Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Tranh bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức.
Như mọi ngày, bên cạnh cô không có ai, cũng không biết vì sao mà Tần Tắc Sùng lại có tinh thần hăng hái như thế, nếu cô là ông chủ, cô chắc chắn sẽ không dậy trước trước chín giờ.
Vừa nghĩ như vậy, chút cảm giác khó chịu vì phải làm việc trên giường hơn năm tiếng đã bớt đi một ít.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thiên Tranh uể oải tựa vào đầu giường, cô mở điện thoại lên, trên WeChat có một tin nhắn chưa đọc của Tần Tắc Sùng: [Đi công tác ba ngày.]
Tuyệt vời.
Cuối cùng Thẩm Thiên Tranh đã “tiễn đưa” kẻ điên trên giường này đi.
Đúng lúc Tiểu Trà gọi điện thoại tới: “Cô Thẩm, cô đã thức dậy chưa! Cô mau xem tin tức đi! Biết trước như vậy thì tối qua tôi khỏi đi ngủ sớm làm gì, nếu không thì đã tận mắt nhìn thấy lời xin lỗi của đám fans kia rồi!”
“Tôi cứ tưởng chuyện này sắp bị bỏ qua không truy cứu trách nhiệm chứ, không ngờ phía cảnh sát lại trực tiếp đăng tin thông báo và thư xin lỗi viết tay, cảnh sát Bắc Kinh của chúng ta làm việc nhanh thế ư?”
“Hồi đại học tôi bị mất điện thoại, tới nay đã là một năm mà vẫn chưa thấy bên cảnh sát tìm ra kẻ ăn cắp cho tôi…”
Thẩm Thiên Tranh day day thái dương, Tần Tắc Sùng vậy mà thực hiện ngay trong ngày hôm ấy luôn: “Tối hôm qua họ xin lỗi khi nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tính ra hôm qua cô không vất vả vô ích.
Tiểu Trà nói: “Hơn mười giờ đêm qua.”
Bọn cô phải đến đài truyền hình trước sáu giờ, nên là thường tám giờ hơn một chút đã đi ngủ, không ngờ lại bỏ lỡ giờ hóng hớt.
Cô chậc một tiếng, đôi mắt trắng đen rõ ràng đẹp long lanh, cảm thấy hôm nay mình có động lực để đi làm rồi, đặc biệt chọn một bộ vest màu đỏ.
Ăn mừng thôi!
Tầng thứ hai của tòa nhà đài truyền hình là trung tâm giải trí, toàn bộ cả tầng này là các trường quay ghi hình lớn nhỏ khác nhau, lúc Thẩm Thiên Tranh ghi hình cho bản tin buổi sáng, hầu như ai ai cũng đang thảo luận về chuyện xin lỗi.
“Tôi tin chắc có người đứng chống lưng cho cô Thẩm, cứ nhìn tốc độ phát thông báo xin lỗi này là biết, những fans hâm mộ quá khích trước kia là những người già mồm nhất, đến khi nhận được lệnh triệu tập từ tòa án mới chịu quỳ gối.”
“Một ngày trời đất đảo lộn, đến cả ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí cũng không nhanh được như vầy nữa là…”
“Đồn đoán trước đó truyền ra là thật.”
“Cô ấy dẫn chương trình phát sóng trực tiếp trôi chảy quá.”
Tô Nguyệt Vi mỉm cười: “Đó là rèn luyện hàng ngày cơ bản nhất của người dẫn chương trình, không phải ai cũng làm được sao, đừng coi thường bản thân mình thế.”
Những người khác nghe lời này đều bật cười, tự nhiên được người ta khen lấy lòng thấy cũng vui.
Bản tin buổi sáng kết thúc, Thẩm Thiên Tranh cầm cốc nước đi ra ngoài, Tiểu Trà đứng bên cạnh nói: “Giờ xem ai dám dở thái độ coi thường cô.”
“À, cấp trên đã gửi thông báo về hoạt động Ngày của hoa hai hôm trước và chúng ta sẽ tổ chức chung bữa tiệc Quốc Phong* với Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc. Cô cũng có tên trong danh sách đấy, là hoa đào tháng ba. Cô xem này… Triển Minh Nguyệt làm người đứng đầu mười hai vị thần hoa, hôm nay đến nhà đài để thực hiện tạo hình hóa trang thử.”
*Quốc Phong là một phần và là tinh hoa của Kinh Thi, viên ngọc sáng trong kho tàng văn học nghệ thuật dân tộc Trung Hoa.
Thẩm Thiên Tranh mệt mỏi nhấp một ngụm trà, không để ý mấy.
Tiểu Trà nói tiếp: “Tôi còn tưởng với danh tiếng trong giới của cô ấy, căn bản là không cần đến đây để thử tạo hình hoá trang…”
Vừa dứt lời, thang máy tầng hai đi qua đã gặp ngay đối phương.
Triển Minh Nguyệt mặc chiếc áo khoác dài, bọc kín kẽ không để lọt chút gió, giọng nói êm ái nhỏ nhẹ cất lên: “Lại gặp nhau rồi, cô Thẩm, lần trước tôi còn chưa nói với cô được mấy câu.”
Nghe thấy danh xưng này, Thẩm Thiên Tranh khẽ nhướng mày, đánh giá cô ta từ đầu đến chân.
Chẳng lẽ người phụ nữ này đến hóa trang thử chỉ để gặp cô à? Tối hôm đó không gặp ở nhà họ Tần nên giờ đến gặp bù chăng?
Cũng phải, Tần Tắc Sùng không gặp cô ta.
Cô ta chỉ có thể gặp vợ anh thôi.
Ánh mắt Thẩm Thiên Tranh quá mức rõ ràng, Thẩm Minh Nguyệt cũng cảm thấy có điều bất thường, ánh mắt người quản lý của cô ta càng không có ý tốt.
Triển Minh Nguyệt cười dịu dàng: “Tôi có điểm nào không ổn sao?”
Thẩm Thiên Tranh cười khẽ: “Mấy hôm trước ngôi sao nổi tiếng là cô Triển đây còn ốm nằm liệt giường, nhiều người đến thăm, vậy mà hôm nay đã khỏe mạnh hoạt bát trở lại rồi.”
Tiểu Trà bất ngờ, nghiêm trọng dữ vậy?
Người quản lý cũng khó hiểu quay đầu nhìn, cô ta biết nghệ sĩ này của mình sức khoẻ yếu ớt, mắc bệnh vặt ngay từ khi còn là bào thai trong bụng mẹ, bình thường cũng khá cẩn thận. Nhưng tại sao cô ta lại không biết chuyện Triển Minh Nguyệt bị ốm nặng.
Thẩm Thiên Tranh khoan thai nói: “Quả kỳ tích của ngành y học nên thông báo cho cả thế giới biết mới đúng, đóng góp cho nền y học nhân loại.”
Cô nói xong cũng không thèm quay đầu, đi thẳng vào thang máy.
Mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, bấy giờ Triển Minh Nguyệt mới sực tỉnh, cô ta mím môi, sắc mặt trắng bệch.
Người quản lý đỡ cô ta, hỏi: “Cô bị ốm nặng lúc nào, sao tôi chẳng biết? Hai người quen biết nhau à? Tôi nói sao tự dưng hôm nay cô muốn đến đây lúc bảy giờ…”
Thang máy lại đưa người đến.
Triển Minh Nguyệt dựa vào vai cô ta, nhỏ giọng nói: “Chị Tô, tôi mệt rồi, tôi không muốn nói nhiều, quay về tôi kể chị nghe, được chứ?”
Người quản lý nói: “Tôi không quan tâm chuyện ra sao, cô là người hay đau ốm, cả cái giới giải trí này đều biết. Cái cô MC đấy cũng khắt khe quá, chẳng hiểu Đài Truyền hình Bắc Kinh tuyển người kiểu gì.”
Các nhân viên xung quanh vừa hay nghe được câu này, mọi người đưa mắt nhìn nhau… Người mới rời đi chỉ có mình cô Thẩm nhỉ?
…
Cửa thang máy vừa đóng lại, cứ một chốc là Tiểu Trà quay sang nhìn người đẹp bên cạnh.
Thẩm Thiên Tranh nói: “Có gì cứ việc hỏi.”
Tiểu Trà nhỏ giọng: “Có phải cô quen biết Triển Minh Nguyệt không, lần trước tôi cảm giác là vậy. Còn lần này cô nói chuyện rất thẳng thắn, cô ấy giả vờ bệnh hả? Thế thì hình tượng mà cô ấy dựng nên cũng là giả luôn?”
Thẩm Thiên Tranh búng lên trán cô ấy một cái, đuôi mắt cong cong: “Giả nhiều quá thì người sẽ bệnh thật, cô hiểu đạo lý này chứ?”
Tiểu Trà đầy vẻ đăm chiêu: “Vì sao cô lại ghét cô ấy? Là bởi vì điều này sao?”
“Cô sẽ thích những người như tu hú chiếm tổ, thèm muốn cuộc sống của người khác à?” Thẩm Thiên Tranh dừng chừng hai giây: “Mặc dù chiếm tổ thất bại.”
Tiểu Trà nghe mà thấy đầu óc mơ hồ nhưng không thể ngăn cô ấy đồng cảm với cô: “Vậy thì sau này tôi cũng ghét cô ta! Đáng lẽ ngay từ đầu tôi phải thờ ơ với cô ta.”
Thẩm Thiên Tranh không nén được cười: “Tiểu Trà, con người cô cũng không có lập trường ghê.”
Tiểu Trà lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi là trợ lý của cô, đương nhiên phải cùng lập trường với cô.”
Thẩm Thiên Tranh đỡ ngực, điệu bộ trông thật duyên dáng: “Trợ lý của tôi thế mà lại đi thả thính tôi.”
Tiểu Trà nhìn cô bày vẻ cảm động, tự hỏi trong hai người họ, rốt cuộc là ai tán tỉnh ai, cô Thẩm có ý thức được độ quyến rũ của mình không.
Thẩm Thiên Tranh không hề hay biết trợ lý âm thầm nói xấu mình. Mà có biết cô cũng chẳng để bụng, người đố kị cô nhiều đếm không xuể.
Tần Tắc Sùng không ở nhà ba hôm liên tiếp, cô trải qua ba ngày rất vui vẻ, chỉ tiếc là Lạc Hân đi nơi khác chụp ảnh tạp chí rồi, chứ không hai người hẹn gặp nhau một bữa.
Còn Lạc Địch thi thoảng lại dò la xem Tần Tắc Sùng có tìm cô không, cứ dặn đi dặn lại mãi rằng đàn ông đã kết hôn không phải là thứ đồ hay ho.
Thẩm Thiên Tranh cố nhịn cười, ậm ừ đồng ý với cậu ấy.
Giờ tan sở vào lúc trời chập tối của ba ngày sau, cô nhận được điện thoại của thư ký Văn: “Bà chủ, tôi là Văn Dương.”
Cô thấy lạ: “Sao anh lại gọi cho tôi? Tần Tắc Sùng về nước rồi?”
Thư ký Văn nghiêm túc nói: “Đúng vậy, chúng tôi vừa đến trang viên, tổng giám đốc Tần bị ốm rồi, chắc tối nay anh ấy không về Thiên Đồng Hoa Phủ, cô có muốn sang đây không?”
“Ốm rồi?”
“Vâng, thời tiết bên đó trở lạnh đột ngột, bệnh cúm bùng phát, cổ họng tổng giám đốc Tần khó chịu nên nói chuyện khó, nếu bà chủ không sang…”
Thẩm Thiên Tranh đáp đương nhiên: “Anh ấy bị bệnh, chắc chắn tôi phải đi chứ.”
Kịch bản người vợ tốt phải diễn sao cho hay.
Tòa trang viên của Tần Tắc Sùng toạ lạc ở ngoại ô Bắc Kinh, có bãi đỗ máy bay, cho nên anh về nước sẽ trực tiếp hạ cánh ở đó.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên Tranh đến trang viên. Để làm đúng vai diễn, cô còn đặc biệt về Thiên Đồng Hoa Phủ nhờ người nấu một phần lê hấp đường phèn, đồng thời “vô tình” khiến tất cả mọi người đều biết.
Cả thế giới phải khen ngợi sự thuỳ mị của cô Tần.
Tuy là tháng ba nhưng sau khi vào đầu xuân thì hoa trong trang viên nở rất nhiều, vừa bước vào đã ngửi thấy hương hoa.
Người giúp việc đưa Thẩm Thiên Tranh lên phòng ngủ chính trên lầu.
Cô dịu dàng bảo cô ấy đi làm việc trước, cô đẩy cửa phòng ra, phát hiện người đẹp ốm yếu nằm trên giường, không thể cử động trong tưởng tượng của cô lại đang ngồi mở cuộc họp trực tuyến.
Đôi mày đang nhíu lại và biểu cảm lạnh lùng này không chút liên quan tới hình tượng người đẹp bị ốm.
“…”
Bình thường như kia, vậy tại sao không về nhà được?
Tần Tắc Sùng liếc mắt nhìn sang, nhìn mặt cô rồi chuyển đến hộp đồ ăn cô đang cầm trong tay, sau cùng anh rời mắt về màn hình máy tính.
“Trước tiên, cuộc họp tạm dừng.” Anh nói, âm giọng nghe hơi khàn.
Tần Tắc Sùng khép máy tính xách tay lại, anh quay sang hỏi Thẩm Thiên Tranh: “Sao em đến đây?”
Cổ họng khó chịu, đến cả nói chuyện có thể bớt được từ nào anh cũng nói ít lại, tốc độ nói chậm hơn bình thường, giọng nói nghe có vẻ đặc biệt hơn hẳn.
Chất giọng khàn của người này nghe sao mà hay đến thế.
Thẩm Thiên Tranh ngồi đối diện anh, mở hộp thức ăn ra, không hiểu sao lại nhớ tới đêm hôm nọ ở toà nhà Tân Vũ, người đàn ông đưa cho cô bánh trôi đậu đỏ hoa quế, tái hiện cảnh tượng hôm ấy.
Vừa nghĩ đến đây, cô trở nên dịu dàng: “Thư ký Văn nói anh ốm rồi, cổ họng không thoải mái. Em là vợ anh, không thể không tới thăm anh được.”
Tần Tắc Sùng không nói gì, ánh mắt nhìn xuôi theo ngón tay thon dài của cô.
“Lê hấp đường phèn, mau uống đi, không sẽ bị nguội mất.” Thẩm Thiên Tranh hối thúc anh, vừa dành thời gian để trả lời những lời hỏi han của người nhà họ Tần, hình tượng người vợ nâng thêm một bậc.
Trước giờ Tần Tắc Sùng không ăn đồ ngọt, nước đường vừa ngọt vừa ngấy, cho vào miệng lập tức tan ra.
Thẩm Thiên Tranh ngồi phía đối diện, chống cằm nhìn anh: “Khâm phục anh thật, đi công tác mà để đau họng thành bệnh, may là không mắc cảm cúm.”
Chiếc thìa đụng vào thành, Tần Tắc Sùng nhỏ giọng nói: “Em sợ bị lây sao?”
Đương nhiên là có lý do này nhưng không phải là tất cả, mà là làm người khác đau lòng hơn, đôi mắt hồ ly của Thẩm Thiên Tranh nhìn thẳng vào anh: “Sao thế được, vợ chồng đồng lòng, anh ốm nặng, em thật sự thấy khó chịu…”
Người đàn ông cười thầm.
Đêm nay Thẩm Thiên Tranh ở lại đây, tranh thủ lúc anh uống nước đường thì cô đi tắm. Lúc cô bước ra, Tần Tắc Sùng vừa mới kết thúc cuộc họp, đã lên giường ngồi.
Mái tóc dài đen nhánh của cô buông xõa sau lưng, bị gió thổi gợn lên từng lớp sóng, hơi nóng phả vào vùng da nơi cổ khiến cô thấy hơi nực, bèn nới áo choàng tắm ra một chút.
Tần Tắc Sùng trùng hợp nhìn sang.
Thẩm Thiên Tranh sấy khô tóc xong, quay đầu bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình, cái nhìn xuôi theo khe hở của chiếc áo choàng trên người. Cô liếc mắt một cái, toát lên vẻ quyến rũ trời sinh bước đến bên giường, cố ý nghiêng người, cúi xuống trêu chọc anh.
“Có đẹp không?”
Từ góc độ này, quả thật rất quyến rũ khiến người ra mê mẩn.
Người đàn ông nhìn vào đôi mắt cô thật sâu, đáp lại cộc lốc: “Đẹp”
Vậy mà chỉ khen có mỗi một chữ, Thẩm Thiên Tranh mỉm cười: “Cổ họng còn đau không?”
Ánh mắt Tần Tắc Sùng dời đi, hắng giọng nói: “Rát.”
Thẩm Thiên Tranh thấy tai nhột nhột.
Đau thì nói đau, rát cái gì chứ, chẳng nhẽ người đàn ông này muốn làm nũng với cô?
Cô không hề nhận thức được sự khác biệt ngôn từ giữa hai vùng bắc nam.
Cô trêu anh, lại giả bộ nói với giọng điệu tiếc nuối: “Vốn dĩ một ngày không gặp như cách ba thu, tiếc là anh đang ốm trong người, nên nghỉ ngơi sớm chút. Dù em có đẹp cỡ nào thì hôm nay anh cũng không được.”
Bất kỳ lúc nào đều không thể áp dụng từ ‘không được’ cho một người đàn ông.
Không có trường hợp ngoại lệ.
Tần Tắc Sùng nhếch môi khẽ cười: “Chỉ có mỗi họng đau.”
Chất giọng khàn khàn hôm nay càng giống như khi xưa khiến cô chìm đắm trong sự mập mờ.
Anh nhìn cô, chậm rãi nói tiếp: “Chuyện làm được, không cần em lên tiếng.”
Một lời hai nghĩa.