Được Voi Đòi Tiên

Nhân chứng mới - Lạc Dịch ngẩn người: "Ý anh là gì?"
 
Trần Trừng nhìn cậu, nói: "Xong rồi, Lạc Duật Phong, em trai anh ngốc thật rồi."
 
Lạc Địch ngăn cản bàn tay đang định sờ trán mình: "Em không ngốc, không phải, ý các anh là anh hai muốn trừng trị người nào giùm ai? Muốn ai vui vẻ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Em vừa xem tin tức đó thôi, còn phải hỏi nữa." Lạc Duật Phong gắp một đũa: "Người đi rồi thì anh ăn hộ cậu ấy."
 
Thế giới quan của Lạc Địch đã sụp đổ một góc: "Anh hai theo đuổi chị Thiên Tranh sau lưng chị dâu sao? Mấy người chẳng những không khiển trách còn đánh cược?"
 
Trần Trừng: ?
 
Anh ấy nghiêng đầu quan sát vẻ mặt Lạc Địch rồi lại nhìn Lạc Duật Phong, hai người đối mắt với nhau, dường như hiểu ra điều gì nên bật cười thành tiếng.
 
Tần Tắc Sùng, anh cũng có ngày hôm nay!
 
Trần Trừng hắng giọng, nói: "Là bạn bè với nhau, kiểu gì chúng ta cũng có tiêu chuẩn kép mà. Haizz, chỉ đành nói một tiếng xin lỗi với chị dâu cậu thôi, đúng không Lạc Duật Phong?"
 
Lạc Duật Phong xoa đầu Lạc Địch: "Tiểu Địch, A Sùng không đáng làm thần tượng của em đâu, nhân phẩm cậu ấy không tốt, người tốt nhất trên thế giới này chỉ có anh ruột của em thôi."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
_
 
Sau khi thư ký Văn biết được tin tức trên mạng, đang định đi báo cáo thì mới biết tổng giám đốc Tần đã biết chuyện này trước cả anh ấy rồi.
 
"Tin đồn truyền từ đâu ra?" Tần Tắc Sùng hỏi.
 
Tổng giám đốc Tần dùng từ tin đồn... Thư ký Văn đã có tính toán trong đầu, anh ấy nhanh chóng sắp xếp từ ngữ: "Vẫn đang điều tra ạ, đã đi tìm video giám sát ở tòa nhà Tân Vũ nhưng mất chút thời gian. Khả năng đêm đó có người ở hiện trường sau đó tiết lộ ra ngoài, bây giờ trên mạng đang lan truyền tin đồn sau lưng bà có người chống lưng."
 
Bình luận gốc là suy đoán Thẩm Thiên Tranh có bố đường linh tinh, anh ấy đã nói uyển chuyển hơn tránh tổng giám đốc Tần nổi giận.
 
Mặc dù bây giờ anh đã rất tức giận rồi.
 
Trong xe, Tần Tắc Sùng lướt ngón tay thon dài trên màn hình máy tính bảng.
 
Đoạn video ngắn chưa tới một phút, không thể nhìn rõ thứ gì ném vào người nhưng động tác tránh né của Thẩm Thiên Tranh rất rõ ràng.
 
Nghe thấy tiếng động lao xao, thư ký Văn đoán tổng giám đốc Tần đang xem video, chỉ nghe anh nói: "Để bộ phận quan hệ công chúng xử lý những tin đồn liên quan, liên hệ với Đài Truyền hình Bắc Kinh, tăng cường hệ thống an ninh của bọn họ và kiểm tra camera giám sát."
 
Thư ký Văn trả lời: "Vâng ạ."
 
Tần Tắc Sùng tắt video rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Thiên Tranh: [Hai mươi phút nữa anh đến dưới lầu đài truyền hình.]
 
_
 
"Chị Thiên Tranh, chị không sao chứ? Em xem tin tức rồi." Cuộc gọi của Lạc Địch đến rất nhanh: "Có những fans hâm mộ thật sự không bình thường! Em sẽ để bọn họ thanh minh, là em đã dặn sau này không cho cái tên Dương Duy khốn kiếp kia đi vào nữa." 
 
Thẩm Thiên Tranh trả lời: "Không sao đâu, bọn họ không đến gần chị được."
 
Lúc này Lạc Địch mới yên tâm, thăm dò: "Hôm nay anh hai có tìm chị không?"
 
Thẩm Thiên Tranh khó hiểu hỏi lại: "Không, sao em hỏi vậy?"
 
Không? Lạc Địch tự hỏi, lẽ nào thật sự đi trị người ta sao? Hay là đi lấy lòng chị dâu?
 
Cậu ấy vốn nghĩ người anh hai muốn lấy lòng là chị Thiên Thanh, không ngờ anh lại không đến tìm cô.
 
Lạc Địch tươi cười đáp: "Không có gì ạ, em không liên lạc được với anh ấy nên mới hỏi thăm xem."
 
Gọi điện xong Thẩm Thiên Tranh mới phát hiện trong WeChat có tin nhắn của Tần Tắc Sùng, cô lập tức nhắn lại: [Anh đến đây làm gì? Có công việc à?]
 
Không nghe nói Đài Truyền hình Bắc Kinh hợp tác với Tần Thị mà?
 
Chẳng lẽ là sự kiện lớn mà Tiểu Trà nhắc đến?
 
Ông chồng hời: [Anh đã xem tin tức rồi.]
 
Thẩm Thiên Tranh cúi đầu suy nghĩ một lát: [Bọn họ không ném vào người em, em không sao đâu.]
 

Chẳng lẽ là quan tâm vợ à... Ý nghĩ chợt lóe này khiến cô sửng sốt nhưng lại cảm thấy khá hợp lý, dù sao cũng là một đôi vợ chồng tiêu chuẩn kiểu mẫu mà.
 
Thẩm Thiên Tranh: [Em xuống ngay.]
 
Cô nói một tiếng với Tiểu Trà rồi đeo khẩu trang đi xuống lầu.
 
Vừa liếc nhìn xung quanh đã thấy ngay xe của Thẩm Thiên Tranh đậu bên vệ đường, cô còn nhớ lần trước từng ngồi trong đó nên nhanh chóng chui vào cửa sau.
 
Ánh mắt người đàn ông trong xe dán chặt vào người cô, xác nhận cô vẫn khỏe mạnh hoàn hảo nhưng vẫn hỏi: "Thật sự không ném trúng vào người em?"
 
Thẩm Thiên Tranh lắc đầu: "Em né được, không biết vứt cái gì nữa, em không nhìn thấy, chỉ để bảo vệ xử lý thôi."
 
Cô chỉ vào một chỗ ngoài cửa sổ.
 
Đúng lúc có người lại gần cửa xe.
 
Nhìn thấy người ấn cửa kính xe xuống là Thẩm Thiên Tranh, thư ký Văn chẳng hề kinh ngạc, anh ấy lễ phép chào hỏi: "Chào buổi trưa, bà chủ."
 
Thẩm Thiên Tranh mỉm cười đáp lại: "Chào buổi trưa, thư ký Văn."
 
Tần Tắc Sùng liếc mắt nhìn ngón tay cô rồi lập tức nhìn đi chỗ khác: "Lần sau lại gặp chuyện như vậy thì không cần nhiều lời với bọn họ làm gì, cứ báo cảnh sát ngay đi."
 
Thẩm Thiên Tranh nghiêng đầu: "Lúc đầu em còn tưởng là fans của em."
 
"..." Lông mày Tần Tắc Sùng giật giật.
 
Thẩm Thiên Tranh rất chi là không vui: "Biểu cảm kiểu gì thế, người dẫn chương trình như em thì không được có fans sao?"
 
Tần Tắc Sùng lạnh nhạt nói: "MC chương trình tin tức lúc sáu giờ sáng, mới làm được có nửa tháng, em cảm thấy sẽ có fans hâm mộ đuổi tới tận đài truyền hình à?"
 
Thẩm Thiên Tranh há miệng định nói gì đó, cuối cùng vẫn phải ngậm vào.
 
Anh nói cũng... Hơi có lý.
 
Cô buồn bực nói: "Chẳng lẽ anh đến đây để chế nhạo em không có fans à?"
 
Tần Tắc Sùng không trả lời, chỉ nói: "Ăn cơm chưa?"
 
Thẩm Thiên Tranh còn chưa trả lời thì thư ký Văn vừa ngồi vào ghế lái phụ nhân cơ hội nói: "Bà chủ, trưa này tổng giám đốc Tần và nhóm cậu Trần có hẹn ăn cơm, nhưng vừa xem được tin tức của cô thì anh ấy đã bỏ bọn họ lại để đến đây nên chẳng ăn được bao nhiêu."
 
Thẩm Thiên Tranh quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, chớp chớp mắt hỏi: "Thế giờ anh đói không?"
 
Cô rất cảm động.
 
Suy nghĩ chợt lóe, cô hơi xê dịch tạo ra một khoảng cách với người đàn ông đẹp trai bên cạnh: "Dù gì cũng tới đây rồi, em mời anh ăn cơm nha."
 
Tần Tắc Sùng đột nhiên nở nụ cười cực nhạt.
 
Thẩm Thiên Tranh khẽ hỏi: "Nói gì đi, cười cái gì, ăn hay không ăn nói một câu thôi?"
 
"Ăn." Anh nói.
 
_
 
Mới đến Bắc Kinh được nửa tháng nên Thẩm Thiên Tranh không mấy quen thuộc vùng xung quanh đài truyền hình, đi đâu cũng do Tiểu Trà giới thiệu.
 
Cô chọn luôn món Quảng Đông đã ăn trưa nay.
 
Đến nơi, bà chủ quán vừa nhìn thấy cô đã cười híp mắt hỏi: "Cô gái lại đến nữa rồi, vẫn chưa ăn no à?"
 
Thẩm Thiên Tranh xua tay: "Cháu dẫn chồng đến nếm thử ạ."
 
"Ồ, tôi còn tưởng anh đẹp trai này là ngôi sao của đài truyền hình cơ, bảo sao chưa từng nhìn thấy." Bà chủ nói.
 
Thẩm Thiên Tranh quay đầu lại: "Thư ký của anh đâu rồi?"
 
Tần Tắc Sùng đáp: "Cậu ấy ăn rồi."
 
Thẩm Thiên Tranh "A" một tiếng: "Trưa nay em đã ăn món này đấy, ngon lắm, anh nếm thử đi, nếu không hợp khẩu vị thì..."
 

Tần Tắc Sùng ngắt lời cô: "Anh không kén ăn."
 
Ở một phương diện nào đó, trí nhớ của Thẩm Thiên Tranh rất tốt: "Tối hôm qua anh không ăn cá!"
 
Tần Tắc Sùng nhìn cô: "Anh không ăn?"
 
Thẩm Thiên Tranh không còn gì để nói.
 
Cô không hay ăn nhiều, lại ăn rồi nên chỉ ngồi nhìn Tần Tắc Sùng ăn cơm, dù sao cũng rất vui tai vui mắt, mỗi một cử động đều bổ mắt.
 
Thẩm Thiên Tranh chống cánh tay lên bàn nâng mặt chăm chú nhìn anh.
 
Không hề có ý định rời mắt.
 
Khi Tần Tắc Sùng ngước mắt lên, chỉ thấy mí mắt cô gái ngồi đối diện đang giật giật, lông mi rung rinh như cành liễu trước gió, có vẻ sắp thiếp đi rồi.
 
Anh vội vàng xòe tay ra lót dưới bàn mới giúp cô không bị đập đầu.
 
Thẩm Thiên Tranh lập tức tỉnh lại, ngồi dậy: "Ăn xong rồi à?"
 
Tần Tắc Sùng thu tay lại, thản nhiên nói: "Sao vậy, ăn cơm với anh mà buồn ngủ thế à?"
 
Thẩm Thiên Tranh vỗ bàn: "Tại sao em lại buồn ngủ chẳng phải tên đầu sỏ anh phải hiểu nhất sao?"
 
Tần Tắc Sùng cong môi: "Không hiểu, hay em thử miêu tả tội ác của anh đi?"
 
Gương mặt vô cùng nghiêm chỉnh nhưng miệng lại nói toàn lời không đứng đắn.
 
Thẩm Thiên Tranh lườm anh cháy mặt.
 
Người đẹp thì ngay cả lúc tức giận cũng đáng yêu, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh quyến rũ của cô.
 
"Em quay lại làm đây!"
 
_
 
Trên đường quay về, Thẩm Thiên Tranh lên mạng đọc tin tức mới nhất.
 
Hóa ra, sau khi cô phẫn nộ mắng đám fans kia, chuyện này nhanh chóng lên hotsearch, cộng với cái tên Dương Duy nên nhiệt độ tăng rất nhanh.
 
Đứng đầu là là một video, bình luận đã hơn vạn.
 
[Dương Duy còn chưa chìm à? Hay tôi mất trí nhớ rồi?]
 
[Không phải chứ, Dương Duy vẫn còn fans à?]
 
[Người đẹp dẫn chương trình bị tai bay vạ gió quá xui xẻo luôn, chẳng phải chỉ phát sóng một tin sao? Thế mà cái gì cũng đổ hết lên người cô ấy.]
 
[Dám cá là người đầu tiên tung scandal của Dương Duy rồi không cho anh ta tham gia sự kiện... Chắc chắn cô MC này có gia thế rồi.]
 
Mấy bình luận lẻ tẻ lung ta lung tung.
 
Thẩm Thiên Tranh đóng Weibo trở lại khu vực làm việc, vừa thấy cô Tiểu Trà đã xán lại: "Chị, hotsearch của chị mất rồi."
 
"...?" Cô vừa xem mười phút trước mà.
 
Thẩm Thiên Tranh đoán là nhà họ Thẩm ở Nam Kinh ra tay hoặc là Tần Tắc Sùng làm, cũng có khả năng hai nhà đều ra tay, nhưng Tần Tắc Sùng khả nghi hơn.
 
Cô đảo mắt, gửi một tin cho Tần Tắc Sùng: [Cảm ơn chồng yêu~]
 
Chuyện này đối với cô dễ như trở bàn tay.
 
Nhận được bốn chữ và dấu ngã đầy vẻ chiếu lệ thì anh chỉ "Xì" một tiếng, lần nào cũng thế.
 
Trên đường quay lại Tần Thị, thư ký Văn nhận được điện thoại của Trần Trừng: "Thư lý Văn, ông chủ cậu đi trị người hay lấy lòng người vậy?"
 
Thư ký Văn liếc nhìn người đàn ông đang xem di động đằng su, khẽ nói: "Đều làm hết."

 
Trần Trừng: "Ha ha ha! Lạc Duật Phong, cậu cũng không thắng đâu!"
 
Thư ký Văn: "..."
 
Đúng là đám bạn xấu.
 
"Bên tòa nhà Tân Vũ..." Tần Tắc Sùng đột nhiên ngước mắt lên.
 
Thư ký văn lập tức trả lời: "Tôi sẽ giục bọn họ đẩy nhanh tiến độ!"
 
Anh ấy suy nghĩ một lát, lại nói: "Lần trước ở tòa nhà Tân Vũ, Dương Duy muốn tiếp cận bà chủ nhưng đã bị tôi chặn lại, lần này..."
 
Tần Tắc Sùng bình tĩnh đáp: "Chuyện như vậy còn phải hỏi tôi à?"
 
_
 
Kể từ sau buổi đấu giá đáng xấu hổ đó, Dương Duy đã trốn trong nhà không ra ngoài, mấy kịch bản và thông cáo đều vì vụ bê bối đó mà biến mất.
 
Người đại diện đẩy cửa bước vào: "Có phải cậu nói chuyện hôm ở tòa nhà Tân Vũ ra không?"
 
Dương Duy sửng sốt: "Chuyện đáng xấu hổ như vậy tôi nói ra làm gì!"
 
Sau đó, cau mày hỏi: "Cô MC kia lại lấy tôi làm tin tức à? Dạo này tôi chẳng làm gì cả, hay lại lôi chuyện cũ ra?"
 
Sau lần đắc tội cô, anh ta vẫn luôn lo lắng đề phòng, giờ vừa bị hỏi như vậy lại bắt đầu run sợ, anh ta không dám đắc tội những người có tiền đó.
 
Người đại diện nói: "Fans của cậu đến bao vây đài truyền hình, lên hot search nhưng giờ đã bị gỡ rồi."
 
Dương Duy hoàn toàn không biết gì, thở dài một hơi: "Đó là hành động của fans, tôi cũng không quản lý được nên chẳng phải lỗi của tôi. Không có hotsearch với thủy quân thì chẳng sao đâu."
 
Ánh mắt người đại diện nhìn anh ta như nhìn một thằng đần: "Chỉ sau một lát mà hotsearch đã bị gỡ mà cậu còn chưa hiểu rõ sự nghiêm trọng của vấn đề à? Lúc trước tôi đã nói muốn gỡ hotsearch tốn bao nhiêu không?"
 
"Còn nữa, công ty đã quyết định để cậu nghỉ ngơi nửa năm."
 
Nửa năm chỉ là trên danh nghĩa thôi, ý nghĩa thực sự là đã bị ngừng hoạt động.
 
Dương Duy đứng bật dậy: "Chẳng phải nói anh qua một thời gian ngắn là được sao, tổng giám đốc Ngô tiêu tiền rồi mà?"
 
Người đại diện lạnh lùng nói: "Cậu cũng biết là tổng giám đốc Ngô à, trên đời này có nhiều người lợi hại hơn tổng giám đốc Ngô nhiều lắm, dùng tiền? Ở cái giới giải trí này cậu cho rằng tiền là vạn năng à?"
 
Dương Duy như mất hồn: "Tôi chỉ đắc tội một MC thôi..."
 
"Ừ, không chỉ là một người dẫn chương trình đơn giản." Người đại diện giễu cợt: "Ở một nơi như tòa nhà Tân Vũ mà không biết ngậm miệng vào, cậu bị như vậy là đáng đời."
 
Dương Duy ngẩng phắt lên: "Là nhà họ Lạc!"
 
"Xem đi, đến đắc tội ai mà cậu còn không biết." Người đàn diện nhìn anh ta với ánh mắt thương hại: "Chuyện đã đến nước này rồi thì cậu lên tiếng giải thích đi, xin lỗi và làm sáng tỏ mọi chuyện."
 
_
 
Tiểu Trà đưa bài đăng giải thích cho Thẩm Thiên Tranh xem, cô đang suy nghĩ làm sao cảm ơn Tần Tắc Sùng.
 
"Lại thanh minh à?" Thẩm Thiên Tranh thuận miệng hỏi.
 
Tiểu Trà im lặng một lát mới nói: "Lần thanh minh này có liên quan đến chị đấy, trong bài đăng nói anh ta không quản lý được fans, sau đó là chuyện tin đồn ở buổi đấu giá."
 
Thẩm Thiên Tranh chống cằm: "Thật ra cũng không phải lời đồn."
 
Nghiêm túc mà nói thì cũng không đúng lắm, bởi vì người không cho Dương Duy đi vào là Lạc Địch.
 
Tiểu Trà hỏi: "Cô Thẩm, cô nói thật đi, không phải sau lưng cô thật sự có người chỗng lưng chứ?"
 
Thẩm Thiên Tranh trịnh trọng nói: "Đúng, sau lưng tôi có người đấy, không chỉ một mà có rất nhiều người đấy."
 
Tiểu Trà: "..."
 
Sao câu nói của cô cứ như trong phim kinh dị thế!
 
Cô ấy quay lại chủ đề cũ: "Vừa rồi bên ngoài đồn đại Dương Duy đã đắc tội ai đó, nếu không không thể lại thanh minh nhanh như vậy."
 
Thẩm Thiên Tranh thật sự chẳng có hứng thú gì với Dương Duy, cô chỉ không thích đám fans hôm nay chặn đường thôi, dù vậy nhưng tốc độ xử lý của Tần Tắc Sùng và kết quả vẫn khiến cô hơi giật mình.
 
Thì ra chồng còn có công dụng như vậy.
 
Cô mới đến Bắc Kinh, còn đây là địa bàn của Tần Tắc Sùng, có thể giải quyết nhanh như vậy cũng là chuyện bình thường, những chuyện khác chắc cũng sẽ ổn thỏa hết thôi.
 
Cùng lúc đó, thư ký Văn dò hỏi: "Chuyện này không cần nói cho bà chủ biết sao, chắc chắn cô ấy rất cảm động đấy."
 
Tần Tắc Sùng liếc nhìn anh ấy.
 

Thư ký Văn hiểu ra ngay: "Được rồi, đừng nói, tốt quá hóa dở. Bà chủ thông minh như vậy nhất định sẽ tự đoán ra thôi."
 
Tần Tắc Sùng day mi tâm, không thèm quan tâm anh ấy nữa.
 
Người trong công ty chỉ biết chiều nay tổng giám đốc Tần đã đến muộn một lúc lâu, vừa đến đã mở cuộc họp ngay và vô cùng bận rộn.
 
Chiều nay Thẩm Thiên Tranh ngược lại rất rảnh rỗi.
 
Sáng nào cô cũng ngồi xe của Tần Tắc Sùng đến đài truyền hình làm việc, không cần phải lái xe nên giờ phải bắt taxi đến Tần Thị đón người.
 
Chắc chắn Tần Tắc Sùng rất cảm động.
 
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên Tranh đến đây, tòa cao ốc Tần Thị trông rất hoành tráng, đứng từ quảng trường đã có thể nhìn thấy logo của tập đoàn. Thẩm Thiên Tranh ngồi trong xe gọi điện thoại cho Tần Tắc Sùng.
 
Tần Tắc Sùng vừa về văn phòng, nhìn thấy cái tên hiện lên màn hình thì nhíu mày, bắt máy.
 
Giọng nữ ngọt ngào vang lên bên kia: "Anh tan làm chưa?"
 
Tần Tắc Sùng khịt mũi cười: "Đây là lần đầu tiên nghe thấy em hỏi vậy đấy."
 
Thẩm Thiên Tranh hơi chột dạ, rồi lại hùng hồn nói: "Em đang ở ngoài công ty anh, lát nữa chúng ta sẽ cùng về nhà. Anh mau trả lời câu hỏi của em đi, anh tan làm chưa?"
 
"Vừa làm xong." Tần Tắc Sùng bước tới cửa sổ sát đất nhìn ra đường cái bên dưới: "Đến tìm anh đòi bữa cơm trưa nay?"
 
“Nói hươu nói vượn." Tần Tắc Sùng không thừa nhận, nghĩ đến mục đích của mình lại nhẹ nhàng nói: "Em đến đón anh tan làm." 
 
"Đón anh... Tan làm?" Người đàn ông kéo dài giọng ra.
 
"Không thì đến công ty anh làm gì?" Thẩm Thiên Tranh cảm thấy giọng anh rất gợi cảm: "Mau xuống đi, đừng lái xe."
 
Trong hầm để xe, tài xế đã nhận được thời gian tổng giám đốc Tần đi xuống, cuối cùng lại nhận được tin...
 
Tổng giám đốc Tần không ngồi xe này.
 
Tài xế nghĩ mãi không ra, chẳng lẽ tổng giám đốc Tần muốn chạy bộ về nhà?
 
"Ở đây! Ở đây!"
 
Thẩm Thiên Tranh nâng cằm lên cửa sổ vẫy tay với người đàn ông cao quý tao nhã cách đó không xa, lòng bàn tay xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời tỏa ánh nắng vàng ấm áp.
 
Tần Tắc Sùng đứng ngoài cửa xe, khom lưng. 
 
Chóp mũi hai người chỉ cách mấy centimet, Thẩm Thiên Tranh có thể ngửi thấy mùi hương thanh nhã trên người anh, tai nghe anh hỏi: "Em bảo anh đừng lái xe, sau đó bắt taxi?"
 
Thẩm Thiên Tranh chớp chớp mắt: "Không được sao?"
 
Tần Tắc Sùng bật cười, bước lên xe, vừa yên vị thì nghe Thẩm Thiên Tranh bảo tài xế: "Đi thôi, đi thôi."
 
Đã lên xe của cô rồi thì đừng hòng đi xuống.
 
Ra khỏi phạm vị Tần Thị, Thẩm Thiên Tranh vươn bàn tay thon dài chọc chọc vào cánh tay người đàn ông bên cạnh: "Đây là taxi em bắt, nếu anh đã ngồi lên thì coi như đã thiếu nợ em."
 
"Thiếu nợ cái gì?"
 
"Tiền xe." Thẩm Thiên Tranh đường hoàng nói.
 
"..."
 
Tranh thủ anh chưa nói gì, Thẩm Thiên Tranh lại mỉm cười, uyển chuyển nói: "Còn phải trả đấy nhưng mà em lại không thiếu tiền, không cần anh trả, vậy anh giúp em làm một chuyện đi."
 
Tần Tắc Sùng mỉm cười, ngước mắt lên nhìn cô chằm chằm.
 
Gì mà đón anh tan làm chứ, toàn là lấy cớ thôi.
 
Ngoài cửa sổ, xe cộ đi lại tấp nập, mặt trời đằng xa từ từ lặn xuống, chỉ để lại ánh chiều tà đỏ rực cả một góc trời.
 
"Chuyện gì?" Anh hỏi.
 
Thẩm Thiên Tranh dịu dàng nói: "Anh lợi hại như vậy, chắc chắn ngày mai có thể bắt được người đã ném vào em, đúng không?"
 
Tần Tắc Sùng tựa lưng vào ghế, nhếch môi, chậm rãi nói: "Sao không đặt kỳ hạn là hôm nay?"
 
"Vậy thì đổi thành hôm nay." Thẩm Thiên Tranh ngẩng mặt lên nhìn anh với ánh mắt sùng bái: "Tự anh nói đấy."
 
"Được voi đòi tiên." Tần Tắc Sùng đáp.
 
Mặc dù ánh mắt cô có chín mươi chín phần trăm là giả nhưng phải thừa nhận rằng cô đã thành công quyến rũ được anh.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận