Kẻ lăng nhăng?
Tần Tắc Sùng liếc mắt nhìn sang, từ này có liên quan gì đến anh sao? Thật khó hiểu.
“Rồi sao nữa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hờ hững quá. Lạc Địch thầm nghĩ.
Cậu ấy không biết rằng bởi vì cổ họng của Tần Tắc Sùng đang khó chịu may sao sau khi uống thuốc thì hôm nay anh đã đỡ hơn nhiều rồi.
Lạc Địch có gắng đè nén sự kích động, bình tĩnh trở lại, vừa có chút sợ hãi đối với anh, vừa khó lòng mà kìm nén cơn bực bội, ngay cả kính ngữ cũng không có.
“Vừa rồi em vô tình nhìn thấy được, anh hai à, anh đã kết hôn rồi đó, hành vi vừa rồi của anh không đứng đắn chút nào…”
Lạc Địch có một chị gái và một anh trai, tuy rằng cậu ấy không quan tâm đến cái tính cà lơ phất phơ của anh nhưng ở những phương diện khác thì lại rất khắt khe.
Cho nên, mặc dù anh có nhiều bạn bè xấu, nhưng trước nay chưa từng làm điều gì sai trái, mà những người lớn tuổi cũng đều rất thích anh.
“Anh hai à, em biết anh thích ngắm gái đẹp. Bình thường em cũng hay xem ảnh và video của mấy cô gái, nhưng em xem thì xem vậy thôi và thích thì like vậy thôi. Lưu ảnh lại có ý nghĩa gì chứ?” Lạc Địch thở dài, không chịu từ bỏ mà khuyên anh: “Anh không thấy có lỗi với chị dâu của em sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Tắc Sùng nhướng mày.
Thấy được chút phản ứng hồi đáp của anh, sắc mặt Lạc Địch cũng thả lỏng hơn rất nhiều: “Anh và chị dâu đã kết hôn rồi, anh nên một lòng một dạ với chị ấy mới phải.”
“Tại sao anh có thể lăng nhăng như vậy chứ!”
“Lăng nhăng?” Tần Tắc Sùng nghe vậy thì cười nhạt một tiếng, không nghĩ tới từ này lại có thể sử dụng cho con người anh.
"Đúng vậy, anh nghĩ mà xem, ngược lại nếu như chị dâu lướt xem mấy anh trai đẹp ở cùng thành phố, rồi còn lưu ảnh lại thì cũng sai đúng chứ?"
Tần Tắc Sùng cười lạnh một tiếng.
Lạc Địch bị nụ cười lạnh này làm cho nghẹn họng: “Không phải chứ, anh hai à, đừng nói là anh vẫn đặt tiêu chuẩn kép đấy chứ, bản thân anh xem người khác cũng không cho phép chị dâu xem trai đẹp sao?”
Cậu ấy không nhịn được mà thở dài, nhìn khuôn mặt đẹp đến điên đảo chúng sinh của Tần Tắc Sùng, thì ra người đàn ông hoàn mỹ cũng có khuyết điểm.
Điện thoại di động của Tần Tắc Sùng lại vang lên.
Là thư ký Văn gọi đến, anh tùy ý dùng ngón tay thon dài bấm nghe máy, sau đó quay lại màn hình chính, mở hình ảnh trong album ra.
“Tổng giám đốc Tần, tổng giám đốc Vương đã tới công ty, hiện tại đang ở trong phòng nghỉ…”
Lời nói của thư ký Văn cùng giọng điệu lười biếng của Tần Tắc Sùng đồng thời vang lên.
“Anh đã xem rồi… Một người đẹp ở cùng thành phố.”
Lúc này Tần Tắc Sùng nói nhiều hơn một chút, khi nói ra hai từ “người đẹp”, giọng điệu của anh dừng lại một giây.
Lạc Địch trợn tròn mắt, không ngờ anh lại thừa nhận một cách thản nhiên như vậy.
Sau đó, chỉ trong chớp mắt, khi bức ảnh chỉ cách cậu vài centimet, cậu ấy đã bị khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thiên Tranh bất ngờ bị công kích đến nỗi nghệt mặt ra.
“Em nhìn kỹ xem đây là ai.”
Tần Tắc Sùng cầm lấy chiếc áo vest bên cạnh lên, trước khi rời đi còn khẽ cười: “Bữa ăn hôm nay cứ tính vào thẻ của anh.”
Đương nhiên không thể để cậu ấy mời khách rồi.
Hóa ra không phải là gái đẹp ở cùng thành phố.
Là Thẩm Thiên Tranh.
… Không đúng, Lạc Địch đột nhiên tỉnh táo lại.
Mục đích chiêu đãi của cậu ấy hôm nay, chính là thuyết phục anh hai đừng theo đuổi chị Thiên Tranh nữa mà sau khi náo loạn một hồi thì cậu ấy lại nhận được tin tức chắc chắn rằng anh hai vẫn không từ bỏ dã tâm đối với chị Thiên Tranh!
Cậu ấy càng nghĩ càng cảm thấy bối rối, chẳng lẽ phòng đơn gối chiếc trong truyền thuyết, chân tướng thật ra là cặp vợ chồng liên hôn này không can thiệp vào chuyện của nhau sao?
Ba mẹ của Lạc Địch rất tình cảm, nhưng cậu ấy biết trong vòng tròn lợi ích ở Bắc Kinh, ngoài mặt thì nhìn như các cặp vợ chồng bình thường nhưng bên trong thì còn có những cặp kết hôn vì lợi ích.
Anh hai thì cậu ấy có thể mặc kệ, nhưng chị Thiên Tranh vừa tốt lại vừa giỏi như vậy, cậu ấy tuyệt đối không thể nhìn cô sa vào đầm lầy được!
-
Khi tin tức về phòng hóa trang truyền đến tai nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia không khỏi ngạc nhiên: “Cô ấy giành phòng hóa trang của Triển Minh Nguyệt sao?”
Lần này Triển Minh Nguyệt là có vị thế cao nhất, không ngờ rằng lại bị một người dẫn chương trình mới lấn át.
Nhân viên công tác đã kể lại toàn bộ câu chuyện, nhiếp ảnh gia không nói nên lời: "Mặc dù nói ra điều này thì không hay lắm nhưng Triển Minh Nguyệt không phải đang tự mình kiếm chuyện sao?"
“Sức khỏe cô Triển không tốt, cũng không phải cố ý đâu.” Nhân viên công tác nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ không liên quan đến cô ấy.”
Nhiếp ảnh gia mỉm cười: “Đúng là người trẻ tuổi.”
Góc khuất trong giới giải trí nhiều vô số kể, đây cũng chỉ xem là bề nổi mà thôi.
“Cô Thẩm, cô nhìn xem như vậy được không?”
Nhà tạo mẫu cài trâm hình hoa đào cuối cùng vào trong tóc mai của Thẩm Thiên Tranh, khẽ lên tiếng hỏi, nếu không phải vì muốn chắc chắn thì cô ấy cũng không nỡ quấy rầy thần hoa đang say ngủ.
Lông mi Thẩm Thiên Tranh khẽ run, sau đó cô từ từ mở mắt ra, tựa như đầu xuân đang đến gần, hoa đào nơi đáy mắt chợt bừng tỉnh, nở rộ.
“Eo ôi, đẹp quá.” Tiểu Trà sáp lại gần: “Cô Thẩm à, cô không biết lúc cô ngủ tim tôi đã lỡ nhịp bao nhiêu lần đâu.”
Thẩm Thiên Tranh nhìn cô qua gương: “Cô đừng có rung động, tôi kết hôn rồi.”
Tiểu Trà: “…”
Vỡ mộng đẹp!
Nhà tạo mẫu cũng có chút kinh ngạc, cô ấy được phân công phụ trách tạo hình cho Thẩm Thiên Tranh, trước đó đã từng tra qua, không hề biết cô đã kết hôn.
Thẩm Thiên Tranh nhướng mắt: “Tôi thấy ổn rồi, cứ như vậy đi.”
Nhà tạo mẫu lúc này mới rời đi.
Nhân viên công tác nhanh chóng đi vào, nói rằng việc tạo hình cho mười hai hoa thần đã xong, chụp hình cho từng người cũng gần xong, bây giờ có thể đi chụp áp phích quảng cáo cùng nhau.
Khi Thẩm Thiên Tranh đến thì đã có mười người đứng ở đó, tất cả đều có tạo hình khác nhau, nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể phân biệt các thần hoa với nhau.
“Cô Thẩm thật sự rất hợp với hoa đào.” Bị vây ở giữa, người dẫn chương trình của Đài Truyền hình Trung ương khen ngợi: “Tôi đã từng nghe nói qua, đây là lần đầu gặp mặt cô.”
Thẩm Thiên Tranh mỉm cười, đi tới bên cạnh cô ấy.
Những người khác không biết nghĩ sao nhưng đều tránh sang nhường một chỗ cho cô.
Triển Minh Nguyệt đóng vai thần Hoa Mai, trên tóc điểm xuyết những đóa mai đỏ, kết hợp cùng với nước da trắng bệch mang đến cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Bởi vì chụp ảnh riêng quá lâu nên cô ta thong dong đến muộn, lúc này vị trí chụp ảnh tập thể gần như đã đầy đủ.
Một nữ minh tinh bên cạnh Thẩm Thiên Tranh vốn đứng ở vị trí trung tâm, lúc này do dự một lát rồi chủ động rời khỏi vị trí của mình: “Cô Triển, mau tới đứng chỗ này đi.”
Đúng như cô nghĩ, Triển Minh Nguyệt bước tới và nói với âm lượng khe khẽ gần như khó có thể nghe thấy: "Tôi sẽ ghi nhớ chuyện xảy ra ngày hôm nay."
Thẩm Thiên Tranh chẳng có hứng thú nào với "mấy lời đe dọa" của cô ta, cô càng không đáp lại thì đối phương càng mất kiên nhẫn.
Dương Nhụy Sở sớm đã quan sát thấy bầu không khí của hai người họ.
Nhiếp ảnh gia đang điều chỉnh thử máy ảnh, nhìn thấy vẻ mặt hóng chuyện của cô ấy thì lên tiếng nhắc nhở: “Cô Dương à, cô có thể đứng yên được không?”
Dương Nhụy Sở mới trở nên nổi tiếng gần đây, không quen biết ai, cho nên đứng ở vị trí đầu tiên.
Ngay khi bị nhiếp ảnh gia nhắc nhở, cô ấy đã chớp lấy cơ hội để nói: “Tôi vừa thấy cô Triển đại diện cho hoa mai, mà tháng giêng là tháng đầu tiên trong mười hai tháng, vì vậy tôi thấy cô ấy nên là người đứng đầu.”
Cô ấy mặc một bộ váy dài với tay áo rộng, nhưng lại di chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đã đi tới phía sau Triển Minh Nguyệt và khéo léo đẩy cô ta ra.
“Cô Triển à, cô mau tới chỗ đó đi!”
Dương Nhụy Sở uyển chuyển đứng bên cạnh Thẩm Thiên Tranh và thúc giục Triển Minh Nguyệt, như thể cô ấy đã hết phát huy kỹ năng diễn xuất của mình, diễn hết sức nhập tâm.
Triển Minh Nguyệt bị đẩy ra đứng ở chỗ nổi bật giữa đám đông: “…”
Dáng vẻ tươi cười của cô ta biến mất.
Dương Nhụy Sở có phải bị điên rồi không?
Từ trước nay đến nay, Triển Minh Nguyệt luôn thể hiện tính cách dịu dàng và không tính toán so đo trước mặt người khác, nếu bây giờ cô ta bác bỏ ý kiến của Dương Nhụy Sở, ở đây có nhiều người như vậy…
Cô nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt: “Cảm ơn đề xuất của Nhụy Sở.”
Thẩm Thiên Tranh khẽ cười, âm thanh cực kì tao nhã.
Tiếng cười không lớn nhưng Dương Nhụy Sở ở gần nên có thể nghe rõ.
Dáng người cô ấy nhỏ nhắn, ngẩng đầu ngắm nhìn, nhìn từ khoảng cách gần như vậy, cô Thẩm thực sự đẹp đến động lòng người, bất kể là khuôn mặt hay giọng nói của cô.
Dương Nhụy Sở đang mải mê ngắm nhìn thì bất ngờ bắt gặp đôi mắt hoa đào ấy.
-
Sau khi chụp áp phích, Thẩm Thiên Tranh mới bắt đầu chụp áp phích cá nhân.
Chụp xong buổi này thì trời đã tối.
Gần đây, Thẩm Thiên Tranh vẫn chưa từng tăng ca như thế này cho nên khi phải làm thêm giờ thì cô có chút không tình nguyện, sau khi tháo búi tóc và thay quần áo thì cô về nhà luôn mà không tẩy trang.
Thay vào đó là lời mời của một vài người vẫn chưa rời đi: “Lát nữa đi ăn tối cùng nhau nhé?”
Thẩm Thiên Tranh cười từ chối: “Người nhà tới đón tôi rồi.”
Khi cô ra khỏi studio đã nhìn thấy xe của Tần Tắc Sùng.
Tần Tắc Sùng sớm đã nhìn thấy Thẩm Thiên Tranh, cô xõa tóc, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong làn gió đêm, mê hoặc lòng người.
Trước khi lên xe, Thẩm Thiên Tranh nói: “Tiểu Trà, chúng tôi đưa cô về.”
Cô trợ lý nhỏ chớp chớp mắt nhìn chiếc xe sang trọng kia, vẫn còn kinh ngạc, chồng của cô Thẩm thật sự là sếp lớn sao?
“Để Văn Dương đưa cô ấy về.”
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, người đàn ông lên tiếng.
Thư ký Văn vâng một tiếng: “Tôi đưa cô ấy về!”
Sắc trời mờ tối, đèn đường chiếu không tới bên trong cho nên Tiểu Trà chỉ có thể nghe được giọng nói có chút trầm khàn, ấm áp kia nhưng lại không nhìn thấy người.
Thẩm Thiên Tranh suy nghĩ một chút: “Vậy cũng được, Văn Dương, anh đưa về đến tận nhà, có vấn đề gì là tôi sẽ tính sổ với anh đấy.”
Thư ký Văn thể hiện việc đã nghe rõ.
Tiểu Trà nhìn Thẩm Thiên Tranh lên xe, sau đó nghe thấy giọng nói của thư ký Văn: “Cô Tiểu Trà, nhà cô ở đâu?”
Trời ạ, có người gọi cô ấy là cô Tiểu Trà!
Trong xe, Thẩm Thiên Tranh nhìn về phía người đàn ông tuấn tú bên cạnh, hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”
Tần Tắc Sùng đáp: “Giới giải trí không có bí mật.”
Anh nhìn cô, không có kiểu tóc phức tạp cùng trang phục tiên nữ, chỉ còn lại khuôn mặt trang điểm hoa đào kia, lười biếng thoải mái, lại càng thêm hút hồn.
“Anh nhìn gì đấy?” Cô sờ sờ mặt mình.
Tần Tắc Sùng nhướng mày không trả lời.
Nhớ tới anh là người ốm, Thẩm Thiên Tranh cũng không giận người câm, dù sao anh nhìn cô nhiều vậy thì chứng tỏ là bây giờ cô vẫn rất xinh đẹp.
“Gặp phải Triển Minh Nguyệt lúc chụp ảnh thật là mất hứng mà.” Cô thuận miệng than thở.
Tần Tắc Sùng giọng điệu vẫn trầm thấp như vậy: “Chọc giận em à?”
Thẩm Thiên Tranh ậm ừ.
Tần Tắc Sùng hỏi: “Em chịu thiệt thòi rồi sao?”
Thẩm Thiên Tranh cong môi: “Đương nhiên là cô ta chịu thiệt rồi.”
“…”
Tần Tắc Sùng không có cơ hội để nói hai chữ “báo thù”.
Thẩm Thiên Tranh chẳng hề biết gì, mở điện thoại di động lên, trên WeChat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Đầu tiên là bài văn ngắn của Lạc Địch, dài thật đấy.
Trước đây, cậu ấy viết văn chắc chắn chưa bao giờ đạt điểm cao, Thẩm Thiên Tranh là người thiếu kiên nhẫn nhất khi đọc những bài văn ngắn, cô đọc kỹ câu đầu tiên và câu cuối cùng…
Nói rằng Tần Tắc Sùng không có ý định tốt.
Cô trả lời: [Được, chị biết rồi, cảm ơn Tiểu Địch ~]
Khi Lạc Địch nhận được hồi âm thì biết rằng chị Thiên Tranh đã nghe lời khuyên.
Thẩm Thiên Tranh cảm thấy kỳ quái nhìn về phía người đàn ông đang xem cổ phiếu ở bên cạnh, tự hỏi liệu có phải anh đã đắc tội gì với cậu ấy hay không, mà bị cậu ấy nói xấu sau lưng.
Nhưng trước giờ cô có một thói quen tốt là không bao giờ bán đứng người khác, cho nên cô không hỏi anh.
Trên WeChat còn có lời mời kết bạn của Dương Nhụy Sở, Thẩm Thiên Tranh cũng chấp nhận lời mời, thấy đối phương trong trạng thái đang soạn tin nhắn, nhưng sau một hồi lâu cũng không thấy cô ấy gửi gì, cô không có kiên nhẫn nhìn nữa nên đã gửi cho đối phương dấu chấm hỏi.
Dương Nhụy Sở không biết câu đầu tiên phải mở lời như thế nào.
Cô ấy là người nổi tiếng, còn đối phương là người dẫn chương trình thời sự, khoảng cách khá lớn. Hôm nay, điểm chung duy nhất giữa họ có lẽ là đều thấy khó chịu với Triển Minh Nguyệt.
Nhưng có vẻ bắt đầu với chủ đề về người mà bạn ghét trên WeChat thì hình như không thích hợp lắm.
Trước đây, Dương Nhụy Sở không có người hâm mộ, cũng không có người đại diện, cô ấy phải tự mình giành lấy vai diễn, gần đây trở nên nổi tiếng, cuối cùng cô ấy cũng có người đại diện và trợ lý.
Cô nhìn sang nam trợ lý mặt tròn vừa mới tốt nghiệp đại học: “Tiểu Thành, chủ đề để con gái trò chuyện nhanh nhất là gì?”
Nam trợ lý suy nghĩ một chút rồi nói: “Trai đẹp chăng? Không ai có thể từ chối một bức ảnh hoặc video của một anh chàng đẹp trai với cơ bụng tám múi, có tuyến nhân ngư đúng không?”
Dương Nhụy Sở cảm thấy rất có lý.
Thế là cô ấy đã tìm kiếm video liếc mắt biến hình của một anh chàng đẹp trai đứng đầu trong danh sách tìm kiếm phổ biến nhất của ứng dụng video ngắn hiện tại.
Video tổng hợp! Tuyệt vời luôn, chắc chắn sẽ có một cái hợp gu cô Thẩm chứ?
Có hơi gợi cảm nhưng thôi không sao.
Dương Nhụy Sở đã gửi nó kèm theo một câu.
[Tôi mới lướt thấy được, lượt xem nhiều lắm, cô Thẩm đã xem chưa?]
-
Không biết có phải do cô xịt nước hoa để buổi chụp thêm hoàn hảo hay không mà trên người Thẩm Thiên Tranh thoang thoảng có mùi hoa đào ngọt ngào.
Cô ở trong xe càng lâu, mùi hương càng nồng nàn.
Không phải kiểu nồng đậm mà kiểu mùi rất dễ chịu.
Thẩm Thiên Tranh kiên nhẫn chịu đựng một lúc lâu mới nhận được tin nhắn từ Dương Nhụy Sở, quả thật cô có chút tò mò, cô gái này kết bạn với mình là để chia sẻ tin hot gì sao?
Cô bấm vào video.
"Mau rủ chị em mấy bà đến xem mấy anh đẹp trai đu trend biến hình rút kiếm ánh sáng đi nào!"
Sau lời giới thiệu, nhạc nền sôi động nhanh chóng vang lên, Thẩm Thiên Tranh là người dẫn chương trình, hàng ngày điện thoại di động luôn bật loa ngoài.
Tần Tắc Sùng quay đầu nhìn sang.
Ánh mắt anh nhìn vào video đang phát.
Chỉ trong vài giây, anh nhìn thấy hết người đàn ông này đến người khác không mặc quần áo ở trong điện thoại di động của vợ anh.