào chịu thua thiệt trước!

Anh chàng thiếu niên có mái tóc màu hạt dẻ kia chỉ mặc một chiếc áo gió trắng có cổ, hai tay đút trong túi áo, cười tủm tỉm nhìn quan cảnh chiến đấu phía sưới. Trang phục của hắn ta hoàn toàn không giống bất kỳ trang phục nào trong trò chơi, ngược lại chỉ giống như một du khách ra ngoài hóng gió giải sầu. Hắn chầm chậm xuyên qua trận chiến đầy đao quang kiếm ảnh, bất luận là địch hay ta khi chạm phải hắn đều lặng yên lui ra phía sau vài bước. Không biết hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, sát khí của hắn khi đập vào mặt lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Thế nhưng hắn đứng cách chiến thuyền Long Cốt không xa, phất phát tay với Minh Nguyệt Thiên Lý.

[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Anh! Trên đường đi gặp đám nít ranh kia, bọn chúng đang đến đây.

Diệp Ly Ly ngây ngốc.

Xem ra huyết thống của Minh Nguyệt Thiên Lý rất tốt đẹp, đồng thời cũng rất phức tạp, mỗi người em trai đều có màu tóc cùng màu mắt khác nhau.

Thế nhưng, đám con nít trong miệng người này, không phải là…

Là...

Còn đang nghi ngờ, anh chàng thiếu niên mặt áo gió kia đã nhào vào trận địa hỗn chiến chào hỏi mọi người. Gần 80% người chơi ở đây liền dừng tay, bọn họ nhanh chóng treo khẩu hiệu trên đầu.

Minh!

Nguyệt!

Cứu!

Viện!

Đoàn!

Diệp Ly Ly có cảm giác muốn phun máu! Minh Nguyệt Cứu Viện Đoàn ở đâu ra thế này? Lúc đầu trên diễn đàn, tin tức có liên quan đến Minh Nguyệt Thiên Lý đều được bán ra một cách nhanh chóng. Trình độ si mê Minh Nguyệt Thiên Lý của đám trẻ con kia chính là không giống người, giống như bọn họ đã bị chính Minh Nguyệt Thiên Lý cải tạo qua một lần, nhồi nhét trong bộ não họ chỉ một mình hình ảnh của hắn.

Diệp Ly Ly liếc nhìn người bên cạnh một cái, lặng lẽ dịch chuyển cách xa hắn.

Trên thái dương của Minh Nguyệt Thiên Lý xuất hiện gân xanh.

Lật Phát Thanh vẫn nhàn nhã đút tay vào trong túi áo, ngẩng đầu lên, xương quai xanh xinh đẹp có thể thấy ân ẩn phía trong cổ áo. Thanh âm dễ nghe của hắn đột nhiên truyền ra:

[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Anh! Sao không xuống đây chơi một chút? Ý, người bên cạnh anh là ai vậy? Chị dâu sao?

Xoẹt!

Một loạt ánh mắt thẳng tắp quét tới trên người cô.

Diệp Ly Ly chậm rãi lui về sau. Đùa hoài, cô không muốn chết không có chỗ chôn. Không cần biết đám người này có tinh thần trò chơi hay không, chém cô thì chỉ cần trúng Minh Nguyệt Thiên Lý là được. Không biết tại sao, Diệp Ly Ly nhìn Lật Phát Thanh cũng không còn thuận mắt như trước. Minh Nguyệt Thiên Lý, tuyệt đối là có liên quan đến Minh Nguyệt Thiên Lý!

Minh Nguyệt Thiên Lý quay đầu lại nhìn người đang lẳng lặng lui về phía sau, trong đôi mắt đen xuất hiện sự giễu cợt. Hắn khẽ cười.

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Phu nhân muốn thay ta giới thiệu sao?

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Không cần, không cần.

[Mật âm] Minh Nguyệt Thiên Lý: Vậy thì trốn tránh làm chi?

[Mật âm] Không Phải Dược Sư: Phu quân đại nhân lo xa rồi!

Dứt lời, cô lại bị Minh Nguyệt Thiên Lý kéo tay, cả hai nhảy khỏi chiến thuyền, đáp xuống đất. Khác nhau ở chỗ chính là tay áo của Minh Nguyệt Thiên Lý thì nhẹ nhàng phất phới mê đảo chúng sinh, trong khi Diệp Ly Ly lại có chút chật vật, lảo đảo lui về phía sau vài bước, cuối cùng còn suýt nữa thì té ngã. May mắn có Hỏa Kỳ Lân của Tài Lang đứng phía sau, cô ngã ra sau thì đã có bộ lông mềm mại của nó đỡ lấy.

Tài Lang ra lệnh cho Hỏa Kỳ Lân lui về phía sau, Minh Nguyệt Thiên Lý bị đội quân cứu viện vây xung quanh. Haizz… nhân vật chính đã xuất hiện thì những kẻ qua đường như bọn họ còn không phải bị ném ra sau đầu hay sao? Diệp Ly Ly nằm trên người Hỏa Kỳ Lân, thoải mái híp mắt lại, cũng mặc kệ ánh mắt muốn giết người của Minh Nguyệt Thiên Lý. Cô mà tỏ ra có quan hệ với hắn lúc này thì phải chấp nhận chuyện bị đám quân cứu viện đuổi giết sau này. Cô đâu có điên!

Tài Lang đứng bên cạnh Hỏa Lỳ Lân, mỉm cười.

Lật Phát Thanh chẳng biết đã đi tới từ lúc nào, tự động ngồi xuống bên cạnh Diệp Ly Ly. Hắn cũng không nhìn đến vị bích y đang nhàn nhã tự đắc, chỉ lầm bầm lầu bầu.

[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Anh trai đi vào Kỷ Nguyên Ma Pháp lần này, cha đã huy động toàn bộ anh em đến đây tìm anh ấy. Từ nhỏ, anh ấy luôn là người được chú ý nhất, chỉ cần ra khỏi cửa liền phải có chồng chất người đi theo, quả thật là người rất ghê tởm!

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Xem ra Minh Nguyệt Thiên Lý đúng là một người rơm. Hắn có thể một mình ra ngoài dạo phố, đến cửa hàng bún thập cẩm cay lâu năm bên góc đường để ăn một tô thì hắn đã rất tài giỏi rồi!

[Phụ cận] Lật Phát Thanh: …

Diệp Ly Ly mở mắt, rõ ràng là đôi mắt đen như mực lại có chút hiểu rõ vào giờ phút này.

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Khiến cho người khác phải lo lắng, không phải bất lực thì là cái gì? Rất kém cỏi!

[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Thì ra là thế.

Diệp Ly Ly nhắm mắt, cười khẽ.

[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Yêu thích sự tự do trong trò chơi, yêu thích kiểu người đa dạng trong trò chơi, có tri kỷ, có cừu nhân, có bạn bè, rất nhiều dạng. Thế nhưng, số tiền mà cha cho anh ấy để chơi trò chơi vượt xa những anh em khác, thật khiến cho người khác phải nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Ly Ly mở mắt, nhìn Minh Nguyệt Thiên Lý đang bị mọi người nhiệt tình vây quanh đến thở không nổi, mỉm cười hỏi:

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Cho nên ném cho hắn một chút rắc rối để trả thù sao?

[Phụ cận] Lật Phát Thanh: Chị dâu thật thấu hiểu lòng người.

Diệp Ly Ly tiếp tục yên lặng dịch chuyển vị trí, thầm nghĩ cứ hễ là người của Minh Nguyệt Thiên Lý thì không thể đụng vào, nếu không thì sẽ chết như thế nào cũng không biết.

Hai bên cũng không còn ý định tiếp tục đánh nhau, những bang hội theo sau bang hội Mỹ Nhân đều giơ tay đầu hàng.

Bạch Y Tế Tư dẫn dắt thành viên trong bang hội mở cổng thành liền nghe thấy thanh âm khói lửa lách tách, thầm nghĩ không ổn.

Quả nhiên, người chơi vừa phản bội phe phái tà ác đã đánh về phía Bạch Y Tế Tư không hề phòng bị.

Toàn bộ bị tiêu diệt!

Sau khi hồi sinh, Bạch Y Tế Tư cùng các thành viên trong bang hội nghẹn lòng.

Diệp Khâm đã ngồi đó từ lâu chờ bọn họ. Hắn cười mỉm, hỏi:

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Bị người của mình quay đầu lại chém, cảm thấy thế nào?

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Bọn ta đã quyết định rời khỏi thành Tác Đa Mã như ngươi muốn rồi!

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Sao ta biết bọn họ sẽ chém chứ? Cũng giống như Chúng Nhân Bang không biết bản đồ của Thương Thúy Sâm Lâm, thậm chí con đường hành quân trong đó bị người bán ra ngoài, hoàn toàn là ngoài dự đoán thôi.

[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào?

[Phụ cận] Không Phải Pháp Sư: Ngươi có thể đi thì đi, không thể đi thì cứ chờ bị giết về 0 cấp rồi đi luyện cấp lại cũng được. Thế nhưng không biết ở đây có ai giống như chị của ta, có thần kinh kiên cường cùng vận khí máu chó như vậy đâu nha ~~

Bất luận Bạch Y Tế Tư có kết quả như thế nào, đến nước này rồi vẫn bị phe phái chính nghĩa luân phiên công kích. Thành Tác Đa Mã nghiễm nhiên đã trở thành lãnh địa của người chơi Thế Giới Giang Hồ.

Lam Kiều cùng Tài Lang thu gọn tàn cuộc, thuận tiện thu nạp và hợp nhất bang hội mới.

Chiến thuyền Long Cốt tuy đã gần như hoàn mỹ nhưng vẫn có thể cải tiến nhiều chỗ. Tuy nhiên vẫn cần những loại tinh thạch đặc biệt. Sở Phi phải liệt kê ra đủ loại thành phần tinh thạch rườm rà, nơi xuất hiện lại rất xa, ngay cả khi Diệp Ly Ly nhìn thấy danh sách này cũng phải nhắm chặt mắt hít thở một hơi. Về phần chủ nhân khác của chiến thuyền Long Cốt, người nọ lúc này đã bị dày vò về mặt thể xác một trận, đang ngồi trong Trích Nguyệt tửu quán. Tửu quán thiết lập chỉ có bạn hữu mới có thể đi vào, do đó đám hậu cung của Minh Nguyệt Thiên Lý không thể tấn công khi hắn đang ở bên trong.

Diệp Ly Ly cười tủm tỉm nhấp một ngụm trà, thưởng thức sắc mặt của Minh Nguyệt Thiên Lý, trong lòng hết sức sảng khoái. Cô nói với Sở Phi:

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Vài chuyện cũng tương đối rõ ràng cả rồi. Bây giờ chiến thuyền Long Cốt không có chút tác dụng gì trong thực chiến, chúng ta tạm thời cũng không dùng tới nó, cho nên hai chúng tôi sẽ tranh thủ thời gian thu thập nguyên liệu để thăng cấp nó.

Thoáng nhìn qua Minh Nguyệt Thiên Lý vẫn không nói một lời, Diệp Ly Ly nói một cách hợp lý lẽ.

Sở Phi giật mình. Vốn dĩ hắn định đi thu thập nguyên liệu một mình, không ngờ bọn họ lại giao chiến thuyền Long Cốt cho hắn, trong lòng bỗng nhiên ngũ vị tạp trần (2).

(2) Ngũ vị tạp trần: Năm vị của nhân gian bao gồm ngọt, chua, cay, đắng, mặn.

Gió táp vào mặt, có cảm giác muốn rơi lệ. Hắn đứng lên, đi ra ngoài.

Minh Nguyệt Thiên Lý chậm rãi mở mắt ra.

[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Thật ra, hắn chính là đang tìm lý do để rời khỏi.

Diệp Ly Ly nhấp một ngụm trà.

[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Ừ, hắn cùng với Lam Kiều đều là loại người ngoan cố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận