Dược Sư Của Tinh Tế


Edit by Thanh tỷ
Lúc đi làm chuẩn bị, Đường Hân nhân cơ hội hỏi quản gia, biết được hộ vệ đều là cô nhi, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà lưu lạc bên ngoài.

Bọn họ từ nhỏ đã được Đường gia thu lưu, gien tốt thì huấn luyện thành võ giả, đầu óc tốt thì phái đi kinh doanh cửa hàng.

Khi nhận thu lưu, Đường gia cùng bọn họ ký kết khế ước làm việc năm mươi năm.

Nếu như dám cả gan phản bội Đường gia, dù cho chạy trốn tới tinh cầu nào cũng đều sẽ gặp phải sự truy sát của Đường gia, số phận vô cùng thê thảm.

Từ lúc bắt đầu đồng ý ở lại Đường gia, đời này của bọn họ nhất định phải vì Đường gia mà đổ máu đổ mồ hôi.

Mà sau khi con cháu Đường gia chọn trúng người nào làm hộ vệ thì sẽ sắp xếp chuyển giao khế ước.

Từ nguyên bản thuần phục Đường gia biến thành thuần phục cá nhân.

Thời hạn năm mươi năm vô cùng ít thấy, vì nó cũng tương đương là khế ước cả đời.

Quản gia chuẩn bị xong giấy tờ chuyển giao khế ước, chần chờ một lúc: "Bát tiểu thư, cô có cần suy nghĩ thêm một chút không?"
Đường Hân không chút do dự dùng hành động để trả lời, ở trên khế ước nhanh chóng ký xuống tên mình.

Mắt thấy chuyện đã định, quản gia không nhiều lời nữa, nhắc đến chuyện kho hàng bên kia: "Còn kho hàng thì sao?"
"Buổi tối sẽ đi.

Bây giờ tôi có chút mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi, chút nữa sẽ tìm ông chọn đồ." Nói xong, Đường Hân xoay người rời đi.

Nghiêm Hạo im lặng không lên tiếng đi theo sau cô.

Quản gia nhìn bóng lưng Đường Hân rời đi, liên tục cười khổ.

Đường Hân một đường không ngừng nghỉ, bước nhanh về phòng của mình, nhìn qua như vội vã không nhịn nổi.

Vẻ mặt Nghiêm Hạo ngưng trọng, nắm chặt nắm tay, trong đầu không khỏi nhớ tới hai chữ, háo sắc...!
Đợi đến khi bước vào phòng, Đường Hân ngồi ghế trên, nói với Nghiêm Hạo: "Đóng cửa."
Nghiêm Hạo hơi khựng lại nhưng vẫn khép cửa vào, chỉ là không có đóng kín.

Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, rất dễ dàng tông cửa chạy ra.

Đường Hân rót cho mình chén trà, vừa uống vừa nghĩ nên mở miệng như thế nào.

Ngẩng đầu nhìn một cái, thấy Nghiêm Hạo đang đứng bên cạnh cửa, vô cùng kinh ngạc: "Làm gì đứng xa như thế?"
Nghiêm Hạo lạnh lùng phun ra hai chữ: "Tị hiềm."
"Trong phòng chỉ có hai người chúng ta, tị cái gì hiềm." Đường Hân buồn bực.

Cũng bởi vì chỉ có hai người mới nguy hiểm.

Nghiêm Hạo cố chấp đứng tại chỗ.

"Bỏ đi bỏ đi." Đường Hân lười kéo dài đề tài này, cô vội vã trở về phòng là có chính sự: "Tôi không thích vòng vo, nói thẳng ra, tôi biết bí mật của anh.

Chúng ta làm giao dịch đi, sau khi rời khỏi Đường gia, anh bảo vệ tốt an toàn của tôi, không sinh hai lòng, tôi sẽ trả tự do cho anh trước thời hạn."
"Tôi không rõ ý tứ của tiểu thư." Biểu cảm của Nghiêm Hạo không thay đổi.

"Hoài hương, bán hạ, dao thảo..." Đường Hân một hơi nói ra bảy tám tên loại dược thảo, cười hỏi: "Giờ đã hiểu chưa?"
Mặt khối băng Nghiêm Hạo rốt cuộc xuất hiện một vết nứt.

Đường Hân uống một ngụm trà.

Mặc dù mùi thuốc đông y trên người Nghiêm Hạo rất nhạt nhưng vẫn trốn không thoát cái mũi thính của cô.

Nếu không phải tên dược thảo của hai thế giới không giống nhau, cô đã có thể đọc ra toàn bộ tên mười tám loại dược thảo trong phương thuốc đó.

Mấy cái tên vừa nói ra là những dược liệu mới rồi ở trong kho hàng đã gặp qua, cô cũng biết được tên mới của nó.

Còn lại vài loại thì cô chỉ biết tên của nó ở thế giới trước.

Nghiêm Hạo khống chế vô cùng tốt biểu tình trên mặt, mặt khối băng tiếp tục phủ nhận: "Tôi không hiểu, xin tiểu thư nói thẳng."
Đường Hân buồn cười, nói đến đây rồi còn muốn giấu?
"Ý của tôi là, gien của anh là gien cấp A, võ giả cấp 5.

Bởi vì sử dụng phương thuốc ẩn dấu đẳng cấp gien và hạ thấp tu vi mới không bị người phát hiện.

Chỉ có điều...không may cho anh là tôi đã phát giác ra, lần này nghe hiểu chưa?"
Đường Hân không để ý đến vẻ mặt ngưng trọng của Nghiêm Hạo, tiếp tục nói: "Anh ký hợp đồng năm mươi năm với Đường gia, sau khi hết kỳ hạn sẽ được tự do.

Đến lúc đó tuy đã già, nhưng nhìn chung vẫn có hi vọng.

Nhưng nếu như bị người ta biết được gien của anh là cấp A, anh hẳn là biết mình sẽ có kết cục gì."
Đường Hân nhìn thẳng vào Nghiêm Hạo, nói ra tương lai đáng sợ mà Nghiêm Hạo đang gắng sức tránh khỏi: "Làm trâu làm ngựa cả đời cho Đường gia, không thể rời khỏi Đường gia."
Trong lòng Nghiêm Hạo bắt đầu suy xét đến tính khả thi của việc giết người hủy xác rồi chạy trốn, đồng thời lạnh lùng nói: "Tôi dựa vào cái gì để tin cô? Người của Đường gia làm gì có tín dự* đáng nói? Nói cái gì mà tự nguyện gia nhập Đường gia ký khế ước, chẳng qua là nhằm vào người bình thường mà thôi.

Thiên phú tốt một chút, mặc kệ có nguyện ý hay không đều sẽ bị ép buộc in dấu tay ký khế ước."
*tín dự: Lòng tín nghĩa và danh dự
"Dựa vào tôi đã chọn anh." Đường Hân cũng không úy kỵ, ung dung mà thong thả phân tích: "Tôi thay thế Đường gia ký khế ước với anh.

Chỉ cần tôi đồng ý, tùy thời đều có thể hủy bỏ hợp đồng.

Tôi đã xem qua khế ước, sáu tuổi anh gia nhập Đường gia, năm nay hai mươi sáu tuổi.

Nói cách khác, còn phải vì Đường gia cống hiến sức lực ba mươi năm nữa.

Anh thành thành thật thật làm việc cho tôi, chỉ cần ba năm, ba năm sau tôi sẽ trả tự do cho anh.

Đến lúc đó tôi sẽ nói với Đường gia anh đã chết, từ nay về sau anh liền khôi phục lại sự tự do."
Nghiêm Hạo không khỏi động tâm, nhưng vẫn như cũ duy trì sự cảnh giác: "Vì sao? Trong đám người, gien cấp A chiếm không đến 5%, cực kỳ hiếm thấy, cô nguyện ý thả tôi đi?"
Đường Hân nghĩ thầm, cấp A tính là cái gì.

Đợi ba năm sau, danh tiếng đệ nhất dược sư của cô lan rộng ra ngoài, đừng nói cấp A, ngay cả cấp S cũng phải chạy tới ôm bắp đùi cô kêu khóc, hy vọng cô nể mặt cho cơ hội vì cô làm việc để đổi lấy phương thuốc.

Đời trước, loại sự tình này cô gặp rất nhiều rồi.

Hơn nữa, đợi cô phối ra thuốc bột phòng thân thì sẽ không cần người khác bảo vệ, chính cô cũng có thể bảo vệ chính mình.

Chọn Nghiêm Hạo chỉ là bởi vì hiện giờ anh ta là lựa chọn tốt nhất.

Cô cần thời gian.

"Anh khát vọng tự do, còn tôi tạm thời cần người toàn tâm toàn ý bảo vệ." Đường Hân đắn đo dùng từ: "Tuy đã ký kết khế ước nhưng tôi luôn thích đem sự tình làm đến mức giọt nước không lọt.

Tôi đáp ứng anh ba năm sau thả tự do cho anh, một khi có chuyện, anh liều mạng cũng phải cứu tôi.

Bởi vì tôi chết, khế ước sẽ tự động trở lại khế ước ban đầu anh đã ký với Đường gia."
"Cho tôi lợi ích cực lớn chỉ vì cầu an tâm?" Trên trời đột nhiên rơi xuống một cái bánh lớn, lớn đến mức Nghiêm Hạo không thể không hoài nghi là bẫy rập.

Đường Hân trả lời như chuyện đương nhiên: "Bởi vì mạng của tôi rất đáng giá tiền.

Nếu như cho anh tự do có thể đảm bảo độ an toàn ba năm tới của tôi, khoản giao dịch này rất có lời."
Nghiêm Hạo suy tư một lúc liền đồng ý.

Nếu như Đường Hân muốn lừa anh ta, trực tiếp nói cho người Đường gia tình hình thực tế là được rồi, không cần thiết mạo hiểm tính mạng đơn độc trò chuyện với anh.

"Chỉ là Đường Ninh Nhất khá phiền toái." Đường Hân nghĩ tới chuyện này có chút phiền: "Tôi hoài nghi cậu ta đã sớm biết đẳng cấp gien của anh, cho nên mới muốn điều động nội bộ.

Cậu ta lại sợ nói ra tình hình thực tế thì anh sẽ bị người khác chọn mất, cho nên ngậm miệng không nói.

Nhưng bây giờ anh đã bị tôi cướp đi, hẳn là cậu ta sẽ không cam lòng, khả năng lớn sẽ chạy đi tìm ba tôi."
Nghiêm Hạo trầm mặc.

Dáng dấp xinh đẹp bị một người đàn ông nhìn trúng, anh ta không có biện pháp nói ra khỏi miệng.

Nhìn thấu dược hiệu, biết cấp bậc chân thật của anh cũng chỉ có một mình Đường Hân.

Đường Hân đang khổ sở suy nghĩ đối sách, đột nhiên cửa bị đạp mở.

Một người hùng hùng hổ hổ xông vào, vào cửa liền ồn ào: "Nghiêm Hạo, anh là của tôi, không cho phép đi cùng cô ta!"
"..." Đường Hân sờ sờ cằm, mặc dù biết là muốn cướp người tài, nhưng lời này có chút phóng khoáng, rất dễ dàng khiến cho người nghe hiểu sai.

Nghiêm Hạo khẽ gật đầu: "Thuộc hạ gặp qua Thập thiếu gia."
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần khách khí với tôi như vậy." Thiếu niên nhíu mày không vui: "Gọi Ninh Nhất."
"Thuộc hạ không dám."
Ngữ khí xa cách khách sáo làm cho thiếu niên vừa tức vừa buồn bực, cậu ta dứt khoát quay sang nói chuyện với người khác.

"Đường Hân, Nghiêm Hạo là người tôi nhìn trúng trước.

Trả anh ấy cho tôi, tôi sẽ không so đo với chị." Đường Ninh Nhất phồng quai hàm nói.

Tiểu quỷ không lễ phép, vậy mà dám gọi thẳng tên cô.

Đường Hân khoanh tay: "Tôi ký hợp đồng với anh ta trước.

Khế ước cũng đã ký xong, cậu đến chậm."
"Vậy thì ký lại, chị đổi sang một tên hộ vệ khác." Đường Ninh Nhất nói lời này không chút do dự.

Đường Hân có chút khó chịu.

Nói chuyện tử tế sẽ chết sao? Vừa vào cửa đã như ăn cà pháo.

Cô cũng không phải người sẽ nhìn sắc mặt người khác, trước giờ chỉ có cô bày sắc mặt cho người ta nhìn.

Trong lòng Đường Hân tức giận, giọng nói cũng không hữu hảo như trước: "Trong gia quy của Đường gia không có chuyện đổi cái khác hay ký lại.

Hơn nữa, cậu bạn nhỏ, cậu đã trưởng thành chưa vậy?"
Đường Hân cố ý gọi cậu ta như vậy.

Tuy rằng mười tám tuổi đã coi là thành niên, thế nhưng ở Đường gia, hai mươi tuổi rời nhà mới được tính là thành niên.

"Chị..." Đường Ninh Nhất tuyệt đối không nghĩ tới Đường Hân sẽ nói chuyện láo xược như vậy, lập tức nổi đóa.

"Chưa thành niên thì mong ngóng chọn người làm cái gì.

Không để cho người khác chọn, chính mình lại chọn không được.

Chiếm nhà xí lại không thải phân, nói đến chính là loại tình huống này đi?" Ai khiến cô khó chịu, cô nhất định sẽ làm cho người đo càng khó chịu hơn.

"To gan! Chị dám nói chuyện với tôi như vậy?" Đường Ninh Nhất từ nhỏ đã được người phủng trong lòng bàn tay.

Bởi vì thiên phú cao, đại đa số người đều cho rằng gia chủ đời kế tiếp trừ cậu ta ra thì không còn có thể là ai khác, cho nên ngoài sáng hay trong tối đều muốn lấy lòng cậu ta.

Đường Ninh Nhất một đường trải qua suông sẻ, chưa từng bị người trêu chọc như vậy.

"Cậu bạn nhỏ, thân phận của cậu là gì? Đương gia chủ Đường gia sao? Vì sao tôi lại không dám?" Đường Hân bình tĩnh uống trà, mở miệng gọi một tiếng cậu bạn nhỏ kích thích đối phương.

Đường Ninh Nhất giận dữ, bước nhanh đến cầm chén trà ném đi.

Chén trà rơi xuống mặt bàn vỡ thành mấy mảnh nhỏ phản xạ lại bắn ngược ra ngoài.

Trong đó một mảnh vừa lúc quẹt qua làm bị thương ngón tay Đường Hân.

Trong nháy mắt, máu tươi liền chảy ra.

Đường Hân nhìn vết thương và máu chảy ra trên tay mình, mặt biến sắc.

"Đáng đời!" Đường Ninh Nhất thấy tay Đường Hân bị thương, lập tức dương dương đắc ý, hoàn toàn không phát hiện sắc mặt âm trầm của Đường Hân.

Từ nhỏ Đường Hân hiểu được sâu sắc một đạo lý, không có ai sẽ giúp cô.

Bị bắt nạt, phải lập tức trả thù lại.

Còn nếu yên lặng nhịn xuống, lần sau tám chín phần mười sẽ tiếp tục bị bắt nạt.

Có gan trả thù lại, mặc kệ thành công hay không, người khác sẽ hiểu cô không dễ chọc.

Lần sau trước khi động thủ đều sẽ dùng đầu suy nghĩ xem có đáng giá để động thủ hay không.

Sau rời nhà, có lẽ những người cùng thế hệ ở Đường gia sẽ âm thầm đấu đá lẫn nhau, nhưng bây giờ đang ở Đường gia, đấu đá nhau là chuyện tuyệt đối cấm chỉ.

Cũng vì vậy, Đường Ninh Nhất nhiều nhất cũng chỉ dám ném chén trà của cô, không dám trực tiếp động thủ.

"Thứ không có bản lĩnh! Chỉ là thực lực cấp 2 mà cũng dám theo tôi cướp người.

Lúc này biết lợi hại chưa?" Vẻ mặt Đường Ninh Nhất đắc ý.

Con ngươi Đường Hân tối đi, trong miệng của Đường Ninh Nhất đều là Nghiêm Hạo Nghiêm Hạo.

Chẳng lẽ cậu ta thực sự không biết chuyện gien, chỉ đơn thuần coi trọng khuôn mặt của Nghiêm Hạo?
Cô đi tới trước mặt Nghiêm Hạo, ngón cái và ngón trỏ tay phải chế trụ cằm Nghiêm Hạo, cử chỉ ngả ngớn.

"???" Trong lòng Nghiêm Hạo biết Đường Hân là vì kích thích Đường Ninh Nhất, mặt vẫn duy trì lạnh tanh nhưng trên người không khống chế được dựng hết cả lông tơ lên.

Đường Ninh Nhất thì ngớ người.

"Đã ký khế ước, anh chính là hộ vệ của tôi, gọi một tiếng chủ nhân nghe xem nào."
"...Chủ nhân." Nghiêm Hạo cố nén nội tâm đang cảm thấy thẹn, lạnh lùng phun ra hai chữ.

"Đường Hân!" Đường Ninh Nhất vừa kinh vừa sợ.

Đường Hân không để ý tới, tiện tay sờ lên mặt Nghiêm Hạo một cái, cảm khái: "Lớn lên đẹp như vậy, đánh nhau thì quá đáng tiếc.

Nếu đã là hộ vệ thiếp thân, về sau thị tẩm cũng do anh phụ trách nha.

Trước theo tôi lên giường thực tập chút."
Nghiêm Hạo làm bộ không hiểu, nghiêm túc hỏi: "Một bên thị tẩm, một bên gọi chủ nhân sao?"
Đường Ninh Nhất nghe không nổi nữa, giận dữ rời đi, trước khi đi còn đạp cửa vang rầm rầm.

Đường Hân lập tức buông tay ra, nhìn bóng lưng Đường Ninh Nhất hừ nhẹ: "Theo tôi đấu, cậu còn non lắm."
Nghiêm Hạo im lặng, nội tâm đang vì tương lai lận đận của mình mà ưu thương.

Trong vòng một ngày, đây là lần thứ hai rồi.

Lần đầu tiên không nói một lời liền cầm cổ tay anh ta, hơi thở ấm áp phun lên cổ tay.

Lần thứ hai không nói hai lời nắm cằm anh đùa giỡn.

Ngày tháng sau này phải sống thế nào đây?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui