Dược Sư Của Tinh Tế


"Được rồi, vì anh là vị khách đầu tiên của bổn tiệm, số lẻ còn lại không tính nữa.

Dược cao dư ra tặng cho anh." Đường Hân nhìn một xấp tiền giấy, tâm tình không tệ, vui vẻ thu hồi lại dao găm, tra vào vỏ đao, rồi cầm một cái hộp trúc nhét vào trong túi áo Vương Giao: "Anh thế này là đang chiếm được tiện nghi lớn đấy!"
Mẹ nó, dùng vũ lực uy hiếp hắn mua sản phẩm ba không với giá cao, lại còn dám nói là hắn chiếm tiện nghi, đủ vô sỉ.

Trên mặt Vương Giao nặn ra một nụ cười lấy lòng: "Cảm ơn, cảm ơn."
"Hoan nghênh lần sau lại tới.

Nhớ kỹ, tên dược là Đường Môn Chỉ Huyết Cao." Trước khi đi, Đường Hân cất hết số hộp trúc còn lại vào trong túi, không quên làm tuyên truyền cho cửa hàng tương lai.

"Vâng vâng vâng." Vương Giao liên tục gật đầu.

Chỉ cần có thể nhanh chóng tiễn ôn thần này đi, nói cái gì cũng tốt.

Hắn sẽ nhớ kỹ năm chữ "Đường Môn Chỉ Huyết Cao", quyết tâm về sau nhìn thấy sẽ đi đường vòng.

Mắt thấy hai ôn thần đã đi xa, Vương Giao cao giọng hô lên với đám thủ hạ: "Còn không qua đây đỡ tao."
Các chủ quán khác thừa dịp hỗn loạn chạy đi.

Vương Giao cũng mặc kệ không quản nữa, hôm nay đi ra ngoài không xem hoàng lịch, gặp vận xui lớn!
Một bên khác, Đường Hân sau khi vào thành thì ý cười trên môi vẫn luôn không dứt, tiền trong hộp gỗ đếm hết lần này đến lần khác.

Sau đó cảm khái nói: "Làm buôn bán cái gì? Trực tiếp đánh cướp tiền còn nhanh hơn, đúng là làm ăn không cần vốn mà."
Mặc dù tiền đối với cô mà nói chỉ là các con số, nhưng hôm nay liên tiếp bị người xem thường, thật vất vả mới bán được một hộp dược cao, cho nên tiền lẻ trên tay phá lệ càng nhìn càng thuận mắt.

"Muốn ăn cái gì? Tôi mời khách." Đường Hân vung vẩy mấy tờ tiền giấy, sặc mùi khí chất của nhà giàu mới nổi.

Nghiêm Hạo nhịn xuống không có chửi thề.

Anh là hộ vệ, ăn ở đi lại vốn là việc chủ tử phải quan tâm.

Mặt khác, mỗi tháng còn phải đúng hạn chuyển tiền lương vào thẻ của anh.

Sờ sờ trường đao bên hông, nể tình cô tặng cho anh một thanh đao tốt, sẽ không so đo với cô: "Đồ nướng."
Đường Hân đồng ý.

Trên mỗi một tinh cầu đều có một bộ phận người làm nghề săn bắn kiếm sống.


Sáng sớm ra ngoài đi săn, buổi chiều trở về thành lấy dã thú săn được ra rao bán ngoài chợ, bán hết phần lớn đều sẽ đổi thành tiền.

Trong tay có tiền, Đường Hân trực tiếp tìm tới nơi rao bán dã thú, mua hai con thỏ mập mạp về.

Một bên trả tiền, một bên quay đầu cười nói với Nghiêm Hạo: "Anh có lộc ăn nha.

Tôi có học qua dược thiện, lúc nướng thỏ có thể phối chung dược thảo với thịt thỏ, ăn sẽ càng ngon hơn, đối với cơ thể cũng rất tốt."
"..." Nghiêm Hạo không hiểu sao nhớ đến Vương Giao, mặt than nói: "Hai con thỏ, mỗi người một con, tự nướng tự ăn."
Dù sao giá trị võ lực của anh cao, tuyệt đối không chấp nhận bị uy hiếp.

Đường Hân vừa bực mình vừa buồn cười, còn có chút bất đắc dĩ.

Tình huống này không đúng nha.

Cô là đệ nhất dược sư, đệ nhất! Thế quái nào đến nơi này lại bị người ta ghét bỏ chứ.

"Hai người dự định ăn đồ nướng à?" Chủ quán là một anh chàng trẻ tuổi, cười lên trông khá sáng sủa.

Vừa vặn nghe thấy hai người nói chuyện, tiện tay chỉ: "Bên cạnh là sân nhà tôi, hai người có thể ở trong sân nướng thỏ.

Miễn phí cung cấp củi, còn có dao nhỏ và bộ đồ ăn."
Đường Hân ngạc nhiên: "Thật thuận tiện, suy nghĩ thật chu đáo."
Anh chàng trẻ tuổi cười hì hì nói: "Cung cấp nhiều dịch vụ thuận tiện cho khách hàng thì khách hàng quen mới nhiều được, nếu không nào có đủ tiền mua nhà?"
Anh chàng nhận tiền, xuyên tốt con thỏ mới đưa qua.

Một con thỏ dùng một cây gậy xuyên qua, hai con chính là hai cây.

Nghiêm Hạo chủ động nhận lấy xách trên tay, đi theo Đường Hân đến sân nướng thịt.

Đường Hân vừa tiến vào trong sân liền phát hiện anh chàng chủ quán kia quá khiêm tốn rồi.

Trong sân đã được chuẩn bị sẵn mọi thứ cần thiết, chỉ cần nhóm lửa, sau đó gác cây gậy đã xuyên thịt thỏ lên trên đống lửa là có thể bắt đầu nướng.

Cũng có than củi và giá nướng, có thể cắt thịt thành những khối nhỏ rồi đặt lên trên giá nướng để nướng.

Nghiêm Hạo yên lặng nhóm hai đống lửa, sau đó giơ lên hai con thỏ cho Đường Hân chọn trước.

Đường Hân không nhiều lời, tiện tay cầm lấy một con, thuận tay đặt cây gậy lên trên đống lửa.


Chỉ một lúc sau, trong không khí đã tràn ngập một cỗ mùi thịt thơm ngon.

Đường Hân thỉnh thoảng chuyển động cây gậy, dùng dao nhỏ vạch ra vài đường trên người con thỏ, khiến thịt được nướng đều, dễ dàng chín vào tận bên trong hơn.

Đợi đến khi mặt ngoài của con thỏ hiện lên một tầng màu vàng nhạt, dầu nhỏ từng giọt từng giọt xuống đống lửa bên dưới phát ra tiếng "lốp bốp", cô mới từ trong nhẫn lấy ra hai gốc lam thảo, nhét lam thảo vào trong bụng thỏ mập, rải muối lên, lại tiếp tục nướng.

Lam thảo là một trong số ít những dược thảo có thể ăn, tính cam nhưng ôn, bổ cho kinh mạch, nuôi dưỡng cơ thể rất tốt.

Đợi đến lúc mặt ngoài của con thỏ biến thành màu vàng óng, Đường Hân gỡ cây gậy xuống, dùng dao nhỏ cắt ra mấy khối thịt thỏ, dùng dĩa sắp xếp gọn.

Sau đó cô đặt cây gậy lên trên mâm, bưng đĩa đi đến ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Hạo, đặt đĩa xuống, dùng tăm trúc xiên một miếng thịt thỏ nhỏ đưa đến bên miệng anh: "Ăn."
"..." Nghiêm Hạo trưng ra khuôn mặt khối băng, nghĩ thầm, còn tưởng rằng cô từ bỏ rồi chứ.

Nhớ tới đống sách dày cô đổi tại nhà kho Đường gia, Nghiêm Hạo thật muốn hỏi một chút, dược thảo trong sách nhận biết được hết rồi? Biết dược thảo vừa rồi cô nhét vào bên trong bụng con thỏ là dược thảo gì sao? Khẳng định miếng thịt này ăn vào sẽ không chết người chứ?
"Tôi có rồi, tự cô ăn đi."
"Anh là hộ vệ của tôi, anh phải ăn."
Từ trước tới giờ anh không biết hộ vệ còn có chức trách như này đấy, bên trong điều lệ quy tắc của hộ vệ cũng không có nói đến.

Nghiêm Hạo kiên trì: "Đường gia không có dạy bảo hộ vệ phải ăn đồ ăn chủ tử làm."
"Nhưng anh không phải là hộ vệ của Đường gia nữa, hiện tại anh là hộ vệ riêng của tôi." Đường Hân lẽ thẳng khí hùng nói, đưa cây tăm xiên miếng thịt lại gần miệng anh.

"Ăn."
Mặt khối băng xuất hiện vết nứt, Nghiêm Hạo khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, hé miệng cắm miếng thịt, cam chịu thử độc.

Thấy anh ngoan ngoãn ăn hết miếng thịt, Đường Hân cười vô cùng hài lòng, sau đó lại xiên thêm một miếng thịt nữa đưa đến bên miệng anh: "Tiếp tục."
Nghiêm Hạo nhìn bốn phía, trông thấy một tiệm thuốc cách chỗ này không xa, trong lòng cảm thấy hơi an tâm, lại ăn miếng thứ hai.

Dù sao trên người chủ tử có điểm tín dụng, nếu sau khi ăn xong mà để lại di chứng gì thì anh sẽ lập tức chạy đi chữa bệnh.

Ăn hết một miếng lại một miếng, ăn đến khi thịt trong đĩa sạch bong, lúc này Đường Hân mới hài lòng gật đầu.

Đang định cắt thịt đút anh ăn tiếp, Nghiêm Hạo nhịn không được hỏi: "Tiếp nhận chủ tử đút ăn cũng là chức trách của hộ vệ riêng à? Tôi không thể tự mình ăn sao?"
Đường Hân ngẩn người.

Bởi vì muốn ép anh ăn thịt thỏ cô nướng cho nên miếng thứ nhất mới đút anh ăn, sau đó không tự chủ được cứ thế đút anh ăn hết.

Cô cầm cây gậy xuyên thịt thỏ đã nướng thơm nức mũi ném cho Nghiêm Hạo, giống như là ném đi củ khoai lang nóng bỏng tay: "Tự anh ăn đi."

Từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã biết cô có mưu đồ bất chính với mình.

Quả nhiên đã bại lộ rồi, lại còn giả vờ.

Nghiêm Hạo vững vàng tiếp được cây gậy: "Tôi nướng con thỏ kia cho cô."
Đường Hân từ chối, kiêu ngạo nói: "Anh nướng không ngon bằng tôi."
Nghiêm Hạo có chút bất đắc dĩ: "Để cô chịu thiệt một chút, nhưng con thỏ kia tôi vẫn chưa động tới, không thích thì cô có thể nướng lại một lần nữa." Nghĩ hay nhỉ, muốn cùng nhau ăn chung một phần thịt thỏ cái gì, không khỏi quá thân mật rồi, anh không chấp nhận nổi đâu.

Ý đồ của chủ tử cô biểu hiện ra cũng quá rõ ràng rồi, không thể thận trọng một chút sao? Nhìn thế nào cũng tràn đầy tâm cơ.

Nghĩ đến chuyện này, anh không khỏi cảm thấy buồn khổ, phải chịu đựng ba năm mới có thể có được tự do.

"Vậy cũng được." Đường Hân nhận lấy, ai bảo cô ép buộc Nghiêm Hạo phải ăn hết con thỏ cô vừa mới nướng xong đây.

Thế là cô lại lấy ra lam thảo nhét vào bụng thỏ, rải muối lên, nướng lại một lần nữa.

Đợi đến khi mùi thơm nức mũi bay lên, cô nhịn không được dùng dao nhỏ cắt xuống một miếng thịt nhỏ nếm thử trước.

Oa, vỏ ngoài xốp giòn, bên trong thịt trơn mềm, còn có hương vị thơm ngọt giống như là mật ong.

Cắn một cái, mùi vị so với trong trí nhớ giống nhau, ăn ngon.

Đường Hân vô cùng hài lòng, quay sang bên cạnh nhìn một chút.

Nghiêm Hạo đã ăn xong thịt thỏ, đang ngồi nghiêm chỉnh, mặt cô lập tức vài vạch đen: "Anh đang làm gì vậy?"
Nghiêm Hạo phun ra năm chữ: "Tu luyện sau bữa ăn."
Đường Hân nhún nhún vai, cô không thể nào hiểu được suy nghĩ của người cuồng tu luyện.

Hoặc là cũng bởi vì Nghiêm Hạo chăm chỉ nên mới có thể có được thực lực như bây giờ?
Trên thực tế, Nghiêm Hạo giờ phút này đang làm tốt công tác chuẩn bị sẵn sàng chạy.

Anh thừa nhận thịt thỏ ăn vào rất ngon, nhưng anh tận mắt nhìn thấy chủ tử nhà mình bỏ thứ gì đó vào bên trong thịt thỏ.

Nếu như ăn thịt thỏ rồi bị ngộ độc, anh phải chừa lại chút khí lực để còn chạy tới y quán.

Ngộ nhớ sau khi độc phát, bị chủ tử nhà mình tóm lấy dùng thử dược trị liệu, anh liền thật sự không có chỗ mà khóc.

Thế nhưng chờ a chờ, Nghiêm Hạo đột nhiên cảm thấy không được bình thường.

Làm võ giả, anh vô cùng hiểu rõ tình trạng khỏe mạnh của mỗi một bộ vị trên cơ thể mình.

Ăn xong thịt thỏ không bao lâu, anh ẩn ẩn cảm thấy bắp chân bên phải có một dòng nước ấm chảy qua.

Nghiêm Hạo giật mình, bắp chân bên phải của anh trước kia từng bị trọng thương, lúc đấy lại không kịp thời trị liệu.


Mặc dù về sau chữa khỏi, nhưng mỗi khi gặp ngày mưa dầm hoặc là thời tiết ẩm ướt một chút, anh luôn cảm thấy bắp chân phải không có lực, ngẫu nhiên sẽ đau buốt.

Nhưng bây giờ sau khi dòng nước ấm chảy qua bắp chân phải, anh cảm giác bắp chân phải dễ chịu hơn rất nhiều.

Không biết có phải là ảo giác của anh hay không mà anh thấy bắp chân phải bây giờ dùng tốt hơn mấy phần.

Ngay cả triệu chứng đau buốt nhưng nhức cũng so với bình thường giảm đi không ít.

Nghiêm Hạo quay đầu nhìn về phía Đường Hân, ánh mắt nghi ngờ không dám chắc, cô thật sự hiểu y thuật?
Đường Hân vốn muốn ăn một cách điềm đạm đoan trang, nhưng cô đói bụng, liền dứt khoát cầm cả con lên gặm.

Phát giác Nghiêm Hạo đang nhìn mình, cô ngoái nhìn cười một tiếng, đắc ý nói: "Thế nào, có phải cảm thấy thân thể ấm áp hơn hay không? Nói cho anh biết, tôi rất lợi hại, tất cả mọi người đều gọi tôi là thần y! Là dược sư đệ nhất của Tinh tế!"
Nghiêm Hạo nhịn không được cười thành tiếng, tạm thời không bàn đến cô đang khoác lác hay là nói sự thật.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần thì dáng vẻ cầm cả cây gậy gặm thịt thỏ, khuôn mặt vênh váo đắc ý kia, thì loại thần y này thực sự khiến cho người khác tôn trọng không nổi.

"Mau ăn nhanh đi, thần y."
Đường Hân tức giận cắn miệng thịt thỏ, đây là đang coi cô là tiểu hài tử mà dỗ à, một chút thành ý cũng không có.

Đợi cô ăn uống no đủ xong, lập tức cảm thấy nhân sinh thật viên mãn.

Cô đứng dậy nói: "Đi, tìm quán trọ nghỉ ngơi."
Nghiêm Hạo đi theo sau Đường Yên, chủ động hỏi: "Không biết sau này chủ tử có tính toán gì không?"
Đường Hân nháy nháy mắt, chân thành nói: "Kế hoạch là mỗi ngày ăn cơm, đi ngủ, bày hàng vỉa hè, đến khi nào gặp được Bá Nhạc biết thưởng thức dược cao của tôi thì thôi."
Vẫn còn muốn chơi trò chơi thần y? Nghiêm Hạo mặt không biểu tình, nhắc nhở: "Bây giờ trên người chỉ còn hơn hai trăm điểm tín dụng, mà hai người ăn uống ở trọ, sợ không chống đỡ được bao lâu."
Đường Hân thật lòng nghe ý kiến của anh, sau đó suy tính nói: "Nếu không thì chúng ta chủ động để cho người ta tới cửa gây chuyện, sau đó bắt chẹt ít tiền?"
"..." Nghiêm Hạo phát hiện, thời điểm đối mặt với vị chủ tử mới này, anh thường xuyên rơi vào tình trạng cạn lời.

Không giống như khi còn ở Đường gia, mặc dù anh không thường nói nhiều, nhưng trong lòng kỳ thật đều đã có biện pháp đối phó.

Nào giống hiện tại, hoàn toàn không biết tiếp theo chủ tử nhà mình sẽ bật ra câu gì.

Ý của anh là, tiền không nhiều, phải mau chóng tìm ra cách khác, không thể chỉ trông cậy vào việc bán thuốc.

Nhưng nghe ý của chủ tử, hình như là muốn tìm người lừa ít tiền, như thế thì có thể chống đỡ một thời gian ngắn.

Mạch suy nghĩ của hai người căn bản không cùng một tần số!
Một bên, Đường Hân tiếp tục nói: "Không gạt anh, khả năng lôi kéo giá trị thù hận của tôi rất cao.

Danh hiệu thần y vừa nói ra ngoài, khẳng định sẽ có rất nhiều người ước ao ghen tị, muốn cùng tôi xông pha không? Võ giả cao nhất là cấp 9, toàn bộ Tinh tế tạm thời không nghe nói đến có người đạt tới.

Vương Giao chỉ là một võ giả cấp 4 mà dám ở khắp nơi bên ngoài thành Hoàng Sa Tinh ra oai, đoán chừng trình độ tổng thể về mặt võ lực của tinh cầu này sẽ không cao."
"Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, muốn không phát tài cũng không được."
Nghiêm Hạo còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể ngửa mặt lên trời im lặng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận