Được Voi Đòi Tiên

Thành thật mà nói, do ánh sáng màn hình quá thấp mà hình ảnh trên màn hình lại thay đổi rất nhanh nên Thẩm Thiên Tranh cũng không nhìn rõ cuối cùng hình ảnh thay đổi thế nào. Nhưng hai cây kiếm màu đỏ màu lam cuối video lại rất nổi bật.
 
Cô cũng không ngờ video Dương Nhụy Sở gửi cho cô lại là video như thế này, bình thường cô hiếm khi xem những video ngắn trên tik tok nên dĩ nhiên cũng sẽ không lướt thấy video này.
 
Nhưng điều quan trọng là một mình cô xem thì cũng không sao cả, bây giờ bên cạnh cô lại có cả Tần Tắc Sùng, hơn nữa cô còn mở video phóng to ra toàn màn hình để xem nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mặc dù Thẩm Thiên Tranh không cảm thấy mình xem loại video này thì chẳng có gì mà không được nhưng xem nó trước mặt chồng, cô vẫn cảm thấy có chút lúng túng mất tự nhiên.
 
Ngón tay đang để ở sườn điện thoại của cô vội vàng ấn vào nút giảm âm lượng để âm lượng xuống mức nhỏ mất, đồng thời cô cũng nhanh chóng liếc mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
 
Anh đang xem máy tính bảng, theo dõi tình hình cổ phiếu.
 
Vẻ mặt anh vẫn vô cùng bình thường, rất tập trung nên có lẽ không nghe thấy.
 
Tài xế ngồi đằng trước thở cũng không dám thở mạnh, vừa rồi ông ấy cũng nghe thấy âm thanh phát ra từ hàng ghế sau. Ông ấy có con gái nên cũng đã từng nghe thấy những âm thanh trong video giống với tiếng phát ra từ video vừa nãy.
 
Thẩm Thiên Tranh nhanh chóng bình tĩnh lại, gửi tin nhắn cho Dương Nhụy Sở: [Tôi là chị em tốt của cô mà đúng không?]
 
Ai mà vừa thêm WeChat đã gửi cho người ta video như thế này chứ!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô tiện tay chuyển tiếp video cho Lạc Hân.
 
Vốn dĩ Dương Nhụy Sở còn đang xoắn xuýt suy nghĩ liệu lời trợ lý nói có tác dụng hay không. Lúc nhìn thấy dòng tin nhắn này, ngay lập tức cô ấy gõ chữ trả lời: [Cô Thẩm cảm thấy không phải sao?]
 
Cô ấy khen trợ lý: “Tiểu Thành, vẫn là cách của cậu có tác dụng, sau này khi tôi nói chuyện làm quen với cô Thẩm, cậu đưa ra nhiều sáng kiến hơn giúp tôi nhé.”
 
Tiểu Thành suy nghĩ: “Cô ấy thích gì thì cô cứ làm vui lòng theo ý cô ấy là được chứ sao.”
 
Dương Nhụy Sở cũng tiếp thu, nghe lọt tai lời trợ lý nói.
 
Thẩm Thiên Tranh: [?]
 
Có phải cô ấy nhiệt tình quá rồi không.
 
Sau đó, cô lại thấy Dương Nhụy Sở lại gửi một video sang cho cô.
 
Thẩm Thiên Tranh nghi ngờ video này cũng liên quan đến đàn ông, suy nghĩ một lúc rồi nhớ lại chuyện Dương Nhụy Sở sỉ nhục Triển Minh Nguyệt lúc ban ngày. Cô hoài nghi cô gái này có chút ngốc nghếch, kém thông minh, lại không nhịn được cong khóe môi lên cười.
 
Trong cuộc sống luôn có vài điều khó có thể gặp được, người như Jett* cũng được coi là một trong số đó.
 

*Jett: Là một chiếc máy bay màu đỏ tràn đầy sức sống và sự tự tin, luôn lạc quan và thích giúp đỡ người khác.
 
Từ đầu đến cuối, Tần Tắc Sùng đều không tập trung vào việc theo dõi diễn biến cổ phiếu, anh tắt máy tính bảng đi, quay đầu sang, nhìn vào người đẹp có đôi mắt hoa đào đang cười dịu dàng, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì mà em vui thế?”
 
Xem video có chứa nội dung nhạy cảm nào mà lại vui vẻ như vậy?
 
Trước đó anh liếc mắt nhìn sang cũng không nhìn thấy video đó có gì đáng để xem cả.
 
“Hôm nay em quen được một người hơi bị đáng yêu.” Thẩm Thiên Trạch sợ Tần Tắc Sùng nhìn thấy thumbnail của hai đoạn video Dương Nhụy Sở vừa gửi nên bấm tắt màn hình.
 
Với Tần Tắc Sùng, đây chính là biểu hiện của sự chột dạ.
 
Đôi môi mỏng của anh vểnh lên bĩu môi một cái rồi thản nhiên nói: “Đáng yêu cỡ nào?”
 
Thẩm Thiên Tranh cảm thấy câu này của anh là lạ ở chỗ nào đó nhưng cô vẫn trả lời: “Thì chính là Dương Nhụy Sở đang hot gần đây đó, nói chuyện với cô ấy thấy cô ấy rất đáng yêu, có vẻ là người kém thông minh nữa, cảm thấy cô ấy là người rất dễ chia sẻ.”
 
Tần Tắc Sùng à một tiếng rồi nói: “Người tốt?”
 
Anh nheo mắt lại, nghĩ đến câu Lạc Địch nói lúc ban ngày.
 
Chạm mặt người đẹp cùng thành phố chẳng khác gì xem video có chứa hình ảnh nhạy cảm cả.
 
Thẩm Thiên Tranh không biết tại sao lại bị mấy chữ này của anh làm cho cứng họng, mãi một lúc sau mới nói: “Bí mật nhỏ con gái chia sẻ với nhau, đàn ông con trai không thể xem.”
 
Bí mật nhỏ của cô chính là xem đàn ông khỏa thân.
 
Tần Tắc Sùng khẽ cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt cô.
 
Lúc đối diện với đôi mắt của anh, Thẩm Thiên Tranh lại nảy sinh một cảm giác mọi suy nghĩ của mình đều bị anh nhìn thấu, cô tự nhủ chắc chắn chỉ là ảo giác mà thôi: “Giữa vợ chồng với nhau cũng phải có không gian riêng tư.”
 
Ngay khi cô nói xong câu này, Tần Tắc Sùng bỗng bật cười.
 
Đúng lúc Thẩm Thiên Trạch cũng thấy mệt mỏi nên dứt khoát lấy cớ nói mình muốn đi ngủ, đặt dấu chấm hết cho chủ đề trò chuyện này. Còn về phần Dương Nhụy Sở, cô nhắn tin trả lời cô ấy bằng một biểu tượng cảm xúc.
 
Cả quãng đường sau đó, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh.
 
Mặc dù tài xế của nhà họ Tần lái xe rất vững nhưng người ngồi trên xe chìm vào giấc ngủ rất dễ sẽ theo quán tính của xe mà nghiêng bên nọ ngả bên kia, tất nhiên Thẩm Thiên Tranh cũng không ngoại lệ.
 
Tần Tắc Sùng chợt cảm thấy vai mình nặng nề hơn một chút như có thứ gì đó đè lên.
 
Anh hơi nghiêng đầu sang, khi cằm chạm vào đỉnh đầu cô, anh đột nhiên dừng lại.

 
-
 
Lúc về đến Thiên Đồng Hoa Phủ đã là hai mươi phút sau.
 
Thẩm Thiên Tranh nhận giường nên đương nhiên cũng nhận xe, vậy nên cô ngủ không sâu, chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng có thể dễ dàng khiến cô tỉnh dậy.
 
Lúc vừa mở mắt ra, ban đầu cô không biết bây giờ đang là ban ngày hay ban đêm nhưng góc nhìn hiện tại lại khiến cô tỉnh táo lại trong nháy mắt, lúc ngẩng đầu đỉnh đầu cô sượt qua gò má người đàn ông.
 
Cũng không biết Tần Tắc Sùng đã thiếp đi từ lúc nào.
 
Mỗi lần đi ngủ, Thẩm Thiên Tranh đều đi vào giấc sớm hơn anh nên đây cũng là lần đầu tiên cô được ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của anh ở khoảng cách gần như vậy.
 
Công bằng mà nói, các bộ phận trên gương mặt của Tần Tắc Sùng đều vô cùng xuất sắc, lúc anh nhắm mắt lại, khuôn mặt anh không còn vẻ đẹp lôi cuốn hấp dẫn ánh nhìn của mọi người nữa, mà trái lại lại có vẻ tuấn tú chính trực.
 
Khó trách anh là cậu ấm nổi tiếng trong vòng tròn quan hệ lợi ích Bắc Kinh.
 
Thẩm Thiên Tranh rất hài lòng với gương mặt này của anh.
 
Cũng rất hài lòng với cơ thể của anh.
 
Cũng chính vào lúc cô đang mê mẩn nhìn anh thì bất thình lình đôi mắt hoa đào đang nhắm chặt kia lại mở ra, con ngươi đen láy sâu thẳm như biển sâu dụ dỗ cô chìm sâu vào đó.
 
Hai người bọn họ, một người thì trang điểm thành đôi mắt hoa đào, một người lại sinh ra đã có đôi mắt hoa đào rồi.
 
Trái lại vô cùng xứng đôi vừa lứa.
 
Sau khi nhìn nhau một lúc, Thẩm Thiên Tranh lên tiếng trước: “Sao anh cũng ngủ thiếp đi thế.”
 
Cô ngồi thẳng dậy, nhiệt độ ấm áp trên bả vai cũng biến mất, Tần Tắc Sùng lại có chút không quen. Vừa nãy, anh ngửi thấy mùi hương hoa đào thoang thoảng trong không khí, chẳng biết từ bao giờ mắt anh cũng nhắm lại, thiếp đi mất.
 
“Anh là bệnh nhân, buồn ngủ cũng là chuyện bình thường.”
 
Lúc tỉnh ngủ, giọng nói của người đàn ông có vẻ lười biếng, uể oải, cộng thêm việc anh bị khản tiếng do đổ bệnh nên lúc Thẩm Thiên Tranh nghe thấy giọng nói này lại thấy mập mờ như trong mơ.
 
Cô lẩm bẩm: “Anh chỉ bị đau họng thôi mà.”
 
Vừa nãy, tài xế đã dừng xe lại được một lúc nhưng cũng không dám lên tiếng đánh thức hai người họ, cũng may hai người đã tự thức dậy.
 

Thẩm Thiên Tranh xuống xe, cũng không quay đầu lại mà rời đi luôn.
 
Tài xế nhắc nhở: “Bà chủ, túi của cô.”
 
Mãi cho đến khi cô xách túi xách của mình đi, Thẩm Thiên Tranh vẫn chưa nghĩ ra, chẳng lẽ tối nay Tần Tắc Sùng ỷ vào việc mình là bệnh nhân được chăm sóc chiều chuộng nên bắt đầu kiêu ngạo, đến cả việc xách túi cho cô cũng không thèm làm?
 
Trước đây, việc này chưa bao giờ xảy ra cả.
 
Sau khi vào cửa, Tiểu Trà đúng lúc nhắn tin báo an toàn với Thẩm Thiên Tranh: [Cô Thẩm, tôi đã về đến nhà rồi!]
 
Thẩm Thiên Tranh gõ chữ: [Ừm.]
 
Tiểu Trà cũng nhanh chóng trả lời: [Cô Thẩm, chồng cô đúng là ông chủ lớn thật! Ôi trời ơi, tôi còn tưởng cô gạt tôi nữa chứ!]
 
Tiểu Trà: [Mấy ông chủ lớn mà tôi quen biết đều là mấy ông chú trung niên đầu hói bụng bia thôi… Giọng chồng cô nghe rất êm tai, chắc hẳn sẽ không… Nhưng mà người có giọng nói êm tai bình thường đều…]
 
Cô ấy nói năng dông dài hồi lâu.
 
Thẩm Thiên Tranh vẫn đang suy nghĩ thế mà hôm nay Tần Tắc Sùng lại không xách túi xách cho mình, vừa ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng thẳng tắp đang đi đằng trước của anh, anh không thèm đợi mình đã đi trước rồi.
 
[Anh ấy quả thực không được!]
 
Tiểu Trà: [!]
 
Lại là câu chuyện giữa người đẹp và quái vật sao?
 
-
 
Thật ra, anh không xách túi cho cô cũng chẳng sao cả.
 
Nhưng chỉ là Thẩm Thiên Tranh thấy không vui lắm khi anh làm vậy mà thôi, bởi vì từ ngày mới quen nhau đến giờ, Tần Tắc Sùng đã tỏ ra rất lịch sự vì luôn xách túi cho cô.
 
Cô đã quen với hành động đó của anh.
 
Một khi quen với nó rồi sẽ cảm thấy nó là một điều hiển nhiên.
 
Bỗng chốc có một ngày một thói quen như điều hiển nhiên này lại không diễn ra nữa, cô sẽ ngay lập tức cảm thấy không thoải mái.
 
Tâm trạng bây giờ của Thẩm Thiên Tranh chính là như thế.
 
Nhưng mà hiện tại Tần Tắc Sùng là bệnh nhân, cộng thêm đây mới chỉ là lần đầu tiên anh làm thế, Thẩm Thiên Tranh tự nghĩ ra lý do bào chữa cho anh như lẽ đương nhiên…
 
Bị bệnh nên đầu óc quay cuồng thành ra quên mất.
 
Thẩm Thiên Tranh tự cảm thấy mình rất hòa nhã vậy nên không giữ khư khư chuyện này trong lòng nữa, tâm trạng lại bắt đầu vui vẻ trở lại ngâm nga hát đi lên lầu.
 
Cô tẩy trang, ngâm bồn tắm rửa sạch sẽ.
 

Sau đó, lúc cô kéo mở cửa phòng tắm ra, đập vào mắt cô chính là người đàn ông quấn khăn tắm đứng trước bồn rửa tay, nửa thân trên để trần lộ ra bên ngoài.
 
Hơi nước ngưng tụ một hồi lâu thành một làn sương trắng sau lưng cô bay ra bên ngoài rồi tan biến vào trong không khí, ngay sau đó đôi mắt cô như được đắp lên một lớp filter dịu dàng.
 
Tần Tắc Sùng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lại quay đầu lại, chậm rãi đánh răng, động tác rất thuần thục bình tĩnh.
 
Thẩm Thiên Tranh trừng mắt nhìn anh, không kịp phản ứng gì cả.
 
Từ đã, không phải chứ, sao tối nay anh lại đánh răng ở phòng ngủ chính, không phải trước đây anh đều rửa mặt xong xuôi một lần duy nhất ở phòng ngủ phụ rồi mới đến đây hay sao?
 
Nhưng đường cong cơ thể của người này cũng thật hoàn hảo mà.
 
Người đàn ông dùng một tay chống lên bồn rửa mặt, hơi khom lưng xuống đánh răng, phần lưng phía trên khăn tắm có màu da khỏe mạnh rắn rỏi, cơ bắp cũng rất săn chắc vừa phải.
 
Thẩm Thiên Tranh dịch sang một bên.
 
Nhưng lúc cô bước dịch sang bên cạnh, đôi mắt cô vẫn cứ nhìn chăm chú vào cơ thể Tần Tắc Sùng, lúc đi qua người anh, cô nhìn thấy đường rãnh ở cơ lưng của anh.
 
Trước đây, lúc cô “làm” với anh, đã từng không chỉ có một lần móng tay cô cào vào chỗ đó của anh nhưng nào có được kích thích bằng cảm giác tận mắt nhìn thấy như bây giờ chứ.
 
Thẩm Thiên Tranh dừng lại một giây.
 
Mặt gương lớn như vậy, ánh mắt người đàn ông liếc sang nhìn cô một lúc.
 
Lúc Thẩm Thiên Tranh nhấc chân lên lần nữa định bước tiếp, đúng lúc nhìn thấy anh nhìn sang, cô cố ra vẻ bình tĩnh dùng tay đè lên cái mũ trùm đầu trên đỉnh đầu mình: “Anh nhanh lên đi, lát nữa em còn phải sấy tóc nữa.”
 
Người này đúng là hồ ly tinh mà.
 
Từ lúc Thẩm Thiên Tranh tắm xong, đến lúc cô sấy khô tóc rồi sau đó trở lại bên cạnh giường, người đàn ông này vẫn cứ nguyên dáng vẻ đó, đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh.
 
Anh sống trong căn phòng này lâu như vậy rồi, còn cảnh đẹp gì nữa mà ngắm với chả xem.
 
Thẩm Thiên Tranh oán thần trong lòng, tắt đèn chính, chỉ để lại ngọn đèn nhỏ. Ngay khi cô tắt đèn đi, trong giây phút đó, cô lại chợt cảm thấy khung cảnh Tần Tắc Sùng đứng bên cửa sổ ngắm cảnh đêm vào lúc này rất giống video hóa trang mà cô đã xem.
 
Hơn nữa còn rõ nét hơn cả video trên mạng.
 
Chỉ đáng tiếc, anh là người bệnh, với lại, tối hôm qua anh cũng mới từ chối cô xong.
 
Trong lòng Thẩm Thiên Trạch muốn sờ vào người anh, cảm nhận cơ thể anh một lần nữa nhưng cô vẫn nhịn được, kéo chăn lông lên: “Đi ngủ đi.”
 
Sắc đẹp bày ra ngay trước mắt, thế mà cô lại phải làm Liễu Hạ Huệ!
 
*Liễu Hạ Huệ: Người nổi tiếng với điển tích gần phụ nữ, dù ôm phụ nữ trong lòng nhưng cũng chẳng hề nảy sinh chút dục vọng nào cả.
 
Đứng cách cô một khoảng, Tần Tắc Sùng nhìn chằm chằm cô một lúc mới thôi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận